TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 136: 136

Editor: Na

Beta: Hoàng Lan

Lúc Vương Duyệt chở Thanh Hà về đình trúc giữa hồ đã là chạng vạng tối, mặt trăng lưỡi liềm đã treo cao.

Vương Duyệt vốn định tiếp tục hôn trong lớp màn lụa như lúc dưới chiếc thuyền bị lật, lại thấy nhóc em họ Vương Hi Chi đã bá chiếm mảnh đất này, cậu bé đang nghịch bùn dưới ngọn đèn.

Nhà bọn họ thật sự quá nhiều em trai.

Vương Duyệt nói: “Hi Chi, trời tối rồi, mau đi ngủ đi.”

Vương Hi Chi đang chơi đến quên trời quên đất, “Đệ vẫn chưa buồn ngủ.”

Vương Duyệt đang muốn thúc giục tiếp, Thanh Hà đã ngăn cản hắn, “Chàng không phát hiện lúc bé thả lỏng hoặc chơi vui vẻ thì không hề nói lắp sao? Đừng cắt ngang bé.” Vương Hi Chi quá đáng thương, cha mẹ đều mất, phải ăn nhờ ở đậu từ khi còn nhỏ.

Vương Duyệt: Lại một chú em phá hỏng chuyện tốt của ta!

Thanh Hà trở về phòng tắm rửa thay quần áo, ngâm mình trong thùng tắm, nhớ tới cảnh tượng dưới chiếc thuyền bị lật thì vẫn còn đỏ mặt. Hôm nay đã xác nhận bằng ánh mắt, là ký ức chứ không phải ảo giác, trong quá khứ, Vương Duyệt và nàng là một cặp tình nhân thanh mai trúc mã.

Nàng đã yêu hắn hai lần.

Nàng hai lần muốn hắn làm phò mã.

Làm thế nào để thật sự tóm Vương Duyệt vào tay? Đây là một câu hỏi khó.

Chuyện hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, sau đó tìm bà mối và người chứng hôn là được. Đôi bên trai gái thật sự muốn kết hôn cũng không có cách nào làm chủ cuộc hôn nhân của mình, cho dù là công chúa, Thanh Hà cũng không thể tự gả mình ra ngoài.

Nhưng phụ hoàng đã qua đời ba năm, mẹ tái giá với Lưu Diệu, cả hai người đều không thể làm chủ cho nàng. Cả Thanh Hà và Vương Duyệt cùng có tình cảm với nhau, đã trộm hôn môi, nhưng không thể lén định chung thân.

Nụ hôn dưới chiếc thuyền bị lật ngược đương nhiên là đẹp, nhưng Thanh Hà không thỏa mãn với nó, nàng hy vọng được nắm tay Vương Duyệt một cách quang minh chính đại và sánh bước bên hắn, như vậy thần tiên trên trời chỉ có thể thuộc về một mình nàng.

Thanh Hà phát hiện một vấn đề đáng sợ —— dựa theo lễ pháp* và quy củ hoàng thất, thân là công chúa Đại Tấn, hôn nhân của nàng bị đương kim hoàng đế Thái Hưng Đế khống chế.

* Lễ pháp: kỷ cương, phép tắc của xã hội

Chỉ có một cách để nàng được gả cho Vương Duyệt, đó chính là Thái Hưng Đế tứ hôn cho hai người.

Thái Hưng Đế sẽ cho bọn họ thỏa mãn sao?

Thanh Hà không lạc quan, bởi vì hôm nay Vương Duyệt vừa mới tác hợp cho vợ chồng Thái Hưng Đế một nhà bốn người đoàn viên, mẹ con nhận nhau, tình cảnh đó thật đúng là “vợ chồng ân ái”, “cha hiền con thảo”, “hoà thuận vui vẻ”!

Thái Hưng Đế nhất định hận Vương Duyệt thấu xương.

Đêm hè, Thanh Hà nghĩ mà sợ hãi, đứng lên khỏi bồn tắm lập tức, “Thay quần áo cho ta, gọi thế tử tới gặp.”

Lúc này đêm đã khuya, Vương Hi Chi nghịch bùn mệt rồi nên nằm nhoài trên bàn thiếp đi, người hầu bế Vương Hi Chi đến phòng ngủ để ngủ.

Khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh cả, Vương Điềm bị bắt nhảy khỏi thuyền bơi vào bờ đã sức cùng lực kiệt, giờ cũng mệt mỏi nên ngủ cùng phòng với em họ Vương Hi Chi.

Vương Duyệt cho là Thanh Hà xấu hổ ngại ngùng, phải cần thời gian tiêu hóa, đêm nay cứ như vậy thôi, nhưng không ngờ rằng Thanh Hà hẹn gặp hắn ngay giữa đêm!

Vương Duyệt mặc quần áo màu xanh nhạt, vào ban ngày là xanh nhạt, ban đêm lại trắng dịu như ánh trăng, hắn không cần bất kỳ đồ trang sức gì mà chỉ cần một trang giấy trắng tinh là có thể phơi bày hoàn toàn vẻ đẹp của hắn.

Thanh Hà vẫn mặc đồ đỏ, nàng đứng bên cầu tre chờ hắn.

Nói nghiêm khắc một chút thì không thể gọi là cầu tre, đây là cầu nổi, lẽ ra phải gọi là hàng tre.

Hàng, chính là kết nối từng chiếc thuyền nhỏ với nhau bằng khóa sắt rồi đặt miếng ván ở trên, cầu nổi sẽ trôi lơ lửng trên mặt nước.

Hàng tre quanh co khúc khuỷu xuyên qua Lâu Hồ, người đi bên trên như giẫm trên đất bằng, thỉnh thoảng có gió lớn và sóng dữ nổi lên, hàng tre sẽ dập dềnh theo sóng nước.

Đêm hè oi bức nổi lên một trận gió, mây đen che khuất vầng trăng lưỡi liềm, ván trúc bị ẩm ướt nên hơi trơn, Vương Duyệt thản nhiên nắm tay Thanh Hà dưới ống tay áo, “Công chúa cẩn thận.”

Thanh Hà nắm lại, mười ngón tay đan nhau, ngẩng đầu nhìn trời, “Trời sắp mưa rồi.”

Vương Duyệt nói: “Đình trúc giữa hồ tránh được mưa.”

Đám em út liên tục phá hỏng chuyện tốt của ta, nhưng ông trời đứng về phía ta, cơn mưa đêm này thật tuyệt.

Một hồng một trắng đi chầm chậm trên hàng tre, cặp tình nhân nhỏ cuối cùng đã nhận ra nhau, may mà bọn họ còn có rất nhiều thời gian.

Đi tới đình trúc, trời chợt đổ mưa to, hai người ôm lấy nhau, lần này không có rối bời, không có giãy giụa, mà thật sự là tâm ý tương thông.

Không biết qua bao lâu, Thanh Hà nói: “Ta nhớ ra rồi, chúng ta từng yêu nhau.”

Vương Duyệt nói: “Không, chúng ta vẫn luôn yêu nhau, suýt nữa đã được tứ hôn, bất đắc dĩ gặp phải thời buổi loạn lạc, ta và nàng có thân phận đặc thù, không thể nào buông xuôi tất cả mà rời khỏi thị phi, ẩn cư đi làm một đôi uyên ương. Chỉ có thể dấn thân vào thời loạn, cống hiến hết sức lực nhỏ bé để bảo vệ người nhà và núi sông đã vụn vỡ nát tan, cùng chìm nổi với thời loạn lạc. Là ta đã để mất nàng, thật xin lỗi nàng.”

Thanh Hà nói: “Ta đã trở về, chàng không cần tự trách bản thân.”

Lúc này tiếng sấm rền vang, từng tia chớp lóe sáng cắt ngang bầu trời đêm, cảnh đẹp Lâu Hồ lóe lên từng đợt, nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ, Thanh Hà thở dài: “Chàng có biết tại sao ngày nào ta cũng tới đây không?”

Vương Duyệt nói: “Bởi vì sẽ làm nàng nhớ đến dòng Lạc Thủy bên ngoài thành Lạc Dương, tựa như vẫn đang ở quê hương.”

Người hiểu ta là Vương Duyệt.

Là người yêu, cũng là tri kỷ.

Hai mắt và mũi Thanh Hà đều ê ẩm, “Lạc Dương đã chết, bị phá hủy bởi khói lửa chiến tranh, hai trăm hai mươi phố phường, kể cả hoàng cung đều không còn. Trong bữa tiệc sinh nhật năm mười hai tuổi ta đã hạ độc gi3t ch3t Triệu Vương, từ đó bắt đầu học cách bảo vệ bản thân và người nhà, kéo dài sinh mạng cho Đại Tấn, có thể kéo được năm nào hay năm ấy. Ta tận mắt nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu bị giam trong thành Kim Dung, nhìn mẫu thân bị phế năm lần và lập năm lần, lần nào cũng tràn ngập hy vọng nhưng rồi lại nhanh chóng thất vọng, nhiều lần bị hiện thực đánh tàn nhẫn, bị bắt chấp nhận kết cục số mệnh Đại Tấn đã tận. Mỗi khi những ký ức này ùa về, ta chỉ mong mãi mãi không nhớ ra mới tốt, những thứ đó quá muộn phiền, quá nhục nhã và quá đau khổ.”

Nhìn bề ngoài, Thanh Hà ở Lâu Hồ dưỡng bệnh, phần lớn thời gian đều ở đình hóng gió nhìn mặt nước đến ngẩn người, sau đó thường khắc mấy nhát dao lên bùn, có vẻ cực kỳ thoải mái nhàn nhã.

Nhưng trên thực tế trong đầu nàng đang dâng trào mãnh liệt giống như mạch nước ngầm dưới mặt nước phẳng lặng.

“Tại sao nàng không nói cho ta?” Vương Duyệt ôm chặt Thanh Hà, “Tất cả những thứ này đều không phải lỗi của nàng, cũng không liên quan đến phụ hoàng và mẫu hậu nàng. Là dã tâm của Tư Mã gia quá lớn, chỉ muốn kiếm lợi cho mình, muốn làm Hoàng đế để rồi giết hại lẫn nhau, để cho người Hung Nô thừa cơ lợi dụng, Đại Tấn không phải mất trong tay nàng, thành Lạc Dương cũng không vì nàng mà mất. Công chúa mất nước đã chạy thoát và sống sót, bắt đầu lại một lần nữa ở Giang Nam, nơi này chính là đất nước của nàng. Nàng đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng nàng vẫn còn có ta, có mẫu thân ta, còn cả Hoán Nương nữa. Nàng đã cố hết sức thực hiện trách nhiệm của một công chúa, bây giờ nàng chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, chờ ta làm phò mã của nàng, nàng sẽ có một ngôi nhà mới, tất cả đều có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

Tây Tấn diệt vong, Đông Tấn quật khởi, Thái Hưng Đế của hiện tại là hậu duệ do một tiểu thiếp tên Phục phu nhân của Tư Mã Ý sinh ra, là hoàng thất dòng thứ, cách khá xa huyết thống hoàng thất chính thống của Thanh Hà. Điều này có nghĩa là Thanh Hà có thể cách xa hoàng thất Đông Tấn và đứng ngoài cuộc không quan tâm, chỉ cần có mặt trong những buổi cúng lễ lớn là được, không cần đấu đá lục đục, đấu trí đấu dũng hay dốc sức hòa giải với các quyền thần đầy ắp dã tâm như trước đây nữa.

Gánh nặng trên vai đã không còn, Thanh Hà dâng lên hy vọng với ngôi nhà mới trong tương lai, nhưng cũng có chút mờ mịt, “Ta đã mất cha mẹ, giờ hôn sự của ta nằm trong tay Hoàng Đế. Hôm nay chàng lại tàn nhẫn đắc tội Hoàng Đế, chàng nói cho ta biết tiếp theo ta nên làm thế nào mới có thể biến chàng thành phò mã của ta? Ta muốn kết hôn với chàng, muốn sinh con với chàng, ta muốn có một mái ấm thuộc về mình.”