TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 534: Quả nhiên cắn câu

“Chuyện xảy ra trên xe?” Như Ý nói nhỏ: “Anh đang lái xe, sau đó tôi… sau đó tôi ngủ quên mất.”

“Sau đó thì sao…”

“Sau đó?” Như Ý đột nhiên nhớ lại, cô ngủ say là vì căn bệnh đó lại phát tác.

“Hử? Sao lại không nói nữa rồi?” Âu Dương Tuyệt thấy cô yên tĩnh lại, chỉ đành truy hỏi.

“Chuyện trước đó tôi đều quên hết rồi.” Như Ý đương nhiên sẽ không nói cho Âu Dương Tuyệt biết cô mắc bệnh thỉnh thoảng lại hôn mê.

“Không nhớ nữa?” Âu Dương Tuyệt cười nói: “Sau khi em ngủ, anh đã làm với em chuyện một người đàn ông nên làm với một người phụ nữa. Sau đó vì sợ em có chuyện gì nên đã dẫn em đến bệnh viện.”

“Đợi đã…” Như Ý cắt ngang lời của anh, nói: “Cái gì mà gọi là chuyện đàn ông nên làm với phụ nữ? Anh giải thích rõ cho tôi, nếu không tôi sẽ để anh hối hận vì đời này đã làm đàn ông, nửa đời sau có ý định muốn trở thành nữ nhân.” Như Ý trợn trừng mắt nhìn Âu Dương Tuyệt, hung hăng uy hiếp nói.

Âu Dương Tuyệt dường như đã sớm biết cô sẽ có phản ứng như vậy nên cười quỷ dị nói: “Chuyện đàn ông làm với đàn bà, lẽ nào em không biết?”

“Không biết!” Như Ý tức giận nói.

“Vậy anh bây giờ làm mẫu một lần cho em xem.” Âu Dương Tuyệt vừa nói còn vừa cởi quần áo của mình.

“Làm mẫu cái đầu anh, muốn làm mẫu thì tìm người phụ nữ khác mà làm mẫu.” Như Ý trừng mắt nhìn Âu Dương Tuyệt. Lúc nãy cô thấy cơ thể mình không hề có cảm giác bị người xâm phạm thì mới yên tâm. Cô cũng biết Âu Dương Tuyệt chỉ đang trêu chọc cô.

“Ai, được rồi, không nói những thứ này nữa.” Âu Dương Tuyệt nói: “Nói cho anh biết, em vì sao lại đột nhiên ngất đi.”

“Tôi làm sao mà biết được.” Như Ý còn lâu mới nói.

“Không nói phải không, vậy xem ra những chuyện xảy ra sau khi em ngất đi sẽ không cần phải nói cho em biết nữa.” Dáng vẻ của Âu Dương Tuyệt giống như đã nắm chắc cô rồi vậy.

Như Ý quả nhiên cắn câu, vội vàng nói: “Sau khi tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì, mau nói ra.”

Điều cô lo lắng duy nhất chính là sau khi cô ngủ say sẽ nói mơ, sợ rằng sẽ nói ra một số bí mật.

Âu Dương Tuyệt nhìn chăm chú đôi mắt xinh đẹp của cô, nói: “Sau khi em hôn mê…” Anh cố ý kéo dài âm cuối, để Như Ý lo lắng: “Em còn chưa nói cho anh biết vì sao em hôn mê.” Âu Dương Tuyệt đột nhiên chuyển chủ đề, kéo chủ đề quay lại vấn đề cũ.

Sau khi Như Ý biết bị lừa thì đánh mạnh lên vai của Âu Dương Tuyệt, đau đến mức khiến Âu Dương Tuyệt nén khóe miệng.

“Đây là một loại bệnh mà tôi mắc lúc nhỏ, tôi cũng không biết vì sao lại như vậy. Được rồi chứ.” Không còn cách nào, cô chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do để qua loa với Âu Dương Tuyệt. Chỉ là cô không nói sai, đây quả thực là một loại bệnh. Chỉ là nửa năm nay mới bắt đầu có dấu hiệu hôn mê.

“Thường xuyên như vậy? Hay là thỉnh thoảng?” Âu Dương Tĩn lại cực kỳ nghiêm túc phân tích: “Trước khi hôn mê, em sẽ có cảm giác gì? Hoặc là ăn hay uống thứ gì đó mới có cảm giác buồn ngủ? Em có thói quen uống thuốc ngủ không…”

Như Ý bị một đống câu hỏi bất ngờ của Âu Dương Tuyệt làm cho ngơ người. Sau khi tỉnh lại thì chỉ có cảm giác ấm áp trong lòng.

Âu Dương Tuyệt thế mà lại quan tâm cô như vậy.

Mặc dù với Âu Dương Tuyệt thì không là gì cả, nhưng trong lòng Như Ý lại cảm động khác thường. Sau khi đến Hồng Kong, cô cũng không cảm nhận được sự quan tâm giống như của thím Vương rồi.

Không giống với cảm giác khi ở cùng với Giai Tử Trạch. Người đàn ông nhìn bề ngoài bất kham như Âu Dương Tuyệt lại nói ra những lời quan tâm lo lắng như vậy, Như Ý cảm thấy cảm động vô cùng.

“Sao vậy? Trên mặt anh có gì sao?” Âu Dương Tuyệt thấy Như Ý nhìn chằm chằm anh không rời mắt, anh bèn cười hỏi.

“Không có gì cả.” Như Ý nói xong một câu thì đột nhiên xoay người lại, nhìn mặt tường trắng như tuyết trong phòng bệnh.

Cô và Âu Dương Tuyệt, Giai Tử Trạch đều không phải người của một thế giới. Bọn họ có lai lịch của bọn họ, bọn họ biết bọn họ là ai. Còn cô?

Cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ có chút sắc đẹp.

Không có quá khứ, không có nhà, thậm chí cả tên cũng có khả năng là giả.

Cô vốn không thể dung nhập vào xã hội này.

Cô đột nhiên cảm xúc khiến Âu Dương Tuyệt thoáng không biết phản ứng thế nào. Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, từ sau lưng ôm lấy cô, cứ như vậy yên tĩnh mà ôm …

Qua một lúc, Như Ý đột nhiên nói: “Bụng đói thì phải làm sao.”

Âu Dương Tuyệt cầm điện thoại lên, nhìn thời gian rồi nói: “Bây giờ mới mười một giờ, chúng ta đi ăn gì đó đi.”

“Sau khi ăn xong thì sao?”

Âu Dương Tuyệt nghĩ một lúc thì nói: “Đến lúc đó lại nói tiếp đi?”

“Được!” Như Ý nghĩ một lúc, thấy câu hỏi của mình thật ngu ngốc. Còn chưa ăn cơm đã nghĩ tiếp theo phải làm gì rồi.

Âu Dương Tuyệt ra khỏi phòng bệnh trước, Như Ý thay đồ bệnh nhân trong nhà vệ sinh, thay lại quần áo cũ của mình rồi sửa soạn một lúc mới ra khỏi bệnh viện. Nửa đêm canh ba, bệnh viện yên tĩnh vắng vẻ. Như Ý đột nhiên nhớ lại một câu chuyện mà từng nghe, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Cô ba bước thành hai bước ra khỏi bệnh viện, Âu Dương Tuyệt đã sớm lái xe đến đợi cô ở cổng bệnh viện…

Vì đêm đã khuya, hai người cũng không có kén chọn. Hai người chỉ tùy tiện tìm một nhà hàng gần đó khá ổn để ăn cơm.

Đó là một nhà hàng Pháp, Như Ý gọi mỳ Ý và cốc đồ uống. Sức ăn của cô không lớn, nên chỉ gọi hai thứ thôi.

“Muốn uống rượu vang không?” Âu Dương Tuyệt hỏi.

“Uống cái đầu anh ấy. Tôi bây giờ vẫn là bệnh nhân, anh có phải muốn tôi bệnh lâu khỏi mới yên tâm…” Như Ý liếc mắt trừng anh nói.

Âu Dương Tuyệt cười nói: “Là anh sơ ý.” Sau đó anh nói với phục vụ: “Cho tôi hai phần như vậy, chỉ là đồ uống đổi thành sữa tươi, không vấn đề gì chứ.”

“Không vấn đề gì ạ.” Phục vụ cười rồi lui ra.

“Này!” Như Ý không vui nói: “Anh người này sao lại bá đạo như thế, anh tự mình muốn uống sữa thì thôi đi. Vì sao cũng đổi của tôi thành thế.”

Không biết vì sao, lúc cô nói chuyện với Âu Dương Tuyệt càng lúc càng không lo lắng nữa. Có lẽ do hành động của Âu Dương Tuyệt ở bệnh viện đã cảm động đến cô.

Coi như không thể trở thành người yêu thì coi như có một người bạn tốt cũng không tôi. Đây là ý nghĩ trong đầu Như Ý.

“Em đang bệnh, không phải sao? Sữa tươi thì khá dinh dưỡng!” Âu Dương Tuyệt nhìn dáng vẻ tức giận của Như Ý, thậm chí thấy đáng yêu.

Trong mắt của anh, Như Ý là dâu tây kiều diễm ướt át, khiến anh nhịn không nổi muốn ăn sạch, nhưng lại không nỡ làm tổn thương cô.

“Bỏ đi, anh mời khách nên anh nói gì thì thế đó.”

Hai người nhàm chán chờ đợi vài phút, thì đồ ăn cũng đã đưa lên. Vào lúc hai người chuẩn bị ăn thì trước mặt hai người xuất hiện hai người phụ nữ.

Hai người phụ nữ đó, một người hơi béo và lùn, một người cao gầy, mắt cũng sưng đỏ. Rõ ràng vừa mới khóc.

“Âu Dương Tuyệt?” Người phụ nữ hơi béo kia độc ác mà trừng mắt nhìn Âu Dương Tuyệt.

“Cô là?”

Âu Dương Tuyệt còn chưa nói xong thì người phụ nữ đó lại cầm ly sữa trên bàn hất lên người Âu Dương Tuyệt.

Như Ý cau mày lại. Cô cũng không ngờ rằng người phụ nữ điên đột nhiên xuất hiện này lại có hành động như vậy, Nhưng cô cũng không hề dừng động tác, tay mắt lanh lẹ mà lấy một cái khay trong tay một phục vụ chắn trước mặt Âu Dương Tuyệt. Sữa tươi vừa hay hất vào mặt trước của cái khay. Như Ý cũng không phải tốt bụng gì, nếu như đã có người đến gây sự, cô chắc chắn sẽ trả lại. Tay cô nhẹ nhàng dùng lực, mượn quán tính hất hết đống sữa trên khay vào người phụ nữ béo đó, một giọt cũng không thừa!

Người phụ nữ béo hình như không ngờ rằng sẽ có tình huống này. Cô ta trào phúng nhìn Âu Dương Tuyệt, đến khi sữa tươi giống như nước lạnh hất lên người cô ta thì cô ta mới giật mình tỉnh lại.

Cô ta tức giận đến mức cả người run rẩy, sữa tươi trắng thuần chảy từ người cô ta xuống đất.

Phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy tình huống không hợp, vội vàng đi tìm giám đốc.

“Các… các người… dám hất lên người tôi, các người có biết tôi là ai không?” Người phụ nữ béo giơ tay chỉ, ngón tay run rẩy chỉ Như Ý nói.

Như Ý cũng không ngước mắt nhìn, cô nói: “Tôi không biết cô là ai, nhưng bây giờ tôi biết trước mặt tôi có con chó cắn người lung tung, còn là con chó béo!”

“Cái gì!”

Đôi mắt của người phụ nữ béo đó trừng to như tiền đồng, nhìn chằm chằm Như Ý. Cô ta chỉ hận không thể ăn sạch cô.

Người phụ nữ béo đó hình như muốn đánh Như Ý, nhưng nữ sinh cao gầy bên cạnh dường như không nhìn nổi nữa. Nước mắt cô ta chảy dài, vừa khóc vừa ngăn cản tay của người phụ nữ béo nói: “Chị Hoa, thôi bỏ đi… Chúng ta đi thôi.”

“Đi?” Người phụ nữ béo dường như tường mình nghe nhầm, chỉ Như Ý nói: “Con tiện nhân tay hất tôi một thân sữa tươi, em còn để chị đi. Em còn muốn tìm tên khốn đã phụ em không?”

“Nhưn Kiệt không ở đây.” Nữ sinh cao gầy cúi đầu không dám nhìn thẳng người phụ nữ được gọi là chị Hoa, cô ta yếu ớt nói.

Tên của người phụ nữ béo là Trần Hoa, mà tên của nữ sinh cao gầy là Vệ San.

Hóa ra, Vệ San từng ở bên một nam nhân tên là Kiệt. Nhưng Kiệt là một tên ăn chơi, chơi đùa người ta xong thì bỏ đi. Vì thế Vệ San tìm Trần Hoa dốc bầu tâm sự, nhưng không ngờ lại gặp Âu Dương Tuyệt ở đây. Trần Hoa từng thấy Kiệt khá thân với Âu Dương Tuyệt, nên mới đòi lại công bằng. Chỉ là vì nghe chị em tốt của mình bị người khác chơi đùa, trong lúc nóng giận mới hành động như vậy. Cô ta định hất sữa, vốn muốn hạ uy phong của Âu Dương Tuyệt, để anh thành thật nói ra hành tung của Kiệt.

Chỉ là không ngờ rằng Như Ý đột nhiên ra tay, làm loạn kế hoạch của cô ta.

Âu Dương Tuyệt cũng vừa phản ứng lại. Thấy mình suýt chút nữa đã bị hất sữa lên người mà Như Ý còn bị mắng là tiện nhân, sắc mặt cũng trầm xuống.

“Cho cô mười giây đồng hồ, lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi. Nếu không cô sẽ phải hối hận…” Âu Dương Tuyệt cảnh cáo.

“Anh coi mình là cọng hành nào, bảo tôi đi là đi. Nhanh nói ra tên khốn đó đang ở đâu, bà đây sẽ không tính toán với anh nữa!” Trần Hoa hùng hổ nói.

Bị người khác mắng là tiện nhân thì Như Ý đã định mở miệng nói, nhưng lại bị Âu Dương Tuyệt cướp nói trước. Cô cũng nghẹn lại câu định nói bên miệng, muốn xem người phụ nữ béo này rốt cuộc muốn gây chuyện gì.

Lúc này, giám đốc nhà hàng đã nghe thấy tiếng cãi nhau, bước qua cung kính hỏi: “Đừng tức giận, mọi người bình tĩnh nói chuyện. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì…”

“Liên quan gì đến ông, cút cho tôi!”

Người giám đốc đó còn chưa nói xong thì đã bị câu nói kia của Trần Hoa cắt ngang, những lời nói còn lại chỉ đành nuốt xuống. Giám đốc ngây ngốc đứng ở một bên không biết làm sao. Chi phí ở nhà hàng Pháp này không phải đắt bình thường, người có thể đến đây ăn uống thì bình thường đều là con nhà có tiền hoặc có quyền. Bọn họ nào có thể đắc tội.