TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 391: Ban Đêm Vui Đùa

Tuy trong lòng Tử Yên khó chịu, không ngờ Hoàng thượng lại ăn cơm cùng với Bình Tài nhân mà lơ là Hoàng hậu, nhưng bây giờ trông Hoàng hậu rất bình tĩnh, nàng ta cũng biết tính tình trước giờ của Hoàng hậu đều như thế, cũng không nhiều lời nữa, nàng ta thà là Như Ý không hỏi nàng ta tình hình bênđó.

Như Ý đang ăn cơm, tuy đã rất đói, nhưng lại không thèm ăn, ăn mấy miếng nhỏ, rồi không muốn ăn nữa.

“Dọn hết đi!” Bây giờ Như Ý không muốn ăn, cặn dặn với Tử Yên.

Tử Yên biết tâm trạng của Như Ý đang không tốt, cũng không khuyên nhiều, bây giờ nàng ta nghĩ đến chuyện Hoàng thượng và Bình Tài nhân nàng dựa vào ta nồng nhiệt, thật sự thì không tin cho lắm.

“Bổn cung mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, mọi người lui hết đi. Tử Yên, ngươi cũng không cần ở đây, lui đi!” Lúc Như Ý nói mấy lời này có vẻ hơi uể oải.

Như Ý nhìn sắc trời đã đen, tâm trạng cũng tối sầm theo. Cô không phải người ngu, vẻ mặt của Tử Yên lúc nãy, lo lắng và mâu thuẫn, sao cô có thể không nhận ra được. Giờ phút này cô tin rằng Tử Yên đang lo lắng cho mình, nhưng rõ ràng rằng bên chỗ Hoàng thượng chắc chắn đã ăn bữa này hoặc là đang ăn, hoặc là không phải ăn một mình, cô biết mình có việc quan trọng hơn cần làm, thế nên bây giờ cô không đi so đo, cũng không có sức quản lí mấy chuyện này.

“Bạch Dực, ra đây!” Như Ý thấy mọi người đều ra ngoài, cũng không che giấu nữa, gọi một tiếng, Bạch Dực rất biết điều đi tới trước mặt Như Ý.

“Chủ nhân, tối nay phải hành động sao?” Bạch Dực đúng là hiểu Như Ý, biết chuyện mà lần đó cô đồng ý với người kia, tuy Như Ý không nói ra, nhưng nó biết Như Ý có dự định.

Như Ý nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại, cũng có thể làm một đám người say mê, nhìn ánh mắt của Bạch Dực, tâm trạng của Như Ý mới đỡ hơn nhiều.

“Mi cảm thấy, tối nay có thích hợp để hành động không?” Như Ý cũng đang suy nghĩ, xem ra, cô cảm thấy có thích hợp hay không thì cần nghe ngóng thêm tin tức thu thập được.

Bạch Dực lặng im suy nghĩ, sau đó nói: “Chủ tử có thể nghe ngóng trước, tìm một người rồi lợi dụng cũng được.”

Như Ý nhếch mép, cảm thấy Bạch Dực cực kì thông minh, hơn nữa còn có thể đoán được lòng mình, chuyện lần trước của Từ Nhị, vẫn chưa hỏi xong, có lẽ nên biết rõ ràng rồi tính sau.

Nhìn bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, cô lo lắng nửa đêm nha hoàn Tử Yên đó lại tới kiểm tra, trong lòng thầm tính, vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn mới tốt.

“Tử Yên, vào đi!” Như Ý kêu người ngoài cửa một tiếng, bởi vì vừa rồi cô và Bạch Dực trao đổi bằng tư tưởng, thế nên Tử Yên đứng ngoài cửa không hề phát hiện chút nào, tất cả cũng có vẻ rất yên tĩnh.

Tử Yên vừa nghe Hoàng hậu gọi mình, trong lòng sửng sốt, hiển nhiên Như Ý biết mỗi ngày mình đều đứng ngoài cửa, không ngờ Như Ý bình thường có vẻ không thèm để ý gì mà ánh mắt lại khôn khéo đến mức những chuyện này cũng biết rõ ràng.

“Hoàng hậu nương nương, xin hỏi nương nương có gì dặn dò?” Tử Yên đi vào trong phòng, đốt đèn lên, nhìn Hoàng hậu đã ngồi dậy, rất sợ Hoàng hậu lại nghĩ đến chuyện gì, hoặc là hỏi mình chuyện mà mình vừa đi thăm dò, nàng ta thật sự không biết mình nên trả lời thế nào.

“Ngươi rất lo?” Qua ánh sáng yếu ớt, loáng thoáng Như Ý có thể thấy rõ ràng sự thấp thỏm trên mặt Tử Yên, còn có cả sự lo lắng giữa đôi lông mày.

Như Ý lập tức quỳ xuống: “Xin Hoàng hậu tha tội, nô tì không cố ý đứng ở bên ngoài!” Tử Yên nghĩ xong, hi sinh chính mình, chỉ cần Hoàng hậu chuyển sự chú ý tới chuyện này, vậy nàng sẽ quên vấn đề trước khi ăn cơm, như vậy có lẽ sẽ không hiểu lầm Hoàng thượng nữa. Chắc chắn là do Bình Tài nhân dùng phương pháp mê hoặc nào đó, nếu không Hoàng thượng sao có thể thích Bình Tài nhân như thế được.

Như Ý nở nụ cười, nhìn sắc mặt của Tử Yên, tuy trong lòng hơi khó hiểu trước động tác kịch liệt của nàng ta.

“Cô đứng dậy, tới đây, bổn cung có chuyện muốn hỏi cô!” Như Ý gọi Tử Yên tới, trong lòng còn đang chậm rãi suy nghĩ chuyện gì lại để Tử Yên đi vào trạng thái lo lắng cao độ như vậy, nhưng mà bây giờ nhìn lại, cô còn chưa làm gì, Tử Yên đã tỏ vẻ cực kì khẩn trương rồi.

Tử Yên lại kinh hãi, không ngờ Như Ý không hề tức giận thì thôi đi, lại còn nở nụ cười như thế gọi mình đi qua.

“Hoàng hậu nương nương? Nô tì chỉ đứng như vậy thôi, người nói đi, nô tì nghe!” Thật sự sợ hãi trước khí thế vô hình của Như Ý, rõ ràng vẫn nở nụ cười với mình, vì sao lại làm người sợ hãi thế chứ!

Như Ý không nói, ánh mắt chuyển động, Tử Yên nào dám không nghe theo, lập tức đi tới.

Như Ý kéo tay Tử Yên, nói từng chữ: “Tử Yên, yên tâm đi, bổn cung không tức giận, không hề. Cô nhìn bổn cung, nhìn ánh mắt của bổn cung!” Như Ý đặt tất cả sự chú lên trên, làm cho Tử Yên nhìn mình, nhìn mình.

Sau đó cô thấy ánh mắt của Tử Yên càng ngày càng mơ màng, cô chậm rãi nói: “Có phải cô cảm thấy hơi mệt mỏi, cả người không có sức lực đúng không?”

“Vâng, cảm thấy rất mệt mỏi, cả người thật sự không có sức gì!” Máy móc thuận theo ý của Như Ý, Tử Yên chậm chạp nói, lặp lại từng chữ một.

Như Ý nở nụ cười, tiếp tục nói: “Nếu thấy mệt, vậy thì đi ngủ, ngủ một giấc sẽ khỏe thôi. Đúng rồi đi ngủ một giấc, từ từ nhắm mắt cô lại, toàn thân thả lỏng!”

Tử Yên nghe theo lời của Như Ý, cảm giác tư tưởng hoàn toàn bị Như Ý khống chế, cứ vậy mà từ từ nhắm mắt lại, toàn thân cũng thả lỏng.

Tiếp theo, Như Ý đỡ Tử Yên lên giường mình, nếu ngày mai nàng ta tỉnh lại phải nói gì đây, bây giờ nàng ta nằm trên này, cũng coi như là có một tội danh rồi.

Tử Yên đừng trách tôi không chú ý những chuyện này, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, tôi cũng không muốn nhằm vào cô, chỉ đành để cô oan ức rồi.

Vừa nói, Như Ý nhanh chóng thay bộ đồ khác, sau đó nhảy lên, bay ra khỏi Phượng Nghi Cung, sau đó phía sau cô xuất hiện một con vật nhỏ theo đuôi cô.

Cứ như thế, một người một vật qua lại trong cung, có cảm giác như quỷ quái ban đêm xuống trần gian vui đùa.

“Thái hậu, đã trễ thế này, sao người còn chưa nghỉ ngơi!” Từ Nhị đứng bên cạnh Thái hậu, nhìn gương mặt đầy mỏi mệt của Thái hậu, cứ như đang gắng gượng chịu đựng, đau lòng hỏi.

Thái hậu nghe được sự đau lòng trong lời nói của Từ Nhị, trong lòng ấm áp, ngẩng đầu nở nụ cười với Từ Nhị: “Ai gia đây là già rồi, đều nói người đã già, ngủ cũng ít đi, ngươi xem ngươi nói đã trễ thế này, thế mà ai gia vẫn không buồn ngủ!”

Từ Nhị ướt mắt, dù gì Từ Nhị nàng cũng đi theo bên cạnh Thái Hậu biết bao ngày tháng rồi, Thái hậu là người thế nào, nàng hiểu, cũng biết rằng, phụ nữ trong cung này, có ai mà không giẫm lên xương cốt người khác để trèo cao, thế nên nàng ta cũng không thấy rằng những chuyện mà Thái hậu làm là sai.

“Thái hậu còn trẻ mà, sao lại nói già cơ chứ!” Từ Nhị nhất thời không tìm được từ gì khác để an ủi Thái hậu, cũng chỉ đành nói một cách rập khuôn.

Thái hậu cảm thấy mình có nhiều nha hoàn như thế, cũng chỉ có nàng ta là hiểu ý mình nhất, không nhiều lời, cũng không có mâu thuẫn với ai, biết tiến biết lùi, nhưng không hề cảm thấy mơ hồ mập mờ nào.

“Từ Nhị à, ngày đó Hoàng hậu gọi ngươi đi, không khiến ngươi oan ức chứ!” Thái hậu đột nhiên nghĩ tới chuyện ngày đó. Mấy ngày này bà ta luôn nghĩ đến chuyện của Bình Tài nhân, quá bận, thế nên không nghĩ tới chuyện của Từ Nhị, hơn nữa ngày đó lúc nàng ta trở về cũng rất bình thường, nên đến hôm nay mới nhớ tới.

Từ Nhị sửng sốt, nghĩ rằng Thái hậu vẫn còn lo lắng, trong lòng ấm áp: “Thái hậu yên tâm, tuy Hoàng hậu ra vẻ ta đây, ả cũng xảo quyệt, nhưng kì lạ là không làm gì nô tì, chỉ có nửa đường thì đi dạo hoa viên với nô tì, mọi chuyện khác không có điều gì bất thường.”

Ngự hoa viên? Thái hậu lẩm bẩm, không biết được ý đồ của Như Ý, nếu chuyện này Từ Nhị không che giấu mình, vậy thì thật sự không có gì, coi như cả hai cũng không có chuyện gì.

“Vậy được, ai gia vẫn nên lên giường ngủ sớm thôi, ngươi cũng lui ra đi, không cần hầu hạ nữa, ai gia muốn yên tĩnh nằm một mình!” Thái hậu thở dài nói.

Từ Nhị vâng lời đi ra ngoài.

Như Ý thấy Từ Nhị ra khỏi cửa, nháy mắt với Bạch Dực, Bạch Dực thông minh hiểu ngay đi tới, đuổi theo Từ Nhị. Trước khi rời đi, Như Ý thấy Thái hậu lấy ra một món đồ, khóe mắt ươn ướt, cũng không biết là thứ gì.

“Hoàng thượng à, lần này đi, đúng là tiêu sái thật. Thần thiếp để người đi quá thống khoái rồi…” Thái hậu nói tới đây, khóe mắt ươn ướt nước mắt đã chảy xuống.

Như Ý hơi mơ hồ, câu trước và câu sau sao nghe là lạ, nhưng mà câu “Thần thiếp để ngài đi quá thống khoái rồi.” của Thái hậu có phải ý rằng Thái hậu thật sự là hung thủ giết chết Thái Thượng hoàng. Điều này đúng là khó mà tin nổi, không ngờ lòng dũng cảm của Thái hậu lớn thế, như vậy có phải là vì tên gian phu kia – Vệ quốc công hay không? Như Ý cười lạnh trong lòng, phi thân đuổi kịp người trước mắt và Bạch Dực.

“Vèo…. Bạch Dực phi thân, thân hình xinh xắn vụt qua trước mặt Từ Nhị, thoáng cái trở nên không có dấu vết nào.

Từ Nhị choáng mắt, lại nhìn thêm, không thấy gì nữa. Nàng ta vỗ lên lồng ngực bị giật mình của mình. Tiếp tục đi về phía trước, nghĩ rằng do mình nghĩ linh tinh đến quá mê mẩn rồi.

Đúng lúc nàng ta vừa yên tâm, Bạch Dực nghịch ngợm lắc người, bay tới một thân cây mà Từ Nhị phải đi ngang qua, sau đó thì ngã đầu xuống, lúc Từ Nhị đi ngang qua, nó ngã người rơi xuống trước mắt nàng ta.

Từ Nhị giật mình, trái tim bị hoảng sợ không ít, miệng há hốc, đứng đó ở trong trạng thái kinh hãi một lúc lâu, vốn không phản ứng kịp. Miệng muốn nói thành tiếng, nhưng lại vì sợ, tạo thành sự mất khống chế trong thời gian ngắn.

Từ sau Như Ý đuổi kịp, nhìn Từ Nhị cả người phát run, trong lòng hừ lạnh, sau đó thì lắc người, người đã xuất hiện trước mắt nàng ta.

Tất nhiên là Như Ý đã che mặt mình, sau đó đối mặt với Từ Nhị.

“Nói cho ta biết, rốt cuộc năm đó Hoàng thượng đã xảy ra chuyện gì?” Như Ý không có nhiều thời gian nói nhảm với Từ Nhị, cô nghe có người tới, người tuần tra trong Hoàng cung này cũng không ít.

“Năm đó Hoàng thượng trúng độc, thế nên bị quên chuyện của nửa năm trước! Sau đó phải hôn mê mấy tháng mới tỉnh.” Ý chí của Từ Nhị rất mạnh mẽ, tuy đã nói ra, nhưng Như Ý biết nàng ta đang kiềm chế, cố gắng khống chế đầu óc của mình.

Nghe được tiếng người tuần tra càng lúc càng gần, Như Ý cũng không chần chừ nữa, từ lời của Từ Nhị có thể đoán được chuyện năm đó. Xem ra cô còn phải điều tra rốt cuộc là loại độc nào lại làm cho người ta trở nên như thế.

“Chủ nhân…” Bạch Dực cũng phát hiện ra điều bất thường, giục Như Ý.

Như Ý gật đầu, sau đó thì lắc người, biến mất.

Từ Nhị chỉ cảm thấy một trận gió lạnh, cơ thể run rẩy, nhớ tới vật kì lạ lơ lửng trước mặt mình ban nãy, nàng ta ngẩng đầu nhìn, nhưng không thấy thứ gì cả.

Nhưng mà, sao nàng ta lại cảm giác rõ ràng, hơn nữa bây giờ cả người vẫn còn cảm thấy run rẩy, gió lạnh lại thổi tới, nàng phát run, mau rời khỏi chỗ này.

Vốn định bay về, nhưng Như Ý tạm thời thay đổi phương hướng, xoay người bay về hướng khác.