Huynh đệ họ Hàn trở về phủ. Hàn Mạc cầm vài món đồ chơi đến tây viện, lúc này Hàn Huyền Xương đã ra khỏi phủ, cũng không biết đi đâu, Hàn Mạc cầm hai món đồ đưa cho Hàn phu nhân, nàng khoái nhất mấy cái đồ chơi cổ quái, nên rất cao hứng, còn lại vài món, Hàn Mạc đem vào trong phòng, tặng cho Hàn Thấm.
Hàn Thấm đang ngồi trước bàn, trên bàn bày đầy giấy và bút mực, Bích Di nương cũng ở cùng, thấy Hàn Mạc bước vào, Bích di nương đứng dậy, dịu dàng nói:
- Vừa rồi đại bà nội tặng một ít bánh ngọt, đều là đồ trong kinh thành, ở Đông Hải không có, ta đi lấy cho con nếm thử nhé.
Hàn Mạc luôn miệng cảm ơn, chờ Bích di nương ra khỏi phòng, ngồi xuống cạnh bàn, nhìn Hàn Thấm bộ dáng trầm tư suy nghĩ, ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu muội, muội lại nghĩ đến chuyện gì mà chăm chú như vậy, thật hiếm khi thấy muội đăm chiêu vậy đó.
Hàn Thầm chống cằm, nhẹ nhàng nói:
- Ca ca, lần trước huynh nói, ta nên viết một truyện dài nói về ma quỷ.
Hàn Mạc sửng sốt, hắn nhớ Hàn Thấm từng nói qua chuyện như vậy, lúc đó chỉ nghĩ Hàn Tấm nói đùa, cũng không để ý, không nghĩ nàng thật muốn làm.
Không thể phủ nhận, câu nói "nữ nhân vô tài là có đức" rất thịnh hành ở thời đại này, nhưng Hàn Thấm từ nhỏ được Bích di nương nuôi lớn, dạy văn tập viết, lại đọc của Hàn Mạc không ít sách, cũng nhận biết không ít chuyện yêu hồ cổ quái, mà rất nhiều chuyện người ngoài còn cho là kì lạ.
Bích di nương xuất thân từ dòng dõi nho học, gia đình giàu có, cha mẹ không cổ hủ, nên nàng có tài văn chương, khiếu văn chương của Hàn Thấm chính là được Bích di nương chân truyền.
Hàn Huyền Xương là người tiến bộ, Hàn Thấm học văn, hắn tuy không đồng ý, nhưng cũng không phản đối, còn Hàn phu nhân tính tình cũng rất dễ, ai muốn làm gì thì làm, Hàn Thấm muốn đọc sách nàng không hề ngăn cản, đặc biệt còn cho người thường xuyên đem sách hay cho nàng. Ở Đông Hải, Hàn Thấm có thể tùy ý ra vào thư phòng.
- Muội muốn viết chuyện gì?
Hàn Mạc quan tâm hỏi.
Hàn Thấm không giống tiểu thư khuê các khác, các tiểu thư kia ở trong phòng đọc "tam tòng ngũ đức", học thêu thùa, mà Hàn Thấm đối với chuyện lạ rất là hiếu kì và tò mò, một phần là vì bị ảnh hưởng từ Hàn Mạc.
Hàn Mạc rất tán thưởng tư tưởng tiến bộ của Hàn Thâm tiến bộ, bởi vì Hàn Thấm và hắn tính tình giống nhau, cho nên hai người rất thân thiết.
Hàn Thấm ngẫm nghĩ một chút, cười nói:
- Đúng vậy, trong đầu muốn viết nhiều chuyện, nhưng khi đặt bút viết không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hàn Mạc nói:
- Nếu không muốn như vậy, muội trước tiên sắp xếp vài nhân vật, lấy những người này làm nhân vật chính, viết các câu chuyện huyền ảo mà họ trải qua, chia làm nhiều chuyện nhỏ, như vậy viết lại, truyện ngắn mà hay, mà còn có cốt truyện phát triển.
Thời kỳ này, sách nội dung đa phần là về kinh sử tử tập, truyền kì truyện xưa và chuyện yêu đương không liệt vào dòng chính thống, truyện tình yêu truyền kì càng không, dù sao sau khi hình thành môi trường văn học, chuyện như tiểu thuyết truyền kì là cực hiếm thấy, đối với thần linh cổ quái, mọi người tâm lý kính sợ, chính vì thế, văn nhân càng không dám viết chuyện về thần linh, sợ chọc giận thần linh.
Hàn Mạc tả lại truyện "Liêu Trai" , có lẽ chỉ có Hàn Thấm và Liễu Như Mộng xem qua, quá lắm có Bích di nương xem mà thôi, ngoài ba người, không ai động đến, nếu chuyện này truyền ra ngoài, hẳn là sẽ gây náo loạn.
Hàn Thấm mắt chớp chớp giống y mẹ nàng, nói:
- Ý kiến hay, được, sẽ viết như vậy!
Hàn Mạc chống cằm tư lự:
- Chuyện xưa này rất thích hợp để viết nhiều kì, nếu đăng trên báo, mỗi kỳ một đoạn, nhất định có người hâm mộ… à, báo chí…!
Hắn thì thào tự nói.
- Cái gì là báo chí, khó hiểu quá.
Hàn Thấm thắc mắc .
Lúc này Bích di nương bưng điểm tâm lên, quả nhiên là đều là cao lương mỹ vị. Bích di nương dịu dàng nói:
- Mạc nhi, nếm thử, xem ngon không?
Hàn Mạc cười thích thú, cầm lấy một miếng bánh, cho vào trong miệng, đúng là rất thơm, nói:
- Kinh thành thứ tốt không ít.
Chỉ vào chiếc túi mang theo nói:
- Tiểu muội, trong đó cũng có không ít đồ chơi đặc biệt, ăn xong ta lấy ra chơi, nhất định muội sẽ thích.
Hàn Thấm không biết bên trong túi là gì, nên cũng không để ý, tiếp tục lục vấn:
- Ca ca, huynh vừa nói báo chí là gì?
- Báo chí sao? À…, giống như Triều văn quyển
Hàn Mạc chỉ có thể giải thích như vậy
- Tuy nhiên so với Triều văn quyển thì khác một chút.
Triều văn quyển, đó là sách dành cho bậc đại gia quyền cao chức trọng của nước Yến đọc, người có thể đọc nó không nhiều, chủ yếu là đại thần và đại thế gia mới có thể đọc.
Triều văn quyển mỗi tháng một kỳ, nội dung viết về các sắc lệnh ban bố của triều đình, số lượng ít, đối tượng đọc nó như lông phượng sừng lân, nội dung liên quan về quan chức, không có tính giải trí, cho nên người thường không biết nó tồn tại, người may mắn được đọc, cũng không để ý đọc, càng không đặt ở trong lòng.
Triều văn quyển do Lễ bộ biên soạn, nói cách khác, sau này Hàn Huyền Xương chính là người quản lý Triều văn quyển.
- Có cái gì khác nhau?
Hàn Thấm truy hỏi kỹ càng sự việc, nàng rất muốn biết cái gì giống như Triều văn quyển.
Hàn Mạc suy nghĩ cẩn thận, nói:
- Kỳ thật đây là ý tưởng của huynh, báo chí là tùy ý gọi tên. Nếu nói như vậy, chúng ta có thể sáng tạo ra báo chí, nội dung của nó khác Triều văn quyển. Chúng ta chia báo ra làm nhiều phần, một bên viết về kiến thức sức khỏe, y học, tập võ cường thân, câu chuyện thú vị, địa lý nhân vật, chim muông thú vật, đương nhiên chuyện ma quỷ cũng viết một phần, như vậy báo chí sẽ có nội dung phong phú, mỗi người đều tìm thấy điều mình cần trong các bài viết…!
Hắn nói đến báo chí, càng lúc càng hưng phấn, trong đầu bắt đầu nghĩ như thế nào để phát hành báo chí.
Bích di nương mỉm cười nói:
- Mạc nhi thông minh, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra. Hiện giờ không ít nữ tử đọc sách, con có thể thêm vào nội dung mà nữ tử yêu thích, như thêu thùa, nấu nướng hay trồng hoa.
Hàn Mạc nhìn Bích di nương gật đầu nói:
- Di nương nói phải, làm như vậy, càng nhiều người đọc.
Bích di nương mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tử ngốc, muốn làm được như vậy không phải chuyện dễ. Con nói những thứ kia, không phải một người có thể biết, như y học, sức khỏe cần có thấy thuốc giỏi, địa lý nhân vật, cũng cần người từng đi qua chỗ đó cung cấp tin tức, nếu thật giả lẫn lộn, vô căn cứ, người hiểu biết xem sẽ chê cười.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Đúng rồi, đúng rồi, không thể làm qua loa.
Hàn Thấm nháy mắt nói:
- Ca ca, xem ý của huynh, ca thật muốn biên soạn sách báo?
- Ta cần cân nhắc kỹ hơn.
Hàn Mạc như nghĩ ra điều gì.
Khai sinh ra báo chí không thể nghi ngờ là rất khó khăn, cũng không phải hai ba câu là có thể giải quyết, từ nội dung đến in, phát hành, mỗi một việc đều không thể nói là làm.
Về phần nội dung, khi xuất hiện trái với luân lý đương thời, sẽ khiến văn nhân và triều đình can thiệp, kỹ thuật in ấn, thời đại này chưa phát minh ra máy photo, máy in, phần lớn là viết tay, tiên tiến hơn là khắc nội dung ra rồi in, nếu muốn sản xuất số lượng lớn là vấn đề nhất định phải giải quyết, còn có vấn đề bán sách báo, có thể tìm thư thương môn, chỉ có điều thư thương môn đều bị quản chế, không phải nói bán là bán được.
Hàn Mạc hình dung tác dụng báo chí không chỉ là kiếm bạc, hắn dù có các thương vụ khổng lồ trên biển, nhưng trên đời có vài thứ không thể so sánh với chuyện buôn bán trên biển được.
Hắn cảm nhận rất sâu sắc báo chí chính là công cụ khống chế dư luận tốt nhất, một khi báo chí xuất bản, người đọc khắp nơi, như vậy báo chí thành công cụ đấu tranh chính trị, hơn nữa công cụ này cực kì sắc bén.
Hắn cũng hiểu, sách vở là Lễ bộ quản lý, nếu nói Lễ bộ do các gia tộc khác khống chế, như Tô gia Tiêu gia, Hàn Mạc cũng không nhiệt tình cao như vậy, nhưng hiện giờ Lễ bộ Thượng thư là cha mình, cái gọi là gần quan ban lộc, có Hàn Huyền Xương trấn thủ Lễ bộ, chính mình muốn sáng tạo báo chí, không phải chuyện không hoàn toàn không khả thi.
Hắn biết rõ, có đôi khi đòn công kích của dư luận, không thắng được binh đao lợi hại, nhưng tại kinh thành hỗn loạn này, nếu báo chí có thể là vũ khí hỗ trợ Hàn gia, Hàn Mạc không ngại hao tổn tâm trí đi làm.