TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta
Chương 76: Ngoại truyện 12

Edit by dzitconlonton

Tô Trường Nhạc là một đứa trẻ hoang dã lớn lên ở biên quan, từ nhỏ đã ngang ngược và bướng bỉnh, hoàn toàn khác với những quý nữ lớn lên ở kinh thành, bảy tuổi mới vào kinh, có thể trèo cây với những hoàng tử kia, rất hoang dã.

Nàng có thể leo lên nhưng không thể xuống được.

Lời nói và cử chỉ của nàng thật sự rất khác so với quý nữ khác, gần như là vừa vào Thái học không bao lâu, mà đã nổi danh.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Thẩm Tinh Lan ở trên cây, khi đó nàng bị mắc kẹt và không xuống được, Thẩm Tinh Lan liếc mắt một cái liền nhận ra nàng là ai, đứng dưới táng cây ôm hai tay, cười như không cười nhìn nàng.

“Ngươi chính là Tô Trường Nhạc? Đã thấy cô rồi thì gọi cô một tiếng Thái tử ca ca, cô sẽ lập tức cứu ngươi xuống.”

Tuyên Đế giỏi võ, khi hoàng tử Đại Tề còn nhỏ đều phải tập võ, Thẩm Tinh Lan khi đó đã mười một tuổi, đã học được khinh công từ lâu.

Thẩm Tinh Lan khi còn bé chính là một tiểu bá vương được sủng ái mà trở nên hư hỏng, hay đi bắt nạt, không ai dám chọc, cũng không biết vì sao sau này hắn lớn lên liền trở nên thành thục và ổn trọng, chi lan ngọc thụ[1].

[1] Chi lan ngọc thụ: chỉ con em ưu tú.

Tô Trường Nhạc khi đó mới bảy tuổi, không những l0 mãng mà còn bướng bỉnh, hơn nữa nàng ghét nhất bị người ta uy hiếp, nên không chịu hét lên.

Nhưng cho dù nàng cố chấp không hét lên, cuối cùng Thẩm Tinh Lan vẫn cười bay lên cây, ôm nàng xuống. Miệng hắn tuy xấu nhưng chưa bao giờ thật sự làm nàng bị thương.

Sau đó không biết vì sao, mỗi lần nàng bị mắc kẹt dưới gốc cây và không thể xuống được, Thẩm Tinh Lan luôn đột nhiên xuất hiện, bắt nàng gọi hắn là ca ca.

Hắn luôn bắt nạt nàng, nhưng nàng không hét lên.

Có một lần, ngay khi hai người giằng co không dứt, nàng sắp ngã xuống, Thẩm Quý Thanh đi ngang qua không nói hai lời liền bay lên cứu nàng.

Thẩm Quý Thanh từ nhỏ đã nho nhã lễ độ, dù nhìn ai cũng đều ôn hòa, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp như gió xuân, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy ấm áp đến tận xương tủy.

Gần như là lúc đó nàng bắt đầu nảy sinh tình cảm không rõ ràng với Thẩm Quý Thanh, theo thời gian ở chung ngày càng nhiều, nàng càng ngày càng thích Thẩm Quý Thanh, càng ngày càng chán ghét Thẩm Tinh Lan luôn khi dễ nàng.

Ba người không ngừng sắp xếp duyên phận hỗn loạn và xích mích, và điều này bắt đầu.

Tháng sáu giữa mùa hè, nhiệt độ cao mấy ngày liền khiến người ta khó thở.

Thẩm Tinh Lan vừa thoái vị liền dẫn Tô Trường Nhạc rời kinh.

Mặc dù hai người chỉ du ngoạn xung quanh, nhưng không phải là không có mục đích.

Từ nhỏ Tô Trường Nhạc đã sinh ra ở biên quan, sau khi lớn lên vẫn ở kinh thành, chưa bao giờ đi Giang Nam, nên từ lâu đã nói cho Thẩm Tinh Lan, nói đời này nhất định phải đi Giang Nam một lần.

Thẩm Tinh Lan luôn cưng chiều nàng, đương nhiên nàng muốn đi đâu, bọn họ sẽ đi đó.

Chỉ là không nghĩ rằng hai người phải vất vả lắm mới tới Giang Nam, Tô Trường Nhạc chưa bao giờ xuống phương nam, suýt nữa bị say nắng.

Vừa đặt chân đến Giang Nam không lâu, cả người liền bị ốm, nằm trên giường không dậy nổi.

Lúc trước nói muốn dẫn nàng đi lưu lạc khắp chân trời, Thẩm Tinh Lan đương nhiên sẽ không dẫn theo một đống người rời cung, nhưng thân phận của hai người lại cao quý, không có chuyện không được mang theo người nào.

Tân đế Thẩm Triệt lo lắng bên cạnh phụ hoàng và mẫu hậu không có ai, nên đã phân công một tiểu đội nhân mã và ám vệ, phụng dưỡng và bảo hộ bên người.

Trong đó đương nhiên đã bao gồm ngự y.

Sầm Cảnh Huyên bây giờ không chỉ có vợ có con, mà nhi tử lớn cũng đã thành thân, sắp làm ông nội rồi, tuổi cũng không hề nhỏ, tân đế đương nhiên sẽ không làm khó người ta, thay vào đó chọn một ngự y trẻ tuổi không có gia thất, theo Thái thượng hoàng và Thái hậu xuất cung du ngoạn.

Sau khi ngự y bắt mạch cho thái hậu xong, sắc mặt ngưng trọng: “Nương nương bị say nắng, đợi thần kê đơn thuốc cho Thái hậu nương nương, hạ hỏa trong người nương nương ra, thì sẽ không sao nữa.”

Căn nhà nơi nàng ở bây giờ tuy không lớn nhưng vẫn râm mát, dù thế, ngự y trẻ tuổi và thị vệ canh giữ bên ngoài phòng vẫn đầu đầy mồ hôi.

Mặt trời ban ngày vào những ngày nóng ở Giang Nam thật sự không phải là cái nóng gay gắt bình thường.

Từ sau khi Tô Trường Nhạc gả vào Đông cung, vẫn được Thẩm Tinh Lan nuông chiều, ở trong hoàng cung có nóng đến đâu thì cũng sẽ có chậu băng, nếu không có, Thẩm Tinh Lan sẽ dẫn nàng đến hành cung tránh nóng ngay, có thể nói là chưa từng để nàng chịu bất cứ khổ sở nào.

Dù hai người có dừng lại đi dạo dọc đường, vừa chơi vừa xem, nhưng thuyền và xe cũng đã mệt lử, Tô Trường Nhạc đã sớm được nuôi thành người rất yếu đuối, tất nhiên là không chịu nổi hành trình dài như vậy.

Hơn nữa nắng nóng gay gắt, nóng bức khó chịu, mới vừa đến Giang Nam liền ngã bệnh.

Nếu Thẩm Tinh Lan biết sớm sẽ xảy ra chuyện này, hắn sẽ không bao giờ đồng ý cho cô đến Giang Nam.

Trước khi ngự y rời đi, nói: “Bẩm thái thượng hoàng, Thái hậu nương nương bị cảm nắng, cơ thể gầy yếu, trong phòng không nên đặt chậu băng, Thái thượng hoàng vẫn nên mời các nhóm cung nữ theo hành cung tiến vào, nên dùng sức người, đích thân dùng quạt gió giải nhiệt cho nương nương thì thích hợp hơn.”

Thẩm Tinh Lan lạnh lùng, không gọi Tứ Hỉ tới, chỉ bảo Tần Thất đem chậu băng xuống, còn mình thì cầm lấy quạt lá cọ, ngồi bên giường nhẹ nhàng quạt gió cho Tô Trường Nhạc.

Lần này đi theo cung nữ vào Giang Nam, ngày thường đều hầu hạ Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc, không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy tình cảm của Thái thượng hoàng và Thái hậu.

Đây là lần đầu tiên tiểu ngự y nhìn thấy người này, trước thì uy nghiêm vô cùng, thái thượng hoàng nói năng cẩn thận, nhưng lại dịu dàng khi ở trước mặt Thái hậu.

Thời gian trôi nhanh, nhưng năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên người Thái hậu nương nương.

Bây giờ đã gần bốn mươi tuổi, ốm liệt giường, cũng không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn tươi tắn như hoa đào, trong trẻo như ngọc, đẹp đến mức không có gì có thể sánh bằng.

Cũng không trách Thái thượng hoàng lại rất dịu dàng và ân cần, chăm sóc từng li từng tí với Thái hậu.

Tiểu ngự y len lén liếc thái thượng hoàng một cái.

Thái thượng hoàng bốn mươi ba tuổi, nhưng vẫn mắt đẹp mày ngài như trước, dáng người thon dài cao ráo, mặc một bộ y bào màu đen, trầm ổn mà lại không mất đi sự quý phái, thoạt nhìn không tới ba mươi.

Đều là người như ngọc mài.

Tiểu ngự y không khỏi cảm thán trong lòng, trong miệng của thế nhân có kiêm điệp tình thâm[2], trai tài gái sắc, có lẽ là như thế.

[2] Kiêm điệp tình thâm: kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.

Thẩm Tinh Lan vốn dịu dàng quạt gió cho tiểu thê tử, nhận thấy được ánh mắt làm càn của ngự y trẻ tuổi, không khỏi lạnh giọng quát lớn: “Làm càn, còn không mau lui ra!”

Thẩm Tinh Lan đã thoái vị từ lâu, nhưng sự uy nghiêm của đế vương trên người chưa bao giờ giảm đi.

Chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, tiểu ngự y liền cảm thấy ánh mắt lạnh như băng kia dường như hóa thành lưỡi dao sắc bén vô hình, gắt gao kề vào cổ mình, làm cho hắn ta không thở nổi.

“Thỉnh Thái thượng hoàng thứ tội, thần lập tức kê đơn thuốc sắc cho nương nương.”

Mỹ nhân trên giường còn đang mê man, tuy trong lòng Thẩm Tinh Lan đã cảm thấy khó chịu, ghen tuông và lửa giận luân phiên bốc lên, nhưng động tác quạt gió trên tay vẫn chưa từng dừng lại.

Tô Trường Nhạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, không biết rốt cuộc mình đã ngủ được bao lâu rồi, nhìn thấy Thẩm Tinh Lan đầu đầy mồ hôi, ngồi ở bên giường quạt gió cho mình, không khỏi hơi sửng sốt, đau lòng nhào vào ngực hắn.

Chàng trai hôi hám trong mộng giờ đã hơn bốn mươi tuổi, không những không bắt nạt nàng như hồi còn bé mà còn trân quý nàng tận đáy lòng.

“Sao A Lan ca ca lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”

Nàng nhanh chóng nhìn quanh phòng, lúc này mới phát hiện chậu băng vốn đặt ở các góc đều không thấy đâu.

Sau khi Tô Trường Nhạc uống thuốc do ngự y nấu, đã lâu không tỉnh lại, sắc mặt của Thẩm Tinh Lan trở nên khó coi, ngay cả Tần Thất đi theo bên cạnh hầu hạ hắn hơn hai mươi năm nay, cũng không khỏi nơm nớp lo sợ, hầu hạ thật cẩn thận.

Lúc này nhìn thấy cuối cùng thê tử cũng tỉnh lại, khuôn mặt nam nhân như ngọc cuối cùng từ từ nở một nụ cười dịu dàng.

“Thái y nói nàng bị say nắng, không thể dùng băng.”

Thẩm Tinh Lan sợ nàng còn cảm thấy nóng, muốn lui về phía sau, nhưng Tô Trường Nhạc lại ôm chặt eo hắn, không cho hắn lui về phía sau.

“Ta không cần băng, chàng đi phòng khác nghỉ ngơi đi, để Tứ Hỉ và những người khác tiến vào luân phiên quạt gió cho ta là được.”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu hôn lên trán nàng, không trả lời nàng, thấy nàng đổ mồ hôi, lập tức sai người chuẩn bị nước.

“Ta ôm nàng đi tắm, tắm xong thì uống một chén thuốc, sẽ không khó chịu như thế nữa đâu.”

Thẩm Tinh Lan muốn đưa tay ôm lấy nàng, nhưng Tô Trường Nhạc lại ôm chặt lấy hắn, làm nũng trong ngực hắn.

“A Lan ca ca chờ một chút, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Nơi này không thể bằng hoàng cung, trước giường cũng không có bình phong để che, Thẩm Tinh Lan không thể không nghiêng người, cố gắng che kín cô bé trong ngực, không cho cung nữ ra vào trong phòng nhìn thấy.

“Hử?” Thẩm Tinh Lan dứt khoát đá giày bó lên giường, ôm người vào lòng, “Muốn nói gì với ta hả?”

“Ta vừa có một giấc mơ.” Tô Trường Nhạc nói.

“Giấc mơ gì?”

“Mơ thấy ta bị mắc kẹt trên cây, còn chàng thì cứ luôn khi dễ ta.”

Nàng nói một cách mơ hồ, nhưng Thẩm Tinh Lan lại nghe rõ.

Nghĩ đến những chuyện vô liêm sỉ mà mình đã làm khi còn nhỏ, hắn áy náy sờ sờ mặt quá tái nhợt của nàng: “Khi đó ta không hiểu chuyện, người ngoài thấy ta không phải là cung kính, mà chính là cực kỳ nhiệt tình, chỉ có nàng luôn thở phì phò giống như một quả cầu lửa nhỏ vậy.”

“Ta vừa mới gọi thái tử ca ca chàng ở trong mộng, kết quả chàng vẫn không lên cứu ta, vì sao chàng không cứu ta ah3?” Tô Trường Nhạc mím môi, giọng nói nghe như đang làm nũng, lại giống như cảm thấy tủi thân.

Thẩm Tinh Lan hơi giật mình, sau đó rầu rĩ cười: “Có lẽ là, ta trong mộng cũng vui vẻ đến mức đần độn rồi.”

“Hử?”

Thẩm Tinh Lan mím môi, rốt cục cũng nói thật: “Khi còn bé ta rất ngây thơ, không biết thể hiện tình cảm như thế nào, càng thích lại càng muốn bắt nạt.”

Ban đầu có thể không phải là tình yêu nam nữ, chỉ là loại tình yêu cảm thấy đối phương thú vị, sau đó càng tiếp xúc lại càng lún sâu, không thể tự kiềm chế.

“Trong mộng ta gọi chàng là Thái tử ca ca, mà chàng vẫn không nhúc nhích, về sau, Thẩm Quý Thanh như hồi còn bé đi ngang qua, tiếp theo bay lên ——”

“Hắn thậm chí cũng muốn chạm vào nàng trong giấc mơ sao?” Sắc mặt của Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên u ám.

Giọng nói lạnh lẽo, nếu là người khác thì sẽ lạnh sống lưng, nhưng Tô Trường Nhạc nghe vậy, lại cười ngọt ngào.

Trước đây, Tô Trường Nhạc cảm thấy Thẩm Tinh Lan cứ đụng một chút là ghen, thật sự quá khoa trương, nhưng khi mình trưởng thành hơn, ngược lại càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ ghen tuông của hắn.

“Không,” nàng trừng mắt nhìn, ôm cánh tay của hắn, mỉm cười và nói, “Ta đã đá hắn xuống.”

Khuôn mặt âm trầm tuấn tú đầy mây đen của Thẩm Tinh Lan, lúc này mới nở nụ cười hài lòng.

Nước nóng đã chuẩn bị xong, Thẩm Tinh Lan lập tức ôm người đi tắm, Tô Trường Nhạc còn đang khó chịu, vì vậy hắn rất kiềm chế, không hề có tâm tư nào khác.

Tô Trường Nhạc biết khi mình ngã bệnh, Thẩm Tinh Lan đã lo lắng như thế nào, nhưng nàng không có tâm tư để chọc hắn.

Nàng cũng không ngờ mình lại yếu đuối như vậy. Xe ngựa hôm nay cũng do chính nhi tử Thẩm Triệt của mình đích thân sai người chuẩn bị. Tuy vẻ ngoài khiêm tốn một chút, nhưng bên trong lại xa hoa và thoải mái đến mức không thể ngờ.

Không ngờ, sau khi chơi cả ngày, mà còn chơi đến mức ngã bệnh như vậy.

Hai người tắm xong, trở lại trên giường, Thẩm Tinh Lan cầm vải khô, cẩn thận lau sạch những sợi tóc đen ở trên thắt lưng nàng.

Sau khi Tô Trường Nhạc tắm xong, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng, nhưng cả người sảng khoái hơn rất nhiều.

Trong tay nàng cũng cầm một miếng vải khô, đôi mắt cười cong cong lau tóc cho Thẩm Tinh Lan.

Mặc dù Thẩm Tinh Lan cũng có mái tóc dài, nhưng chung quy cũng không dài bằng nàng, chỉ dài đến nửa lưng.

Lần ra khỏi cung du ngoạn, tuy Tô Trường Nhạc bất ngờ ngã bệnh, nhưng trong lòng thật sự rất vui.

Trước kia Thẩm Tinh Lan bận rộn chính vụ, cho dù thường xuyên dành thời gian ở bên nàng, nhưng hai người cũng rất khó có thời gian nhàn nhã như vậy, huống chi là lau tóc cho nhau.

Ngay khi hai người đang giúp nhau lau tóc gần xong, Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên cúi người ôm lấy nàng.

Đôi môi mỏng của nam nhân rơi xuống bên cổ nàng, vừa quyến luyến dịu dàng gõ nhẹ, vừa thấp giọng nói: “Mùa hè sau này đừng đến Giang Nam, nếu chàng thích Giang Nam, đợi thời tiết lạnh một chút thì hẵng đến.”

“Ta già rồi, không sợ đâu.”

——————–