Hàn Mạc mỉm cười nói:
Trời đất đang lúc hoàng hôn, khí tức khắc nghiệt càng tràn lan thêm.
Quân phòng thủ nghe được tiếng kèn trầm thấp bên quân thế gia truyền đến, tiếng kèn kia giống như âm thanh chết chóc tràn ngập trời đất, báo trước sắp xảy ra cảnh đẫm máu và tử vong.
Diệp Vô Nhai trầm giọng căn dặn quân phòng thủ chuẩn bị tốt để nghênh chiến, đầu người rậm rạp trên tường thành.
Hắn chẳng những có tin tưởng đối với sự chắc chắn của quan Lê Cốc, cũng tràn đầy tin tưởng đối với sức chiến đấu của quân Diệp gia. Nhiều năm như vậy, quận Bột Châu chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, cho dù là người hay là trang bị, đều tiến hành sắp xếp tốt nhất. Diệp thị gia tộc rất tự tin, sức chiến đấu của quân đội bọn họ, tuyệt đối không thua bất cứ gia tộc nào của nước Yến.
Nhưng bọn họ cũng không dám quá mức khinh thường sức chiến đấu của quân thế gia.
Chỉ nói Hàn gia và Tiêu gia, quân đội của bọn họ cũng đều có sức chiến đấu rất mạnh, đặc biệt là Hàn gia quận Đông Hải, mọi người nơi đó, thể trạng vốn là cường tráng nhất nước Yến, hơn nữa tính tình cũng lỗ mãng nhất, nếu thật sự liều mạng, mỗi người đều được cho là một con mãnh hổ.
Đông Yến lập nước trăm năm, trong đó không ít lần bình định trộm cướp chống kẻ thù ngoài, nhưng chiến tranh quy mô lớn của thế gia, vẫn là lần đầu tiên. Tích luỹ trăm năm của hai nhà Diệp Ngô, rốt cục tới thời khắc quyết phân cao thấp với toàn bộ các thế gia khác của nước Yến.
Cờ chữ "Diệp" tung bay trong gió, mục tiêu cuối cùng của bọn họ, đó là cắm lá cờ kia trên hoàng cung xanh vàng rực rỡ tại Yến kinh.
Trong tiếng kèn trầm thấp, trời đất mênh mông, quân đội thế gia rậm rạp di chuyển về phía quan Lê Cốc. Hình ảnh của bọn họ rất rõ ràng, đó là một đội quân khổng lồ, trường thương hướng trời cao, đầu thương giống như rừng, hàn quang sáng quắc. Xếp hàng trước mặt, là một đám lính cung, phía sau là đao binh thương binh, ở giữa là bộ đội công thành và thang, nhịp nhàng, khí thế uy nghiêm.
Ngựa hí, lưỡi mác va chạm, trong trời đất lập tức tràn đầy sát khí khiến người ta không thở nổi.
Một đội quân khổng lồ này, đang di chuyển qua đó rất nhanh.
Khí thế khổng lồ cùng với tiếng động rung chuyển trời đất lúc di chuyển của quân thế gia, khiến quân phòng thủ trên tường đều cảm thấy hơi giật mình, toàn bộ quan Lê Cốc còn đang ồn ào, trong nháy mắt, mọi người đều ngừng thở, cùng chờ đợi đại chiến tiến đến.
Trời đất dường như ngừng lại!
Sắc trời vốn đã mờ mịt, quân thế gia đã đến, đông nghìn nghịt, khiến cho trời đất càng thêm mờ mịt, tướng sĩ Diệp gia trên quan ải vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
- Tên lên dây!
Diệp Vô Nhai cao giọng nói, giơ chiến đao lên:
- Chờ quân địch xông lại gần, nghe hiệu lệnh của ta, vạn tên cùng bắn!
Trường cung cài tên, cung nỏ sẵn sàng, quân phòng thủ ngừng thở, nhìn quân thế gia bắt đầu xông lại giống như thuỷ triều, đều đợi mệnh lệnh của Diệp Thiên Nhai, bọn họ phải dùng tên trong tay mình, làm kinh hãi kẻ thù của bọn họ.
Hàn Huyền Xương giơ chiến đao lên, cao giọng quát:
- Phản quân ngay phía trước, toàn quân nghe lệnh, mạnh mẽ công kích quan Lê Cốc, ai là người đầu tiên đánh lên tường thành, liền thăng ba cấp, thưởng trăm lượng bạc, các anh em, xông lên!
- Các anh em!
Tướng lãnh Tiêu gia cũng cao giọng quát:
- Dùng toàn lực, đánh quan Lê Cốc, xông lên cho ta!
Bộ đội cung tên thế gia xông lên trước mặt, bọn họ giương cung, cài tên, kéo dây, buông tay, mưa tên bắn về phía tường thành giống như che phủ trời đất.
Diệp Vô Nhai vung chiến đao:
- Bắn!
Sau đó, tên của quân Diệp gia lập tức bắn ra như mưa, cung nỏ có uy lực hơn kia bắn ra từng mũi tên đoạt mạng.
Trong mưa tên tới lui, tiếng kêu thảm thiết hỗn loạn khiến người ta sởn tóc gáy.
Chiến tranh, cứ đột nhiên bắt đầu như vậy, đột nhiên khiến không ít tướng sĩ hai bên có một loại ảo giác, đây thật sự là khai chiến sao?
Nhưng máu tươi và cái chết, rất nhanh khiến hai bên hiểu được, tử thần bao phủ xuống trận chiến cũng giống như bọt nước tung toé lên, bắt đầu rồi!
Lính cung tên trong trận của quân thế gia, thường có người ngã xuống đất, mà trên quan ải, cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết, thường xuyên có người trúng tên ngã xuống từ trên tường thành cao cao, rơi xuống tan xương nát thịt.
Lửa địa ngục đang thiêu đốt.
Mưa tên đầy trời tới lui, các tướng sĩ hai bên hiển nhiên cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, dùng tên bắn giết lẫn nhau. Trước cuộc chiến, mỗi người đều hơi khẩn trương, nhưng thật sự chiến đấu, không có chút nao núng và lui bước.
Trong mưa tên, quân thế gia chậm rãi tới gần quan Lê Cốc.
Tướng sĩ hai nhà Tiêu Hàn đều đạt được mệnh lệnh, phải toàn lực công thành, biểu hiện ra dũng khí của gia tộc, cho nên bọn họ đều xông về phía trước không sợ chết, bọn họ đều muốn cắm cờ gia tộc lên quan ải, dùng điều này biểu hiện gia tộc hùng mạnh.
Tiếng trống thùng thùng, mấy chục mặt trống lớn của quân thế gia bị đánh âm thanh chấn động như sét đánh.
Trên quan ải, đã bắt đầu dùng đá lớn khúc cây ném xuống tướng sĩ quân thế gia đang xông tới gần dưới quan, mà xe bắn đá của quân thế gia cũng bắn đầu triển khai thế trận, lính bắn đá đặt một tảng đá lớn vào trong xe bắn đá, trong tiếng rống giận dữ, bắn về phía cửa thành rất chắc chắn.
Mưa tên giống như châu chấu, bắn từ tường thành xuống, quân thế gia giơ cao tấm chắn, nhưng trong mưa tên dày đặc, hơi lộ một chút khe hở, liền có thể bị mũi tên bắn xuyên qua người.
Mà tảng đá của xe bắn đá, xen trong tiếng gió vù vù, gào thét tới, nện lên cửa quan, tướng sĩ phòng thủ không may mắn, liền bị tảng đá lớn nện thành nhão nhoẹt.
Trên quan dưới quan, thi thể đều đã chất đầy, tướng sĩ hai bên khi còn sống chém giết ngươi chết ta sống, nhưng sau khi đã chết, không ít thi thể quấn lại một chỗ, linh hồn cùng tiến tới hoàng tuyền.
Chiến đấu đang tiếp tục, sắc trời cũng tối xuống, điều này khiến cho tướng sĩ hai bên rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm, trong bóng tối, ngươi không rõ được tên đối phương bắn tới xuất hiện khi nào, có thể một giây này ngươi còn khàn giọng hô giết, nhưng giây tiếp theo, có thể ngươi không nghĩ tới được mưa tên bắn thủng cổ ngươi.
Tướng sĩ hai bên đều bị sự hung hãn của đối phương khiếp sợ.
Quân phòng thủ liều chết cũng muồn bảo vệ quan Lê Cốc, bọn họ hiểu rõ, đối với quận Bột Châu mà nói, có lẽ quan Lê Cốc là trạm gác duy nhất có thể ngăn cản được bước chân quân thế gia, một khi quan Lê Cốc bị hạ, phía sau là vùng đất bằng phẳng, cha mẹ và huynh đệ tuỷ muội của mình sinh sống ở đó, đến lúc đó rất có thể sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Trong không khí, tràn đầy mùi máu tươi nồng đậm khiến người ta nôn mửa.
Quân thế gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, dưới sự bảo vệ ngoan cường của quân phòng thủ, xe đầu hổ chuỳ căn bản không thể xông gần tới dưới quan, đừng nói tới chuyện đâm vào cửa.
Nhìn tướng sĩ thủ hạ của mình ngã xuống từng mảng, lòng Hàn Huyền Xương như đao cắt, mà Tiêu Hoài Kim ngồi trấn giữ phía sau cũng đau đớn.
- Linh Chỉ, đánh tiếp như vậy không được.
Tiêu Hoài Kim không kỉm nổi nói:
- Nhanh phát ra âm thanh thu binh đi, đánh tiếp nữa, mọi người chúng ta phải chết dưới quan.
Tiêu Linh Chỉ giống như bách hợp trong gió, nhìn tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt ở quan Lê Cốc xa xa.
Tuy nàng biết, chiến tranh là chuyện tàn khốc, nhưng nhìn qua tình cảnh quyết liệt, nghe tiếng kêu cực kỳ bi thảm, lúc này nàng mới hiểu được, chiến tranh thật sự, tàn khốc hơn, tanh máu hơn so với sự tưởng tượng của nàng.
- Phát hiệu thu binh!
Cuối cùng Tiêu Linh Chỉ nói.
- Nhanh nhanh!
Tiêu Hoài Kim vội vàng nói không ngừng:
- Truyền lệnh xuống, ra hiệu thu binh!
…
Trong lều lớn, Tiêu Hoài Kim vẻ mặt đau khổ ngồi dựa trên ghế lớn, có vẻ rất chua xót, mà Tiêu Linh Chỉ ngồi một bên, dung nhan xinh đẹp cũng hơi tiều tụy, nàng nhíu chặt mày ngài, dường như đang nghĩ cái gì.
Tây Môn Lôi Tàng và Tô Quan Nhai cũng không vui sướng khi người gặp họa vì hai nhà Tiêu Hàn tổn thất rất nhiều nhân mã, cuộc chiến bất lợi, tâm tình mỗi người đều rất áp lực.
Khi Hàn Huyền Xương tiến vào, chau mày:
- Gặp qua Đại tướng quân, quân sư!
- Hàn đại nhân mau mời ngồi!
Tiêu Hoài Kim vội hỏi, hắn tất nhiên nhìn ra được, quân đội Hàn gia lần này liều chết tấn công, không có lưu lại nửa phần thực lực, đúng là thật sự dốc sức.
- Hàn đại nhân vất vả!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói.
Hàn Huyền Xương ngồi xuống, cười khổ lắc đầu nói:
- Hai nhà chúng ta tổn thất hơn ngàn binh lực, xe phá cửa ngay cả cửa quan cũng không thể tới gần, tên nỏ của bọn họ quả nhiên là lợi hại.
Tiêu Hoài Kim cũng cả giận nói:
- Bản tướng cũng thật không ngờ quan Lê Cốc nho nhỏ lại khó đánh như vậy. Đám cẩu tạp chủng kia, nếu công phá quan Lê Cốc, ông đây muốn giết bọn họ không lưu một người.
Hàn Huyền Xương thở dài:
- Đại tướng quân, các vị thế huynh, quan Lê Cốc này dễ thủ khó công, vô cùng chắc chắn. Theo ta xem, muốn công phá nó, cũng không phải chuyện dễ. Chiến sự hôm nay các vị cũng thấy trong mắt, Diệp gia đã chuẩn bị rất đầy đủ cho trận chiến này, quân lực và trang bị của bọn họ rất đầy đủ, nếu không có biện pháp tốt, ta chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó đánh hạ được.
To Quan Nhai cũng nhăn mặt nhíu mày nói:
- Thời gian kéo dài, một khi không lấy được quan Lê Cốc, khí thế quân ta sẽ hao tổn gần như không còn, tới lúc đó, sẽ cực kỳ không ổn.
Tây Môn Lôi Tàng trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
- Sao bên sông Dịch Bắc kia không có động tĩnh? Ba nhà bên kia tập trung lại có tới sáu vạn người, trang bị đầy đủ, tuy rằng Ngô gia nắm giữ địa lợi, nhưng theo ta được biết, chẳng qua ba vạn binh lực, còn phải điều động một bộ phận phòng thủ thành Lam Điền, không tới hai vạn người canh giữ tại sông Dịch Bắc. Chỉ cần chiến sự bên sông Dịch Bắc nổ ra, dùng thực lực ba nhà bọn họ, toàn lực ứng phó, có thể cho Ngô gia một kích nặng nề, như vậy, cũng có thể mang đến đả kích tới khí thế của Diệp gia.
Tiêu Hoài Kim oán hận nói:
- Ta đã phái người dùng bồ câu đưa tin, hạ mệnh lệnh, hôm nay bọn họ phải phát động công kích quân đội Ngô gia, nhưng đến bây giờ, bên kia còn chưa có quân báo trở về.
Mọi người trầm mặc một trận, không khí trong lều lớn lập tức rất nặng nề.
Đường đường liên quân bốn nhà, không ngờ không có biện pháp với quan Lê Cốc này, hao binh tổn tưởng, nói ra cũng thật mất mặt.
Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm, đột nhiên hỏi:
- Hàn thế bá, Hàn Mạc ở đâu?
- Hàn Mạc?
Hàn Huyền Xương sửng sốt, chợt nhíu mày nói:
- Từ hoàng hôn hôm qua, ta đã không thấy hắn, cũng không biết đi nơi nào, hẳn là ở trong chỗ nào đó ở quân doanh, đứa bé kia không thích ngồi yên, thích đi chung quanh. Đúng rồi, quân sư tìm hắn có việc sao?
Tiêu Linh Chỉ hơi nhíu mày.
Hàn Mạc đã phái Hàn Thanh nói ám hiệu cho nàng, nàng vẫn phái người cẩn thận chăm chú chờ ám hiệu xuất hiện, nhưng hiện giờ đã vào đêm, vẫn không có ám hiệu truyền đến như trước, hay là nội ứng có thay đổi?
Đây là hy vọng lớn nhất bây giờ, nhưng cuối cùng hy vọng này có thể trở thành sự thật hay không, có thể xoay chuyển toàn bộ thế cục chiến trường hay không, thật sự không biết được.
Trong đầu Tiêu Linh Chỉ nhớ tới khuôn mặt anh tuấn lại mang theo nụ cười không đàng hoàng của Hàn Mạc, không biết vì sao, nàng lại có vài phần tin tưởng đối với Hàn Mạc, thậm chí nàng tin tưởng, nội ứng kia của Hàn Mạc, có lẽ thật sự có thể xoay chuyển cuộc chiến, có lẽ kỳ tích sẽ tới rất nhanh.