La tiểu thư ngồi ở đó ăn hết hơn một nửa đĩa điểm tâm.
Sau đó thực sự ngồi yên ngâm mình. Cũng vì vậy mà sắc mặt nàng ấy trở nên hồng hào hơn một chút, khí sắc cũng tốt hơn không ít. Lúc này Chung Niệm Nguyệt lười biếng dựa vào bàn, nói: “Lúc trước ta vẫn chưa cảm ơn La tiểu thư vì đã làm tán giả cho ta.” Nàng ấy có thể nói vài câu như cần gì phải khách sáo như vậy. Hoặc nói thêm một vài lời khen để tạo ấn tượng tốt hơn với Chung Niệm Nguyệt. “Bệ hạ đã ra lệnh cho ta.” Nhưng La tiểu thư lại nói như vậy. Chung Niệm Nguyệt gật đầu: “Ta đoán được.” Đúng vậy, Chung Niệm Nguyệt sẽ không bị lừa dễ dàng như vậy. La tiểu thư nghĩ thầm. Nàng nghĩ là còn một lúc nữa Tấn Sóc Đế mới quay trở lại, dù sao cũng có La tiểu thư ở đây nói chuyện phiếm với nàng nên Chung Niệm Nguyệt cũng bắt chuyện: “Ta nhớ La tiểu thư cũng từng đọc sách ở Quốc Tử Giám phải không?” “Đúng vậy.” La tiểu thư gật đầu. Có một khoảng thời gian, nàng ấy đã nghe được không ít sự tích về Chung Niệm Nguyệt Chung Niệm Nguyệt cầm miếng điểm tâm trước mặt lên, nói: “Khi đó có người nói với ta, La tiểu thư rất ngang ngược, vừa mới đến Quốc Tử Giám mà đã khiến cho biết bao nhiêu người sợ hãi.” Lời này là Cẩm Sơn Hầu đã từng nói với nàng. Sau lễ cập kê, Cẩm Sơn Hầu vô cùng khó chịu vì La tiểu thư làm tán giả cho nàng. “La tiểu thư mà ta thấy, với những gì mà Cẩm Sơn Hầu miêu tả, giống như hai người khác nhau…” Cung nhân nghe xong nghĩ thầm, sao hiện tại tiểu thư còn biết dùng những lời này cười nhạo người khác nữa vậy. Đây không phải là đang nói La tiểu thư trong ngoài không đồng nhất sao? Cung nhân ngẩng đầu lên nhìn thấy La tiểu thư vì không chịu được gió lạnh trong rừng mà run rẩy. Cung nhân hỏi: “La tiểu thư cảm thấy lạnh sao?” La tiểu thư không quan tâm đến cung nhân mà cười hỏi: “Vậy Chung tiểu thư cảm thấy ta có dáng vẻ nào thì tốt?” Chung Niệm Nguyệt kinh ngạc. Cái này mà cũng muốn hỏi sao? Chung Niệm Nguyệt nói: “Đương nhiên là chính bản thân ngươi.” La tiểu thư mím môi, sau đó lại nghe thấy Chung Niệm Nguyệt nói tiếp: “Ta là một người có tính tình ngang ngược, nếu ai ta cũng phải xem sắc mặt thì chẳng phải sẽ mệt tới chết sao?” La tiểu thư bật cười nói: “Đúng vậy.” Đột nhiên nàng ấy nhỏ giọng nói: “Hiện tại tiểu thư cảm thấy vui vẻ không?” Hửm? Chung Niệm Nguyệt thắc mắc nhìn nàng ấy. Sao? Hôm nay tới đây chỉ để nói về lý tưởng sống thôi à? Chung Niệm Nguyệt nói: “Đương nhiên là vui.” “Bởi vì bệ hạ đối xử tốt với tiểu thư sao?” “Không chỉ vậy.” Chung Niệm Nguyệt nói tiếp: “Bởi vì…” Nàng ngừng lại một chút, mơ màng suy nghĩ. Vui vẻ chính là vui vẻ, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Nếu có một lý do thì chính là: “Người mà ta yêu cũng rất yêu ta. Ta chỉ cần sống vui vẻ trải qua từng ngày, đương nhiên là vui rồi.” La tiểu thư nói: “Đúng vậy.” Nhưng đây là thứ rất hiếm khi gặp được ở cuộc đời này. Nàng ấy nói: “Ta gặp tiểu thư rất nhiều lần, có lẽ tiểu thư sẽ không quan tâm đến ta. Nhưng mỗi khi nhìn thấy tiểu thư, ta đều có ấn tượng rất sâu. Cho dù là gặp tiểu thư vào bất kỳ hoàn cảnh nào thì ngươi vẫn như vậy, vẫn là tư thái ung dung đó…” Chung Niệm Nguyệt nghe tới đó thì vẫn không hiểu được, mục đích của La tiểu thư này rốt cuộc là gì. Sao? Là đang khen ngợi lẫn nhau à? Chung Niệm Nguyệt đang suy nghĩ có nên khen lại nàng ấy hai ba câu không thì nghe thấy La tiểu thư nói: “Thật ra hôm nay ta tới đây là vì nhận lệnh của Thái Hậu mà tới.” Chung Niệm Nguyệt:? Sao tự nhiên lại…khai luôn rồi? La tiểu thư đứng dậy, nói: “Tiểu thư cũng nhìn ra được trên người ta không đồ vật gì khác. Ta có thể đi tới trước mặt ngươi nói chuyện không?” Chung Niệm Nguyệt nhìn thoáng qua cung nhân Cung nhân bị dọa tới ngây người, chỉ sợ bản thân nghe thấy những thứ không nên nghe. Chung Niệm Nguyệt: “Ngươi đi hầu hạ La tiểu thư thay xiêm y đi.” Lúc này cung nhân mới run rẩy lo sợ đi về phía La tiểu thư. Không lâu sau La tiểu thư đã bị mang tới trước mặt Chung Niệm Nguyệt. Sau khi ngồi xuống, nét mặt La tiểu thư vô cùng bình tĩnh, nàng ấy chậm rãi nói: “Bởi vì nhìn thấy ta và tiểu thư có quan hệ tốt nên Thái Hậu đã ra lệnh cho ta bắt lấy tiểu thư để uy hiếp bệ hạ. Nếu cần thì sẽ hạ độc tiểu thư.” Chung Niệm Nguyệt: “…”. Sao đám các người thích hạ độc ta vậy? Cung nhân nghe thấy sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống đất, khi cung nhân há miệng tính kêu ‘người tới’. Thì Chung Niệm Nguyệt đè vai cung nhân lại, nói: “Sợ cái gì? Để ta nghe thử La tiểu thư muốn nói gì đã.” “Đa tạ tiểu thư vì không kêu cấm vệ tới bắt ta.” La tiểu thư nói tiếp: “Ta tới đây không chỉ có một mình. Còn có Kỳ Hãn, hắn dẫn theo thuộc hạ của mình và Thanh Dương Vệ đi tới Lâm Bình, có lẽ hiện tại đã gặp được bệ hạ…” Chung Niệm Nguyệt cau mày. Còn chưa đợi nàng cử động thì La tiểu thư lại nói tiếp: “Nhưng tiểu thư không lo lắng, có lẽ bệ hạ đã có cách khác. Thật ra chúng ta đều hiểu rất rõ, sau khi bệ hạ ban chết cho Huệ phi thì vẫn đang chờ Thái Tử tạo phản…Chỉ có như vậy thì người đời cũng sẽ không tìm ra được chút lỗi lầm nào. Bệ hạ cũng có thể một lưới bắt gọn hết, để không cần phải lo hậu họa về sau.” La tiểu thư ngừng lại một chút, ánh mắt dừng trên người Chung Niệm Nguyệt: “Còn có một lý do khác chính là vì tiểu thư. Muốn cho tất cả người trên thiên hạ này biết. Muốn cho những kẻ ngu xuẩn trên thiên hạ này biết rằng. Muốn tính kế lên đầu vua của bọn họ thì không có gì sai. Sai ở chỗ là bọn họ dám tính kế nữ nhân…Bệ hạ tính toán nhiều thứ như vậy, tất cả đều là vì tiểu thư.” Chung Niệm Nguyệt ngẩng người. Là vậy sao? Nàng có thể mơ hồ đoán ra được nhưng chưa từng nghĩ sâu xa tới như vậy. La tiểu thư rũ mắt nói: “Từ xưa tới nay ta là người thông minh. Thái Hậu thường nói với ta như vậy. Mà hiện tại, người thông minh đương nhiên sẽ biết bản thân nên làm gì, chuyện gì không nên làm. Cho nên ta không muốn nghe lời bọn họ.” Chung Niệm Nguyệt không nhịn được nói: “La tiểu thư đúng là một người thông minh trong số những người mà ta từng gặp!” Dường như sau khi nàng xuyên vào thế giới này, đây là nữ tử duy nhất mà nàng cảm thấy IQ và EQ đều cao chót vót. “Tuy là bệ hạ sẽ không có chuyện gì nhưng chỉ sợ tiểu thư sẽ gặp chuyện.” La tiểu thư nó. Chung Niệm Nguyệt: “Sao? “Đám loạn đảng của Định Vương cũng đang tới đây, chút nữa thủ lĩnh của bọn họ sẽ tới đây.” Chung Niệm Nguyệt: “Tướng công tử?” “Không.” La tiểu thư nói lại những lời vừa nãy đã kể cho Tô Khuynh Nga nghe. Chỉ là không nhắc tới chuyện mẫu thân của Tướng công tử, càng không nhắc tới chuyện hắn ta đã hạ độc mẫu thân của mình. La tiểu thư nghĩ thầm, Tướng công tử đã tự nguyện vì Chung Niệm Nguyệt mà diễn tuồng tự sát, nếu mà nàng ấy lôi lại vết sẹo cũ của hắn ta kể cho Chung Niệm Nguyệt nghe, nói không chừng Tướng công tử sẽ truy sát nàng ấy mất. “Nói cách khác, chút nữa sẽ có một người là Gia Cát tiên sinh tới đây tìm ngươi? Nếu nhìn thấy ta thì thuận tay giết cả ta?” Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu hỏi. La tiểu thư gật đầu: “Không biết bệ hạ có để nhiều cấm vệ ở lại hay không…vì phòng ngừa, ta sẽ đi chặn người đó lại.” Chung Niệm Nguyệt hơi kinh ngạc. Nếu đã đoán trước được việc ngày hôm nay, tất cả đều nằm trong kế hoạch của Tấn Sóc Đế, vậy chắc là hắn sẽ để lại nhiều người cho nàng mà phải không? Chung Niệm Nguyệt không ngồi yên được nữa. Tô Khuynh Nga đi theo La tiểu thư tới đây, nhưng lúc này nàng ta đang ngồi xổm trong rừng, không dám phát ra chút tiếng động nào. Bên ngoài khắp nơi đều là cấm vệ, nếu bị phát hiện, chỉ sợ chưa kịp thở thêm một giây thì đã bị kiếm đâm chết rồi. Nàng ta nhìn về phía suối nước nóng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng. Tại sao La tiểu thư vẫn chưa xuống tay? Không phải nàng ấy phản bội Thái Tử chứ? Trong chớp mắt, Tô Khuynh Nga cảm thấy nếu nàng ấy phản bội thì càng tốt. Thái Tử sẽ không tha cho những người như vậy. Nếu như vậy…những kẻ địch kiếp trước của nàng ta đều sẽ chết hết… Trong đầu Tô Khuynh Nga vừa hiện lên suy nghĩ này, không suy nghĩ thêm gì nữa vội vàng xoay người muốn đi báo tin cho Thái Tử. Mà lúc này La tiểu thư cũng nói: “Ta còn có một người đi theo, tiểu thư mang theo cấm vệ đi chung đi, ta dẫn đường cho tiểu thư đi bắt nàng ta.” Chung Niệm Nguyệt nhìn cung nhân ra hiệu. Đám cấm vệ hành động ngay lập tức. Bọn họ đã được Tấn Sóc Đế ra lệnh từ sớm, tất cả đều phải nghe theo Chung Niệm Nguyệt nói. La tiểu thư dẫn đường đi trước. Phía bên kia, khi Tô Khuynh Nga tính xoay người rời đi. Thì đột nhiên có một người phía sau nắm lấy vai nàng ta, đồng thời siết cổ nàng ta. Tô Khuynh Nga sợ tới mức muốn hét lên. Dường như người đứng phía sau đã có chuẩn bị từ sớm, ngay lập tức nhét khăn vào miệng nàng ta. “Chủ tử, đã bắt được nàng ta.” “Chủ tử, hình như thuộc hạ từng thấy nàng ta ở chỗ Tướng công tử.” Người phía sau nhỏ giọng nói. Cả người Tô Khuynh Nga cứng đờ, cố gắng giãy giụa. Nàng ta muốn giải thích cho bản thân, không, hiện tại ta là người của Thái Tử! Dường như nàng ta đoán ra được đây là Gia Cát tiên sinh của đám loạn đảng. Hôm nay bọn họ chung một phe mà! ‘Chát’ người đó tát một cái lên mặt Tô Khuynh Nga. Cái tát đó không biết có kỹ năng gì, mặc dù tiếng vang lên không to nhưng khi tát xong thực sự rất đau. Tô Khuynh Nga đau tới mức run rẩy cả người. Sau đó nàng ta nghe thấy người đó nói: “Không được cử động.” Sau đó người đó quay lưng lại với nàng ta. Cũng vì vậy mà Tô Khuynh Nga nhìn thấy được khuôn mặt của vị ‘chủ tử’ kia. Sao lại…là ngươi?! Sắc mặt Tô Khuynh Nga thay đổi. Đột nhiên nàng ta ra sức giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát được, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì, cuối cùng còn bị tát thêm mấy cái nữa. “Đưa nàng ta đây.” “Vâng, chủ tử.” Tô Khuynh Nga bị trói lại, mà người đó cứ như vậy mà cầm dây thừng kéo nàng ta đi theo. Tô Khuynh Nga ở trong rừng cứ như vậy mà bị kéo đi, xiêm y bị rách, khuôn mặt cũng bị trầy, suýt chút nữa mắt còn bị cây đâm trúng, cả người đều là mồ hôi lạnh. Nhưng lúc này La tiểu thư cũng đã dẫn Chung Niệm Nguyệt tới. Hai bên vừa vặn đụng mặt nhau. Người trước mặt, dáng người cao gầy, đầu đội mạc ly, còn kéo theo Tô Khuynh Nga. “Có người tới sớm hơn chúng ta một bước…” La tiểu thư nói. Chung Niệm Nguyệt cũng lên tiếng nói: “Gia Cát tiên sinh?” Sau đó rũ mắt nhìn người phía sau: “…Tô Khuynh Nga?” Không hổ là nữ chính! Sống rất dai. Hôm nay vậy mà vẫn có thể gặp lại nàng ta… Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt lùi lại phía sau, nói: “Bắt lấy!” La tiểu thư cau mày, cảm thấy có chút kỳ lạ. Tại sao ‘Gia Cát tiên sinh’ lại trói Tô Khuynh Nga? Tại sao không có ai đi chung với người này? Khi đám cấm vệ bao vây lấy, đột nhiên Gia Cát tiên sinh tháo mạc ly xuống, gọi một tiếng: “Niệm Niệm.” Tô Khuynh Nga nghe thấy thực sự tức muốn chết. Vì cái gì mà vận may của Chung Niệm Nguyệt lại cao như vậy… Chung Niệm Nguyệt hơi giật mình, khuôn mặt trước mặt nàng có chút trưởng thành, cũng hơi xa lạ nhưng là một khuôn mặt nàng nhớ rất kỹ. Khuôn mặt của nữ nhân. Chính là Chu Ấu Di. Sau trận hỏa hoạn ở Chu gia, Chu Ấu Di đã mất tích. Chung Niệm Nguyệt: “Khoan đã! Đừng ra tay!” Các cấm vệ dừng tay ngay lập tức nhưng vẫn đứng xung quanh bao vây các nàng lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào các nàng. Lúc này trên mặt Chu Ấu Di mới hiện lên chút vui vẻ: “Niệm Niệm vẫn không quên ta.” Sau khi Chu gia bi hỏa hoạn nhiều người chết cháy, La tiểu thư cũng không quan tâm tới, đương nhiên là không biết mặt Chu Ấu Di. Nàng ấy kinh ngạc nhìn Chu Ấu Di rồi lại nhìn Chung Niệm Nguyệt, sau đó thở dài nói: “Loạn đảng có tổng cộng hai thủ lĩnh, một người là Tướng công tử, một người là Gia Cát tiên sinh, tiểu thư đều biết cả hai…” Nhớ lại lúc nãy nàng ấy cuống quít muốn chặn Gia Cát tiên sinh lại đúng là có chút buồn cười. Đương nhiên cũng không nhận được chút công lao nào. La tiểu thư càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười. Nếu Kỳ Hãn và Thái Hậu nhìn thấy cảnh tượng này thì sao nhỉ? Thuộc hạ cũ của nhi tử mà Thái Hậu thương nhất, tất cả đều quen biết với Chung Niệm Nguyệt mà bà ta coi thường, không biết bà ta có bị tức tới nôn ra máu không nữa? Chu Ấu Di nhìn thoáng qua La tiểu thư: “Nữ nhi La gia?” Dứt lời, nàng ấy cũng không quan tâm đến La tiểu thư nữa, chỉ nhìn Chung Niệm Nguyệt nói: “Thật ra Gia Cát tiên sinh không phải là ta. Lần này dẫn người tới đây cũng không phải là ta mà là người khác. Chỉ là người đó đã bị ta giết nên mới đổi lại là ta.” Chu Ấu Di hơi rũ mắt: “Khi ta bằng tuổi của muội, ta đã từng nói với đám Tần Tụng, tương lai vào lễ cập kê của muội, chúng ta sẽ tổ chức sinh thần cho muội mà không để cho đám Cẩm Sơn Hầu đem muội đi. Nhưng ai biết được khi muội cập kê ta cũng không có mặt, ngay cả khi muội đại hôn ta cũng sẽ không có mặt…nên lúc này mới muốn tới đây gặp muội.” La tiểu thư nghe xong liền ngây người. Thì ra là tình cảm của thanh mai và thanh mai. Tô Khuynh Nha cắn chặt răng. Nếu nàng ta nhớ không lầm, Chu Ấu Di chơi cùng với đám người Tần Tụng, từ xưa tới nay rất coi thường đám ăn chơi trác táng, nhưng cả hai đều là bằng hữu của Chung Niệm Nguyệt… La tiểu thư đã hỏi ra thắc mắc của Tô Khuynh Nga. Nàng ấy nói: “Ta mạn phép hỏi một câu, làm cách nào mà hai vị biết được nhau?” Chung Niệm Nguyệt xòe bàn tay ra đếm, đọc vài cái tên lên: “Khi ta còn nhỏ, bệ hạ đã tìm bọn họ chơi chung với ta.” Thì ra là Tấn Sóc Đế! Lại là Tấn Sóc Đế! Tô Khuynh Nga thực sự rất ghen tị. Đời trước Thái Tử đã từng sủng ái nàng ta. Nhưng hôm nay so sánh với các thức mà Tấn Sóc Đế sủng ái Chung Niệm Nguyệt, đúng là khác xa nhau… Sủng ái của Thái Tử là đưa nàng ta xuống suối vàng. Còn Tấn Sóc Đế lại càng khiến cho Chung Niệm Nguyệt càng ngày càng nở mày nở mặt hơn? Chung Niệm Nguyệt mím môi, hỏi: “Tỷ có tiện ở lâu không? Nếu không tiện thì đi trước đi. Ta biết tỷ còn sống là được.” Nàng nói xong liền nhớ lại khi nàng bị Tướng công tử bắt cóc, rõ ràng là nàng đã từng nhìn thấy Chu Ấu Di, nhưng không biết vì sao lại không tìm được người. “Niệm Niệm, ta…” Chu Ấu Di mới vừa mở miệng. Đột nhiên có cung nhân sợ hãi hét lên: “Cháy!” Cháy? Chung Niệm Nguyệt quay đầu lại hỏi: “Cháy ở đâu?” Ngay lập tức có một cấm vệ chạy đi xem thử. Thật ra cũng không cần hắn ta quay lại báo tin, bởi vì rất nhanh lửa cháy càng ngày càng lớn, ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng nhìn thấy bốc khói mù mịt. Hình như…hình như là chỗ gian nhà. Đám lửa đỏ rực, dường như muốn thiêu cháy cả bầu trời. Chung Niệm Nguyệt nheo mắt, nhấc làn váy muốn chạy về phía đó. Các cung nhân hoảng sợ, vội vàng cản nàng lại: “Tiểu thư, thân thể tiểu thư đáng quý, không nên đi tới nơi nguy hiểm đó.” Chung Niệm Nguyệt cắn môi nói: “Ở đó còn có một người đáng quý hơn.” Cung nhân vẫn không chịu ngừng lại: “Bệ hạ đã ra lệnh, chúng ta phải bảo vệ tiểu thư, không được để tiểu thư gặp nguy hiểm…” Chung Niệm Nguyệt mặc kệ bọn họ. Khi nàng đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vì vậy xoay người lại nói với Chu Ấu Di: “Khi ta cập kê, đám Tần Tụng vẫn chưa tổ chức sinh thần cho ta bởi vì vẫn còn thiếu một người.” Nói xong, nàng nhanh chân chạy xuống dưới, tóc và xiêm y có chút hỗn loạn. Thật ra đám cấm vệ cũng rất lo cho an nguy của bệ hạ. Vội vàng bảo vệ Chung Niệm Nguyệt, đi theo nàng xuống dưới. La tiểu thư xoay người lại, tháo đồ bị miệng của Tô Khuynh Nga ra. Ngay lập tức Tô Khuynh Nga chửi loạn xạ: “Quả nhiên ngươi phản bội Thái Tử…” La tiểu thư nhét vào lại. Tô Khuynh Nga chỉ có thể phát ra tiếng: “Ưm ưm ưm!” Nàng ta càng ngày càng tức giận. La tiểu thư: “Ta nhìn thấy ngươi cố gắng mắng nhưng không mắng được, tâm trạng đúng là vui hơn không ít.” Tô Khuynh Nga tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch. Chu Ấu Di liếc mắt nhìn nàng ta. La tiểu thư không nhịn được hỏi: “Vì sao Chu tiểu thư đã tham gia loạn đảng nhưng vẫn không quên Niệm Niệm?” Nói xong, La tiểu thư cũng cảm thấy cái tên của Chung Niệm Nguyệt có thể khiến cho người ta nhớ mãi. Dường như những người đã từng biết qua nàng, đều sẽ nhớ tới Niệm Niệm mãi không bao giờ quên. “Mặc dù Niệm Niệm thực sự kiều khí nhưng lại cùng ta chăm sóc mẫu thân ta. Bệ hạ cũng từng vì vậy mà ăn dấm chua.” Chu Ấu Di nói tới đây cũng không nói tiếp nữa. La tiểu thư cũng không hỏi nữa. Xem ra không cần hỏi thêm gì nữa. Bởi vì trước khi rời đi Chung Niệm Nguyệt đã từng nói, ‘ta vẫn chưa tổ chức sinh thần, bởi vì vẫn còn thiếu một người’ thì đã có thể biết được lý do tại sao rồi. La tiểu thư nhỏ giọng nói: “Ta chưa từng có bằng hữu. Nếu như có thể làm bằng hữu của Chung tiểu thư thì hẳn là sẽ cũng cảm nhận được chút niềm vui nho nhỏ phải không?” Tô Khuynh Nga nghe xong, tức tới mức nôn ra máu. Tại sao các ngươi đều muốn làm bằng hữu Chung Niệm Nguyệt như vậy? Sao có thể như vậy được chứ. Đời trước các ngươi đều hại ta! Mà bây giờ đổi tính hết sao? Chung Niệm Nguyệt vội vàng chạy xuống dưới, hai chân đều mềm nhũn. Nàng đứng bên ngoài gian nhà, bởi vì khói mà hắt xì một cái. Sau khi hắt xì xong thì viền mắt và chóp mũi đều đỏ ửng, còn rơi cả hai giọt nước mắt. Nàng nhìn thấy bóng lưng của Thái Tử, cũng nghe thấy giọng nói của Thanh Dương Vệ. Bọn họ đang đánh nhau với Võ An Vệ. Cảnh tượng tàn sát khốc liệt, phát ra âm thanh leng keng, xen lẫn với tiếng lửa đốt tanh tách, càng khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi. Đám vệ cấm vệ rất nhanh cũng tham gia vào. Các cung nhân đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt muốn đưa nàng sang chỗ khác. Chung Niệm Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ đâu?” Sao bọn họ biết được chứ? Chỉ có thể mơ màng nhìn xung quanh, muốn tìm một ai đó để hỏi thăm một chút nhưng làm gì có ai rảnh mà quan tâm bọn họ chứ? Không để bọn làm phản kia nhìn thấy bọn họ thì còn hơn! Chỉ cần chém một kiếm xuống, bọn họ liền mất mạng rồi. Chung Niệm Nguyệt nhìn xung quanh. Cuối cùng cũng nhìn thấy Mạnh công công. Mạnh công công đã mất một chiếc giày, ông khập khiễng đi về phía nàng. Chung Niệm Nguyệt đã ở bên cạnh Tấn Sóc Đế rất rất lâu, lâu đến mức cả hai có rất nhiều ký ức chung với nhau. Lúc đầu nàng cũng không để trong lòng. Nhưng hôm nay những ký ức đó lại đua nhau ùa về, trong đầu nàng càng lúc càng nhớ rõ hơn. Khi Chu gia xảy ra hỏa hoạn, nàng từng muốn vào trong tìm Chu Ấu Di. Tấn Sóc Đế đã ở trên xe ngựa hỏi, nếu hắn có một ngày cũng như vậy thì Niệm Niệm có đứng ở ngoài cửa chờ trẫm không? Trong đầu Chung Niệm Nguyệt là một mớ hỗn loạn, một chút là ký ức, một chút là những lời La tiểu thư nói lúc nãy, việc này đã nằm trong kế hoạch của Tấn Sóc Đế, nhưng nàng lại sợ vòng hào quang của nam nữ chính quá lớn, Tấn Sóc Đế đấu không lại… Chung Niệm Nguyệt đi về phía Mạnh công công: “Bệ hạ đang ở đâu?” Dứt lời, dường như nàng chuẩn bị chạy thẳng vào gian nhà. Mạnh công công há miệng, còn chưa đợi ông trả lời. Thì đột nhiên sau lưng có cánh tay duỗi tới, nắm lấy eo Chung Niêm Nguyệt, ôm nàng vào trong ngực. “Niệm Niệm, muốn đi đâu?” Là giọng nói của Tấn Sóc Đế. Chung Niệm Nguyệt hoảng sợ, nước mắt chảy xuống liên tục. Nàng nhỏ giọng nói: “Ta cho rằng bệ hạ ở bên trong, muốn đi vào cứu bệ hạ.” Tấn Sóc Đế lau khóe mắt nàng, rồi lại lau mồ hôi trên trán của nàng, rồi vuốt mái tóc đã bị gió rừng thổi lạnh. Ban đầu hắn rất thích nhìn Niệm Niệm dỗ hắn, vì hắn mà khóc, vì hắn mà cau mày. Hắn biết bản thân lạnh lùng, nhận thức được tình cảm chậm hơn so với người khác. Cũng vì vậy, hắn mới muốn Niệm Niệm làm như vậy để hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Niệm Niệm. Hắn biết trong xương cốt của mình là một kẻ ác nên không có cách nào cũng như không thể nào thay đổi được tính tình này. Tấn Sóc Đế ôn nhu hỏi: “Sao Niệm Niệm cứu được ta chứ?” “Nếu có một ngày bệ hạ ở trong đám cháy, ta sẽ không đứng ở cửa chờ bệ hạ, mà sẽ chạy vào cứu…Khi ở cửa Chu phủ, ta đã từng nói những lời này.” Chung Niệm Nguyệt nghẹn ngào nói. Khi đó Chung Niệm Nguyệt vẫn còn nhỏ. Tuy rằng hắn từng thấy cảm động vì lời nói này nhưng chỉ nghĩ là lời nói của tiểu cô nương, không qua hai năm thì nàng sẽ quên mất. Nhưng Niệm Niệm vẫn không quên. Tấn Sóc Đế ôm chặt nàng, lau đi nước mắt lạnh lẽo trên khuôn mặt nàng. Hắn làm nàng sợ tới bật khóc. Cuối cùng Tấn Sóc Đế cũng cảm nhận được cái cảm giác gọi là đau lòng tới thấu tâm can. - -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ
Chương 120: 120
Chương 120: 120