Cuối cùng Chu công tử cũng không bị đánh chết.
Nhưng vẫn bị Chung đại nhân đánh cho nửa sống nửa chết. Phụ thân của Chu công tử Chu Sĩ đứng bên cạnh nhìn, sắc mặt hơi thay đổi, những cuối cùng lại quay mặt đi chỗ khác. Bệ hạ đang ở đây. Cho dù ông ta có bản lĩnh tài giỏi như thế nào, giờ phút này cũng không biết làm gì, không bằng đi thỉnh tội trước, giữ mạng của bản thân được mới chính là quan trọng. Chức quan của ông ta…không thể mất được. Lúc này Chung Niệm Nguyệt đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Chung đại nhân, lấy khăn tay ra đưa cho ông: “Cha mau lau tay đi.” Chung đại nhân cảm động thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Hiện tại nữ nhi của ông ngoan ngoãn như vậy, hiếu thuận như vậy, ông và nương nàng thương nàng không đủ, vậy mà đám người Chu gia kia lại dám gây khó xử cho nàng… Phía bên kia, Chu công tử từ từ bò dậy. Trên đầu hắn ta đều là máu. Khuôn mặt tái nhợt có chút méo mó. Phụ thân của hắn ta chính là quan Tứ phẩm, rất được các đại thần kính trọng, được chào đón nhiều hơn cả phụ thân của Chung Niệm Nguyệt. Hắn ta chính là nhi tử của thị lang, tiện tay thì có thể viết ra cẩm tú văn chương. Vì sao bây giờ nhà hắn ta lại có kết cục như vậy? Dường như hắn ta cũng bắt đầu tin lời nói của muội muội. Nếu ngày hôm đó, người ngồi bên cạnh Chung Niệm Nguyệt chính là Tấn Sóc Đế, vậy hôm nay…có thể là bệ hạ nhắm vào hắn ta mà tới đây? Nhưng Chu công tử lại không biết, muội muội kia của hắn ta giỏi nhất chính là nói mê sảng. Lại càng không nghĩ tới, nếu Tấn Sóc Đế thực sự muốn hắn ta chết, thì cần gì phải lấy mạng thế tử ra, một đổi một chứ? Hắn ta chỉ biết Tấn Sóc Đế quyền cao chức trọng, chỉ cần có quyền thế là có thể giết người. Khiến cho người ta nhớ lại sẽ cảm thấy hoảng sợ tới mức không thở nổi…vì vậy những suy nghĩ đáng sợ này đều đặt trên người Tấn Sóc Đế. Lúc này hắn ta nhìn lên khuôn mặt của Chung Niệm Nguyệt, không còn cảm thấy nàng xinh đẹp như hoa như ngọc, tóc dài như mây, cũng không còn thấy giống như tiên tử nữa. …Rắn rết. Hắn ta nghĩ thầm. Mỹ nhân như rắn rết. Cổ nhân nói quả là không sai! Chu công tử nắm chặt tay. Máu từ trên trán hắn ta chảy xuống, che đi tầm mắt. Ngay sau đó, hắn ta chạy thẳng về phía Chung đại nhân. Vì sao trách hắn ta được chứ? Chung đại nhân sinh ra nàng, mê hoặc đế vương, làm loạn triều đình, không phải Chung Ngạn nên cảm thấy áy náy mà chết sao? Chu công tử siết chặt nắm tay. Chung Niệm Nguyệt đứng đối diện Chung đại nhân, đương nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau lưng ông. Sắc mặt nàng thay đổi: “Cha mau tránh ra!” Lúc này, còn chưa đợi cấm vệ ra tay. Thì Tấn Sóc Đế đã ra tay trước. Không biết từ khi nào Tấn Sóc Đế đã đi tới phía sau Chung Niệm Nguyệt, chậm rãi đi về phía trước. Hắn hơi nhướng mày, sau đó đưa tay lên nắm lấy cổ tay hắn ta. Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc’ vang lên. Nhờ vào dáng người cao lớn mà Tấn Sóc Đế dễ dàng nắm lấy bả vai của Chu công tử, sau đó đánh mạnh vào lưng hắn ta. Cổ tay Chu công tử bị trật khớp, xương sống cũng đau không kém, cả người không chịu được mà ngã xuống đất. Vẻ mặt Tấn Sóc Đế không thay đổi, một chân dẫm lên lưng hắn ta. Lúc này cổ họng Chu công tử mới có thể phát ra âm thanh, tiếng hét vô cùng thảm thiết: “A a a!” Chung Niệm Nguyệt ngồi xổm xuống. Muốn nhặt lấy mảnh sử ở trước mặt Chu công tử. Khi Tấn Sóc Đế nắm lấy cổ tay hắn ta, tay áo của hắn ta đã rớt ra thứ này. Nàng tưởng khi đánh nhau nên đĩa mới bị vỡ. Chung Niệm Nguyệt cảm thấy có chút không vui. Ngươi đường dường là nam tử, tại sao lại thích chơi trò ám toán sau lưng như vậy? Chung Niệm Nguyệt đưa tay tới, muốn cầm lấy mảnh sứ kia. Đột nhiên Tấn Sóc Đế hơi khom lưng, giữ lấy cổ tay nàng, trầm giọng nói: “Niệm Niệm, không được tùy ý chạm vào đồ sắc bén.” Sắc mặt Tấn Sóc Đế hơi trầm xuống, không còn vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa như thường ngày nữa. Hắn thả lỏng chân đang đạp trên lưng Chu công tử ra. Chỉ là còn chưa đợi Chu công tử bò dậy, hắn đã đá một chân vào người Chu công tử, hắn ta bị lăn ra xa, sau đó bị cấm vệ giữ chặt lấy. Chỉ với hai quyền mà hắn ta đã bị đánh gục. Cái gì mà công tử nhà thị lang chứ. May là không thành, nếu không chút nữa bọn họ sẽ bị vấn tội. Chu Sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, không nhịn được mà run rẩy. Không, không được nhìn. Trước ông ta có một thị lang, đã bị xử tử từ ba năm trước, sau đó ông ta được thay vào vị trí này. Vị trí này không phải ai muốn là cũng có thể ngồi, nếu bệ hạ nhớ lại công tích của ông ta, có thể bệ hạ sẽ tha cho ông ta… Chu Sĩ cố gắng di chuyển ánh mắt, không quan tâm đến tiếng kêu thê lương của thê tử. Nhưng rất nhanh Chu phu nhân đã bị bịt miệng lại. Ngay cả Chu tiểu thư cũng vậy. Những tiểu thư đã từng tính kế Chung Niệm Nguyệt, lúc này còn đang cảm thấy vô cùng hoảng sợ, đã có người đầu tiên nhận sai, thì những người phía sau cũng không kiềm được nước mắt. Các nàng che mặt nhỏ giọng khóc thút thít, nhỏ giọng cãi lại cho bản thân. Hai mắt đẫm lệ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Tấn Sóc Đế ra tay tàn nhẫn, lúc này hắn đã khôi phục lại phong thái ôn hòa. Hắn ôn nhu đỡ lấy Chung Niệm Nguyệt, sau đó hơi khom lưng mà nhặt lấy mảnh sứ nằm trên mặt đất. Ngón tay hữu lực cầm lấy mảnh sứ. ‘Hung khí’ sắc bén, ở trong tay hắn lại biến thành một món đồ mỹ lệ. Hắn đưa cho cấm vệ đứng bên cạnh, nói: “Vừa nãy Chu công tử tính làm gì, thì các ngươi hãy làm y như vậy trên người hắn ta.” Cấm vệ đáp lời. Tấn Sóc Đế quay đầu lại hỏi: “Niệm Niệm còn tức giận không?” Chung Niệm Nguyệt thở ra một hơi. Hừm. Thật sự không tức nổi. “Vậy đi thôi.” Tấn Sóc Đế nói. Không đợi nàng trả lời, dường như hắn cũng đã đoán ra được suy nghĩ của nàng. Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu, quay đầu lại nhìn Chung đại nhân. Chung đại nhân liếc mắt nhìn Chu công tử xong, mới thu lại nét mặt giận dữ, hơi thở dài nói: “Niệm Niệm đi đi.” Bệ hạ đã làm tới mức này, nếu ông vẫn còn ngăn cản, vậy chẳng phải là không biết điều sao? Mọi người trơ mắt nhìn Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế rời đi. Một người trường thân ngọc lập. Một người yểu điệu thướt tha. Đi bên cạnh nhau, đúng là đẹp tới mức không thể diễn tả thành lời. Mọi người vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi. Chung Niệm Nguyệt…thật tốt số. Sau khi rời khỏi Chu phủ. Tấn Sóc Đế đỡ lấy bàn tay Chung Niệm Nguyệt, muốn bế nàng lên xe ngựa. Nhưng Chung Niệm Nguyệt đã đặt một chân lên trước, sau đó nàng nhẹ nhàng đặt tay lên tay Tấn Sóc Đế, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của hắn. “Niệm Niệm.” Ánh mắt Tấn Sóc Đế trầm xuống, ý muốn nhắc nhở Chung Niệm Nguyệt không được làm bậy. Chung Niệm Nguyệt lại sờ ngón trỏ của hắn. Sau đó mới nhanh chóng rút tay ra. Chỉ là Tấn Sóc Đế sao có thể để nàng dễ dàng rút về như vậy được. Hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng. Mềm mại như không có xương. Tinh tế mềm mại. Đáy mắt Tấn Sóc Đế xét qua vài tia âm trầm, sau đó mới thả lỏng tay, nói: “Niệm Niệm ngồi đi.” Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt chui vào trong, đáp lời: “Được.” Tiểu thái giám đứng bên cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này Tấn Sóc Đế liếc mắt nhìn qua hắn ta. Tiểu thái giám không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt lo sợ. Rốt cuộc vẫn không thông minh bằng Mạnh Thắng. Không hiểu khi nào nên hỏi khi nào không. Thôi. Tấn Sóc Đế lỡ đãng mà nhìn bàn tay của mình: “Tiểu thư là đang lo lắng cho trẫm có bị mảnh sứ cắt trúng tay hay không.” Tiểu thái giám liền hiểu rõ: “Dạ…” Ngoại trừ lời này thì không biết nói gì khác. Vẫn là có chút ngu xuẩn. Tấn Sóc Đế nghĩ thầm — Tin tức ở Chu gia xảy ra án mạng, rất nhanh đã được truyền trong kinh thành. Sau khi bá tánh nghe thấy, đều cảm thấy Chu phủ này rất quá đáng, ngay cả hoàng thân quốc thích mà cũng dám ức hiếp, khiến cho người ta chỉ có thể lấy cái chết chứng minh trong sạch. Nhất thời không còn ai dám nghị luận Chung Niệm Nguyệt đã làm nào để chạy thoát khỏi đám đạo tặc nữa. Tuyên Bình Hầu không còn nhi tử nên bây giờ ông ta đang nổi điên. Có ai còn dám đụng vào chứ? Lại nói, thế tử đã lấy cái chết chứng minh, nếu bọn họ còn suy nghĩ ác ý vậy chẳng phải quá là ngu rồi sao… Việc này xảy ra đã khiến cho các tin đồn về Chung Niệm Nguyệt hoàn toàn bị chặt đứt. Mà tin tức Tấn Sóc Đế chọn Chung thị nữ, muốn Chung thị nữ nhập hậu cung, cũng hoàn toàn được chứng thực, các vương công quý tộc đang âm thầm truyền tin cho nhau. Cho dù là những người không tới Chu gia ngày hôm đó đều biết được. Dường như sau một đêm Tuyên Bình Hầu đã già đi rất nhiều. Mọi người tới cửa thắp hương. Ông ta chỉ hờ hững mà đứng ở cửa chờ. Đến khi mọi người nghe thấy có người nói: “Chung phu nhân và Chung tiểu thư đến phúng viếng.” Trong lòng mọi người cảm thấy vô cùng căng thẳng, không nhịn được mà quay đầu lại nhìn. Tên tuổi của Chung tiểu thư đã được truyền khắp kinh thành, nên không thể trách bọn họ quá hiếu kỳ. Hơn nữa mọi người còn nhìn thấy đáy mắt Tuyên Bình Hầu hiện lên chút ánh sáng. Ông ta nói: “Tiểu thư tới.” Ông ta lau khóe mắt nói: “Tiểu thư đến phòng của nhi tử ta thắp nén hương đi.” Chung Niệm Nguyệt gật gật đầu. Tuyên Bình Hầu nhìn về phía Vạn thị, muốn giữ Vạn thị ở lại nói chuyện. Vạn thị không biết Tuyên Bình Hầu có mục đích khác, bà thông cảm ông ta vì thế tử đã chết, trong đó lại còn có chút liên quan đến Niệm Niệm. Vì vậy liền đứng lại, nhỏ giọng trấn an Tuyên Bình Hầu. Chung Niệm Nguyệt chớp chớp mắt, nhìn về phía sau. Hạ nhân dẫn đường có chút thắc mắc mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, những cái gì cũng không nhìn thấy. Chung Niệm Nguyệt nói thầm trong lòng. Chắc chỉ có nàng biết được, đang có cấm vệ âm thầm đi theo sau nàng. Chung Niệm nguyệt thoải mái mà bước vào cửa, rất nhanh hạ nhân đã lui ra ngoài, chỉ để lại nàng một mình ở trong phòng, ngay cả thắp hương ra sao cũng không ai nói với nàng. Chung Niệm Nguyệt ngồi ở trên đệm hương bồ, tiện tay cầm lấy tiền giấy, nói: “Xưa nay ngươi cũng biết là ta rất kiều khí, ngay cả thắp hương ta cũng không biết, nếu chút nữa có lỡ đốt cháy quan tài của ngươi thì cũng đừng có trách ta.” Quan tài kia liền động một cái. Bên trong vang lên một giọng nói yếu ớt: “Sao tiểu thư biết ta không chết?” “Tai họa kéo dài ngàn năm.” “…” Người trong quan tài ho nhẹ một tiếng: “Tiểu thư, muốn từ trong miệng tiểu thư nghe được mấy lời êm tai đúng là quá khó…ta vì tiểu thư làm nhiều việc như vậy, chẳng lẽ nàng không cảm thấy cảm động chút nào sao?” “Đúng là có một chút.” “Chỉ một chút?” Tướng công tử nằm ngửa, nhìn chằm chằm nắp quan tài, giọng nói có chút yếu ớt khàn khàn. Lúc này ở bên ngoài, Tuyên Bình Hầu giống như là đang nhìn thấy quỷ, trừng mắt nhìn về phía cửa, cổ họng bị nghẹn lại không thể nói được gì. Bệ bệ bệ…hạ? Tấn Sóc Đế mặc thường phục màu đen huyền, tóc được búi gọn, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra chút hờ hững. Hắn nhìn lướt qua Tuyên Bình Hầu. Tuyên Bình Hầu giống như bị đóng đinh tại chỗ. Sao được chứ? Nhi tử của ông ta và Chung tiểu thư còn đang ở bên trong tâm sự đấy! Chỉ sợ hôm nay Tuyên Bình Hầu sẽ trình diễn một màn hộc máu tại chỗ. Mà phía bên kia, Tấn Sóc Đế đã đi lới linh đường, bước vào phòng trong. Hạ nhân đứng bên ngoài thấy hắn có khí chất bất phàm, nên cũng không dám ngăn cản hắn. Chỉ nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa khép lại, lúc này hạ nhân mới định thần trở lại. “Hắn hắn hắn…” Tuyên Bình Hầu chạy tới kịp lúc, vẻ mặt có chút phức tạp: “Đó là bệ hạ.” Hạ nhân nghe thấy, kinh ngạc ngậm miệng lại. Mà Tấn Sóc Đế vừa bước vào cửa, đã thấp giọng gọi: “Niệm Niệm.” Chung Niệm Nguyệt: “Sao?” Nàng kinh ngạc nói: “Sao bệ hạ lại tới đây?” Dứt lời, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười. Cũng không biết lúc này Tướng công tử có sợ tới muốn chết không nữa? Tấn Sóc Đế chậm rãi đi tới trước mặt nàng, ánh mắt lướt ngang qua quan tài kia. Hắn hỏi: “Nơi này đặt linh cửu, Niệm Niệm có cảm thấy lạnh không?” Chung Niệm Nguyệt: “Có một chút.” Tấn Sóc Đế cởi áo ngoài ra, mặc lên cho nàng. Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy cả người đều bị Long Tiên Hương của Tấn Sóc Đế bao lấy. Giống như…giống như Tấn Sóc Đế đang ôm lấy nàng vậy. Tấn Sóc Đế nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng. Hắn thấp giọng hỏi: “Hôm nay trẫm có thể hôn Niệm Niệm không?” Chung Niệm Nguyệt:? Đột nhiên nàng trừng to mắt. Đúng là…hay thật…ngài ở linh đường nhảy disco, sao ngài có thể ở linh đường…um… Đột nhiên Tấn Sóc Đế bước tới, một tay hắn nâng gáy nàng lên, sau đó ánh mắt vẫn như cũ lướt qua quan tài một cái, ngay lập tức vươn tay tới đè chặt nắp quan tài lại. Chân Chung Niệm Nguyệt mềm nhũn, nàng lùi về phía sau một chút, còn đụng phải quan tài một cái. Ánh sáng xung quanh vô cùng tối tăm. Dường như Tấn Sóc Đế đã xé đi vỏ bọc bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, đôi mắt của hắn khiến cho người khác giống như đang nhìn thấy đồng tử của mãnh thủ. Nhất thời thanh âm xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn. Đây là một nụ hôn rất khác. Tướng công tử: “…” - -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ
Chương 97: 97
Chương 97: 97