TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 77: 77

Editor: Dứa

Beta: Hoàng Lan

Vậy… rốt cuộc là con đồng ý hay từ chối?

Có một đứa con trai ngay cả khi nói chuyện với mẹ cũng sắc bén, lòng vòng, thủ đoạn, là cảm giác thế nào?

Quả nhiên là con ruột, tính cách kiêu ngạo lại uyển chuyển này giống hệt Dương Hiến Dung.

Tào Thục ngay thẳng không chịu nổi những toan tính mưu mô vòng quanh mười tám đường núi của con trai, bà hỏi thẳng: “Ý của con thế nào?”

Vương Duyệt nói: “Trước giờ con vẫn luôn làm những việc này, chắc chắn con vẫn sẽ tiếp tục làm.”

Cho một câu trả lời chắc chắn không được sao? Hả!

Tính tình Tào Thục nóng nảy chỉ muốn túm con trai lại đánh cho một trận, sau đó dốc ngược hai chân hắn, giũ thẳng trái tim của con trai ra ngoài, hỏi: “Rốt cuộc con có muốn làm phò mã hay không?”

Vương Duyệt đang định mở miệng.

Không ai hiểu con bằng mẹ, Tào Thục lại bổ sung thêm một câu: “Con chỉ cần trả lời có hay không thôi.”

Tào Thục ép Vương Duyệt vào góc tường.

Vương Duyệt cảm thấy giao tiếp với mẹ quá khó: Con đã nói rõ ràng như vậy, tại sao mẹ còn hỏi đi hỏi lại?

Vương Duyệt hỏi ngược lại bà: “Chẳng lẽ Hoàng hậu còn cân nhắc đến người khác?”

Mình là ai? Chuyện này mà cũng phải hỏi sao?

Mình làm nhiều việc cho bà ấy như vậy, vô số lần đặt cược tính mạng, chuyện này còn cần mình nói sao?

Tào Thục xoa tay hầm hè: “Rốt cuộc con có muốn cưới Thanh Hà hay không? Có hay không.”

Vương Duyệt lại càng hoang mang: “Ngoại trừ gả cho con, Thanh Hà còn có thể gả cho ai?”

Là một người mẹ, nghe những lời kiểu này khó tránh khỏi việc nghĩ theo hướng đen tối, đầu óc Tào Thục như bị sét đánh: “Con làm gì công chúa rồi?”

Ta đã nuôi một con sói sao? Thanh Hà mới chỉ mười bốn tuổi, sao con có thể xuống tay được…

Vương Duyệt nhìn thấy mẹ đằng đằng sát khí, khát vọng sống sót tràn ngập tức thì, hắn nói: “Làm chuyện phò mã nên làm—— “Che mưa chắn gió cho nàng, dù gặp phải bất cứ khó khăn gì, đều không rời không bỏ, đồng cam cộng khổ”. Ngoại trừ con, không ai có thể làm được điều đó.”

Con là ứng cử viên duy nhất, và là vị phò mã tốt nhất của công chúa Thanh Hà.

Đêm nay trái tim của Tào Thục đã phải chịu đựng một cuộc kiểm tra khắc nghiệt, bà hổ thẹn tức thì, mình suy nghĩ quá xấu xa rồi…

Tào Thục không thể hiểu được suy nghĩ của con trai, đáp án Vương Duyệt đưa ra quá hiện thực, quá lý tính, thiếu nam thiếu nữ gặp chuyện hôn nhân đại sự chẳng lẽ không phải nên thẹn thùng, kích động hay sao?

Mà thái độ của Vương Duyệt khi nói đến việc hắn làm phò mã của Thanh Hà thì bình tĩnh thong dong, thận trọng từng bước như đang mưu tính làm thế nào để cứu Dương Hiến Dung ra khỏi thành Kim Dung, sau đó khôi phục lại ngay chức vị.

Trong nhận thức của Tào Thục, bà chỉ nhìn thấy một đôi thật sự yêu nhau, đó chính là Lưu Diệu và Dương Hiến Dung. Đặc biệt là tình yêu của Lưu Diệu đối với Dương Hiến Dung, tựa như một ngọn lửa phấn đấu quên mình, sức tàn phá khủng khiếp, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Giống như ngọn lửa nhiệt huyết, không suy xét lý trí, tất cả đều dựa vào tình cảm mãnh liệt, hoàn toàn không có nguyên tắc, trả giá một cách không có điểm mấu chốt. Tào Thục không thích Lưu Diệu, nhưng bà cũng không thể không thừa nhận, tình yêu của Lưu Diệu dành cho Dương Hiến Dung tuyệt đối chân thành.

Tình yêu của Lưu Diệu là ngọn lửa, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Còn Vương Duyệt thì trái ngược hoàn toàn, phản ứng của hắn bình tĩnh như băng.

Phản ứng này của con trai, khiến Tào Thục cảm thấy không chắc chắn: “Con đã sẵn sàng trở thành phò mã của Thanh Hà, nhưng… con có thích nó không? Con thích một cô nương, và có trách nhiệm với một cô nương là hai chuyện khác nhau.”

Tình yêu và trách nhiệm không giống nhau, Tào Thục hối hận vì đã không tẩy não Vương Duyệt ngay từ khi con nhỏ, khiến con trai nhầm lẫn giữa tình yêu và trách nhiệm, làm ảnh hưởng đến phán đoán của con trai.

Thích Thanh Hà sao? Vương Duyệt sững sờ.

Khi Thanh Hà chưa đầy mười hai tuổi, đột nhiên không hiểu sao lại lấy khăn tay của hắn ra, nói rằng ta không thể tiếp nhận tình yêu của huynh, đó là tín vật đính ước hắn đưa cho nàng, còn nói gì mà chúng ta không thích hợp, muốn trả lại khăn tay cho hắn.

Vương Duyệt nhớ rõ, lúc ấy hắn chỉ thấy nàng ngây người nhìn mình, thèm nhỏ dãi diện mạo tuấn tú của hắn, nước miếng cũng chảy thành dòng, mà nàng lại chẳng hề biết gì, thế nên hắn mới đưa khăn tay cho nàng, muốn nàng lau đi.

Khi đó Thanh Hà vẫn chưa trải qua nhiều trắc trở như vậy, ngây thơ lãng mạn, không hiểu trong đầu nàng đang nghĩ gì, mà lại hiểu lầm hắn đưa khăn tay vì thích nàng.

Càng khiến hắn tức giận hơn là, ngày hôm sau nàng lại trả khăn lại cho hắn, còn nói chúng ta không thích hợp!

Lúc ấy Vương Duyệt thực sự tức giận, nhưng hắn là người luôn giữ mặt mũi, tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự thất vọng mất mát của mình.

Vương Duyệt tiếp nhận chiếc khăn ném vào chậu than, còn mở miệng châm chọc: “Xin hỏi ta nói thích muội từ khi nào? Ta chỉ coi muội như bạn bè. Hừ, tự mình đa tình.”

Lúc ấy Thanh Hà rất xấu hổ, giải thích ngay rằng nàng chỉ nói đùa, nói hươu nói vượn mà thôi.

Bây giờ ngẫm lại, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, ngoài miệng nói như vậy, thật ra trong lòng cũng rất thành thật, bắt đầu từ khi ấy, hắn thật sự không còn coi nàng như bạn bè nữa.

Tới mùa đông năm mười ba tuổi, Thanh Hà lén lút rình hắn tắm rửa, hắn cố ý giả vờ không biết, dùng khăn tắm che mắt, cố tình coi Thanh Hà như thị nữ, yêu cầu nàng đi vào thêm nước nóng, chà lưng… chà tới mức cảm xúc của hắn dâng trào, cả thân thể và tâm lý đều có sự thay đổi, không thể không đuổi nàng ra ngoài, sau đó dội một thùng nước lạnh lên người.

Loại cảm xúc và phản ứng bí ẩn này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, sợ hãi, rồi lại thỏa mãn.

Giống như khi còn nhỏ trộm ăn kẹo trong chăn, vừa ngọt ngào lại sợ hãi bị người lớn phát hiện, lén lút ngọt ngào xấu hổ và vui sướng. Ngược lại, nếu ăn kẹo một cách quang minh chính đại sẽ không có cảm giác này.

Đây chính là thích trong lời nói của mẹ?

Loại chuyện bẩn thỉu này sao có thể nói cho mẹ biết được? Thanh Hà tựa như viên kẹo trong chăn, hắn lén lút ăn, chậm rãi nhấm nháp, không thể nói cho người lớn, thật đáng sợ.

Vương Duyệt nghiêm mặt: “Nếu con muốn cưới nàng, đương nhiên sẽ… thích nàng, có trách nhiệm với nàng, hai điều này, thiếu một thứ cũng không được.”

Vương Duyệt muốn duy trì hình tượng con trai hoàn mỹ trước mặt mẹ, lời tỏ tình sâu sắc nhất cũng bị hắn nói thành khô khan, giống như đang báo cáo công việc.

Vương Duyệt và Lưu Diệu là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, Lưu Diệu nhiệt tình như lửa, không bao giờ che giấu tình cảm của mình, uống rượu trong bát lớn, ăn từng miếng thịt to.

Còn Vương Duyệt lại dùng băng bao bọc lấy ngọn lửa tình yêu, không muốn để người khác nhìn thấu nội tâm của mình, lén lút ăn kẹo trong chăn.

Nhìn biểu hiện của Vương Duyệt, trong lòng Tào Thục cứ bứt rứt, con trai quá đứng đắn, tương lai đêm tân hôn động phòng, có phải nên tìm người dạy hắn trước hay không …

Phi phi, lại suy nghĩ vớ vẩn, Tào Thục xốc lại tinh thần, bà muốn xác nhận một chuyện quan trọng, nói: “Vừa rồi tộc trưởng đến thăm, nói về chuyện con làm phò mã. Tộc trưởng phản đối cuộc hôn nhân này, kể ra một vài lý do. Mặc dù ta rất vui vẻ thúc đẩy mối quan hệ giữa con và Thanh Hà, tuy nhiên, những lý do tộc trưởng đưa ra đều rất hợp lý, hiện giờ thời thế loạn lạc, phụ hoàng mẫu hậu Thanh Hà đều chịu sự kiểm soát của người khác, xã tắc Đại Tấn lung lay sắp đổ, các cuộc đấu tranh nội bộ không ngừng tiếp diễn, công chúa như nàng chỉ giống như Bồ Tát bùn, khó bảo vệ bản thân mình, có lẽ còn liên lụy đến tương lai của con. Nếu con có chí hướng trở thành Tể tướng thì con phải suy xét cẩn thận.”

So với việc xác nhận tình cảm dành cho Thanh Hà khi nãy, Vương Duyệt chẳng hề rối rắm vấn đề này, hắn nói: “Con đã trưởng thành, nên đảm đương trách nhiệm thuộc về mình, mẫu thân không cần dựng lá chắn cho con. Lần sau, nếu tộc trưởng lại đến nữa, mẫu thân không cần để ý, con sẽ nói thẳng với tộc trưởng. Từ cổ chí kim, chức vị Tể tướng phải dựa vào thân phận của thê tử mới có được à?”

“Từ cổ chí kim, chức vị Tể tướng lại vì thê tử mà mất đi? Có làm được Tể tướng hay không, tất cả phải dựa vào bản lĩnh của bản thân mình, gượng ép buộc trách nhiệm làm Tể tướng lên người thê tử, đúng là lời nói vô căn cứ.”

Tào Thục nghe xong, gần như muốn vỗ tay khen ngợi, tài ăn nói của con trai thật sự quá tốt, chỉ cần hai câu hỏi đã trực tiếp tiễn tộc trưởng về nhà.

Tào Thục nắm chặt tay vỗ lên mặt bàn: “Nói rất đúng! Nếu con cam tâm tình nguyện, chuyện này cứ quyết định như vậy… nhưng trước đó, ta phải xem ý tứ của công chúa Thanh Hà thế nào.”

Vừa dứt lời, Vương Duyệt đã vội nói: “Nàng nhất định sẽ đồng ý.” Công chúa thèm nhỏ dãi sắc đẹp của con hai năm rồi.

Tào Thục lắp bắp kinh hãi: “Sao con biết?” Bà lại không biết xấu hổ nảy sinh những suy nghĩ xấu xa về quan hệ của đôi nam nữ này, chẳng lẽ… ta không nên quá nuông chiều bọn nó, cố tình tạo ra nhiều cơ hội cho hai người ở riêng.

Vương Duyệt thầm nghĩ, Thanh Hà nhìn trộm con, sờ lưng con, còn cắp khăn tắm của con, tâm tư của Tư Mã Y Hoa, mọi người đều biết.

Thế nhưng, Vương Duyệt lại không nói nên lời: “Con biết chứ, đưa mắt nhìn thiếu niên khắp thành Lạc Dương, ai có thể sánh bằng con? Chỉ Tuân Hoán mới có thể so sánh với con, nhưng muội ấy là nữ tử.”

Cũng may Tuân Hoán là nữ tử… nếu không ta sẽ gặp phải một số trắc trở.

Chàng rể do chính tay Tào Thục nuôi lớn, tất nhiên mọi thứ đều hài lòng, cảm thấy Vương Duyệt nói có lý: “Việc này không nên chậm trễ, ngày mai ta sẽ tiến cung, ấn định chuyện hôn sự của con và công chúa Thanh Hà trước. Tuy nhiên tuổi Thanh Hà còn nhỏ, tương lai gả thấp đến nhà chúng ta, đợi nàng tròn mười sáu tuổi, các con mới có thể viên phòng.”

Từ mười bốn năm trước Tào Thục đã ngóng trông giờ khắc này, con gái ruột gả cho con nuôi, nhưng bà biết nỗi đau sinh nở của phụ nữ, hy vọng cơ thể và tâm lý của Thanh Hà đã sẵn sàng rồi mới nói.

Nghe thấy hai chữ cuối cùng, biểu cảm bất động như núi của Vương Duyệt cuối cùng cũng có sự biến hóa vi diệu, cần cổ hơi ửng hồng, yết hầu lăn lộn lên xuống: “Mẫu thân, con còn nhỏ hơn công chúa Thanh Hà một ngày.”

Con là con trai của người đấy, chẳng lẽ con là loại cầm thú chỉ lo cho bản thân mình hay sao.

Tào Thục hưng phấn xoa tay, hy vọng vừa mở mắt đã đến ngày mai, Vương Duyệt cũng miên man bất định, khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cầu mà không được, ngụ ngủ tư phục, vui vẻ thoải mái, trằn trọc…

Chương đầu tiên “Quan sư” của “Kinh Thi” đúng là một tuyệt tác, như thể có ai đó đang rình trộm trạng thái của ta, mỗi câu tả thực.

Cùng lúc đó, trong hoàng cung.

Hôm nay là lễ cập kê của Thanh Hà, Dương Hiến Dung ngủ chung giường với con gái, hai người tâm sự chuyện riêng tư.

Thanh Hà vẫn chui vào l0ng nguc thơm mềm của Dương Hiến Dung như khi còn nhỏ: “Thật thoải mái.”

Dương Hiến Dung ôm con gái, vu0t v3 mái tóc dài của nàng, khuôn mặt Thanh Hà vẫn chưa thoát khỏi đường nét trẻ con, dù đã gần đến tuổi thành thân, nhưng ở trong lòng Dương Hiến Dung, nàng vẫn là đứa trẻ.

Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, Đại Tấn sắp sụp đổ, thân thể Hoàng đế suy yếu, Dương Hiến Dung sốt ruột gả con gái cho Vương Duyệt, giúp nàng có một chỗ dựa, dù còn là đứa trẻ cũng phải gả.

Tuy nhiên, trước khi đính hôn, Dương Hiến Dung muốn xác nhận tâm ý của con gái, dù có miễn cưỡng thì đêm nay cũng phải ngả bài.

“Thanh Hà, con có thích Vương Duyệt không?” Dương Hiến Dung hỏi.

Cảm giác thân thể của thiếu nữ trong ngực chợt cứng đờ, mãi sau mới nghe thấy con gái nhẹ nhàng nói: “Thích, con vẫn luôn thích huynh ấy.”

Ngoài miệng Thanh Hà nói rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra trong lòng căng thẳng muốn chết: Những suy nghĩ đáng xấu hổ mà ta cất giấu bao năm qua đã bị mẹ nhìn thấu rồi?

Dương Hiến Dung cảm thấy con gái không hiểu, bà lại nói: “Con cũng thích Tuân Hoán, nhưng thích mà ta hỏi con, không phải loại thích này, đó là… loại thích muốn gả cho nó, gọi nó là khanh khanh. Con hiểu ý ta chứ.”

Dương Hiến Dung lo lắng Thanh Hà vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Mẫu hậu đánh giá con quá thấp rồi, con đã gọi huynh ấy là khanh khanh ở sau lưng vô số lần!

Chẳng lẽ những lời giễu cợt của Tuân Hoán ngày hôm nay sắp trở thành sự thật? Thanh Hà vèo một cái rời thẳng khỏi lòng Dương Hiến Dung, sau đó ngồi dậy: “Mẫu hậu muốn Vương Duyệt làm phò mã của con sao?”

Dương Hiến Dung choáng váng trước sự thẳng thắn của con gái, vì sao nói đến chuyện hôn nhân, khuê nữ của bà lại chẳng hề e lệ?

Không hổ là con gái của Tào Thục, tính cách hào sảng giống nhau như đúc.

Dương Hiến Dung dựng gối đầu ngồi dậy:“Con có đồng ý không?”

“Con đồng ý!” Thanh Hà kích động nắm lấy tay Dương Hiến Dung, như sói như hổ: “Khi nào mẫu hậu mới gả con cho Vương Duyệt?”