Đảo chủ đương nhiên là một người vô cùng thông minh, Hàn Mạc nói như vậy, hắn làm sao mà không rõ ý tứ trong đó. Hắn há hốc miệng không phát ra được chút âm thanh nào rồi sau đó lại cau mày trầm ngâm nói:
- Ý tứ của Ngũ công tử, sẽ không phải là để cho chúng ta khai thông con đường trên biển chứ?
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
- Không những khai thông con đường trên biển, ý tứ của Tiểu Ngũ là để cho người của Đảo chủ chuyên môn làm việc mua bán trên biển.
Lần này không phải là Đảo chủ mà ngay cả Đỗ Băng Nguyệt cũng biến sắc.
Bọn họ là hải tặc, gần trăm năm nay qua rất nhiều thế hệ ở Đông Hải mà thành cướp. Ý tứ của Hàn Mạc lần này lại muốn cho hải tặc trở thành hải thương nhân, hai người làm sao mà không cảm thấy khiếp sợ cho được.
Thật ra bọn họ cũng không là bài xích cách làm này, chẳng qua là cảm thấy loại chuyển biến này khiến họ không thể tưởng tượng nổi. Để cho hải tặc trở thành thương nhân, vị Ngũ công tử của Hàn gia này quả thật là rất có ý tứ.
Hàn Mạc nhìn ra phụ tử Đảo chủ đang kinh ngạc, thì mỉm cười nói:
- Đảo chủ, có phải hai người cảm thấy chuyện này có chút khó tin hay không?
Đảo chủ trì hõan một chút rồi gật đầu nói:
- Ngũ công tử, chuyện này lão phu thật đúng là chẳng bao giờ nghĩ tới! Chúng ta mặc dù ở trên biển qua rất nhiều thế hệ, nhưng mà... Nhưng mà chuyện làm ăn buôn bán, chúng ta quả thật là chưa làm bao giờ.
- Chuyện gì cũng phải có lần đầu tiên mà!
Hàn Mạc cười nói:
- Nói thật, nếu cư dân Tiên Nhân Đảo các ngươi dời đến Đông Hải Quận, ta đương nhiên chỉ cần bỏ ra một chút sức là làm được. Nhưng mà Đảo chủ cũng nên hiểu, cư dân trên đảo có thói quen tự do, có thể thích ứng với loại cuộc sống lúc nào cũng bị quản hạt hay không đã là một vấn đề. Hơn nữa Tiểu Ngũ cũng có thể bảo đảm, một khi các người quyết định làm chuyện mua bán trên biển, nhất định cuộc sống sẽ cơm no áo ấm, so với người trên bờ còn giàu có hơn rất nhiều.
- Nhưng mà Ngũ công tử, mấy năm nay những quốc gia kia thường liên thủ để tiễu trừ hải tặc. Nếu chúng ta tùy tiện đi trước, e rằng sẽ dẫn đến xung đột với những quốc gia đó!
Đảo chủ tựa hồ đối với đề nghị này có chút hứng thú, nhưng lại càng nhiều hơn lại là đối với con đường chưa từng đi này mà mê mang cùng lo lắng:
- Hơn nữa người trên đảo của chúng ta mặc dù ở trên biển không tính là ít, nhưng nếu thật sự chiến đấu với những liên quân những nước nhỏ kia, thì căn bản là không đáng nhắc tới.
- Thân phận của hải tặc các ngươi có thể bỏ đi, lấy cờ hiệu của Hàn gia chúng ta. Nhân thủ của các ngươi ít nhưng trên biển còn có các lộ nhân thủ khác, cộng dồn lại cũng không phải là ít!
Hàn Mạc cười híp mắt nói.
...
Đảo chủ biết phân lượng những lời này của Hàn Mạc.
Đại Đông Hải hôm nay mặc dù lớn nhỏ có không ít nhân thủ, nhưng làm cho Tiên Nhân Đảo sợ hãi thật sự không nhiều lắm, dù sao có một đội ngũ hải tặc hơn trăm người ở Đại Đông Hải đã là một thế lực vô cùng khổng lồ rồi.
Nghe ý tứ trong lời nói của Hàn Mạc, hiển nhiên là muốn cho Tiên Nhân Đảo thu nạp cùng thuyết phục hải tặc từ các lộ khác làm chuyện mua bán trên biển.
- Hắc Hồ Tử là một khối xương rất khó gặm ở trên biển.
Đảo chủ chậm rãi nói:
- Ngũ công tử có cảm thấy Hắc Hồ Tử rất là phiền toái hay không?
Câu hỏi này của hắn rất đơn giản, nhưng trong đó ý tứ lại rất rõ ràng, hôm nay trên Đông Hải thế lực có địa vị ngang với Tiên Nhân Đảo không nhiều lắm, thế lực của Hắc Hồ Tử tuyệt đối được coi là một. Cách hỏi này của Đảo chủ nhìn như đơn giản, nhưng là dụng ý lại rất rõ ràng, chính là hi vọng Hàn gia có thể ở phía sau giúp đỡ Tiên Nhân Đảo, đả kích hết thảy các lực lượng đối kháng với Tiên Nhân Đảo.
Đây có lẽ chính là sự đa mưu túc trí của Đảo chủ và đây cũng chính là điều kiện của hắn.
Hàn Mạc thích nói điều kiện, bởi vì có đôi khi có một số chuyện nếu như chỉ lấy uy thế mà chén ép, rất có thể hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại, lòng người chưa chắc có thể dùng được. Nhưng nếu nói đến điều kiện, sẽ làm cho song phương có lợi ích thiết thực, đây mới là trụ cột của sự hợp tác.
Quan phỉ hợp tác, đương nhiên sẽ kéo theo một lợi ích nhất định.
- Chuyện này nếu mà thành, ta nhất định sẽ toàn lực ủng hộ Tiên Nhân Đảo, bất kỳ thế lực nào phá hư chuyện mua bán trên biển, Hàn gia chúng ta sẽ tiến hành tiễu trừ chúng.
Hàn Mạc lại tiếp tục tống cho Đảo chủ một viên Định Tâm Hoàn:
- Hơn nữa hiện tại Hắc Hồ Tử cũng không tốt đẹp gì đâu, Trấn phủ quân đã xuất động, hẳn là đã đánh cho Hắc Hồ Tử chạy như chó nhà có tang rồi.
Ánh mắt của Đảo chủ sáng ngời, hành động của Trấn phủ quân mới bắt đầu mấy ngày qua, Đảo chủ còn chưa biết được tin tức, nghe nói Hắc Hồ Tử bị tiễu trừ, hắn cảm thấy rất là cao hứng. Ít nhất thì điều này sẽ làm cho cuộc sống mọi người ở Tiên Nhân Đảo ổn định hơn.
- Ngũ công tử, lộ tuyến trên biển, Tiên Nhân Đảo chúng ta không thành vấn đề, có thể đi làm được. Về phần nhân thủ, chỉ cần Hắc Hồ Tử rơi đài, còn những tiểu thế lực kia ta nghĩ nếu Tiên Nhân Đảo chúng ta mượn danh tiếng của Hàn gia, cũng có thể làm chúng tập trung một chỗ.
Đảo chủ vuốt râu nói:
- Bất quá chuyện buôn bán này, trên đảo chưa ai từng làm. Làm như thế nào? Làm những thứ gì để mua bán? Chúng ta không có đầu mối a!
Hàn Mạc nâng cằm lên nghĩ một hồi lâu, đến nỗi cá chưng trên bàn cũng đã nguội, hắn mới mỉm cười nói:
- Ngươi yên tâm, nếu như việc này thuận lợi... thì sau khi ta trở về Đông Hải thành sẽ mở một cửa hàng mua bán. Các ngươi liền đồng hành cùng hải tặc đó, nếu nguyện ý đều có thể trở thành công nhân của cửa hàng mua bán ta, ta sẽ phát tiền công cho mỗi người. Về phần hàng hóa, cửa hàng mua bán của ta sẽ mua ở các quốc gia Trung Nguyên, đó tự nhiên cũng là đặc sản của Trung Nguyên, sau đó ta sẽ phái một vài thương nhân tinh thông giao dịch cùng các ngươi ra biển mua bán. Các ngươi có thể đem hàng hóa đến các quốc gia Đông Nam giao dịch, đổi lấy đặc sản địa phương của các quốc gia đó chở về Trung Nguyên. Lợi nhuận sinh ra, ta sẽ rút ra ba thành cho hải tặc các ngươi phân phối, cho các ngươi cơm no áo ấm.
Đỗ Băng Nguyệt không nhịn được nói:
- Huynh khẳng định việc mua bán này sẽ làm ra tiền sao?
- Chuyện này ta sẽ không vội vã được, trước tiên các người có thể chuẩn bị, ta cũng muốn chuẩn bị trước một số việc.
Vẻ mặt của Hàn Mạc trở nên nghiêm nghị, việc này dù sao cũng là đại sự, không thể nào qua loa được. Mặc dù hàng hóa ở hải ngoại rất kỳ lạ và đặc sắc, nhưng ở Trung Nguyên có được hoan nghênh hay không thì quả thật là không thể biết trước được.
Hắn phải trở về khảo sát một chút, cẩn tắc vô náy náy mà.
- Đảo chủ, ta hỏi ngươi một việc, ngươi có biết rượu nho ở nước Tư Đức Ca Nhĩ Ma (Stockholm) này cần bao nhiêu tiền để mua một lọ không?
Đảo chủ lập tức nói:
- Đổi thành tiền Trung Nguyên, đại khái khoảng hai trăm đồng tiền.
Cả vùng đất Trung Nguyên mặc dù chia làm bốn nước, nhưng sử dụng tiền vẫn theo phương pháp của Tề quốc, chế độ đổi tiền cũng theo đó mà làm chuẩn.
Một lượng hoàng kim đổi mười hai lượng bạc, một lượng bạc đổi một văn tiền, cũng chính là một ngàn đồng, mà một đồng tiền tương đương với hai mao tiền đời sau, hai trăm đồng tiền rượu nho, cũng chính là bốn mươi nguyên nhân dân tệ. Giá cả này cũng không coi là đắt.
- Vậy còn nước hoa?
- Nước hoa thì tiện nghi hơn, một trăm năm mươi đồng.
Đảo chủ nói:
- Bất quá những vật phẩm này ở đây một số nước cũng đã coi như là vật phẩm xa xỉ rồi, còn những hàng hóa khác của họ, so với những thứ này còn tiện nghi hơn nhiều.
Nghe giá tiền chính thức như thế, Hàn Mạc lại càng mừng rỡ. Chỉ từ trên giá tiền Hàn Mạc đã cảm thấy lợi nhuận lớn rồi, ý niệm bỗng nhiên sinh ra trong đầu của mình chỉ sợ sẽ khai sáng một giai đoạn mới, hơn nữa một khi mua bán trên biển thành công đối với Hàn gia sẽ mang đến lợi ích không thể nào đếm được.
...
Chân mày Hàn Mạc giãn ra, hắn vỗ tay nói:
- Đảo chủ, đây cũng là chuyện mua bán tốt, Tiểu Ngũ là thực tâm muốn hoàn thành chuyện này.
Mặc dù Hàn Mạc mang theo ý cười, nhưng Đảo chủ cũng biết. Nếu Hàn Mạc đã nói như vậy, thì thực sự đã quyết tâm làm chuyện này rồi, mà thân là đệ tử Hàn gia Ngũ công tử nếu thực tâm muốn làm chuyện này, tám chín phần mười sẽ thành công.
Nguyên bản ý định chuyển nhà của Đảo chủ là muốn cư dân Tiên Nhân Đảo dưới sự che chở của Hàn gia có cuộc sống khá hơn một chút. Dù sao sau khi mình chết thì quần long vô thủ, trong đảo rất có thể sẽ phát sinh nội chiến, khi đó người mình tự xung đột không bằng quy thuận Hàn gia.
Nhưng nếu có con đường khác tốt hơn để lựa chọn, tự nhiên Đảo chủ cũng sẽ không cự tuyệt.
Đảo chủ mặc dù chưa từng làm ăn, nhưng hắn cũng biết đặc sản của những nước nhỏ kia một khi vận đến Trung Nguyên đó chính là những vật hiếm lạ, cho dù nữa bán phá giá thì lợi nhuận thu được cũng không phải là nhỏ. Hàn Mạc phân ra ba thành lợi nhuận cho hải tặc, nhìn như Hàn gia chiếm phần lớn, nhưng việc mua bán trên biển nếu đã làm thì ba thành lợi nhuận đã rất là khổng lồ rồi, điều này sẽ làm cho hải tặc cơm no áo ấm, có cuộc sống giàu có và đông đúc.
Việc làm ăn như vậy, nhất định phải có sự ủng hộ của Hàn gia mới được, vô luận là hải cảng, hàng hóa ban đầu, cờ hiệu hay mua bán hàng hóa của ngoại bang, hết thảy những trình tự này mà không có Hàn gia cũng chẳng làm nên chuyện gì. Cho nên Hàn gia cầm đại thủ bút cũng không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì.
Dùng cờ hiệu của Hàn gia làm ăn, ngày sau không những không cần e ngại hành động tiễu trừ của Hàn gia, ngược lại sẽ nhận được sự bảo vệ Hàn gia. Ở nơi này có được sự bảo vệ sẽ đem đến ích lợi rất lớn, con đường này hiển nhiên là có quá hấp dẫn.
Làm ăn trên biển đao kiếm đổ máu càng ngày càng khó làm, cuộc sống hải tặc các lộ những năm gần đây càng ngày càng ác liệt, thuyền hàng trên biển càng ngày càng ít, cướp không được bao nhiêu đồ. Mặc dù đáy biển khắp nơi đều là bảo vật, nhưng thứ nhất hải tặc không có kỹ năng chuyên nghiệp, thứ hai cũng không có công cụ xuất thủ, cho nên cuộc sống của họ tương đối gian khổ.
Nếu để cho bọn họ có một con đường như vậy, dù chỉ là mượn hơi Đảo chủ cũng rất có lòng tin.
Đảo chủ trở nên trầm ngâm, hắn hiểu được nếu tuyến mua bán trên biển này thành công, những hải tặc này trở thành công nhân của Hàn Mạc, như vậy thì cuộc sống của họ hiển nhiên nếu so với làm hải tặc thì đầy đủ hơn rất nhiều, so với người trên bờ còn no ấm hơn rất nhiều.
Bọn họ tự nhiên là không e ngại cuộc sống cực khổ trên biển, hàng năm cuộc sống ở Đại Đông Hải này, biển rộng chính là nhà của bọn họ, ở nhà của mình mà làm ăn vậy hẳn là một chuyện rất dễ dàng.
...
Hàn Mạc thấy Đảo chủ đang trầm tư, thì khẽ mỉm cười nói:
- Đảo chủ, ngươi cũng không cần phải lo lắng liên quân các nước nhỏ trên biển sẽ công kích các ngươi, đến lúc đó các ngươi mang cờ hiệu Hàn gia ta, ta sẽ cho các ngươi tín vật chứng minh thân phận. Một số nước ở Nam Đông Hải không có lá gan lớn đến nỗi cùng Yến quốc ta chống cự sao? Ta cũng tin tưởng, mặc dù chúng ta có hứng thú đối với hàng hóa của bọn họ thì bọn họ cũng có hứng thú với hàng hóa của chúng ta. Sản vật của Trung Nguyên ta mênh mông so với bọn họ còn phong phú hơn nhiều!
Đảo chủ tuy đã hạ quyết tâm bảy phần, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:
- Ngũ công tử, chuyện này ... phải xem tương lai thôi, bất quá... Ai, bất quá lão phu ngày tháng cũng không còn nhiều, chưa chắc có thể gánh vác phần trách nhiệm này. Hơn nữa khắp Tiên Nhân Đảo ta, người có thể gánh vác được nhiệm vụ này cũng khó mà tìm được a!
Hàn Mạc ha hả cười, nhìn về phía Đỗ Băng Nguyệt nói:
- Đảo chủ, ngươi nói Tiên Nhân Đảo không có người kế tục, bản thân ta lại cảm thấy chưa chắc. Đỗ cô nương tuy là thân nữ nhi, nhưng lại dũng cảm vô cùng, cũng rất thông minh. Ta nghĩ nếu có thời gian, Đỗ cô nương tất sẽ trở thành nữ kiệt Đông Hải đó!!
Đỗ Băng Nguyệt ngẩn ra, Hàn Mạc trực tiếp khen nàng làm cho nàng có chút ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không xấu hổ mà nói:
- Người trên đảo ai cũng coi muội như một cô bé, muội làm sao có thể quản được bọn họ!
Đảo chủ cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó ha hả cười nói:
- Nguyệt Nhi từ nhỏ đã sống ở trên đảo, tính tình hoang dã, cũng hơi có mấy phần tính khí của đàn ông, chẳng qua là tuổi quá nhỏ, kinh nghiệm quá ít, người trên đảo có uy vọng so với nó còn nhiều hơn. Con bé này… mọi người khó mà phục cho được!
- Điều này cũng chưa chắc.
Hàn Mạc lắc đầu, nghiêm mặt nói:
- Nếu muốn làm ăn, chúng ta không thể so với việc binh đao, mà phải so chính là trí khôn cùng dũng khí, Đỗ cô nương không thiếu hai điểm này. Hơn nữa Đảo chủ còn ở bên chỉ điểm mấy năm, hơn có Hàn gia chúng ta ủng hộ ở phía sau, Đỗ cô nương sẽ trở thành một hảo thủ thôi.
- Ở bên cạnh chỉ điểm mấy năm?
Đảo chủ thở dài, nói:
- Lão phu cũng có ý đó, nhưng trời không chiều lòng người, chỉ sợ không có nhiều ngày như vậy thôi.
Hàn Mạc trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Đảo chủ, ta xem bệnh tình của ngươi, cũng chưa chắc là bệnh bất trị a!!