Hàn Mạc cùng mấy tên binh sĩ hộ vệ Tiêu Đồng Quang lên ngựa trở về Hàn phủ thì sớm đã có người trở về báo cho Hàn phu nhân biết. Chẳng qua là chuyện Hàn Mạc bị bắt cóc cũng không truyền ra cho nên trên dưới trong phủ cũng không có mấy người biết. Hàn phu nhân lại càng không biết, điều này là do Hàn Huyền Xương sợ nàng lo lắng nên cố ý không báo cho nàng.
Hôm qua trân châu đã được kiểm kê đầy đủ sau đó giao nộp cho triều đình, xe ngựa cũng chuẩn bị xong. Vì lo lắng triều đình đang cần dùng gấp bạc nên mặc dù Tiêu Đồng Quang còn chưa có tin tức nhưng Xương Đức Hầu vẫn chuẩn bị hôm nay lên đường trở về kinh. Đoàn người đã rời khỏi Hàn phủ, xe ngựa tập trung trước cửa nha môn Đông Hải Quận, chuẩn bị lên đường.
Hàn Mạc trở về phủ thì đã có người nhanh chóng đi báo cho Hàn Huyền Xương.
Hàn phu nhân nhìn thấy Hàn Mạc, còn tưởng rằng hắn từ nhập ngũ doanh trở về, thấy hắn tỏ vẻ mệt mỏi thì trong lòng cảm thấy đau xót. Nàng vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm canh, nắm lấy tay Hàn Mạc nói:
- Con trai à! Con lén từ nhập ngũ doanh chạy về sao? Ăn uống ở đó không ngon phải không? Con xem này! Mới có mấy ngày mà đã gầy như vậy rồi, để mẹ nói với cha con không cần đi Trấn phủ quân nữa. Con ở nhà phụng bồi mẹ được không?
Hàn Mạc dở khóc dở cười, nói:
- Mẹ! Ai nói con gầy chứ. Con còn cảm thấy con khỏe mạnh hơn nhiều. Con trở lại là có chuyện tìm cha, người đang ở đâu ạ?
- Còn nói là không ốm?
Hàn phu nhân lông mày chau lên nói:
- Trong quân doanh thì khổ sở như thế nào mẹ chẳng biết. Con chịu khổ, trong lòng mẹ hiểu mà. Con trai, mẹ biết con nói như vậy là sợ mẹ lo lắng. Mẹ hiểu hết, con yên tâm đi, chuyện này mẹ sẽ quản. Chờ cha con trở lại mẹ sẽ đi tìm hắn, nếu hắn không đáp ứng, mẹ sẽ nhờ ông ngoại con viết thư cho hắn. Hắn không nghe lời lão bà hắn, thì cũng phải nghe lời nhạc phụ hắn.
Con hư tại mẹ quả thật không sai, thậm chí ngay cả ông ngoại cũng muốn kéo vào, mẹ thật là thương mình a….!!!
Hàn Mạc bất đắc dĩ nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Từ nhỏ đến lớn, Hàn phu nhân luôn chăm lo cho hắn tựa như bảo bối vậy. Chuyện gì cũng bao che cho hắn, nghĩ đến lúc trước nửa đêm canh ba Hàn phu nhân bò dậy đắp chăn cho mình, Hàn Mạc ôn nhu nói:
- Mẹ à! Mẹ không cần lo lắng đâu, Mạc Nhi thật không có chuyện gì. Mạc nhi cũng lớn rồi, là nam tử hán tựa Tiểu Ưng sớm hay muộn cũng trở thành Lão Ưng giương cánh bay cao. Một mình mẹ phải bảo trọng không nên lo lắng cho Mạc Nhi.
Hàn phu nhân ngưng mắt nhìn nhi tử của mình, mặc dù chỉ mấy ngày không gặp nhưng lúc này nhìn nhi tử, nàng có cảm giác tựa hồ nó đã trở nên thành thục không ít. Ít nhiều trong lòng cũng vui mừng, ôn nhu nói:
- Đúng rồi! Lão Ưng thì phải giương cánh bay thật cao.
Nàng mặc dù yêu quý nhi tử của mình, nhưng nàng cũng hiểu tương lai của Hàn gia còn phải dựa vào đám hậu bối này gánh vác. Muốn gánh vác một gia tộc thì cần phải kinh các khảo nghiệm cùng khó khăn.
Nếu một hậu bối mà luôn được che chở, ăn sung mặc sướng thì chỉ tạo những con cái quý tộc không thể làm được việc gì lớn.
Hàn Mạc lại hỏi:
-Mẹ, cha đi nha môn rồi ạ?
Hắn chưa biết Xương Đức Hầu hôm nay muốn lên đường về kinh.
- Đúng vậy.
Hàn phu nhân nói:
- Hầu gia hôm nay trở về kinh, cha con phải đi tiễn hắn.
- Trở về kinh?
Hàn Mạc sửng sốt, Tiêu Đồng Quang còn chưa tìm được mà Tào Ân đã muốn trở về kinh, điều này cũng không khỏi nhanh quá chứ.
Hắn đang chuẩn bị đổi xiêm y chờ phụ thân trở lại thương nghị chuyện mua bán trên biển, thì lại thấy Hàn Thanh bẩm báo:
- Thiếu gia, lão gia gọi người đến trước cửa nha môn, lão gia đang chờ.
Hàn Mạc gật đầu, lúc này mới đổi xiêm y, tùy tiện sửa sang lại một chút. Sau đó mới ra cửa thì thấy hạ nhân của Tiêu Đồng Quang đã thu thập xong hành lý, mà Tiêu Đồng Quang thì vẻ mặt âm trầm (A Bư: hắc hắc_đen như đít nồi), thoạt nhìn tâm tình cũng không được tốt lắm.
Lần này đi tới Đông Hải Quận, chỗ tốt thì không tới tay, không tra ra một tia ám thủ nào của Hàn gia, lại còn bị hải tặc bắt cóc, bị Hàn Mạc làm trêu chọc mấy lần, Tiêu Đồng Quang cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Mà điều không cam lòng nhất chính là, hắn vốn định tìm cơ hội nói với Hàn Huyền Xương rằng ngày nhớ đêm mong Bích di nương, mong Hàn Huyền Xương thành toàn. Nhưng Tào Ân lại cấp tốc lên đườngkhông có cơ hội, tránh không được trong lòng buồn bực mãi không thôi.
- Tiêu đại nhân, Hầu gia còn đang chờ, Hàn Mạc xin tháp tùng ngài qua bên đó!
Hàn Mạc cười híp mắt, bề ngoài lộ ra vẻ rất cung kính.
Tiêu Đồng Quang đối tiểu tử xấu xa, miệng nam mô mà bụng thì một bồ dao găm này sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn cảm thấy tiểu tử này không có một khắc nào không có chú ý mình, chỉ cần mình không cẩn thận, rất có thể sẽ bị tiểu tử này sửa trị nữa.
Hắn kìm lòng không đặng chợt lùi về phía sau một bước, thản nhiên nói:
- Hàn Mạc, chuyện ngươi làm với bổn quan, Bổn quan sẽ nhớ thật kĩ đó.
- Chuyện gì ạ?
Hàn Mạc mở trừng hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc.(A Bư: Mắt em nó trừng như thế đấy!)
Tiêu Đồng Quang chán nản.
Tiểu tử này đầu tiên là vào Thủy Viên hung hăng đánh mình một trận làm mình mấy ngày không xuống giường được. Về sau trên hải thuyền lại hạ độc vào nước rửa chân của mình làm hại mình ngứa ngáy. Lúc trở về thì lại rút dao uy hiếp, hết thảy hãy còn mới mẻ trong ký ức của Tiêu Đồng Quang. Không nghĩ tới Hàn Mạc lại phủi mông giống như không có chuyện gì xảy ra.
Vẻ tức giận trên mặt Tiêu Đồng Quang dần dần biến mất, thay vào đó nhưng là một vẻ mặt cực kỳ phiền muộn điều này làm cho Hàn Mạc có chút ngoài ý muốn.
- Bổn quan sống đã hơn năm mươi năm, người lại bất kính với bổn quan đến bây giờ không có mấy người.
Tiêu Đồng Quang không hiện ra vẻ phẫn nộ, ngược lại còn rất bình tĩnh. Trong con ngươi của hắn cũng xuất hiện chút thành thật mà Hàn Mạc vẫn cho là loại ánh mắt này sẽ không bao giờ xuất hiện trong mắt của lão sắc quỷ này.
Hàn Mạc nghe hắn nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Không có mấy người nói cách khác cũng có nghĩa là có một ít người.
Hắn cười híp mắt nói:
- Thật ra thì Hàn Mạc đối với đại nhân vẫn là vô cùng tôn kính mà.
Tiêu Đồng Quang nhìn hắn sau đó lại nhìn cây quýt trong viện,rồi mới chậm rãi nói:
- Huynh đệ Hàn gia ngươi rất đoàn kết, ngay cả bổn quan cũng rất hâm mộ, cũng không biết ngày sau có vĩnh viễn hòa thuận như vậy hay không!
Hàn Mạc lập tức nói:
- Đại nhân yên tâm, huynh đệ hòa thuận đó là tác phong của Hàn gia, đại nhân không cần phải lo lắng.
Tiêu Đồng Quang cười hắc hắc, nói:
- Có một số việc, không phải chỉ nói miệng là được . Hàn Mạc, bổn quan thấy ngươi là một hậu bối cổ quái. Bổn quan mặc dù không thể biết trước tiền đồ sau này của ngươi, nhưng ta thấy ngươi cũng không phải là vật trong ao.
Tiêu Đồng Quang đột nhiên phun ra lời này làm cho Hàn Mạc có chút kinh ngạc. Hắn cười ha hả một tiếng, cũng không trả lời.
Hắn đối với tính cách của Tiêu Đồng Quang thật đoán không ra, người này thoạt nhìn chính là một đại sắc quỷ, một tên ngu ngốc, hăm sống sợ chết. Nhưng có lúc, lại tựa hồ như thấy có chút ý tứ gì đó.
Trong ngu ngốc lại có một chút thông minh.
- Lần này gặp nạn, ngươi coi như là cứu bổn quan một lần, bất kể nguyên nhân là vì sao. Nhưng phần nhân tình này, bổn quan sẽ ghi nhớ.
Tiêu Đồng Quang trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên nói:
- Bất quá ngươi ba lần bốn lượt trêu chọc bổn quan, bổn quan cũng khắc ghi. Ân oán này, bổn quan sớm muộn gì cũng phải tìm ngươi tính sổ.
Hàn Mạc ha hả cười nói:
- Có thể làm cho đại nhân ngày nhớ đêm mong Hàn Mạc. Hàn Mạc thật là tam sinh hữu hạnh a.
Tiêu Đồng Quang phất phất tay, không kiên nhẫn nói:
- Đi thôi, đừng làm cho Hầu gia sốt ruột chờ đợi.
...
Tiêu Đồng Quang cùng Hàn Mạc xuyên qua Kim Thạch phường đi tới trước cửa nha môn quận phủ, đã thấy trước cửa nha môn đã tập trung đầy người, xe ngựa cũng đã trang bị xong. Gần trăm tên Lang Giáp Doanh võ sĩ khôi ngô hung mãnh trang bị đầy đủ bảo vệ bên cạnh xe, còn có hai trăm quan binh hộ vệ Đông Hải Quận cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tào Ân mặc cẩm bào màu trắng lưng buộc ngọc đái màu tím đang cùng Hàn Huyền Xương và đám quan viên lớn nhỏ Đông Hải Quận nói lời từ biệt, lộ ra vẻ ôn văn nho nhã, khí chất nhã nhặn lịch sự.
Nhìn thấy Hàn Mạc đến, Hàn Huyền Xương sắc mặt lộ vẻ vui mừng thở phào nhẹ nhỏm. Mà Tào Ân thì lộ ra một nụ cười, chẳng qua là nhìn thấy Tiêu Đồng Quang bên cạnh, trong mắt Tào Ân xẹt qua một tia thất vọng không muốn người biết.
Hắn đương nhiên là thất vọng rồi.
Hắn chính là đại biểu cho ích lợi Vương tộc, lần này nếu Tiêu Đồng Quang ngộ hại thì Tiêu Hàn hai nhà tất sẽ có một phen long tranh hổ đấu, gằm ghè lẫn nhau. Đến lúc đó, hai đại thế gia thế lực suy yếu, đối với Vương tộc đương nhiên là đại hảo sự rồi.
Chẳng qua là trời không toại lòng người, Tiêu Đồng Quang vẫn còn sống trở về, bất quá Hàn Mạc có thể thoát hiểm, trong lòng hắn cũng rất vui mừng.
Hàn Mạc cùng Tiêu Đồng Quang cùng tiến lên trước, thi lễ với Xương Đức Hầu.
Xương Đức Hầu mỉm cười nói:
- Bổn hầu đã nói rồi, tử tôn Hàn gia cát nhân thiên tướng há có thể bị hải tặc làm hại. Xem ra theo như lời bổn hầu cũng không phải sai.
Hàn Mạc cung kính nói:
- Hàn Mạc cảm kích Hầu gia lo lắng. Đám kia hải tặc cũng bị tiêu diệt, Hầu gia không cần phải lo lắng.
Tào Ân mỉm cười gật đầu, cũng không nhiều hỏi, hòa nhã nói:
- Bổn hầu hôm nay trở về kinh, ngươi có thể đến đây đưa đoạn đường cũng coi như là duyên phận chưa hết. Hàn Mạc, ngươi ở Đông Hải Quận hảo hảo mà rèn luyện, nói không chừng ngày nào đó thánh chỉ xuống tới điều ngươi vào kinh làm quan. Ngươi cần phải có chí khí của Hàn gia báo ơn vua đền nợ nước, mới không uổng công là một nam tử hán.
- Hầu gia dạy bảo, Hàn Mạc xin ghi nhớ trong lòng, không dám lười biếng!
Hàn Mạc ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, Yên Kinh là một tràn đầy bẫy rập cùng bùn lầy, không phải vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn đi đến cái vũng nước đục ấy.
Cao thủ ở Yên Kinh nhiều như mây, thế lực mạnh mẽ, lòng người mang quỷ kế nhiều vô số kể, không giống như Đông Hải thành yên ấm hòa thuận như vậy. Ít nhất ở mảnh đất này, là Hàn gia vẫn là chủ.
Tào Ân lại cùng chúng quan lại hàn huyên một phen, đơn giản là trấn an mọi người phải cần cù chăm chỉ, tận trung với triều đình, cúc cung tận tụy chết rồi sau đó vân vân và vân vân. Nói cả nửa ngày, nhưng Hàn Mạc vẫn cảm giác ánh mắt Tào Ân thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía mình. Xem ra vị :''Long dương Hầu gia'' này vẫn không đổi tính nết a!
May là hôm nay hắn rời đi, ngày sau cũng là không cần gặp lại "viên pha lê" làm cho người ta nổi da gà rồi.
Sau một phen tự thoại Tào Ân cùng Tiêu Đồng Quang mới lên xe. Xe ngựa lên đường, mấy trăm tên hộ vệ binh sĩ hộ vệ chậm rãi rời khỏi Đông Hải thành. Mười mấy quan viên lớn nhỏ Đông Hải Quận cũng đưa tiễn ngoài mười dặm, nhìn thấy xe ngựa đi thật xa mới trở lại bên trong thành.
Hầu gia mặc dù đã rời đi nhưng trong nha môn vẫn còn một đống việc cần phải hoàn thành cho nên dù Hàn Huyền Xương nhìn ra Hàn Mạc tựa hồ có chuyện tìm hắn. Nhưng hắn công vụ bề bộn, chỉ nói quay về rồi hãy nói, Hàn Mạc cũng đành tạm thời lui ra, đợi Hàn Huyền Xương rảnh rỗi mới nói.
Hàn Mạc trở lại trong phủ, cũng không vội mà trở về Hoa viên đi gặp Liễu Như Mộng, trái lại lại đi Mã phòng gặp Chu Tiểu Ngôn. Hàn Mạc thấy hắn đang tựa vào chuồng ngựa, nhàn nhã gọt bánh bao tấm ăn, hắn cảm thấy người này đặc biệt yêu thích bánh bao nha!
Hắn cũng không đi quấy rầy Chu Tiểu Ngôn mà kêu Hàn Thanh lấy hai rương gỗ mà Đảo chủ đưa cho, chọn lựa vài món cho vào một cái rương gỗ nhỏ, đưa cho Hàn Thanh cầm, chuẩn bị đi gặp Quan Thiểu Hà thám thính một chút về giá trị của vài món đặc sản hải ngoại này.
Hàn Thanh nhìn thấy những thứ kỳ quái này thì cực kỳ ngạc nhiên, còn tưởng rằng Hàn Mạc ở trên biển tìm được bảo bối.
...
Cửa hàng châu báu của thương nhân Khánh quốc ở khu Tây Thành trên một con đường cái rộng rãi nhưng không dài, gọi là Lục Hợp Nhai. Người ở đây so với khu bán hải sản ở Hứng Thụy Nhai thì có vẻ thưa thớt, xung quanh vắng lạnh, lui tới đây tất cả đều là những nhân vật không phải là phú thì chính là quý. Có rất ít thường dân bình thường đi bộ ở con đường này.
Lục Hợp Nhai không phải là rất dài, khoảng cách bất quá chỉ có hai ba trăm thước, trừ Châu Bảo Hành, còn có Bì Thảo Hành cùng mấy cửa hàng của thương nhân Khánh quốc mà thôi.
Bì Thảo Hành là nơi chủ yếu mua bán xiêm y, áo lông quý hiếm cùng với một ít đồ trang sức đều là hàng thượng đẳng hàng thật giá thật. Bọn họ mua bán chủ yếu chính là những người giàu có, họ không dám buôn bán hàng giả vì dù sao ở chỗ này nếu bị những người giàu có phát hiện sơ hở thì sẽ không bao giờ ngóc đầu lên nổi.
Khánh Cẩm Hành cùng Bì Thảo Hành mặc dù đều là kinh doanh xiêm y cùng trang sức, nhưng lại rất khác nhau.
Khánh Cẩm Hành mua bán chính là loại gấm nổi danh của Khánh quốc, đó là đặc sản Khánh quốc với chất liệu mềm nhẹ thoải mái, thực không phải là ti gấm bình thường có thể so sánh. Bất quá những thứ gấm này giá bán cực cao, nếu không phải giàu có chân chính thì rất ít người có thể mua được. Nguồn truyện:
Con đường trước cửa hàng này, không cần mua bán những thứ khác nhưng khách nhân của họ vẫn đông như thường. Bọn họ là một ngày không khai trương, khi khai trương ăn thì lãi liền ba tháng.
Trân Bảo Hành đồng sở hữu với Ngũ gia, nhưng lại không cùng một chỗ, cho dù ở gần nhau thì ở giữa cũng phải cách một hai gian cửa hang. Có lẽ đây chính là quy củ của thương nhân Khánh quốc.
Châu Bảo Hành không chỉ mua bán thường mà còn thu mua và bán châu báu, lợi nhuận đương nhiên là không nhỏ. Nhưng do thu mua hàng loạt cho nên thường thường chỉ đem châu báu thông qua con đường an toàn chở về Khánh quốc.
Có thể mở Châu Bảo Hành, hơn nữa có con đường buôn bán an toàn, theo lẽ thường hiển nhiên Châu Bảo Hành có một bối cảnh không kém.
Cửa hàng Quan thị mua bán quả nhiên là lớn nhất trongChâu Bảo Hành, cũng là khí phái nhất, nó sở hữu ba tầng rất cổ kính, trước cửa treo một tấm biển to, viết:
"Quan thị mậu dịch hành"
Năm chữ thiếp vàng xem là hiểu ngay, trước cửa có một tiểu hỏa kế. Chỉ cần có người đi qua, cho dù không vào cửa hàng, hắn cũng sẽ cúi đầu khom lưng mỉm cười, lộ ra vẻ rất là ân cần.
Hàn Mạc dẫn Hàn Thanh đi tới trước cửa, tiểu hỏa kế cười một cách ngọt ngào, vô cùng ân cần:
- Hai vị đại gia, xin mời vào bên trong. Châu bảo, ngọc khí, trân châu, mã não, phỉ thúy, ngọc bích, hồng bảo thạch, kim chế phẩm, ngân chế phẩm, đồ giải trí... Chỉ cần ngài cần cái gì cũng có, hai vị đại gia vào xem một chút đi!
Hắn nói cực nhanh, tựa như nói một đạo khẩu lệnh khiến Hàn Mạc sửng sốt, chợt ha hả cười nói:
- Huynh đệ, ngươi không đi tấu hài thật là phí phạm nhân tài nha!
- Tấu hài?
Tiểu hỏa kế sửng sốt, không biết là ý gì, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói:
- Tạ đại gia khích lệ!
Hàn Mạc cười một tiếng, đang muốn vào cửa thì nghe tiếng bước chân phía sau, một người kêu lên:
- Mau tránh ra mau tránh ra, tránh đường cho ta!
Một người hình dạng mập mạp, chen vào cửa đi tới.
Hàn Mạc nhíu mày, Hàn Thanh đang muốn phát tác, lại bị Hàn Mạc kéo lại.
Tiểu hỏa kế kia vẻ mặt đau khổ, còn chưa kịp nói chuyện thì mập mạp kia đã gọi to:
- Quan Thiểu Hà, ngươi đi ra cho ta. Ngươi không để cho lão tử sống đường, lão tử cũng không khách khí với ngươi!
Hàn Mạc cùng Hàn Thanh liếc mắt nhìn nhau, rồi chợt hiểu, mập mạp này là tới để trả thù đây.