TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quyền Thần
Chương 168: Trò Chơi Bất Ngờ

Băng qua sân trong chốc lát đã đi đến trước một lầu các rất lộng lẫy, bên ngoài bày một bàn trang điểm tinh xảo, khiến cho lầu các càng thêm vẻ mỹ lệ.

- Tam thiếu gia, hắn … cũng muốn đi vào? Tới trước cửa lớn, Dương lão lục từ nãy tới giờ luôn theo sau Hàn Mạc, nhẹ giọng hỏi.

Hàn Tân lập tức nói:

- Đương nhiên, hắn là người hầu của ta, gần đây làm việc cẩn thận, cho nên dẫn hắn theo để cho hắn thêm chút kiến thức, ngươi nên biết, bổn thiếu gia tâm địa thiện lương, đối với người hầu luôn đối đãi rất tốt.

Dương lão lục luôn miệng nói dạ, Hàn Tân lập tức ôm hai nữ nhân đi vào phòng, Hàn Mạc theo phía sau.

Tiến vào trong phòng, Hàn Mạc nghe được bên trong oanh oanh yến yến rộn ràng, mùi nước hoa sực nức xộc vào mũi, thấy đại sảnh rất là rộng rãi, nền nhà lát bằng đá xanh, bốn phía trang trí bằng cổ mộc, đếm cũng hơn mười cái xếp thành hình tròn, đẹp đẽ và tinh xảo, tạo cảm giác vô cùng thông thoáng ở trong phòng.

Ở phía sau có đặt bình phong, trên mặt bình phong hình vẽ phong phú, có nước chảy từ trên núi xuống, có chim muông, có trăng thanh gió mát, cũng có giai nhân xinh đẹp, rực rỡ muôn màu.

Trên bàn bày các loại rượu và đồ ăn nhẹ. Thấy cảnh này, Hàn Mạc nhớ tới kiếp trước xem TV thấy cảnh các quý tộc tụ hội, nhưng cảnh ở trong phim sao xa hoa bằng trước mắt.

Đây mới là một tầng, nhìn lên phía trên, là một tầng lầu bốn phía chạm trổ, lan can ở ngoài, từng phòng từng phòng nối nhau, tất cả đều đóng cửa, không thấy bên trong có người.

Mười sáu bàn, thì mười một bàn có người, chỉ nhìn cách ăn mặc, biết được người ở đây phi phú tức quý, họ đều là những nhân vật thượng đẳng của Yến quốc.Ngồi trên nghế, không người nào không ôm mỹ nhân, giống như Hàn Tân ôm gái vậy. Các cô nương ở đây mặc áo da cừu giống nhau, trông dáng dấp thanh thoát quý phái như thiên kim tiểu thư nhà nào vậy.

Hàn Mạc hơi giật mình, những cô nương này, khôn người nào lộ ra vẻ là "dong chi tục phấn".Tuy hành vi có lả lơi phóng đãng nhưng mỗi cái phất tay, mỗi khóe môi cười …đều phải trải qua quá trình huấn luyện khắt khe. Không phải cô nương nào ở thanh lâu cũng có thể bì kịp. Nếu có cô nương nào ở đây đến từ thanh lâu, đảm bảo phải là người đứng đầu bảng.

Một cái Kim Tiền Phường, có thể tụ tập được nhiều tuyệt sắc nữ tử như vậy, thực lực thật sự không nhỏ.

Hàn Mạc tin, nếu không có thế gia hỗ trợ từ phía sau, thì khó có thể có được tiền tài xa xỉ đến như vậy.

Lúc này giữa sân, một giai nhân quyến rũ đang gẩy đàn, tiếng đàn ngọt êm đi vào lòng người, nhưng bốn phía truyền ra tiếng yêu mị, phá tan thanh âm trong trẻo từ cây đàn

Hàn Mạc quét mắt nhìn tất cả, chính giữa là một vị công tử mặc áo trắng, tuổi ngang Hàn Tân, tay ôm mỹ nhân thì thầm to nhỏ. Ngồi bên trái là một thiếu gia khác, mặc áo tím, tướng mạo tầm thường,đặc biệt trên mũi có nốt ruồi rất bắt mắt, hai tay liên tục táy máy sờ mó trên khắp cơ thể nữ nhân.

Các khách nhân khác cũng đều cẩm bào ngọc y, có già có trẻ, đều trêu đùa nữ nhân trong lòng.

Hàn Tân tiến đến, mọi người ngẩng đầu nhìn phía hắn, lướt khắp người hắn, rồi hết thảy đều đứng dậy ôm quyền nói:

- Tam thiếu gia, mời vào!

Công tử áo trắng cùng nữ nhân trong lòng vẻ mặt khinh thường, thậm chí còn cười nói:

- Hàn Tân, ta còn tưởng cha ngươi đang nhốt ngươi tại phòng củi, không cho ra chứ. Ông ấy gần đây tâm tình rất xấu, thích phát hỏa, ta lo lắng họa đến ngươi, nếu thật sự như vậy, bổn thiếu gia mất đi rất nhiều niềm vui rồi, ha ha…

Công tử áo tím lập tức cười phụ họa.

Hàn Mạc bên cạnh Hàn Tân nhìn công tử áo trắng lông mày khẽ nhíu, tiểu tử này đúng là ăn nói quá ngông cuồng, ngay cả Hàn Huyền Đạo cũng không đặt trong mắt, khẩu khí rất là kiêu ngạo, lập tức nghĩ rằng người này là con cháu thế gia.

Vừa rồi Dương Lão Lục có nói:

- Tiêu thiếu gia, Hồ thiếu gia tới rồi. Tiêu, Hồ đều là danh môn vọng tộc, hơn nữa có thể cùng cấp bậc với Hàn Tân. Ở đây xem ra cũng chỉ có hai người họ làm người khác chú ý, không biết là người của nhà nào, bằng không mấy ai dám kiêu ngạo như vậy.

Quả nhiên, Hàn Tân cũng không chịu yếu thế, trợn mắt lườm bọn họ, thản nhiên nói :

- Tiêu Minh Đường, hôm nay Tam gia tâm trạng không tốt, đừng chọc tam gia gia .

Hàn Tân vốn ngang bướng, chuyện đánh nhau hắn không sợ, trong đám con cháu quý tộc ở trong thành có thể chuyện ăn uống gái gú hắn không lợi hại bằng, nhưng nói tới mưu trí võ công thì chẳng có mấy ai đọ với hắn. Hàn Tân tuy không tính là cao thủ, nhưng hắn cùng con cháu Hàn gia đều luyện "Trường sinh kinh", rất có khí lực, nếu mà đánh nhau, con cháu quý tộc không có mấy người là đối thủ của hắn.

Dương lão lục lúc này mới vào, cười nói:

-Tam thiếu gia, mời vào bàn trước, cuộc vui bắt đầu bây giờ!

Hàn Tân hừ lạnh một tiếng, đi lại một bàn không có người và ngồi xuống, lập tức có hạ nhân mang rượu cùng đồ ăn lên.

Hàn Mạc đành phải đứng sau Hàn Tân, mặt mày tỉnh bơ, dáng vẻ khiêm nhường.

Công tử áo tím nhìn thấy Hàn Mạc, lập tức nói:

- Hàn Tân, đây là nơi nào, ngươi không phải không biết đây là chỗ dành cho người, như thế nào đem cả chó vào, hôi không ngửi được.

Hàn Mạc mắt lóe lên hàn quang, hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn công tử áo tím một cái.

Công tử áo tím thấy Hàn Mạc nhìn xoáy vào mình lập tức cả giận, cầm lấy chén rượu trên bàn làm ám khí ném mạnh về phía Hàn Mạc, trong miệng mắng :

- Con mẹ nó, còn dám trợn mắt nhìn ta?

Chén rượu bay không nhanh, Hàn Tân vẩy nhấc tay đón được, một câu không nói, ném ngược vể phía công tử áo tím.

Khí lực của Hàn Tân vị công tử kia sao có thể so sánh, "xoảng" một tiếng vang lớn, chén rượu như điện ném trúng trên bàn, rượu và thức ăn bắn lên tung tóe, rượu chảy đầy trên mặt và người của công tử áo tím, trông hắn lúc này thật thảm hại.

Công tử áo tím mặt biến sắc, đứng dậy, nắm tay nâng lên, cả giận nói:

- Hàn Tân, ngươi dám đánh ta?

Hàn Tân bĩu môi:

- Là ngươi gây sự trước. Hồ Tuấn Dật, nói về đánh nhau, ngươi không phải đối thủ của ta, hơn nữa đây không phải chỗ đánh nhau, tốt hơn người nên ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hàn Mạc thấy phản ứng của Hàn Tân trong lòng thấy yên tâm hơn. Tuy Hàn Tân lối sống hư hỏng, tâm cơ không sâu, nhưng cũng không đánh mất cái ngạo khí của Hàn gia, không sợ bất cứ kẻ nào.

Bốn phía quan khách ngơ ngác nhìn nhau, không dám lên tiếng, không ai muốn xem vào chuyện đánh nhau vô vị này.

Dương lão lục cũng khoanh tay khuyên nhủ:

- Hai vị thiếu gia, nơi này để mua vui, nếu động tay chân, chỉ sợ các vị ngày sau mất đi chỗ vui chơi này, vậy mất nhiều hơn được.

Nghe nói như thế, Hồ Tuấn Dật hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống. Dương lão lục lớn tiếng gọi người hầu:

- Còn không vì Hồ thiếu gia đổi rượu và đồ ăn mới!

Lập tức người hầu liền chạy đến thu dọn, đem rượu và thức ăn mới lên.

Dương lão lục xua tay, cô nương đang chơi đàn giữa sân liền ôm đàn đi vào bên trong, lão cười tủm tỉm hướng bốn phía công tử chắp tay nói:

- Các vị thiếu gia, đại nhân, vào Kim Tiền Phường chính là tìm sự vui vẻ. Thân phận bên ngoài thế nào, chúng ta không hỏi. Kim Tiền Phường chính là nơi làm cho mọi người vui vẻ, các vị bên ngoài làm việc mệt mỏi, tới nơi này, chỉ nên vui chơi thỏa thích.

Lão dừng lại một chút, cười nói tiếp:

- Các vị chắc biết, hôm nay trò chơi không như trước. Ngày trước một người đấu với một, hôm nay thay đổi, mỗi nơi thêm một người, bây giờ thành hai người với hai người, so với trước càng vui vẻ.

Tất cả đều hô hay :

- Nên như vậy từ sớm, lần này chơi thỏa sức tận hứng. Dương lão lục, Kim lão bản lần này mặt hàng như thế nào? Lần trước hàng hóa thật không tốt lắm, làm vài cái là không còn sức lực.

Dương lão lục cười hề hề:

- Các vị yên tâm, bây giờ là hàng thượng đẳng, một cái là Nam phong trư, một cái là Ngụy quốc cẩu, đúng là kì phùng địch thủ.

Tiêu Minh Đường lập tức nói:

- Dương lão lục đừng nhiều lời nữa, quy củ lần này như thế nào?

- Quy củ như trước, mua một tặng một.

Dương Lão Lục cười tinh quái:

- Thua không có gì để nói, tuy nhiên người thắng lấy hai thành, bắt đầu cần ba trăm lượng bạc.

Hàn Mạc lúc này hiểu, cục tử chính là đánh bạc, tuy nhiên không biết chơi như thế nào. Dương lão lục luôn miệng "Nam phong trư" "Ngụy quốc cẩu" không biết là gì?

Còn "lấy hai thành", chữ này, Hàn Tân rất quen thuộc

Chính là tài phường kiếm lời thủ đoạn mà thôi.

Hay nói cách khác, nếu đặt 300 lượng thắng, tiền lên gấp đôi là 600 lượng, trong đó tài phường lấy đi 60 lượng.

Thua mất toàn bộ, người thắng mất 2 thành, tài phường chỉ ăn không bồi, nếu không có khoản này, cũng không có hoàn cảnh như bây giờ.

Sáu mươi lượng tính ra không nhiều lắm. Nếu thanh lâu bình thường, ăn chơi hết mình cũng chỉ cần 10 lượng hoặc nhiều hơn. Mà ở đây dù sao đều là đại quan, đại công tử vui chơi tiêu khiển. Yến quốc tiêu tiền đắt đỏ nhất, đây không phải thanh lâu bình thường, lại càng không phải loại người nào cũng vào được.

Có thể đi vào Kim Tiền Phường, đều là người có thân phận, phần lớn đều là kẻ có tiền.

Giống như Hàn Tân vậy, dù gia đình quản giáo rất nghiêm, trong tay cũng phải có hơn mấy lượng bạc.

(đoạn này đọc mãi k hiểu, nên suy từ ý ở dịch nghĩa để biên, nhờ các bạn check) Nguồn truyện:

- Đừng nói nhiều

Đã có người không kìm nổi hưng phấn đứng lên:

- Mang bọn họ ra đi, cục tử năm ngày mới có một lần, ta chờ nóng ruột rồi.

Hàn Mạc tò mò cực kỳ, hắn đoán không ra, cục tử là trò chơi thế nào mà hấp dẫn mấy người con nhà thế gia vọng tộc này.

Dương lão lục không do dự thêm, thổi khẩu tiếu:

- Bắt đầu.