TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta
Chương 73: Ngoại truyện 9

Tiệc đầy tháng của tiểu thái tử sắp đến, Tô Trường Nhạc ôm nhi tử ngẩn người ngày càng dài hơn.

Trường An mỗi ngày đều vui vẻ chơi đùa với đệ đệ, không rõ mẫu hậu bị gì, tuy nhiên, bé cực kỳ thông minh, mơ hồ biết có lẽ là ánh mắt của đệ đệ không giống người bình thường, vì vậy mẫu hậu mới bị như thế.

“Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy mắt của Tiểu Triệt rất đẹp mà!” Hai tay của Trường An đặt bên hai gò má, đối diện với đệ đệ đang được mẫu hậu ôm vào lòng chớp mắt làm mặt quỷ.

Không lâu sau khi sinh ra, Thái tử được Hoàng Thượng ban danh, một chữ Triệt.

Bây giờ, làn da của đứa nhỏ đã trắng nõn mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh xảo và xinh đẹp hơn, gần giống Trường An khi còn bé.

Sự khác biệt duy nhất chính là, Trường An đã thừa hưởng đôi mắt hoa đào của Thẩm Tinh Lan, trong khi Thẩm Triệt lại thừa hưởng đôi mắt phượng của Tô Trường Nhạc.

Lông mày của Thẩm Triệt giống mẫu hậu, mũi và miệng lại cực kỳ giống phụ hoàng của bé.

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn non sữa đỏ bừng, lông mi dài và cong, con ngươi màu hổ phách càng ngày càng trong trẻo, rực rỡ như vì sao.

Nhưng cũng là đôi mắt xinh đẹp ấy dường như có thể câu hồn phách của người khác, khiến Tô Trường Nhạc lo lắng không thôi.

Sau khi sinh được mười mấy ngày, thật ra tiểu thái tử thật sự giống như những gì Trần viện phán đã nói lúc trước, không còn màu vàng nữa.

Bé từ từ chuyển sang màu trắng.

Không chỉ làn da mà ngay cả đôi mắt cũng dần không còn được vàng như thuở mới chào đời.

Ngay từ đầu, Tô Trường Nhạc cực kỳ cao hứng, nhưng khi làn da của Thẩm Triệt hoàn toàn trở nên trắng nõn như một đứa bé bình thường, nhưng đôi mắt kia lại không đen nhánh giống tỷ tỷ Trường An.

Con ngươi bé tự nhiên ngấn nước, rất động lòng người, khi mở mắt nhìn ngươi, bé đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được mà say mê.

Tô Trường Nhạc chưa từng thấy đôi mắt xinh đẹp như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác, đôi mắt đó mãi không phải là màu đen, mà là màu vàng.

Ngoại trừ cung nữ ở Ngự Can cung ra, người ngoài vẫn không biết Thái tử đã có đôi mắt vàng từ khi sinh ra.

Hiện giờ, Thẩm Triệt đã được lập làm Thái tử, tuy vẫn còn nhỏ, nhưng ngày đầy tháng cũng phải theo phụ hoàng của bé đến điện Bảo Hòa lộ diện.

Đến lúc đó, bí mật về đôi mắt này không thể giấu được nữa.

Tô Trường Nhạc cũng không lo Thẩm Tinh Lan sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ đối với hai mẹ con bọn họ, nàng chỉ sợ những quyền thần kia sẽ ép Thẩm Tinh Lan, buộc hắn phải đưa ra quyết định đáng sợ.

Ví dụ, phế thái tử.

Theo thời gian, tiệc đầy tháng sắp đến gần, trong lòng Tô Trường Nhạc càng lo lắng hơn.

Sau khi Thẩm Tinh Lan hạ triều, thấy nàng lại ngơ ngác nhìn nhi tử không động tĩnh gì, cũng không ghen với nhi tử nữa, chỉ cảm thấy rất đau lòng.

Sau khi vú nuôi ôm Thái tử, Thẩm Tinh Lan ôm mỹ nhân đang hoảng hốt lên đùi  vào lòng.

“Không phải đã nói rồi sao? Tất cả mọi chuyện đều có ta ở đây, không cần phải lo lắng quá nhiều.” Bàn tay của Thẩm Tinh lan nắm eo nàng, mày kiếm khẽ nhíu lại, “Sao eo nhỏ hơn trước vậy, có phải mấy ngày nay lại không ăn nữa đúng không? Hử?”

Tô Trường Nhạc hiện giờ còn chưa ra cữ, nhưng eo đã khôi phục lại bộ dạng trước khi mang thai, Thẩm Tinh Lan trầm mặt, để cho Tứ Hỉ truyền thiện.

Giọng của Hoàng Thượng lạnh lùng khàn khàn, nghe hơi đáng sợ, Tứ Hỉ vội vàng không ngừng phân phó người lui xuống, chỉ sợ Hoàng Thượng tức giận.

Thái tử sinh ra có một đôi mắt vàng, cho dù đế hậu không thèm để ý, nhưng cuối cùng cũng khó nói.

Tô Trường Nhạc trong lòng trong lòng lo lắng đến mức quả thực chán ăn mấy ngày.

“Đều là tại ta, chắc chắn là do ta đã ăn bậy gì đó trong lúc mang thai Mãn Mãn, vì vậy mới hại thằng bé ──”

Tô Trường Nhạc còn chưa nói hết lời, đã bị Thẩm Tinh Lan dùng môi chặn miệng lại.

Thẩm Tinh Lan biết trong lòng nàng khó chịu, cố gắng kiềm chế để kiềm chế tính khí của mình, nhưng không thể nghe được việc nàng luôn tự trách mình như thế này.

Đều là con của hai người bọn họ, cho dù có chuyện gì, hắn cũng chịu một nửa trách nhiệm, hơn nữa không phải đôi mắt đó đẹp hơn so với người thường mà thôi, cũng không có gì to tát cả.

Thẩm Tinh Lan ôm chặt người vào lòng, sức lực lớn như thể cố xoa nàng vào máu và xương của chính mình.

Hắn hôn nàng thật sâu và thật lâu, với sự dịu dàng và che chở được kiềm chế tối đa.

Bàn tay nắm lấy đầu nàng, không cho phép nàng rụt rè trốn tránh.

Hắn rủ mắt chăm chú nhìn mỹ nhân bị mắc kẹt trong vòng tay hắn.

Hai gò má mỹ nhân ửng đỏ, mềm mại như không xương ngã vào lòng hắn, không hề có sự giãy giụa hay tức giận mà hắn tưởng tượng.

Ngược lại vươn hai tay trắng nõn, nâng mặt hắn lên, yên tĩnh thừa nhận nụ hôn dịu dàng lưu luyến này.

Nàng thích Thẩm Tinh Lan dỗ nàng như vậy, làm cho nàng cảm thấy an tâm.

Tô Trường Nhạc biết Thẩm Tinh Lan trân trọng nàng như thế nào, coi trọng con cái của bọn họ ra sao, yêu ba mẹ con bọn họ đến bao nhiêu, càng biết hắn không muốn mình phải chịu đựng những bất bình dù là nhỏ nhất.

Nhưng rõ ràng nàng biết, nhưng không thể kiềm chế tâm trạng của mình, không nhịn được lo lắng cho tương lai của Mãn Mãn.

Ấm áp và xao xuyến, ấm áp và háo hức.

Hơi thở của Thẩm Tinh Lan rối bời.

Nguy hiểm đang chờ xử lý.

Nếu là trước đây, hắn đã sớm hung hăng làm người, nhưng hiện tại Tô Trường Nhạc còn chưa ra cữ, chỉ có thể ép mình rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.

Hung hăng dập tắt ngọn lửa không nên có này.

Tô Trường Nhạc ôm eo Thẩm Tinh Lan, tựa vào trong ngực hắn, có chút yếu đuối hừ nhẹ: “ta không phải không tin chàng, mà là không kiềm chế được bản thân mình suy nghĩ lung tung.”

Thẩm Tinh Lan cực kỳ bất lực, chọt chọt chóp mũi nàng, cười như không cười cụp mắt: “Những chuyện nàng lo lắng sẽ không xảy ra đâu, trẫm hiện giờ đã ăn đan triệt sản rồi, cho dù muốn sinh thêm một nhi tử để lập thái tử thì sẽ không có khả năng đâu, trừ khi đổi hoàng đế.”

Tô Trường Nhạc khẽ cắn lên môi hắn một cái, nhẹ giọng hờn dỗi: “Nói bậy cái gì vậy!”

“Nàng có thể suy nghĩ vớ vẩn, nhưng trẫm không thể nói bậy sao? Hử?” Thẩm Tinh Lan nở nụ cười, “Sao nàng lại tiêu chuẩn kép vậy.”

Hai má Tô Trường Nhạc cọ vào cổ hắn, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta tiêu chuẩn kép như vậy đấy, sau này ta sẽ ngày càng tiêu chuẩn kép hơn.”

Thẩm Tinh Lan nghe vậy, cười ha ha.

Nhìn thấy nàng rốt cuộc không còn ủ rũ, cất hết mọi chuyện trong lòng, ánh mắt càng thêm  sủng nịch.

Tứ Hỉ dẫn người trong phòng ăn đi tới cửa, nghe thấy tiếng cười sảng khoái của hoàng thượng, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn ủ rũ cũng có thêm một chút ý cười.

Tô Trường Nhạc không thể rời khỏi giường, những bữa ăn đương nhiên được bày ở trên bàn cạnh giường.

Sau khi cung nữ lui ra, Thẩm Tinh Lan tự múc cơm gắp thức ăn, đút từng ngụm cho mỹ nhân cằm gầy đi không ít.

“Nếu các triều thần mê tín như vậy, thế thì, trẫm sẽ dùng mê tín dị đoan phản lại bọn họ.” Thẩm Tinh Lan lạnh nhạt nói.

“Hử?”

“Lúc trẫm vừa mới sinh ra, Khâm Thiên Giám từng nói trẫm phạm phải mệnh thiên sát cô tinh, còn nói thẳng là ta khắc chết mẫu hậu, tiên đế vì chuyện này mà lạnh nhạt ta trong nhiều năm.”

Tô Trường Nhạc tâm tư tinh tế, nhanh chóng hiểu Thẩm Tinh Lan muốn làm gì.

Nàng tùy ý nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Ý của A Lan ca ca là, muốn Khâm Thiên Giám nói cho dân chúng trong thiên hạ biết Mãn Mãn không phải là người không may sao?”

Thẩm Tinh lan mỉm cười, hôn lên má nàng một cái như phần thưởng.

Tô Trường Nhạc liền lo lắng nhi tử cả đời đều mang chữ “người không may”, người ngoài sợ bé, e dè bé, sau khi lớn lên thì không gặp được người thật lòng đối xử tốt với bé, cảm thấy nóng lòng.

Cũng không có thời gian quan tâm hắn nhân cơ hội hôn lại mình, hỏi tiếp: “Rốt cuộc A lan ca ca có diệu kế gì? Nói cho ta biết đi, đừng phản ta!”

Thẩm Tinh Lan đặt bát đũa trong tay trở lại bàn, cười tủm tỉm chỉ chỉ đôi môi mỏng của mình.

Tô Trường Nhạc không ngờ lúc này hắn còn có tâm tư trêu chọc mình, hổn hển nghẹn ngào nói: “Ta vừa mới ăn món gì đó, trong miệng đầy dầu mỡ, chàng ──”

“Niếp niếp bất kể là ngọt hay béo, trẫm đều thích.”

“……”

Cho dù Thẩm Tinh Lan đã làm cha của hai đứa nhỏ, mà vẫn xấu xa như trước!

Không thay đổi chút nào!

Tô Trường Nhạc không còn cách nào khác, đành phải đỏ mặt, tiến lên phía trước, ởnhấp một ngụm trên đôi môi duyên dáng của nam nhân.

Thẩm Tinh Lan đáp lại một ngụm của nàng, sau đó cảm thấy mỹ mãn tiếp tục nói: “Lúc Thái tử Thẩm Triệt sinh ra, không chỉ trên người bao phủ ánh hồng, mà làn da thậm chí còn sáng hơn và vàng, trong phòng có một đám ma ma đỡ đẻ và các cung nữ, ngự y đều nhìn thấy.”

“Nhưng người ta hay nói đồng tử vàng là người không may mắn, vậy chàng phải giải thích như thế nào về đôi mắt của Mãn Mãn đây.”

“Tuy mắt vàng trong dân chúng là một loại dị tướng, nhưng lúc long tử sinh ra, cả phòng phát ra ánh hồng, đây là trời giáng điềm lành, coi như là một loại cát tướng, tượng trưng cho cát lợi và phú quý, là tướng đế vương mới đúng.”

Tô Trường Nhạc vẫn cảm thấy không ổn, rầu rĩ nói: “Chàng đang già mồm át lẽ phải sao.”

Thẩm Tinh Lan nhướng mày cười, thừa nhận cực kỳ dứt khoát: “Đúng vậy, trẫm chính là già mồm át lẽ phải, trẫm chính là cảm thấy đồng tử vàng không phải là yêu quái chuyển thế gì hết, mà là long tử chân chính có mệnh đế vương chứng minh.”

“Triều thần khẳng định không tin.”

“Vậy thì sao?” Thẩm Tinh Lan không cho là đúng, khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười kiêu căng khí phách bức người.

“Trẫm nói Thái tử là mệnh đế vương, nó chính là mệnh đế vương, nó chính là thái tử duy nhất của Đại Tề, chỉ cần trẫm hứa với thiên hạ trời yên biển lặng, quốc thái dân an, thì dân chúng trong thiên hạ tự nhiên sẽ tin tưởng Thái tử trời sinh mệnh đế vương!”

“Dần dà, không ai dám nói đồng tử vàng là yêu quái, là người không tốt.”

Cái gọi là điềm xấu, đó toàn là mê tín dị đoan, chỉ cần đế vương lơ đễnh, để Khâm Thiên Giám ra tay bác bỏ tin đồn, chỉ cần quản lý quốc gia thật tốt, dân chúng ăn no, sống tốt, thì làm gì quan tâm Thái tử có phải có đôi mắt vàng từ khi sinh ra hay không.

Cho dù Thái tử sinh ra có mái tóc bạc, chỉ cần Hoàng Thượng không có ý kiến gì, thì bọn họ làm sao dám có ý kiến.

Nói cho cùng, triều thần và dân chúng đều nhìn sắc mặt của đế vương mà làm việc, chỉ cần Hoàng đế không cảm thấy hoàng tử không tốt, cho dù các triều thần có ý kiến, cũng không thể ảnh hưởng đến việc lựa chọn thái tử.

Huống chi, hiện tại Thẩm Tinh Lan không sinh ra thái tử thứ hai, hắn căn bản ngay từ đầu đã không lo lắng địa vị của nhi tử sẽ bị dao động.

Thẩm Tinh Lan không trách tiểu thê tử của mình suy nghĩ lung tung.

Tô Trường Nhạc kiếp trước từng bị chẩn đoán ra bi mạch, nàng buồn bực trong lòng, đầu óc tinh tế hơn người thường, hiện tại vừa mới sinh con, suy nghĩ lung tung hoặc cảm thấy không an toàn là chuyện hết sức bình thường.

Việc hắn phải làm không phải là trách mắng nàng, mà là bình tĩnh xử lý tốt mọi chuyện, làm cho nàng cảm thấy yên tâm, không thể nào suy nghĩ lung tung là được.

Kiếp trước, Thẩm Tinh Lan một lòng chỉ có dân chúng và triều chính, hiện giờ trị vì thiên hạ đương nhiên thuận tay hơn.

Ngày đầy tháng của Thái tử, mặc dù có không ít triều thần đều bị sợ hãi trước đôi mắt vàng của Thái tử, nhưng lập tức có Khâm Thiên Giám tiến lên, đem lời của Thẩm Tinh Lan nói cho Tô Trường Nhạc ngày đó, nói trước mặt mọi người.

Tuy các triều thần nghi ngờ trong lòng, nhưng không dám nghi ngờ hay chất vấn Khâm Thiên Giám.

Thấy Hoàng Thượng lại đích thân ôm Thái tử, ánh mắt nhìn Thái tử cực kỳ nhân từ, nghe Khâm Thiên Giám nói xong, chẳng những không tức giận, mà còn ban thưởng cực kỳ phong phú.

Thái độ của đế vương rõ ràng như thế, cho dù có mấy vị lão thần vẫn kiên trì bảo thái tử là người không may mắn, thì những người khác cũng không dám tùy tiện đứng lên.

Dù sao hoàng thượng đăng cơ đã được mấy năm nay, tuy rằng không nạp hậu cung, nhưng không có hậu cung cũng có lợi, Hoàng Thượng có nhiều thời gian hơn có thể chuyên tâm xử lý chính trị, tích cực chỉnh đốn lại trị[1], trừng trị tham ô.

[1] Lại trị: Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.

Không chỉ vậy, còn tập trung phát triển sản xuất nông nghiệp, khởi công xây dựng thủy lợi, giảm thuế, thực hiện rất nhiều chính sách nhằm thúc đẩy phát triển kinh tế, cuộc sống của dân chúng có thể nói là càng ngày càng phát triển, thậm chí còn tốt hơn so với thời Tuyên Đế tại vị, nghênh đón thời kỳ thái bình hoàng kim của Đại Tề.

Cuộc sống này rất tốt, nếu sau khi sinh Thái tử xong, quốc gia không xảy ra tai họa gì, vậy thì bọn họ cần gì phải tìm bất hạnh cho Hoàng Thượng và mình chứ?

Quả nhiên, phản ứng của triều thần và dân chúng đều nằm trong tay Thẩm Tinh Lan, trên dưới triều đình rất nhanh không ai dám nói đồng tử vàng là do yêu quái chuyển thế.

Thái tử Thẩm Triệt được thừa hưởng một cách hoàn hảo vẻ đẹp và sự thông minh của hoàng đế và hoàng hậu, không chỉ vô cùng khôi ngô tuấn tú mà ngay từ khi còn là một đứa trẻ đã bộc lộ sự thông minh phi thường, khi mới ba bốn tuổi, Đông Cung tam sư đều khen bé không dứt miệng.

Thẩm Tinh Lan chỉ có một nhi tử là Thẩm Triệt, Thẩm Triệt lại sinh ra có một đôi mắt vàng. Nhất cử nhất động của Thái tử đương nhiên càng được triều thần chú ý nhiều hơn so với các đời Thái tử.

Thẩm Tinh Lan đương nhiên có kỳ vọng chỉ cao không thấp với nhi tử, cho nên từ nhỏ cực kỳ nghiêm khắc với bé.

Thái tử Thẩm Triệt cảm thấy phụ hoàng đặc biệt lãnh đạm và đặc biệt nghiêm khắc với mình, hoàn toàn khác với trăm loại dịu dàng mà mẫu hậu đối xử với mình.

Thậm chí còn vì vậy mà hoài nghi, có phải do mình sinh ra có một đôi mắt vàng hay không, trong lòng phụ hoàng thật ra rất quan tâm và cũng không thích bé, vì vậy mỗi lần nói chuyện với bé, thì chỉ toàn hỏi bé về chuyện trong lớp.

Tô Trường Nhạc vì thế mà nổi giận với Thẩm Tinh Lan.

Cung nữ ở Ngự Can cung hoàn toàn không ngờ rằng cuộc cãi vã đầu tiên giữa hoàng đế và hoàng hậu trong ngần ấy năm lại thực sự là vì Thái tử.

Thẩm Tinh Lan vốn đã ghen với nhi tử, nhìn thấy tâm can bảo bối của mình vì con trai mà giận hắn, còn tức giận với hắn, trong lòng đương nhiên vừa chua vừa khổ, oan ức vô cùng.

Nhưng Tô Trường Nhạc cũng không mắng sai, tuy rằng hắn sẽ khen nhi tử, nhưng luôn lãnh đạm và nghiêm khắc hơn cả khi đối xử với nữ nhi, ánh mắt nhìn nhi tử cũng khác người thường, nên không có gì lạ khi Thái tử suy nghĩ quá nhiều.

Thẩm Tinh Lan biết mình thật sự không đúng, cho nên dù khó chịu đến đâu, cũng chỉ có thể ôm mỹ nhân nổi giận vào lòng, dỗ dành một phen.

Nhiều lần cam đoan, Mãn Mãn và Trường An đều là hài tử của hắn, hắn đều thích hết, tuyệt đối không thiên vị ai.

Sở dĩ đối xử nghiêm khắc với Thái tử như vậy, cũng là vì bé là Thái tử của Đại Tề, lúc này mới dỗ dành mỹ nhân đang thở phì phì.

Ngày hôm sau, các cung nữ nhanh chóng phát hiện hai người đế hậu lại làm hòa như lúc ban đầu.

Tứ Hỉ che miệng cười trộm: “Ta biết cho dù Hoàng Thượng và Hoàng hậu cãi nhau thì cũng sẽ không cãi nhau qua đêm đâu.”

Tần Thất không nói gì, nhưng cũng cười gật đầu.

Sau đó, sự ghen tuông và bất mãn của Thẩm Tinh Lan thật sự đã kiềm chế rất nhiều ở trước mặt Thái tử, ít nhất sẽ không lạnh lùng thản nhiên với nhi tử mình nữa, giống như đối xử không xa cách với nữ nhi.

Tiểu thái tử càng lớn càng giống Thẩm Tinh Lan, không chỉ giống nhau, mà ngay cả tính cách cũng giống Thẩm Tinh Lan như đúc, nhất là dáng vẻ làm nũng với mẫu hậu, hai cha con giống hệt nhau như đúc.

Tô Trường Nhạc thường xuyên bị nhi tử mềm mại làm nũng, nhưng đến đêm, liền đổi thành đế vương luôn bưng một bộ dạng lãnh đạm xa cách trước mặt người khác, ôm nàng vào lòng làm nũng.

Thay đổi cách, tùy ý giày vò.

Hai cha con này hình như đang âm thầm tranh đấu với nhau, xem ai là người biết làm nũng hơn.

Tô Trường Nhạc cực kỳ cưng chiều nhi tử, sau khi Thẩm Triệt lớn lên cũng càng ngày càng dính lấy mẫu hậu của mình.

Thẩm Tinh Lan chịu đựng được vài năm, cho đến khi Thẩm Triệt năm tuổi thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trực tiếp đưa nhi tử đến Thái Học, để Thái tử đi kết bạn với những đứa nhỏ cùng tuổi, đỡ phải cả ngày quấn lấy tâm can bảo bối của hắn!

Không nghĩ rằng hôm đó Thái tử trở về từ Thái Học, liền ôm mẫu hậu mình làm nũng oán giận, đem chuyện phụ hoàng nhẫn tâm đưa bé vào thái học, cáo trạng trước mặt Tô Trường Nhạc.

Hôm nay, khi Thái tử oán giận, đúng lúc bị phụ hoàng mình thích ghen tuông bắt gặp.

Thẩm Tinh Lan thấy bây giờ nhi tử đã lớn, thế mà mỗi ngày hồi cung đều dựa vào lòng của mẫu hậu mình, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần ấy đầy vẻ bất mãn.

Thẩm Triệt từ nhỏ đã sợ phụ hoàng nghiêm khắc, vừa phát hiện những lời mình nói đều bị phụ hoàng nghe được, lập tức sợ hãi mím môi, liên tục chui vào trong ngực mẫu hậu.

Thẩm Tinh Lan nhìn thấy nhi tử đang cong người qua lại trong vòng tay của Tô Trường Nhạc, lửa giận trong lòng không kìm được, càng bùng cháy mạnh mẽ, hắn càng muốn bắt lấy tên tiểu tử thối đó mà đánh cho tơi bời.

“Thẩm Triệt, bài tập về nhà tiên sinh giao đã làm xong chưa?”

Thẩm Tinh Lan đi tới trước mặt hai mẹ con, mặc dù đã che giấu vẻ ghen tị và phẫn nộ rất tốt, nhưng Tô Trường Nhạc vẫn nghe ra sự ghen tuông không thể dò được trong lời nói của hắn như cũ.

Từ ngày đó, vì nhi tử mà hai người cãi nhau một trận, không, phải nói nàng đơn phương mắng Thẩm Tinh Lan một trận, sau khi nghe Thẩm Tinh Lan giải thích xong, mới phát hiện đúng là từ sau khi sinh Thái tử, gần như mỗi ngày mình dính vào nhi tử và nữ nhi, thậm chí có khi còn quên mất sự tồn tại của hắn.

Tô Trường Nhạc chưa bao giờ muốn cố tình lạnh nhạt hắn, ngày đó sau khi hai người nói ra hết, nàng mới phát hiện thì ra Thẩm Tinh Lan có dục v0ng chiếm hữu với nàng khác với người thường.

Thẩm Tinh Lan thẳng thắn thừa nhận, khi Trường An vừa mới sinh ra, hắn đã cảm thấy mình bị lạnh nhạt, không ngờ sau khi nhi tử chào đời, hắn không chỉ bị lạnh nhạt, mà còn thường cảm thấy mình là người dư thừa.

Tô Trường Nhạc quả thực dở khóc dở cười, mỗi khi nàng cảm thấy Thẩm Tinh Lan chuyện bé xé ra to, hai cha con tranh sủng thật sự quá ấu trĩ, trong đầu lại bất giác hiện lên dáng vẻ xác không hồn của hắn ở kiếp trước.

Nghĩ đến Thẩm Tinh Lan một mình ngồi trước quan tài băng, nghĩ đến kiếp này khi nàng mới gả cho hắn, đáy mắt của Thẩm Tinh lan đã từng hiện lên vẻ trống rỗng, hỏi nàng đây không phải là mơ chứ, thì trong lòng liền trở nên đau lòng không nỡ.

Từ sau lần đó, nàng đã cố gắng không cưng chiều nhi tử trước mặt Thẩm Tinh Lan nữa.

Hiện giờ, Thái tử đã năm tuổi, cứ lần lượt khóc trong vòng tay nàng, nàng quả thật là quá chiều chuộng bé rồi. 

Nhớ lúc trước khi nàng vào kinh cũng mới bảy tuổi, khi đó nàng tuyệt đối không yếu đuối, còn dám đánh nhau với Thẩm Tinh Lan khi ấy còn là Thái tử.

“Triệt nhi ngoan, xuống hành lễ với phụ hoàng, sau đó đi theo Giang công công trở về Đông cung ôn bài đi.” Tô Trường Nhạc ôm nhi tử xuống, dỗ dành một cách dịu dàng.

Từ trước đến nay, Thẩm Triệt nghe lời mẫu hậu nhất, trong lòng tuy sợ phụ hoàng, nhưng vẫn quay qua, cung kính ngoan ngoãn hành lễ vấn an.

“Phụ hoàng.”

Thẩm Tinh Lan gật gật đầu, ôm người lên, dịu dàng nói mấy câu với nhi tử.

Thẩm Triệt thấy mặt mày phụ hoàng nhu hòa, hoàn toàn không mắng mình, lúc này mới yên tâm nở nụ cười: “Tiên sinh thật sự có giao bài tập, nhi thần theo Giang công công trở về Đông cung.”

Thái tử vô cùng ngoan ngoãn, bị Giang công công dẫn đi trước Ngự Can cung, đi cực kỳ chậm, đi một bước quay đầu lại ba lần.

Thẩm Tinh Lan nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của nhi tử, khiến người ta đau lòng, rồi lại thấy Tô Trường Nhạc một lòng đều ở trên người nhi tử, lần thứ hai coi hắn là người vô hình, lập tức đánh đổ bình dấm chua.

Tô Trường Nhạc nhìn bóng dáng nho nhỏ của nhi tử, còn đang suy nghĩ có phải mình quá nghiêm khắc với Thái tử hay không, do dự có nên gọi nhi tử về để dỗ dành một chút hay không, thì trước mắt đột nhiên tối đi.

Còn chưa kịp la lên thì đã bị nam nhân tràn đầy ghen tuông kéo vào lòng.

Đáy mắt Thẩm Tinh Lan đỏ tươi, giữ cằm nàng, hơi cúi người, nặng nề chặn miệng nàng lại.

Hắn độc đoán hôn nàng, ghì chặt sau đầu nàng, cạy môi và răng nàng, chiếm lấy hơi ấm của nàng, cướp đoạt mạnh mẽ.

Tô Trường Nhạc còn nhớ rõ nhi tử thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trộm, nhất thời khuôn mặt hoàn toàn đỏ lên, xấu hổ cố gắng tránh xa hắn.

Cánh tay của đế vương siết chặt hơn bình thường, cưỡng ép giam nàng trong vòng tay, càng hôn nàng càng kịch liệt, nàng hoàn toàn không thể ngăn cản sự quấn quít giữa môi và răng.

Không ngừng đấm vào ngực hắn dần dần mất đi sức lực.

Ở đầu kia, Thẩm Triệt nhìn thấy phụ hoàng dùng một tay che mắt mẫu hậu, còn ôm mẫu hậu vào lòng, cúi đầu chắn trước mặt nàng, hốc mắt thoáng cái tràn đầy nước mắt.

Hu hu hu, phụ hoàng quá đáng, không cho mẫu hậu nhìn bé!

Giang công công nhìn theo ánh mắt của tiểu thái tử, trong lòng nhảy dựng lên, bỗng nhiên ôm lấy Thái tử, mắt không chớp, bước nhanh rời khỏi Ngự Can cung.

Ôi chao, cho dù tình cảm của đế hậu có tốt đến đâu, thì cũng không thể hôn trước mặt tiểu thái tử được!

——————–