Thạch Hổ thực ra không phải là "Hổ".
Liên tục tự tay gi3t ch3t hai thái tử, tiêu diệt một nửa số người trong nhân khẩu của bản thân, tự mình giết mình, không phải bởi vì hắn ta mê muội hay bị vẻ đẹp của công chúa An Định mê hoặc, mà vì hắn ta biết rõ bản thân mình muốn gì. Thạch Hổ muốn củng cố quân quyền. Bất cứ ai uy hiếp đến hoàng vị, cho dù là con trai ruột, cho dù chứng cứ không chính xác, hắn ta đều lựa chọn tin tưởng. Bởi vì hoàng vị chỉ có một. Hắn chỉ cần mềm lòng một lần, thì có thể tạo nên tình cảnh vạn kiếp bất phục. Thạch Hổ kiên quyết loại bỏ đủ loại tai họa ngầm, thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác phẫn nộ. Công chúa An Định, không, bây giờ là Lưu hoàng hậu, nàng ta hiểu rất rõ loại người ngang ngược dã tâm như Thạch Hổ. Vì vậy nàng ta làm một phụ nữ yếu đuối như bông hoa lụa, nhất định phải leo lên cây đại thụ Thạch Hổ này mới tồn tại. Trong lãnh cung, phế hậu Trịnh Anh Đào nhìn thấy đối thủ cũ Đỗ Chu tiến vào, thích chí cười chế giễu: "Ngươi cũng có ngày hôm nay! Nghĩ rằng ngươi có hai nhi tử là mơ mộng cướp lấy vị trí của ta. Ngươi hại chết cả nhà trưởng tử của ta, bây giờ ác giả ác báo, hai thân nhi tử của ngươi chém giết lẫn nhau, toàn bộ đều chết hết, ngươi cũng bị phế truất ngôi vị hoàng hậu, ha, còn thật sự ngồi ngang hàng với ta nữa." Đỗ Chu lạnh lùng nói: "Ngươi là đồ ngu, bây giờ vẫn cho rằng lúc đầu là do ta ra tay hay sao. Công chúa An Định mượn dao giết người, muốn ta và ngươi ngao cò tranh nhau, nàng ta ngư ông đắc lợi. Bây giờ nàng ta đã trở thành hoàng hậu, hạ sinh nhi tử lập làm thái tử. Cửu hoàng tử của ngươi sống không được mấy ngày nữa rồi." Cả nhà hai nhi tử chết hết, Đỗ Chu không vướng bận gì, tối đó nhảy xuống giếng, chết gọn gàng. Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Trịnh Anh Đào lo lắng cửu hoàng tử bị Lưu hoàng hậu diệt trừ, vẫn luôn ở trong lãnh cung thấp thỏm không yên. Nhưng Lưu hoàng hậu thực sự dưỡng dục cửu hoàng tử như ruột thịt của mình. Thạch Hổ khen nàng ta hiền huệ, càng thêm sủng ái nàng ta. Lưu hoàng hậu thậm chí còn lén lút đưa cửu hoàng tử đến lãnh cung thăm Trịnh Anh Đào. Trịnh Anh Đào mắng nàng ta giả mù sa mưa, cảnh cáo nàng ta nếu động vào cửu hoàng tử, sẽ liều mạng với nàng ta. Nét mặt của người chiến thắng cuối cùng, Lưu hoàng hậu không vui: "Ta không phải là người tốt, nhưng ta lại không phải là ma quỷ. Giết cửu hoàng tử không có ích lợi gì với ta, tại sao ta lại giết hắn được?" Ngược lại cửu hoàng tử bảo vệ Lưu hoàng hậu: "Mẫu hậu đối với ta rất tốt, mẫu thân chớ hiểu lầm mẫu hậu." Trịnh Anh Đào nghi ngờ nhìn Lưu hoàng hậu: Chẳng lẽ ta sinh con trai cho ngươi sao? Lưu hoàng hậu đưa cửu hoàng tử đi, sau đó cửu hoàng tử từ chối gặp mẹ ruột của mình. Trải qua hai đợt cung đấu khốc liệt, Lưu hoàng hậu công chúa An Định trở thành nữ chủ nhân hậu cung Đại Triệu, nhất quốc chi mẫu. Tiêu diệt tất cả đối thủ, Lưu hoàng hậu bắt đầu làm "chính sự". Lưu hoàng hậu nói với Thạch Hổ: "Trị quốc cần phải có nhân tài. Lúc tiên đế tại vị, lệnh ba trăm sĩ tộc dời đến thủ đô sống trong Sùng Nhân, muốn bọn họ ra làm quan, viết sách sử. Rất nhiều sĩ tộc trong lòng vẫn hướng về Đại Tấn, không trung thành với Đại Triệu. Nhưng hoàng thượng không phải ba đầu sáu tay, cần phải có nhân tài giúp đỡ trị quốc. Nếu có thể lựa chọn nhân tài từ trong thứ dân, đề bạt bọn họ, bọn họ có cơ hội lamg quan, nhất định sẽ trung thành tận tâm với Đại Triệu hơn so với những sĩ tộc cỏ đầu tường có nhà không đất nước." Những người có thể trở thành hoàng đế đều biết được sự lợi hại của sĩ tộc, tuyệt đối không thể không có bọn họ. Hơn nữa phần lớn sĩ tộc là người trí thức, không có binh quyền. Nếu giao quyền lực cho bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tạo phản giống như võ tướng. Vì vậy lúc tiên đế Thạch Lặc vừa mới đăng cơ, đã mạnh mẽ ra lệnh buộc những sĩ tộc sống ẩn dật ở nông thôn phải đến thủ đô làm quan, còn cung cấp hào trạch miễn phí. Bây giờ Thạch Hổ làm hoàng đế của nước Triệu. Cái gọi là cái mông quyết định người đứng đầu, Thạch Hổ biết khống chế quyền lực, thì phải cần nhân tài không ngừng. Nếu sĩ tộc luôn có thái độ "Ta chỉ đến đây làm công", vậy thì ta phải bắt chước Tào Tháo năm đó không bám vào khuôn mẫu tuyển chọn nhân tài từ tầng lớp thấp nhất." Thực ra Lưu hoàng hậu muốn giúp Thanh Hà và Vương Duyệt thực hiện lý tưởng, lấy nước Triệu ra thử trước, dưới sự hướng dẫn bí mật của Vương Duyệt và Thanh Hà, Lưu hoàng hậu đưa ra ý tưởng hay cho Thạch Hổ. Ví dụ, ngoại trừ học phủ thái học cao nhất ở thủ đô, còn có các trường tiểu học xây dựng ở quận huyện — Tiểu học chính là ý học văn học, lấy Nho giáo làm chủ đạo. Mỗi trường tiểu học ở quận huyện bố trí hai người tiến sĩ và tế tửu (tương tự như giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng), còn có học quản (giáo viên). Mà nơi thủ đô đông dân cư xây dựng mười mấy trường tiểu học như Tuyên Văn, Tuyên Giáo, Sùng Huấn, vân vân. (Trích: từ "Tấn thư - Tái ký - Thạch Lặc truyện") Mỗi trường tiểu học lựa chọn ra một trăm naem mươi thiếu niên hoặc trẻ nhỏ thông minh. Sau khi vượt qua ba kỳ thi, có người sẽ lập tức được làm quan, có người sẽ được tiến lên thái học học thêm, ở trong thái học thì vừa học vừa chờ đợi làm quan. Đây là cơ hội duy nhất để thứ dân được thăng giai cấp, cũng là lần đầu tiên trong hàng nghìn năm qua phá vỡ cục diện sĩ tộc lũng đoạn quan trường. Tất nhiên, để ổn định lòng sĩ tộc cũng có thể thông qua chế độ "Cửu phẩm cửu lưu" có được cơ hội làm quan. Nhưng hằng năm mỗi quận huyện chỉ có danh ngạch năm tú tài hiếu thuận, thanh liêm, có đức có tài, thẳng thắn, vũ dũng. Mỗi trường tiểu học của quận huyện có một trăm năm mươi học sinh thông qua các kỳ thi lựa chọn trở thành quan viên dự bị cho đất nước. Nếu sĩ tộc muốn trở thành quan chức thông qua một con đường khác ngoài năm danh ngạch trên để làm quan, vậy chỉ có thể lựa chọn vào trường tiểu học, trở thành một thành viên trong một trăm năm mươi học sinh tiểu học, còn phải vượt qua ba kỳ thi mới có thể làm quan. Tiêu chuẩn lấy sĩ tộc và thứ tộc làm quan đều giống nhau. Sĩ tộc cũng có thể không làm gì, dựa vào sự nuôi dưỡng của gia tộc mà sống phóng khoáng, cả đời không lo cơm áo. Nhưng thứ tộc bình dân bách tính có thể nhìn thấy rõ ràng lợi ích đọc sách biết chữ, có thể nhìn thấy con cháu của họ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi vận mệnh tầng dưới chót của xã hội đời đời kiếp kiếp, leo lên vị trí cao hơn. Thực sự là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc rợp thành bóng râm(*). (*) Cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc rợp thành bóng râm: Ý là ko gì như mong đợi, lên kế hoạch thì thất bại, thành công lại đến từ thứ ko ngờ. Thoáng cái mười năm trôi qua. Thanh Hà và Vương Duyệt nhìn các trường tiểu học được xây dựng rầm rộ tại các quận huyện nước Triệu. Con cháu thứ dân dựa vào ba kỳ thi bộc lộ tài năng, bước lên con đường làm quan. Quan viên nước Triệu tràn vào một luồng gió mới, có hiệu quả nhanh chóng. Cho dù hoàng đế Thạch Hổ mang danh "tàn bạo" gì, ngôi vị hoàng đế dựa vào chém giết lẫn nhau mà cướp đoạt được, triều chính trải qua mấy lần chấn động, quốc gia lung lay sắp đổ vậy mà ổn định! Từ đó về sau Thạch Hổ càng thêm sủng ái Lưu hoàng hậu - Quả nhiên là công chúa có khác. Có kiến thức, có trí tuệ, so với hai vị hoàng hậu trước xuất thân từ đào kép và kỹ nữ tuyệt nhiên không giống nhau. Thực sự có thể là mẫu nghi thiên hạ. Phải biết rằng hoàng đế Lưu Diệu của Tiền Triệu sau khi khai quốc cần mẫn siêng năng, cũng chỉ trị vì được mười năm thì mất nước. Sau khi Thạch Hổ lên ngôi, hắn ta trầm mê tửu sắc, gần như không quan tâm đến triều chính. Chính là dựa vào quy định lựa chọn tầng lớp thấp nhất thông qua kỳ thi để làm quan, mà đế vị và quốc gia tạm thời ổn định. Qủa thực là kỳ diệu. Ngay cả Lưu hoàng hậu cũng phàn nàn trước mặt Thanh Hà: "Hai người nói, ta cứ dựa theo đó mà làm. Ta tưởng chỉ là nói đùa, nhưng bây giờ thì hay rồi, nước Triệu không thể bị diệt vong trong nhất thời được, làm trễ nãi đại nghiệp báo thù của ta. Lúc nào Đại Triệu mới diệt vong đây?" Thanh Hà tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ đến cục diện này, không biết trả lời em gái như thế nào, thở dài: "Sĩ tộc Đại Tấn kiên cố không phá vỡ nổi. Ta và phò mã cố gắng nhiều năm, người biết chữ ngày càng nhiều, nhưng làm quan thực sự quá khó khăn, tuyển chọn căn bản dựa vào xuất thân, thi cử chỉ ở học đường, chỉ lấy dòng dõi làm quan. Nước Triệu ngược lại hậu sinh khả úy." Lưu hoàng hậu nói: "Bỏ đi, thù của ta ta tự báo. Gần đây ta nhìn trúng dưỡng tử Nhiễm Mẫn của Thạch Hổ. Hắn ta là người Hán, thiện chiến dũng cảm, rất có danh tiếng trong quân - Dưỡng tử đều là người có tiền đồ, có dã tâm. Phụ thân của ta, trượng phu hiện tại của ta, còn có Nhiễm Mẫn này cũng vậy, đều giống nhau. Ta sẽ bồi dưỡng hắn ta thật tốt, sau này dựa vào hắn tiêu diệt Thạch Hổ, tiêu diệt nước Triệu.” Thanh Hà nói: "Chuyện của muội, muội tự quyết định. Nhớ là trước khi xảy ra chuyện thì nói cho ta biết, ta sẽ sắp xếp đường thoát thân cho muội và nhi tử. Lần này, ta nhất định sẽ cứu muội đến Đại Tấn." Lúc này, tại ngõ Ô Y Đại Tấn. Vương Duyệt đã bốn mươi tuổi đang đánh cờ với cha già yếu. Gần đây sức khỏe của Vương Đạo không tốt, xem ra là không còn sống được bao lâu nữa, vì vậy vội vàng gọi con trai yêu quý của mình đến thành Kiến Khang. Con trai vừa đến, Vương Đạo lập tức có tinh thần, từ trên giường bệnh ngồi dậy, khuyên cũng không khuyên được. Lúc chơi cờ, Vương Duyệt nói tỉ mỉ thành quả việc thi chọn quan của nước Triệu phía bắc sông Trường Giang cho Vương Đạo nghe: "... Phụ thân, khi nào thì Đại Tấn mới có thể dựa vào bản lĩnh để làm quan như vậy? Người là thừa tướng, không suy nghĩ học hỏi phương pháp của nước Triệu sao?" Vương Đạo vuốt chòm râu bạc trắng nói: "Nước Triệu có thể làm được điều này, bởi vì sĩ tộc nước Triệu ít, không có đủ người làm quan, cần phải tuyển chọn nhân tài từ thứ tộc, và mười mấy vạn sĩ tộc Trung Nguyên xuôi nam. Một củ cải là một cái hố, nhưng ở chức quan của Đại Tấn ít như vậy, ngay cả sĩ tộc cũng không đủ mà phân. Mỗi năm nhất định phải trao một vài chức quan không có thực quyền để xoa dịu sĩ tộc. Con cảm thấy thứ tộc có cơ hội sao?" "Nhi tử à, nếu ta đề nghị trong triều phân một bộ phận quan viên cho thứ tộc, thông qua kỳ thi tuyển chọn quan viên, đám sĩ tộc sẽ đoàn kết lại, vị trí thừa tướng của ta sẽ bị đẩy đi, bị xé nát ăn tươi nuốt sống. Không thể làm xáo trộn lợi ích của người khác, đến lúc đó người ta sẽ không nể mặt mũi mấy năm qua của ta nữa, toàn bộ người ủng hộ ta sẽ rời bỏ ta. Dân gian có câu tục ngữ như thế nào nhỉ? Đoạt tiền tài của người khác, giống như giết phụ mẫu của họ vậy. Con đoạt chức quan của người ta, giống như ném đi phần mộ tổ tiên của người ta, đúng không?" Vương Duyệt đánh xuống một quân trắng: "Con chính là muốn đào phần mộ tổ tiên của bọn họ." Vương Đạo nói: "Ăn một miếng không béo được, mộ thì từ từ đào lên từng cái một. Nước Triệu đã lập ra tiền lệ trước, dần dần sẽ ảnh hưởng đến Đại Tấn. Ta sẽ tìm cách sắp xếp học trò của con vào tầng lớp quan viên thấp nhất. Về phần bọn họ có thể tiến lên được bao nhiêu bước, còn xem vào tạo hóa của bọn họ." Vương Duyệt không biết tất cả những chuyện xảy ra ở nước Triệu chính là hình thức ban đầu của "Kỳ thi tuyển quan" ở hậu thế. Ánh sáng trong mạch nước ngầm cứ như vậy mà xuất hiện. Cho dù sau này có trắc trở, thậm chí gián đoạn kì thi tuyển làm quan, nhưng mà một ngày nhìn thấy bọn họ quang minh, làm sao có thể vẫn luôn chịu đựng ở trong bóng tối được? Dưới lớp băng, mạch nước ngầm chuyển động, thời đại một người phá vỡ quan trường cuối cùng cũng đến. Lúc Vương Duyệt và Vương Đạo chơi cờ, phò mã Hoàn Ôn của công chúa Nam Khang đang dẫn quân tiến đánh Thành Hán của đất Thục. Vợ chồng Tuân Hoán, còn có phò mã Tuân Tiễn của công chúa Tầm Dương cũng đang công thành. Thành Thành Đô bị phá, Hoàn Ôn dẫn đầu tấn công vào hoàng cung nước Thành. Hoàng đế Lý Thế hốt hoảng bỏ chạy. Hoàn Ôn xông vào đại điện, nhìn thấy ngay một cô gái mặc áo bào tím, tóc dài xõa đất ngồi trên bệ cửa sổ. Phương Hoa trong giây phút đó, rất giống bộ dạng Tạ Thương nam giả nữ ngồi vểnh chân trên bệ cửa sổ dưới ánh trăng chơi đàn tỳ bà. Cung nhân đầu hàng của nước Thành nói: "Đây là công chúa điện hạ, thân muội muội của Hoàng đế." Công chúa rút kiếm tự vẫn, Hoàn Ôn một cước đá bay thanh gươm. Đêm đó nạp công chúa làm thiếp, gọi là Lý phu nhân. - -----oOo------
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 207: Ngoại truyện 26
Chương 207: Ngoại truyện 26