Hàn gia là một trong chín đại thế gia tại Yên quốc, là danh môn vọng tộc, tại Đông Hải quận càng là gia tộc chí cao vô thượng, loại gia tộc tầm cỡ như thế này hiển nhiên sẽ có tộc quy cực kỳ nghiêm ngặt, theo Hàn Mạc lờ mờ nhớ được thì gia quy (gia quy với tộc quy là một) của Hàn gia hẳn sẽ không ít hơn năm mươi điều, phạm vào bất kỳ một điều nào đều sẽ phải chịu sự trừng trị nghiêm ngặt của gia pháp.
Là gái bán hoa ở tầng đáy của xã hội, là kỹ nữ, Hàn gia tuy sẽ không cay độc chỉ trích công khai nhưng không thể nghi ngờ rằng một cái kỹ nữ không chút nào có khả năng tiến vào cửa Hàn gia. Nếu quả như xuất hiện sự tình huống này sợ rằng Hàn gia sẽ bị các gia tộc khác từ Yên quốc cười thối mũi, mặc dù đệ tử các gia tộc khác cũng không hề ít làm những... sự tình mèo mả gà đồng này nọ, nhưng chắc chắn không kẻ nào dám gióng trống khua chiêng dẫn một cô kỹ nữ tiến vào cửa nhà.
Hàn Mạc vừa nghe đến hai chữ "Kỹ nữ", ngoài sự kinh hãi hắn còn lập tức cảm thấy chuyện này không hề dễ dàng.
"Lần nọ huynh nể nang vài bằng hữu mời mọc nên đi Phiêu Hương viện uống rượu ôm." Hàn Nguyên nhàn nhạt nói: "Ngày đó vừa vặn gặp cuộc thi hoa khôi ở đó, hoa khôi tuyển được lại là Ngọc Hương Nhi, bọn họ nằng nặc mua về bài tử của Ngọc Hương Nhi, đem huynh tống vào phòng. . . !"
"Sau đó hai người lại phong lưu mấy cuộc, rồi huynh yêu thích luôn cô gái kia?" Hàn Mạc chớp chớp mắt, giơ lên ngón tay cái: "Tứ ca, huynh thật là tình cảm phong phú, rất có hoa tâm a!"
Hàn Nguyên cười khổ nói: "Tiểu Ngũ, tới giờ mà đệ còn có tâm tư đùa cợt nữa. Đệ biết đấy, huynh tuy muốn lấy Ngọc Hương Nhi nhưng trong nhà chắc chắn sẽ không cho phép, kể cả nàng là một cô nương trong sạch nhưng thân tại thanh lâu, nói gì cũng không khác được."
Dừng một chút, trong mắt Hàn Nguyên hiện ra nét phẫn nộ, cắn răng nói: "Nhưng hôm nay lúc ta qua, Ngọc Hương Nhi lại cũng đã bị tiểu Diêm vương đoạt đi mất, hiện nay không biết tình huống của nàng ra sao nữa, huynh. . . huynh lại không thể vì chuyện này mà gây ra động tĩnh lớn, một khi bị gia gia cùng cha biết việc này, hậu quả thật là không thể tưởng tượng." Vành mắt hắn có chút phát đỏ, thanh âm mang theo một tia run rẩy: "Tiểu Diêm vương cùng chúng ta xưa nay vốn bất hòa, hắn cũng biết Ngọc Hương Nhi là cô gái của huynh, hắn chơi kiểu này hẳn là nhằm vào huynh mà tới, cũng không biết hắn sẽ giày vò Ngọc Hương Nhi thế nào nữa."
Hàn Mạc trừng mắt nhìn Hàn Nguyên, trầm giọng nói: "Tứ ca, lúc này khóc lóc sướt mướt được cái rắm gì, việc này huynh đừng lo đến nữa, giao cho đệ, trở về tắm táp một cái cho khỏe, ngủ một giấc cho sướng, chờ huynh tỉnh lại, đệ bảo đảm sẽ để huynh nhìn thấy Ngọc Hương Nhi."
"Thật. . . Thật ư?" Hàn Nguyên trợn to hai mắt, mang theo một tia vui mừng.
"Việc đệ hứa với huynh, đã khi nào thất hứa qua chưa?" Hàn Mạc đỡ Hàn Nguyên dậy, mỉm cười nói: "Được rồi, nhiều lần đã nói với huynh rồi, đàn ông Hàn gia, máu có thể chảy hết, nước mắt lại không thể rơi một giọt!"
Hàn Nguyên tựa hồ rất tín nhiệm năng lực của Hàn Mạc, dùng sức gật gật đầu.
Đợi đến sau khi Hàn Nguyên ly khai, Hàn Mạc mới trông theo bóng lưng hắn than thở: "Tứ ca à Tứ ca, tính tình huynh quá yếu hèn, gặp chuyện không biết xoay sở, có thể sống tốt sao được a."
Hàn Mạc hai đời cộng lại đã sống hơn bốn mươi năm, tuy tuổi tác nhỏ hơn so với Hàn Nguyên, nhưng tâm lý lại thành thục hơn Hàn Nguyên nhiều.
"Hàn Thanh!", nhãn thần Hàn Mạc sắc bén lên, thấp giọng gọi.
Hàn Thanh rất nhanh đi tới trước mặt hắn, cung kính: "Ngũ thiếu gia, phải không muốn hành động? Từ sau lần trước sửa trị cái gã Điêu Quang Đấu kia đã có mấy tháng không động thủ, lần này nên luyện tập… luyện tập, nếu không những thứ thiếu gia dạy chúng ta kia đều nhanh lụt nghề mất."
"Thiếu gia ta từ lúc tám tuổi đã bắt đầu luyện cho các ngươi, tới giờ đã luyện cả mười năm, các ngươi nếu còn có thể lụt nghề, mẹ nó ngay cả não heo cũng không bằng." Hàn Mạc khặc khặc cười, rồi đột nhiên thần tình trở nên nghiêm túc: "Chuyện Tứ ca vừa mới nói, ngươi ở một bên nghe rõ chứ?"
"Thiếu gia, tiểu nhân nghe rõ ràng, một chữ cũng không chạy mất, đây đều là thiếu gia đã dạy, lúc nên nghe phải nghe cho rõ, lúc nên xem phải xem cho kỹ, lúc không nên nghe không nên xem liền không nghe không thấy!" Hàn Thanh khôn khéo nói.
"Vậy thì được, kêu mấy người anh em, ngươi dẫn theo bọn họ đem việc này làm xong cho ta. . . Biết làm thế nào rồi chứ?" Hàn Mạc vân vê cằm hỏi, hắn lúc này thần tình lạnh băng, cùng biểu tình phô ra trước mặt Hàn phu nhân cùng Nhị tông chủ rất khác, hiện vẻ âm trầm dị thường: "Ngàn vạn phải cẩn thận, đừng có chọc thêm ra rắc rối khác, đến lúc đó đừng trách thiếu gia đối với ngươi không khách khí."
"Đã rõ, Ngũ thiếu gia!" Hàn Thanh mặt tươi roi rói, xem ra rất hưng phấn, thấp giọng hỏi: "Cái tiểu Diêm vương kia, phải hay không…?" Hắn nhấc lên tay phải thành chưởng, hướng xuống phía dưới dùng sức chặt một cái.
"Ta FUCK!" Hàn Mạc trợn trừng mắt: "Thiếu gia ta đã nói qua, không cho gây chuyện, còn chưa đến lúc."
Hàn Thanh gật đầu nói: "Rõ rồi, thiếu gia, ta liền đi làm, trước tiên nghe ngóng tung tích Ngọc Hương Nhi!"
Hàn Thanh vừa vặn chạy đến trên cầu thì thấy một người trung niên mặt mày phúc hậu bước nhanh tới, không khỏi kêu lên: "Cha, sao cha lại tới đây?" Người này là phụ thân Hàn Thanh, quản gia Hàn Nghiêm của Thanh lại phủ, người trên kẻ dưới trong phủ đều gọi hắn là "Hàn bá" .
Hàn bá hỏi: "Ngũ thiếu gia có đây không?"
"Dạ đang bên trong!"
Hàn bá gật gật đầu, bước nhanh vào nhã thất, thấy Hàn Mạc đang đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, vội nói: "Ngũ thiếu gia, Đại tông chủ gọi ngài qua, có việc tìm ngài, ngài nhanh chút qua a."
Hàn Mạc nghe đến "Đại tông chủ" ba chữ, rùng mình một cái nói: "Đại gia gia tìm ta?"
Nếu nói tại Hàn gia có nhân vật nào khiến Hàn Mạc sợ vãi linh hồn thì chính là vị Đại tông chủ Hàn Chính Càn cả ngày âm trầm nọ, Hàn Mạc mỗi một lần gặp hắn thì lại cảm giác như trên thân tựa như có sâu róm bò tung tăng, toàn thân run rẩy.
"Đúng vậy, người phái lão nô tới truyền lời nhắn ngài nhanh nhanh đi qua!"
Hàn Mạc không dám chậm trễ, sửa sang lại xiêm y, vừa đi vừa hỏi: "Biết người tìm ta có chuyện gì chứ?"
"Kia lão cũng không biết!" Hàn bá khề khà cười lên: "Chuyện của Đại tông chủ, ở cả hai phủ này ai mà dám hỏi nhiều."
Hàn Mạc tăng nhanh bước chân, lại hỏi: "Cha ta đâu rồi?"
"Đại nhân đã đi Quận thủ phủ!"
"Chỗ Hắc Diêm vương à?" Hàn Mạc dừng lại bước chân, quay đầu hỏi: "Tới chỗ Hắc Diêm vương làm gì chứ?"
"Hình như là về việc thu thuế." Hàn bá trả lời: "Chẳng qua đến cùng là chuyện gì, lão cũng không rõ. Thiếu gia, ở trong nhà kêu kiểu này thì ok, nhưng ra ngoài ngài không thể kêu Diêm vương này Diêm vương nọ a, miễn cho người khác hiểu lầm. Ngài nhanh chút đi qua Đông phủ thôi, cũng đừng khiến cho Đại tông chủ chờ lâu, người mỗi ngày công việc ngập đầu, đừng làm người phát hỏa a."
. . .
Hắc Diêm vương chỉ là một cái xưng hiệu, tên thật của hắn là Tiêu Mạc Toản, đó là Quận thủ của Đông Hải quận.
Tại Đông Hải quận, Hàn gia danh vọng xếp thứ nhất, hiệu triệu lực đệ nhất, cũng khống chế toàn bộ kinh tế và quân sự chủ yếu của Đông Hải quận, nhưng trên danh nghĩa quan chức tối cao lại là Quận thủ Đông Hải quận do triều đình bổ nhiệm.
Từ góc độ chính trị mà nói, Tiêu Mạc Toản là quan phụ mẫu cầm quyền của Đông Hải quận, cho dù Hàn gia cũng muốn kiêng dè hắn mấy phần.
Tiêu Mạc Toản là đệ tử bàng chi (nhánh phụ) của Tiêu gia xếp hạng đệ nhất trong chín đại thế gia của Yên quốc, hắn có thể được ủy nhiệm đến Đông Hải quận làm Quận thủ là do đương triều Nội các Thủ phụ đại thần Tiêu thái sư tự thân đề cử rồi trải qua Nội các nghị định, sau lưng hắn có ô dù khá lớn. Yên quốc là quốc gia rất không bình thường, hình thái chính trị của bọn họ có thể nói khá kì quặc, do từ sâu xa trong lịch sử các thế gia đại tộc đã khống chế các loại quyền lợi của đế quốc nên hoàng quyền tại quốc gia này cũng không phải là uy nghiêm nhất.
Thuế thu của Đông Hải quận đại bộ phận là do Hàn gia đứng ra thu về, sau đó lại chuyển vào phủ nha của Đông Hải quận, quá trình này tuy phức tạp hơn một tầng nhưng lại khiến cho Hàn gia vững vàng khống chế quyền thu thuế của Đông Hải quận.
Nhưng là có mấy hạng thuế thu lại ngay cả Hàn gia cũng không thể nhúng tay tới, một là thuế muối, hai là thuế thương.
Hai loại thuế thu này do phủ nha Đông Hải quận tự thân thu về, nói cách khác quyền thu thuế của hai loại thuế này nắm trong tay của Quận thủ Tiêu Mạc Toản, do vậy Hàn gia cùng với Tiêu Mạc Toản bên trong mâu thuẫn khá sâu, chỉ là song phương đều kiêng dè bối cảnh thực lực của đối phương nên mặt ngoài đều khách khách khí khí.
Bởi vì Tiêu Mạc Toản làn da ngăm đen, làm người âm hiểm, cho nên bách tính đều gọi sau lưng hắn là Hắc Diêm vương.
Tiểu Diêm vương cướp đi Ngọc Hương Nhi chính là con trai một của Hắc Diêm vương, cậy vào quyền thế của phụ thân nên tại Đông Hải quận làm xằng làm bậy, có thể nói là tiếng ác vang xa, cũng bởi vậy nên tại Đông Hải thành này hắn đã nhiều lần cùng Hàn gia đệ tử phát sinh xung đột.
. . .
"Đông Hải phủ tổng đốc" cùng "Đông Hải thanh lại phủ" người ngoài tự nhiên là gọi theo biển treo, nhưng dân bản địa Đông Hải lại gọi là "Đông phủ" cùng "Tây phủ".
Hàn Mạc vừa vào Đông phủ, hỏi rõ nơi Hàn Chính Càn đang ở rồi tự mình hướng thư phòng của Chính viện chạy tới.
Đi tới trước thư phòng, Hàn Mạc nhè nhẹ gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra thanh âm khàn khàn trầm thấp của Hàn Chính Càn: "Tiểu Ngũ hả? Vào đi!" Bạn đang đọc truyện được copy tại
Hàn Mạc đẩy cửa ra, lập tức ngửi đến một cổ khí tức bút mực thư hương nồng nàn, chuyển thân nhè nhẹ đóng lại cửa, lúc này hắn mới hướng gian trong đi tới, dọc đường đi qua toàn là giá sách to lớn, mặt trên bày đầy các loại thư tịch, phong phú đa dạng, đủ mọi chủng loại, nghe nói gian thư phòng này cất chứa không chỉ có thư tịch của Yên quốc mà còn có lượng lớn thư tịch của Khánh quốc, Ngụy quốc thậm chí là cả Nam Phong quốc, đối với đại gia tộc mà nói thì hiểu rõ tình hình các nước trên đại lục là vô cùng hữu ích.
Hàn Mạc cũng không thể rõ một phòng đầy chật sách này đến cùng Hàn Chính Càn là bày biện cho oai hay thật sự mỗi một bản đều tử tế đọc qua.
Gian trong là một phòng nhỏ trang nhã, có chút mờ tối, cổ sắc cổ hương, một vị lão giả đầy đầu tóc trắng tuổi quá lục tuần đang ngồi sau một chiếc bàn viết gỗ lim, trên bàn chỉnh tề bày ra bút mực giấy nghiên, mà lão giả đang cầm bút lông viết viết cái gì.
Nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, lão giả mới ngẩng đầu lên nói: "Gần đây luyện công chăm chỉ chứ?"
Lão giả trên mặt tràn ngập nét tang thương, làn da sớm đã nhăn nhúm, nhưng đôi mắt lại sắc sảo dị thường tựa dao bén, vô luận là kẻ nào bị cặp mắt âm lãnh này nhìn chằm chằm cũng nhất định sẽ toàn thân cảm thấy không thoải mái.
Hàn Mạc tuy là dạng trời không sợ đất không kinh, nhưng là trước mặt vị Đại tông chủ này còn vẫn là có chút sợ sệt.
"Dạ!"
Cái Hàn Chính Càn gọi là "Luyện công" cũng không phải là thần võ khí công gì, chỉ là "Trường Sinh kinh" mà Hàn gia tương truyền, chỉ có trực hệ đệ tử mới có thể tập luyện, kỳ thực chẳng qua cũng chỉ là tu thân dưỡng tính, thông huyết bổ khí, tác dụng lớn nhất là có thể thông qua điều hòa khí tức thân thể để tăng cường khí lực bản thân. Nghe nói vốn Đông Hải vương là luyện qua "Trường Sinh kinh" nên có một thân thần lực có thể dễ dàng đánh nát đá vỡ sắt, bởi vậy mới hùng bá một phươngĐông Hải.
Hàn Chính Càn khẽ gật đầu, thanh âm uy nghiêm: "Công phu không thể dừng, đây là công pháp mà Hàn gia chúng ta tất phải luyện, nếu lơ là cũng đừng trách đại gia gia không khách khí."
"Dạ!" Trước mặt Hàn Chính Càn, Hàn Mạc xem như một chú cừu nhỏ ôn thuận.
"Lần này gọi ngươi tới là để ngươi chuẩn bị một chút chuyện." Hàn Chính Càn chậm rãi nói: "Từ khi mười sáu tuổi, trong phủ vốn đã muốn sắp xếp cho ngươi một cái thị tì, ngươi lại nhiều lần cự tuyệt, ta cũng một mực không rảnh đi quản. Lần này ta đã tìm cho ngươi một cái, chẳng qua nếu ngươi đã không ưa thích thị tì tuổi nhỏ, ta liền tìm cho ngươi một cái tuổi tác lớn một chút. Ngươi trở về chuẩn bị cho tốt, trong hai ngày tới người sẽ đến!"
"Cái gì?" Hàn Mạc cả kinh, há hốc mồm nói không ra lời.