Vẻ mặc Hàn Mạc thoạt nhìn rất thản nhiên, dường như kể một chuyện thật như ban ngày vậy, với vẻ mặt như vậy làm cho Tiêu Minh Đường mấy người trong lòng hoảng hốt.
Bọn họ từ nhỏ ở kinh thành lớn lên, không giống như dân chúng dân chúng, bọn họ biết khá nhiều chuyện liên quan đến Tây hoa thính.
Tây hoa thính là tổ chức bí mật, độc dược là vũ khí không thể thiếu, tuy bọn họ không biết Tây hoa thính có dược phẩm ti, nhưng biết nơi đó có các cao thủ dùng độc, phối độc và hạ độc, mà bây giờ Hàn Mạc là thính trưởng Tây hoa thính, trên người mang theo độc dược cũng là lẽ tất nhiên, sau đó lặng lẽ hạ độc, chuyện này cũng có khả năng xảy ra.
Tuy nhiên Tiêu Minh Đường rất là nghi ngờ, bọn họ không tin Hàn Mạc thật sự hạ độc bọn họ, nhưng trước ánh mắt Hàn Mạc lãnh đạm, ánh mắt đó làm bọn họ bất an.
- Ngươi … ngươi nói chúng ta trúng độc, có bằng chứng gì?
Hạ Tuấn Dật ánh mắt đã bán đứng hắn, hiển nhiên hắn đang bối rối.
Hàn Mạc vẫn ngồi trên ngựa, quét mắt nhìn xuống toàn bộ bọn họ, nhún vai, thản nhiên nói:
- Cần gì bằng chứng, ta cùng kẻ hạ độc không có quan hệ, tìm không được bằng chứng!
Hàn Mạc vừa nói như vậy, đám người Tiêu Minh Đường nghĩ rằng hắn muốn thoát khỏi sự liên đới, sợ Hàn Mạc chạy mất, ra hiệu một cái, bốn năm người vây lại Hàn Mạc, Tiêu Minh Đường hung dữ nói:
- Hàn Mạc, nếu ngươi không động tay chân, ngươi làm sao biết bọn ta trúng độc?
- Đoán!
Hàn Mạc bĩu môi trả lời.
Hạ Tuấn Dật quát:
- Nói bậy!
Hắn kéo một cái ghế gỗ dài, cầm ở trên tay, căm tức nhìn Hàn Mạc nói:
- Họ Hàn, ngươi nếu không cho chúng ta một lời giải thích, hôm nay đừng nghĩ rời khỏi đây.
Hàn Mạc nâng cằm, ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Chư vị nếu không tin mình trúng độc, tự mình ấn vào huyệt Khí hải, dùng sức ấn xuống, nếu ta không nói sai, nơi đó sẽ có cảm giác đau, ngoài ra còn Thiên xu huyệt, cũng dùng sức ấn một cái, sẽ có cảm giác chướng… loại độc này có tên "Bát hoang thị cốt tán", nửa canh giờ không giải, rất có khả năng sẽ…!
Hắn cũng không nói hết, chỉ khe khẽ thở dài.
- Nói hươu nói vượn!
Hạ Tuấn Dật mắng một tiếng, tuy mắng như vậy nhưng tay không quên tự ấn vào huyệt Khí hải và huyệt Thiên xu, sau khi ấn xong, thần sắc đột nhiên thay đổi, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.
Tiêu Minh Đường thấy thế, cũng ấn vào huyệt của mình, lập tức mặt biến sắc.
Vào lúc này đám du côn bỗng la thất thanh, mọi người nhìn sang bên đó, chỉ thấy bọn chúng vừa rồi diễu võ dương oai, giờ đều ngã trên mặt đất, trên miệng sùi bọt mép, cả người không ngừng co giật, làm người đi đường đều sợ hãi la lên.
Về phần cô gái mặc áo hồng, lúc này cũng không thấy tung tích.
Hàn Mạc khẽ nhíu mày, cô gái áo hồng kia hắn hiển nhiên biết đó là ai, đó chính là tứ xử chủ sự Hồng lạt tử. Hàn Mạc đoán rằng là Tây hoa thính phái người theo bảo vệ mình, nhìn thấy mình bị du côn chặn lại, mới ra tay giải vây cho mình.
Đám du côn kia hiển nhiên là bị Hồng lạt tử đánh gục, tuy không nghe thấy tiếng đánh nhau, nhưng từ hiện trường xem ra, là Hồng lạt tử dùng độc dược hạ gục mấy tên du côn.
Đến như gió đi cũng như gió, Hồng lạt tử Tiết Hồng Tụ lúc này chẳng biết đi đâu, chỉ để lại đám du côn còn đang dãy dụa.
Thấy tình trạng thê thảm của đám du côn, Tiêu Minh Đường trong lòng chấn động, trong mắt bọn họ, bọn du côn bị như vậy, đương nhiên do Hàn Mạc động thủ rồi.
Vốn bọn họ đối với việc Hàn Mạc nói bọn họ trúng độc là còn nghi ngờ, nhưng lúc này nhìn đám du côn ngã xuống, hơn nữa theo lời Hàn Mạc ấn vào huyệt đạo, quả nhiên có dấu hiệu lạ, lập tức liền tin tưởng.
- Hàn Mạc mau lấy thuốc giải ra!
Hạ Tuấn Dật ngây người một chút, lập tức nghĩ đến việc quan trọng cần làm, nhìn Hàn Mạc căm tức, lạnh giọng quát.
Tiêu Minh Đường cũng phản ứng theo, đưa tay ra, lạnh lùng nói:
- Đưa đây!
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thuốc giải, độc không phải ta hạ, ta không có thuốc giải!
- Nói bậy.
Hạ Tuấn Dật nóng nảy:
- Không phải ngươi còn ai vào đây? Họ Hàn, chuyện này nếu làm lớn, ngươi chết không quan trọng, nhưng đừng để liên lụy Hàn gia đến chó gà cũng không còn!
Hàn Mạc lạnh lùng liếc nhìn Hạ Tuấn Dật, bình tĩnh nói:
- Ngươi muốn uy hiếp ta, nếu nói chết, chỉ sợ ngươi chết còn sớm hơn ta, còn không đến một giờ, các ngươi có thể cùng nhau xuống địa ngục rồi.
Tiêu Minh Đường âm nghiêm mặt, hắn cắn chặt răng, đột nhiên nói:
- Hàn Mạc, ngươi muốn như thế nào?
Hàn Mạc lộ ra nụ cười quái dị, thản nhiên nói:
- Tiêu thiếu gia lời này ta nghe không hiểu. Các ngươi sai một đám du côn cản đường đi của ta, ngược lại muốn hỏi ta muốn cái gì, cái này không phải có chút lạ? đến bây giờ ta còn muốn hỏi mấy người muốn làm gì mới đúng!
Lúc này Tiêu Minh Đường cũng không mất bình tĩnh, biết rằng việc quan trọng nhất là lấy được thuốc giải, bên kia mấy tên du côn dãy dụa sùi bọt mép làm hắn sởn tóc gáy, cắn răng nói:
- Hàn Mạc, ngươi đem thuốc giải cho ta, tất cả chuyện trước kia chúng ta xóa bỏ.
Đầu tiên lấy được thuốc giải đã, chuyện tính sổ với Hàn Mạc nói sau, thời gian còn dài.
Hàn Mạc gặp ánh mắt của mấy người này nhìn chằm chằm trên người hắn, có phẫn nộ, nhưng phần nhiều là hoảng sợ, trong lòng cười lạnh, thản nhiên nói:
- Ta nói trước, độc này không phải ta hạ…!
Tất cả mọi người lộ ra thần sắc cổ quái, đương nhiên là không tin, lại nghe Hàn Mạc nói tiếp:
- Nhưng mà loại độc này ta biết, các ngươi cũng thật may mắn, ta nơi này ... còn một viên thuốc giải.
- Một viên thuốc giải?
Hạ Tuấn Dật kêu lên:
- Ngươi lời này ý tứ là gì?
Hàn Mạc lộ ra tươi cười nói:
- Hạ thiếu gia, ý tứ của ta, ngươi không rõ?
Tiêu Minh Đường cắn răng nói:
- Ngươi ý tứ là, nói chúng ta chỉ có một người có thể giải độc?
- Đúng là Tiêu thiếu gia thông minh!
Hàn Mạc cười ha ha:
- Ngươi nói không sai, một viên thuốc chỉ có thể cứu được một người, các ngươi hai người, vậy thuốc giải nên cho ai?
- Cho ta!
Tiêu Minh Đường lập tức vươn tay ra.
Hạ Tuấn Dật liếc qua Tiêu Minh Đường, cũng vươn tay:
- Cho ta !
Hai vị thiếu gia tranh thuốc giải, bên cạnh ba bốn gã người hầu cũng không dám tranh, tuy bọn họ muốn sống, nhưng lúc này, cơ hội dùng thuốc giải chỉ có thể dành cho hai vị thiếu gia.
Cho dù chính mình cướp lấy, có thể may mắn lấy được thuốc giải, hai vị thiếu gia bị trúng độc chết, lúc đó chính mình cũng sống không được, hơn nữa quan trọng là…, lúc đó không chỉ mình phải chết, còn liên lụy đến người nhà.
Cho nên vài tên người hầu vẻ mặt ảm đạm đứng một bên không dám tiến lên tranh đoạt.
Tiêu Minh Đường trừng mắt Hạ Tuấn Dật, lạnh lùng nói:
- Hạ Tuấn Dật, ngươi muốn làm gì?
Chuyện này liên quan tới tính mạng bản thân, Hạ Tuấn Dật cũng nghiêm túc, ưỡn ngực nói:
- Đương nhiên muốn mạng sống, còn có thể muốn gì!
- Ngươi muốn cùng ta tranh?
Tiêu Minh Đường nổi giận quát.
Hạ Tuấn Dật hiển nhiên có một chút e dè Tiêu Minh Đường, do dự một chút, chung quy tính mạng vẫn là quan trọng nhất, thản nhiên nói:
- Ai cũng đều không muốn chết!
Tiêu Minh Đường hơi trầm ngâm, lắc đầu nói:
- Tuấn Dật, ngươi tưởng rằng tiểu tử này dám hạ độc giết chết chúng ta, trừ phi hắn thật không muốn sống, ta thấy hắn muốn lừa chúng ta.
Hàn Mạc nhìn hai vị thiếu gia ăn chơi trác táng tranh nhau viên thuốc giải, trong lòng cười lạnh, ngày thường xem ra rất thân thiết, nhưng khi xảy ra chuyện, ai cũng lo cho bản thân trước tiên, đây mới là bản tính của con người.
- Nếu Tiêu thiếu gia không tin lời ta, như vậy không tin mình trúng độc.
Hàn Mạc thản nhiên nói:
- Thật tốt, vậy thuốc giải này đưa cho Hạ thiếu gia!
Hắn giả vờ lấy ra thuốc giải.
- Được!
Hạ Tuấn Dật cực kì vui sướng, liền tiến đến nhận thuốc giải.
Tiêu Minh Đường kéo Hạ Tuấn Dật lại, đem Hạ Tuấn Dật kéo lùi lại hai bước, âm thanh lạnh lùng:
- Hạ Tuấn Dật, ngươi cùng ta tranh vật này, ngươi cũng xứng?
Sau đó hướng Hàn Mạc nói:
- Hàn Mạc, đưa thuốc giải cho ta, ta thả ngươi đi!
Hạ Tuấn Dật bị Tiêu Minh Đường kéo ra, lại nghe chế nhạo, trong lòng bức xúc, không kìm được mắng:
- Tiêu Minh Đường, ngươi là cái thá gì? mạng của ngươi quý giá, mạng của ông nội không đáng giá sao?
Hàn Mạc cười cười mà nhìn bọn họ chó cắn chó, trên lưng ngựa, cũng không nói chuyện, tuy nhiên trong lòng rất khinh thường, hai kẻ thiếu gia ăn chơi trác táng mới nhìn có vài phần uy phong, nhưng bây giờ, lộ nguyên hình là tham sống sợ chết, cũng không biết bọn họ như thế nào ở nơi nước xoáy Yến Kinh mà tồn tại được.
Hàn Mạc xoay người nhìn bọn du côn, hiện bọn họ đều không còn động đậy, giống như đã chết.
Nếu không phải mấy kẻ du côn này ngã xuống đất, đám người Tiêu Minh Đường chưa chắc tin chính mình trúng độc, nhưng Hàn Mạc thấy bọn du côn vẫn không nhúc nhíc, lại nhíu mày:
- Lạt muội tử này không phải giết người chứ?
Tiêu Minh Đường nghe được Hạ Tuấn Dật ở phía sau kêu la, sắc mặt trầm xuống, quay lại chỉ vào Hạ Tuấn Dật nói:
- Con mẹ nó, ngươi có gan nói lại một lần!
Lúc này Hạ Tuấn Dật cũng bất chấp tất cả, mắng:
- Ngươi không ỷ vào Tiêu gia diễu võ dương oai sao? Có bản lĩnh gì? muốn đánh nhau à, ngươi là đối thủ của ta sao?
Tiêu Minh Đường giận dữ, thuận tay ném ấm trà bên cạnh về phía Hạ Tuấn Dật.
Hạ Tuấn Dật lắc mình tránh thoát, ấm trà theo quán tính bay qua đầu hắn đập vào vách tường, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, trong quán, tiểu nhị và chủ quán trốn vào trong phòng, không dám lò mặt ra.
- Được, ngươi dám động thủ!
Hạ Tuấn Dật quát to một tiếng, bay lên phía trước, giống như một mãnh hổ hung hãn, tung một cước vào bụng Tiêu Minh Đường. Tiêu Minh Đường tuy cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị đá vào hông, một đá lực đạo mười phần, hắn ngã lăn ra mặt đất.
Tiêu Minh Đường lăn trên mặt đất hai vòng, giận không thể át, cũng không để ý thuốc giải, tiến tới, cầm ghế, xông lên đập vào mặt Hạ Tuấn Dật.
Hai vị thiếu gia tôn quý, lúc này bị chọc giận như hai du côn đầu đường, bắt đầu đánh nhau.
Mọi người từ xa xa nhìn vào quán trà, cũng không dám tới gần, nghe được tin tức, nha lại của Yến Kinh phủ chạy nhanh tới hiện trường, tuy không nhận ra Hàn Mạc, nhưng trong đó có người nhận ra Tiêu Minh Đường và Hạ Tuấn Dật, nhìn thấy hai vị đại thiếu gia gây rối đánh nhau, cũng không dám tiến lên xen vào, ngược lại lẳng lặng theo dõi tiếp, cũng không để ý mấy tên du côn đang nằm trên mặt đất.
Hai vị thiếu gia không hề bận tâm thân phận, trước mặt bao người đánh nhau, ai cũng không dám tiến lên khuyên can, rất nhanh quần áo hai người bị xé thành từng khối, mặt mũi bầm dập.
Hạ Tuấn Dật dường như so với Tiêu Minh Đường khỏe hơn một ít, xoay người đem Tiêu Minh Đường đặt ở dưới chân, nắm chặt bàn tay, đấm liên tiếp vài cú, đánh cho răng của Tiêu Minh Đường muốn rơi ra.
Tiêu Minh Đường cắn răng, ánh mắt cố nhìn về phía Hàn Mạc đang cười cười, lúc này chợt nhớ tỉnh ngộ, kêu lên:
- Đừng đánh, chúng ta mắc lừa bẫy của tiểu tử kia rồi!
Hạ Tuấn Dật đánh đang sướng tay, tung ra mấy chưởng nữa mới chịu dừng tay, cưỡi trên người Tiêu Minh Đường, nói:
- Mắc lừa cái gì?
- Tiểu tử này có độc dược, vậy thuốc giải không chỉ có một viên!
Tiêu Minh Đường oán hận nhìn Hạ Tuấn Dật, nói:
- Đây là hắn cố ý gây mâu thuẫn giữa chúng ta, hắn trên người nhất định còn thuốc giải, chúng ta bắt hắn, lục soát người hắn!
Hạ Tuấn Dật rốt cục cũng hiểu ra vấn đề, từ trên người Tiêu Minh Đường đứng dậy, nhìn về phía Hàn Mạc đang ngồi trên ngựa cười đắc ý, cũng cảm thấy như mình bị mắc lừa, mắng:
- Được, thằng nhóc này, dám lừa chúng ta.
Vung tay lên, hô:
- Đều lên cho ta, lục soát người hắn!
Vài tên người hầu thấy mạng của mình còn có thể cứu được, lập tức tinh thần phấn chấn, kéo theo ghế gỗ, liền ra tay đánh về phía Hàn Mạc.
Hàn Mạc tay trái mang ra một viên thuốc nho nhỏ, đặt trước miệng, thản nhiên nói:
- Các ngươi nếu tiến lên, ta sẽ ăn vào viên thuốc duy nhất này, các ngươi đừng hối hận!