Mộ Dung Hạc nhìn Hàn Mạc một cách khinh thường, điều này thật sự khiến Hàn Mạc hơi ngạc nhiên; nói cho cùng Mộ Dung Hạc cũng lăn lộn ở Yến Kinh đã lâu, lẽ nào không biết đến quyền lực của thế gia? Một tham lĩnh hộ quân, được sự che chở của Tiêu gia, nhưng dùng thái độ như vậy đối với hắn, không tránh khỏi có chút không thức thời.
Hàn Mạc thở dài, hắn thật sự không muốn tiếp tục trò chuyện với Mộ Dung Hạc.
- Từ lâu hạ quan đã muốn tỉ thí với Diệp Thiên Mãnh, muốn xem thử đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Mộ Dung Hạc chăm chăm nhìn Hàn Mạc mà nói:
- Nhưng Diệp Thiên Mãnh đã chết, tâm nguyện này của hạ quan chỉ sợ không thể thực hiện được. May mà Hàn thính trưởng chính tay đâm chết hắn, võ công của ngài coi như là không kém Diệp Thiên Mãnh là bao, mà cứ cho là ngang bằng Diệp Thiên Mãnh đi, cho nên… đánh bại ngài cũng chẳng khác gì đánh bại Diệp Thiên Mãnh.
Hàn Mạc nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hình như các hạ đã uống quá nhiều rồi.
- Ngài không dám đấu một trận với ta sao?
Mộ Dung Hạc gằn giọng hăm dọa.
- Vì sao ta phải đấu với ngươi?
Hàn Mạc thần sắc lạnh đi, hắn có thói quen: Ai kính trọng hắn, hắn sẽ vui vẻ đối đãi người đó; nhưng nếu ai đó không để ý tới sắc mặt hắn, người đó tuyệt đối không có được sự đối đãi tốt của hắn.
Mộ Dung Hạc cười lạnh:
- Lẽ nào Hàn thính trưởng lập nhiều công lao lớn lại là hạng nhát gan?
Hàn Mạc nhún vai, thản nhiên cười nói:
- Ngươi nghĩ như thế cũng được.
Không đợi trả lời, hắn liền xoay người đi mất.
Mộ Dung Hạc bước tới hai bước ngăn trước Hàn Mạc:
- Hàn thính trưởng, ngài thật sự không nể mặt ta sao?
Xem ra y đang rất tức giận, đến cả Tiêu thái sư còn phải nể y vài phần, vậy mà tên tiểu tử thế gia này, tuổi còn trẻ lại dám coi thường y, điều này làm cho y rất khó chịu.
- Nể mặt?
Hàn Mạc thản nhiên cười nói:
-Ta là con cháu thế gia, còn ngươi có thân phận gì? Ta là Thính trưởng Tây Hoa thính, còn ngươi cùng lắm chỉ là tham lĩnh hộ quân. Ngươi dựa vào cái gì mà bắt ta phải nể mặt ngươi? Mộ Dung đại nhân, kỳ thực ta chỉ muốn nói với ngươi một câu, thể diện không phải do người khác ban cho mà phải do bản thân ngươi tranh đoạt lấy; đến bản thân người còn không nể mặt mình, làm sao người khác nể mặt ngươi được, người nói xem có đúng không?
Mộ Dung Hạc nắm tay lại, vẻ mặt hung ác, đôi mắt lộ lên sát ý.
Hàn Mạc chỉ biết thở dài, nơi kinh thành này đúng là không phải nơi lý tưởng để thưởng ngoạn, mới chỉ đến Yến Kinh mấy ngày, chưa làm được chuyện gì to tát, mà kẻ thù lại nhiều như lá cây, chí ít từ Kim Tiếu Phật của Kim Tiền phường, Mục Tín của Đông Hoa thính cho đến người trước mặt là tham lĩnh hộ quân Mộ Dung Hạc của Báo Đột doanh chắc chắn đều đã yết tên hắn vào sổ đen.
Tiêu Minh Đường đứng bên cạnh, thấy hai người gườm nhau; đây có vẻ không phải cảnh tượng mà gã muốn thấy, không dễ gì bắt Mộ Dung Hạc ra tay, làm sao có thể để như thế? Gã ra vẻ tươi cười nói:
- Hai vị đều là thượng khách của Thái sư, hà tất phải bực tức nhau như thế.
Gã quay sang Hàn Mạc:
- Hàn thế đệ, Mộ Dung đại nhân cũng không có ý gì khác, đại nhân là người thích võ, nay gặp được cao thủ, chỉ muốn luận bàn một chút võ công thôi, lúc đầu khi Hàn thế đệ lập kỳ công, Mộ Dung đại nhân đã từng nói với ta rằng đại nhân rất khâm phục bản lĩnh của Hàn thế đệ. Hi vọng có một ngày được tranh tài cao thấp với Hàn thế đệ, các vị cùng phò một chủ, tỷ thí với nhau một chút cũng không quá đáng đúng không?
Hàn Mạc liếc nhìn Tiêu Minh Đường, cảm thấy rất quái lạ, tiểu tử này nhìn không giống như kẻ có tâm kế, những lời nói ra xem ra rất có ý hòa giải, nhưng trên thực tế lại cố tình nhen lên sự thù địch giữa hắn và Mộ Dung Hạc.
Tuy nhiên Hàn Mạc suy nghĩ rất nhanh liền hiểu ra sợ rằng cục diện ngày hôm nay, Tiêu Minh Đường đã mất không ít thời gian tính toán ở sau lưng, hoặc là có người đã đoán trước có cục diện ngày hôm nay, sớm đã mách nước cho Tiêu Minh Đường nói những lời kích động như thế.
Nhìn vẻ mặt cao ngạo của Mộ Dung Hạc, Hàn Mạc trong lòng cực kỳ căm ghét nhưng không lộ ra.
- Ngươi thực sự muốn tỉ thí với ta.
Hàn Mạc thản nhiên cười nói.
Mộ Dung Hạc gật đầu:
- Không sai.
- Được.
Hàn Mạc nhìn quanh, thấy bên cạnh có một cái cây nhỏ to bằng cánh tay, cao hơn chiều cao hai người cộng lại; hắn đến trước cây, tung quyền, răng rắc một tiếng, cái cây bị đánh gãy.
Tiêu Minh Đường có chút kinh ngạc, còn Mộ Dung Hạc vẫn chỉ nhìn Hàn Mạc một cách xem thường, nhưng y công nhận Hàn Mạc thật sự có vài phần bản lĩnh, dù cái cây to hơn một chút, khẳng định Hàn Mạc cũng có thể một quyền đánh gãy.
Hàn Mạc bẻ nhánh cây vừa bị đánh gãy thành một thanh côn gỗ dài bằng thân người, múa vài đường côn rồi nói với Mộ Dung Hạc:
- Tay không ngươi không phải đối thủ của ta, lấy binh khí ra quyết đấu đi.
- Ngươi…!
Mộ Dung Hạc đại nộ:
- Ta muốn đánh tay không với ngươi.
Ngược lại, lúc này đến lượt Hàn Mạc tỏ ý khinh mạt, thản nhiên đáp:
- Đợi khi ngươi thắng được thanh côn gỗ trong tay ta, lúc đó ngươi lại muốn đánh tay không ta tuyệt đối không từ chối.
Nếu người này đã đáng ghét như thế, lại còn không biết thức thời, vậy thì cứ cho hắn vài phát vào mặt đi.
Nhận thấy người này khí vũ hiên ngang, có điều tính tình rất nóng nảy, nếu đã như thế, chi bằng dùng miệng lưỡi kích động khiến y càng thêm nôn nóng, xem chừng sẽ có lợi.
Ngay tại đêm qua thôi, tên Bạch Dạ Lang lúc tỉnh táo, khi điên cuồng ấy đã nói một câu rất có ích trong trường hợp này:
- Lúc lâm trận, kẻ bình tĩnh đã thắng trước một chiêu.
Mộ Dung Hạc rõ ràng không phải mẫu người bình tĩnh.
Y phẫn nộ, vội chạy tìm một cái cây còn to hơn cái cây của Hàn Mạc, một quyền phát ra, răng rắc một tiếng, cái cây khốn khổ lập tức bị đánh gãy.
Hàn Mạc khẽ cau mày, xem ra tay Mộ Dung Hạc này thật không phải hạng vô năng, chí ít cũng có đôi chút bản lĩnh. Người bình thường không thể đánh đổ cái cây như thế. Nguồn truyện:
Tiêu Minh Hoàng thấy vậy phấn khích hẳn lên, vỗ tay tán thưởng:
- Công phu giỏi, công phu giỏi!
Mộ Dung Hạc cũng bẻ cái cây thành một thanh côn gỗ dài bằng thanh côn gỗ trong tay Hàn Mạc, một tay nhấc côn gỗ lên, nhìn Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Xin thỉnh giáo!
Hàn Mạc quan sát cách cầm côn của y, bất giác thở nhẹ, không chút nghi ngờ rằng vũ khí sở trường của đối phương tuyệt đối không phải là côn vì tư thế cầm côn của y không được tự nhiên.
Mộ Dung Hạc thấy Hàn Mạc định thần nhàn khí đứng ở đó, nhưng y điệu bộ rất tự tin, lạnh lẽo cười một tiếng chạy về phía Hàn mạc. Cây côn lớn trong tay Mộ Dung Hạc nhanh chóng quất lên đầu đối thủ.
Người này thân thể cường tráng, khí lực vô cùng, côn lớn quất xuống uy phong vũ bão, Tiêu Minh Hoàng đứng xem cũng nắm quyền lại hưng phấn vô cùng.
Tôn chỉ của Tiêu Minh Hoàng là có thù phải báo, có điều gã không thể điều động đám Ảnh Tử vệ của Tiêu gia, cộng thêm với địa vị của gã ở Tiêu gia thực sự không thể điều động nhiều người, cho nên gã muốn lợi dụng cơ hội này, mượn tay Mộ Dung Hạc để giáo huấn Hàn Mạc.
Trong mắt của gã, võ công của Mộ Dung Hạc tuy không phải cao nhất, nhưng cũng được coi là một nhân vật lợi hại, có y ra tay tên tiểu tử trẻ tuổi tuyệt đối không phải là đối thủ.
Không cần phải đánh cho Hàn Mạc răng rơi đầy đất, chỉ cần giáo huấn hắn một chút, dập tắt tâm cao khí ngạo của hắn, để sau này gã có thể buông lời châm chọc, đây chính là điều Tiêu Minh Đường muốn thấy.
…
Hàn Mạc không thích đấu lâu với cái gã đáng ghét này, côn gỗ của Mộ Dung Hạc vừa tới, hắn lập tức thối lui vài bước, tránh đòn của Mộ Dung Hạc. Ngược lại, Mộ Dung Hạc thấy Hàn Mạc bị bức lui, càng hoan hỉ tiến tới, vụt ngang thanh côn.
Hàn Mạc nhoẻn miệng cười, thanh côn trong tay khua nhẹ nhàng như vẽ, đâm vào ngực Mộ Dung Hạc, so chiêu của Mộ Dung Hạc, Hàn Mạc xuất chiêu càng nhẹ nhàng, càng mau lẹ.
Hàn Mạc vừa xuất thủ, Mộ Dung Hạc tự hiểu ra chính y đang xem thường đối thủ.
Chiêu thức của y càng thô lỗ, chiêu thức của Hàn Mạc càng thêm thoải mái, cứ nghĩ đối phương xuất thân quý tộc, nho nhã nhưng kỳ thực rất lợi hại.
Mộ Dung Hạc cả giận, quát lên một tiếng, vội thối lui tránh đòn, nhưng thanh côn trong tay cũng không đình trệ, vút ngang hông Hàn Mạc.
Hàn Mạc không tiến mà lui, mắt thấy thanh côn đánh vào hông hắn, lại thấy thanh côn của Hàn Mạc rất linh hoạt, thuận thế kéo xuống, tưởng như đích ngắm của Hàn Mạc là ngực của Mộ Dung Hạc, ngờ đâu thanh côn lại trực bổ xuống đánh vào cánh tay phải cầm côn cùa y.
Hàn Mạc nhắm vào khuỷu tay của Mộ Dung Hạc chỗ đó kinh mạch tương giao, nếu đánh trúng nhất định sẽ khiến Mộ Dung Hạc tê cả cánh tay.
Mộ Dung Hạc hung hãn, trúng một đòn, không phải là không chịu được. Nhưng côn gỗ vốn không phải là binh khí sở trường của y, dụng chiêu rất không thanh thoát. Khi Hàn Mạc đánh xuống, thanh côn gỗ thô ráp trong tay y càng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ của y, thậm chí ảnh hưởng lên sự linh hoạt của cánh tay. Chỉ nghe bộp một tiếng, côn của Hàn Mạc đã đánh trúng khuỷu tay y, làm cả cánh tay nhức buốt, cây côn vốn quét về phía hông Hàn Mạc phút chốc nặng tựa Thái Sơn, nhất thời không giữ được côn gỗ, rời tay rơi xuống đất.
Ba chiêu chế địch!
Hàn Mạc thu côn, thần sắc bình tĩnh, thản nhiên nhìn Mộ Dung Hạc.
Mộ Dung Hạc có chút khiếp sợ, Tiêu Minh Đường chấn động càng thêm thất vọng trong lòng. Gã thật sự không nghĩ ra một Mộ Dung Hạc ngày thường vênh váo hò hét, trong nháy mắt lại bị Hàn Mạc đánh cho rơi vũ khí.
Thất bại triệt để này càng khiến Mộ Dung Hạc cảm thấy nhục nhã.
Không thể phủ nhận "Bát bộ côn pháp"của Hàn Mạc linh hoạt, biến hóa, nhưng cũng do Hàn Mạc vận dụng khéo léo, tài tình nhắm chuẩn vào yếu mạch của đối phương cộng thêm Mộ Dung Hạc vốn không quen dùng bổng làm binh khí, cho nên dù ba chiêu chế địch nhưng cũng chưa thể hiện đúng thực lực hai bên.
Nhưng đối với Mộ Dung Hạc mà nói, thất bại này đã đủ khiến y kinh hãi cực độ.
Sắc mặt của Mộ Dung Hạc lúc này rất khó coi, đôi mắt lộ lên vẻ bất phục, y cúi người cầm mộc bổng lên; oán hận rít lên:
- Hàn Mạc, ngươi…!
Hàn Mạc không để y nói hết, đã giục thanh mộc côn đi, hai tay chắp sau lưng, tỏ thái độ cao nhân cười nói:
- Không phải cứ to là dùng tốt, điều này ngươi chắc hẳn đã biết rõ.
- Chúng ta… Chúng ta còn tái chiến.
Mộ Dung Hạc cắn răng nói.
Hàn Mạc thở dài, thản nhiên đáp lại:
- Ngươi thân là tham lĩnh hộ quân, đương nhiên hiểu rõ quy củ võ đạo giang hồ, đã bại rồi, cần gì tái chiến?
Hắn không thèm nhìn Mộ Dung Hạc, cười nói với tiêu Minh Đường:
- Minh Đường huynh, tòa đình đó quả thực rất tốt, ta xem qua mặt trên điêu khắc tinh xảo, đúng là phải xem xét tỉ mỉ một lần nữa.
Thế là hắn đi dọc theo con lộ Đại Lý Thạch, hướng về phía Bát Giác đình ở cách đó không xa.
Mộ Dung Hạc sắc mặt xanh mét, chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết thế nào cho phải.
Tiêu Minh Đường phía sau trợn mắt hung hăng liếc nhìn Mộ Dung Hạc đang đứng ngây ra nhưng phỗng, trong mắt gã đây là võ tướng rất có cân lượng, lần này lại làm cho gã bị tên công tử hoàn khố kia cười nhạo, nhưng sau khi Hàn Mạc đi khuất, gã lại nhếch mép nở nụ cười nham hiểm, bỉ ổi.
…
Hàn Mạc chậm bước trong màn đêm, Hậu Hoa Viên trùng trùng điệp điệp, tính ra còn lớn hơn Hậu Hoa Viên của hắn ở Đông Hải quận.
Hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẩn người ngắm nhìn rừng trúc trong hoa viên, hậu hoa viên của hắn ở Đông Hải quận cũng có rừng trúc xanh mỹ lệ tĩnh mịch, toát lên nét thần bí thoát tục như vầy.
Cô nương trong hoa viên đó, nàng bây giờ sống như thế nào?
Đêm dài dằng dặc, bóng người cô tịch bị màn đêm nuốt chửng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tấm đai lưng mà chính Liễu Như Mộng đan tặng. Từ khi vào kinh, Hàn Mạc luôn thắt tấm đai lưng này, nếu Liễu Như Mộng biết, nhất định nàng sẽ rất vui.
- Nhân hữu bi hoan li hợp, Nguyệt hữu âm tình viên khuyết, thử sự cổ nan toàn, đãn nguyệt nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên.
(Đời người vui buồn li hợp, trăng cũng đầy vơi mờ tỏ, xưa nay đâu có vạn toàn, chỉ nguyện đời ta trường cửu, bay ngàn dặm cùng với thiền quyền – trích Thủy Điệu Ca – Tô Thức – dịch Nguyễn Hiếu Lê)
Hàn Mạc ngắm nhìn rừng trúc, khe khẽ ngâm thơ, tạm quên đi thực tại, nhớ về Liễu Như Mộng lẻ bóng dưới ánh đèn, một mình đối diện đêm sâu, đến đây trong lòng hắn dậy lên nỗi xót xa.
Ngay lúc hắn đang trầm ngâm suy tư, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nói trong trẻo:
- Là hắn sao?
Hắn khẽ nhíu mày, mới yên lặng suy tư một lúc thì bị phá đám, điều này làm hắn không vui.
Quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu nữ đứng cách hắn không đến mười bước, mặc áo choàng tím, váy dài màu lục nhạt đang chỉ tay vào hắn, còn nha hoàn bên cạnh thì đang hỏi nàng ta điều gì đó.
Người thiếu nữ nhan sắc có thể coi là thanh tú, chỉ có điều nét mặt ương bướng, ngoan cố, vừa nhìn đã biết đây không phải là một cô chủ dịu dàng.
Nha hoàn đó gật đầu, nói nhỏ vào tai nàng ta vài câu, nàng lập tức không đủ kiên nhẫn đáp:
- Biết rồi, chính hắn thì tốt.
Sau đó nàng tiến về phía Hàn Mạc, còn cách ba bốn bước thì dừng lại, lướt nhìn Hàn Mạc một lượt, nói giọng kỳ quái:
- Đúng là một tên ngốc, thế mà cũng kéo ta ra đây.
Nhìn xung quanh, bốn bề vắng vẻ, nàng ta đột nhiên bước tới ôm lấy cánh tay Hàn Mạc lớn giọng hô hoán:
- Phi lễ a! Phi lễ a!