TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưng Chiều Của Bạo Quân
Chương 304: Người sẽ khoẻ thôi

Chỉ thấy dì Mông đi vào sân nhỏ thần bí khi nãy, tay bắn ra thứ gì đó điểm huyệt thủ vệ.

Nhìn thấy động tác này, Như Ý càng thêm khâm phục công phu của dì Mộng, với thủ vệ đã từng vô cùng cao thủ, vậy mà bà ta có thể tuỳ ý như thế nhưng không bị phát hiện.

Như Ý thấy dì Mộng vô cùng thuần thục lần mò chìa khoá trên người thủ vệ, khoảnh khắc cửa mở ra, bên trong lại truyền tới tiếng kêu thảm thiết, thậm chí còn há to miệng như muốn nhổ vào dì Mộng.

Có điều dì Mộng như đã quen với hành vi bị người tra khảo thế này, bà ta lấy ra thứ gì đó rồi đung đưa trước mặt ông ta, từng chút từng chút một. Cảm xúc của người đó từ từ ổn định lại, nhìn thứ trong tay dì Mộng đến si mê.

“Lão gia, yên tâm đi, nô tỳ sẽ đón người ra ngoài, tương lai quang minh chính đại, nô tỳ sẽ tìm ra phương pháp tối ưu nhất chữa cho người. Tiểu thư cũng đợi người, kiên trì chờ đợi người…” Dì Mộng nói đến đây giọng nói đã trở nên nghẹn ngào, mang theo sự hối hận, hy vọng, còn có sự đau khổ phức tạp không biết phải hình dung thế nào.

Không biết vì sao, Như Ý nhìn thấy ánh mắt si mê của người kia rồi nghe thấy lời dì Mộng nói, trong lòng lại đau đớn, đau đến mức hít thở cũng trở thành một loại xa xả.

“Ai?” Dì Mộng lập tức xoay người, điều này khiến Như Ý cho rằng mình bị phát hiện, đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Không ngờ từ cửa vào lại có một nữ tử đi tới giải nguy cho mình.

“Mộng…” Giọng của nữ tử luôn hờ hững nhưng lại lộ vẻ ưu thương vô tận, giống như bị gió thổi tan sau đó chầm chậm ngấm vào mỗi tấc da thịt, từ da thịt lại ngấm vào máu, lan tràn khắp cơ thể.

Dì Mông giật mình sau đó nhìn nữ tử mang theo vẻ hơi ngượng ngùng, hoặc là nói có chút ngạc nhiên: “Tiểu thư, lúc này rồi sao người không nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu như… bệnh của người phải làm sao?”

“Yên tâm đi, không phải ngươi nói ta sẽ đợi sao? Ta… khụ khụ khụ… vẫn đang đợi này!” Trong lòng nữ tử lại nghĩ đến chuyện khiến mình hoảng sợ cho nên ho khan một lát trở thành thở gấp.

Nghe thôi mà trái tim Như Ý cũng rầu rĩ, thậm chí mang theo cảm giác đau đớn của hai trái tim tương thông, cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng đang liều mạng gạt bỏ nhưng lại muốn chia sẻ niềm đau xót này với bà ta, mâu thuẫn cứ vậy đi theo Như Ý.

“Tiểu thư, người sẽ khoẻ thôi, nô tỳ biết mà, chúng ta về đi được không, trở về có lẽ người sẽ không nhìn đau đớn như vậy nữa, thiếu gia bảo người rời đi, người không nghe theo mà cứ dây dưa ở đây, tiểu thư người phải làm sao mới ra dáng vẻ đây!” Dì Mộng nghe thấy nữ tử ho khan kịch liệt như vậy thì mau chóng đi lên đỡ, tay chân cũng hơi luống cuống, có thể nhìn ra dì Mộng coi trọng nữ tử này cỡ nào.

Nữ tử cười nhạt một tiếng, cười khiến người khác đau lòng rồi lại nhìn người trong phòng, kéo dì Mộng nói: “Chúng ta về đi, Triết sẽ cảm nhận được ta luôn ở đây, ta biết mà!” Nói xong chuẩn bị rời đi.

Như Ý nhìn hai người dắt nhau đi, dùng tay lau khoé mắt mới phát hiện mình thế mà lại khóc, đây có được gọi là nghe thương cảm của người khác nhưng nước mắt mình lại rơi không?

Như Ý cười cười, cũng không lưu luyến gì, rời khỏi đây.

Như Ý lấy đồ trong tay ra, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, nhìn về hướng Bắc, ánh mắt chỉ không còn mờ ảo nữa, mặc dù kí ức vẫn liên tục mơ hồ, nhưng điều khác biệt duy nhất đó là trong mắt cô luôn có phương hướng, luôn bị một loại sức mạnh chỉ dẫn cho mình.

Gần đây Như Ý phát hiện đại phu nhân luôn cầm một vật nhìn đến ngây người, sự ngây ngẩn đó còn mang theo thương cảm, là một loại sám hối, Nhu Ý đang nghĩ, chắc hẳn đại phu nhân lúc trước đã phạm phải sai lầm gì đó.

Như Ý nhớ tới ngày đó người câm đi lấy đồ, đại phu nhân nói lại người câm không được tuỳ tiện mở ra, thứ bên trên càng không được tuỳ tiện chạm vào, dường như đó là thứ mà bà ta trân quý giữ gìn: “Ngươi hãy đưa vật này cho chủ tử hôm đó của các ngươi, ta tin nàng, thứ này ta cũng không biết nàng có suy nghĩ giống ta không. Ta vẫn luôn tìm kiếm đứa bé kia nhưng bao nhiêu năm nay vẫn gian nan như mò kim đáy biển, hòn đá rơi vào mất tăm, thậm chí không hề có bọt nước!”

Lời này khiến Như Ý có phần nghi hoặc, rốt cuộc là đứa trẻ nào? Màn sương mù này còn chưa vén lên, ngược lại còn bị che phủ bởi một lớp vải sa, muốn nhìn thấy cần có ánh nắng sớm soi chiếu mới được!

Cuối cùng Như Ý vẫn cẩn trọng mở thứ này ra, có điều đương nhiên cô cũng không quên lời nhắc của người câm. Chỗ mở khoá này cũng có chú ý, nhìn thấy lưỡi dao nhỏ ở chỗ mở, Như Ý cười nhẹ, không ngờ đại phu nhân lạ cẩn thận như vậy, sao bà ta lại chắc chắn người bà ta gặp ở ngay Vệ phủ, nếu ngón tay bị thương e rằng nhanh thôi sẽ bị đai phu nhân để mắt tới.

Như Ý không phải người bình thường, trong đầu cô, kỹ năng mở khoá này tương đối thuần thục lại đơn giản, cái khóa này thậm chí còn đơn giản hơn nhiều so với khoá mà cô đã từng gặp! Đã từng? Một từ đã lâu không xuất hiện, Như Ý cảm thấy ký ức của mình chỉ thiếu một cái đòn bẩy là có thể vén lên toàn bộ.

Là một bức thư, còn có một thứ giống vậy nữa, nhìn thấy đồ vật này trong đầu Như Ý tự nhiên hiện lên nửa miếng ngọc bội trong tay dì Mộng.

Cô lại không biết thứ đại phu nhân lấy lại giống vật trong tay dì Mộng, lẽ nào là trùng hợp thôi sao?! Như Ý lập tức phủ định suy nghĩ này, lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy, vậy người bị nhốt tên là Triết đó làm sao lại như vậy? Chỉ có đồ vật quan trọng này mới có thể khiến ông ta dù không còn thần trí vẫn nhớ thứ này, cũng mới nhớ tới người hoặc chuyện quan trọng nhất trong lòng mình!

Trên bức thư lại là sự gửi gắm, Như Ý cò phần mê hoặc, bên trong nhắc tới hai người, đứa trẻ đại phu nhân nhắc tới, trong đó lại có nguyên do gì đây?

Dưới tình huống có quá nhiều bí mật, Như Ý cất sự nghi hoặc trong lòng mình cùng với bức thư và nửa miếng ngọc bội xuống đáy hòm.

Hiệu suất làm việc của nhị phu nhân không phải nhanh bình thường, chưa tới hai ngày, quả nhiên Vệ quốc công đã tìm tới Như Ý, nói muốn giới thiệu người buôn bán cho mình làm quen.

Có điều sau khi nhìn thấy người tới, Như Ý chỉ có bình tĩnh, còn có sự hiểu rõ sâu trong lòng, người này chính là người mưu đồ bí mật với nhị phu nhân hôm đó, xấu xí, vừa nhìn trong lòng Như Ý đã không có hứng.

Có điều, khiến Như Ý có phần kỳ lạ là thái độ của Vệ quốc công rất nịnh bợ, có chút tôn kính nhưng lại mang theo chút sợ hãi, điều này khiến như Ý không khỏi nhớ tới chủ tử mà họ không ngừng nhắc tới trong miệng.

“Như Ý, mau lại đây gặp vị công tử này, nếu hợp tác cùng họ thì lần buôn bán này sẽ thắng lợi rất nhiều!” Vệ quốc công rất kích động gọi Như Ý tới rồi giới thiệu người kia cho cô.

Người đó nhìn thấy dáng vẻ Như Ý còn có khí chất đó thì giật mình nhưng khi nhìn thấy người nữ tử thì trong mắt lại có sự khinh thường khác biệt và sự tìm tòi nghiên cứu.

Như Ý gật đầu, không kiêu ngạo không tự ti nhưng lại cũng lễ độ: “Ra mắt công tử, sau này mong công tử chỉ giáo nhiều hơn!”

Hai người nhanh chóng đi vào trạng thái hợp tác làm ăn, mọi điều đều an lành tự nhiên, thậm chí còn có chút quá mức thuận lợi.

“Công tử cảm thấy thế nào?” Như Ý nói kế hoạch của mình ra, nhìn vẻ hăng hái của nam tử có phần hài lòng.

Người đó thấy Như Ý hỏi mình như vậy, mặc dù cảm xúc rất bình tĩnh nhưng vẫn không thể hoàn toàn khống chế sự kích động.

Hiệu quả mà Như Ý muốn chính là như này, cô muốn xem xem người này sẽ về báo cáo với chủ tử hay tự mình đưa ra quyết định qua loa, cô rất chắc chắn lần này bàn bạc với chủ tử của đối phương.

“Cô nương, cuối cùng ta cũng biết vì sao Vệ quốc công lại trọng dụng ngươi như vậy, cô nương đúng là tài nữ mà!” Người đó cuối cùng cũng không nhịn được giơ ngón cái lên.

Như Ý không làm bộ làm tịch cũng không khoe khoang khoác lác, cô cười nói: “Những điều này đều là gợi mà mà thường ngày lão gia đưa ra!” Cô nói lời này xong, rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên vui mừng trên mặt Vệ quốc công, nếu ông ta muốn cái gọi là chào đón của chủ tử thì đương nhiên cần phải xưng danh, danh tiếng truyền ra mới có giá!

“Haha, cô nương thật khiến ta rửa mắt mà nhìn, buôn bán thế này, ta sẽ về báo cáo với chủ nhân, lúc này thận trọng sẽ tốt hơn!” Nam tử nghe lời Như Ý xong, chỉ suy nghĩ nửa khắc rồi cười sảng khoái nói ra suy nghĩ của mình.

Như Ý khẽ gật đầu: “Đương nhiên” tỏ ý mình rất có thể hiểu.

Tiễn người kia đi, ánh mắt Vệ quốc công nhìn Như Ý càng thêm kích động, còn có tín nhiệm.

“Như Ý à, làm rất tốt, bản hầu sẽ không bạc đãi ngươi!” Lần này Vệ quốc công nói vô cùng nghiêm túc, nhìn dáng vẻ như muốn đưa đồ ăn chân chính giao vào tay Như Ý.

Như Ý nhìn vẻ mặt này, còn có sự hy vọng trong mắt ông ta, cô biết mình đã càng ngày càng tới gần mưu kế thành công của bản thân rồi!

Trong cung điện, nam tử ưu nhã lắc lư chén rượu trong tay, tinh tế lắng nghe thủ hạ tự thuật, trong mắt đầy ắp ý cười.

Đôi mắt câu người kia đủ để mê hoặc tất cả mọi người.

“Ồ nói như vậy thì Vệ quốc công nhặt được báu vật rồi, ồ! Không đúng, nên nói là dì Ngưu nhặt được báu vật!” Qua cái chén nhìn vào rượu bên trong, nam tử hời hợt nói.

Người báo cáo cung kính cúi đầu đứng dưới, chăm chú nghe nam tử tự nói một mình.

“Nghe ngươi hồi báo còn có thông tin mà Hàn truyền tới, Như Ý này đúng là không phải người bình thường! Băng nói nàng mất trí nhớ rồi…” Khi nam tử nói lười này thì nhìn về phía Nam, hướng Vệ công quốc, ánh mắt hơi phiêu diêu như đang nhớ một người rất quan trọng lại như không phải, vì anh ta cũng có rất nhiều không chắc chắn.

“Chuyện lần này, ngươi bắt tay hợp tác đi, có điều cố gắng kéo dài chút, kéo dài tới khi ta xử lý xong chuyện bên này, còn bên phía nhị phu nhân, đừng để bà ta biết!”

Người đó nhìn biểu cảm của chủ tử, vốn dĩ được coi như là bình ổn nhưng vì sao khi hắn ta nghe thấy ba chữ “nhị phu nhân”, vẻ mặt chủ tử lại mang theo sự chán ghét, còn có sự mâu thuẫn.

“Như Ý à, đến ngồi cùng ta đi!” Đại phu nhân kéo tay Như Ý để cô ngồi xuống với mình.

Như Ý phát hiện, từ sau khi đại phu nhân giao thứ đồ kia ra dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều, mặc dù mơ hồ vẫn còn chút thở dài buồn rầu nhưng Như Ý cảm thấy đại phu nhân cầm thứ đồ kia quá mức nặng nề.

“Đại phu nhân lại muốn trà kia sao?” Như ý nhìn theo ánh mắt đại phu nhân dừng trên dụng cụ trà kia, sau đó cẩn thận hỏi.

Lần này đại phu nhân lại thâm trầm đi rất nhiều nhưng cũng ổn trọng rất nhiều, cười không nói rồi bà vỗ vỗ tay Như Ý, nhìn về phương xa đến ngẩn người.

“Đều nói là nhân đời trước quả đời sau, ta thấy là nhân đười trước, quả bây giờ! Nếu không Minh Triết cũng sẽ không như vậy!”

Một tiếng thở dài quá mức trầm trọng, thì ra đại phu nhân lại nhớ tới chuyện trong nhà bà.

Như Ý cười nhưng không biết lấy lời gì để an ủi bà lúc này cho thoả đáng nhất.

Đại phu nhân cũng không để ý sự im lặng của Như Ý, tiếp tục nói một mình: “Năm đó xem như vì chút ích kỷ của mình mà gây thành hậu quả như này, nhưng khi ấy ta cũng không nghĩ sẽ hại bất cứ ai, sao lại thành ra như này chứ?!”

Như Ý chú ý khi nói lời này vẻ mặt đại phu nhân có sự thương tiếc, còn có vẻ tiếc nuối.