Editor: Dứa
Beta: Hoàng Lan Hắn đến rồi! Hắn đã đến rồi! Hắn mang theo hai mươi xe lương thực vào thành! Lúc này trái tim Thanh Hà đang vui vẻ nhảy nhót, sự háo hức chờ đợi không kém gì khi nhìn thấy shipper trên ứng dụng giao đồ ăn chỉ còn cách mình khoảng mười mét ở đời sau. “Hoán Nương, chúng ta đi tìm huynh ấy đi.” Thanh Hà không thể ngồi yên được nữa, vừa mới được ăn thịt và trứng, nàng đã hồi phục sức lực. Binh lính canh giữ thành, mỗi ngày từ ba bữa cơm giảm bớt còn hai bữa, hơn nữa không phải ai cũng có thể ăn cơm chiều —— chỉ có những binh lính gác đêm mới được đãi ngộ này, còn các binh lính nghỉ ngơi chỉ có thể dùng giấc ngủ để thay thế bữa cơm chiều. Khi Vương Duyệt dẫn đầu đoàn xe tới gần cổng Kiến Xuân, những binh lính thay phiên nhau trực đêm còn tưởng rằng mình đói quá sinh ra ảo giác, đồ vật trên xe thực sự là lương thực? Khi Vương Duyệt đi qua cổng thành, trạm gác ở đó trực tiếp giữ lại một nửa làm quân lương. Binh lính canh cổng nói với hắn: “Hai mươi xe lương thực này của ngài căn bản không thể đưa đến nơi —— nó sẽ bị những người vô gia cư đói khát cướp giật trên đường, chi bằng đưa cho chúng ta mười xe lương thực làm thù lao, chúng ta sẽ hộ tống ngài trở về, như vậy ít nhất ngài còn có thể mang một nửa về nhà.” Vương Duyệt kinh ngạc: “Trong thành đã cạn kiệt lương thực tới mức này rồi sao? Lúc ta từ núi Mang nhìn xuống, rõ ràng vẫn còn một nửa khói bếp.” Binh lính cười khổ: “Hào môn sĩ tộc tất nhiên không thiếu lương thực, kẻ có tiền cũng ra giá gấp trăm lần mua lương thực, người bình thường chỉ có thể ngừng nấu nướng.” Tình cảnh khốn khó của thành Lạc Dương đã vượt quá mức đánh giá của Vương Duyệt. Vương Duyệt nói: “Các ngươi không cần phải hộ tống ta, giúp ta lấy mấy chiếc nồi, thổi lửa nhóm bếp.” Vương Duyệt nấu mười mấy nồi cháo lớn trên phố Đồng Lạc, đổ lương thực vào nồi nước đang sôi, ném mọi thứ vào trong, phát cháo miễn phí cho người dân đói khổ. Binh lính đổ thêm nước nóng vào trong nồi, dùng muỗng lớn khuấy đều. Ngoài ra còn có những binh lính được trang bị vũ khí đi dọc theo con phố duy trì trật tự, ngăn ngừa tình trạng chen lấn xô đẩy. Vương Duyệt nói: “Loãng quá sao?” Binh lính chỉ vào đội ngũ dân đói đang xếp hàng dài không nhìn thấy điểm cuối: “Thêm một bát nước, thêm một miệng ăn, đêm nay trong bụng có thức ăn, ít nhất bọn họ còn có thể sống được ba ngày.” Từ nhỏ Vương Duyệt đã lớn lên trong nhung lụa, nào đã gặp qua cảnh tượng này? Cứ thế mãi cũng không được, mười ngày nữa, chỉ sợ phải đổi con cho nhau ăn. Vốn dĩ hắn chỉ lấy cớ thuyết phục Trường Sa vương đầu hàng mà vào thành, hiện tại cái cớ này đã trở thành một quyết định. Trường Sa vương phải mở cửa đầu hàng, nếu không, thành Lạc Dương sẽ xảy ra thảm kịch ăn thịt người. Đang suy nghĩ, từng tiếng vó ngựa truyền đến, đúng là Thanh Hà và Tuân Hoán. Nhóm ba người đoàn tụ, Tuân Hoán còn đỡ, Thanh Hà gầy yếu đi một cách rõ ràng, hốc mắt hõm xuống, gương mặt nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, càng hiện lên vẻ yếu ớt đáng thương. Công chúa nhỏ mong manh lại biến thành dáng vẻ này, trái tim Vương Duyệt như bị một mũi tên xuyên thủng, trống trải và đau đớn. Công chúa nhỏ của hắn, hắn đã không thể bảo vệ tốt cho nàng. Vương Duyệt đau lòng, hổ thẹn, tự trách. Thanh Hà nhìn thấy hắn, trong lòng chỉ có vui mừng, nhanh nhẹn phi thân xuống ngựa, nắm lấy tay hắn không chịu buông, hận không thể đào mắt ra dính lên người hắn. Là huynh ấy, là huynh ấy, chính là huynh ấy, người trong lòng ta. Vương Duyệt của ta rất đẹp, chính là thần tiên công tử sống sờ sờ, đưa than ngày tuyết, đưa thức ăn khi đói, mỗi lần gặp nguy nan luôn có huynh ấy. Tất cả từ ngữ không thể thốt nên lời trước dân chúng đói khát trên đường, Thanh Hà chỉ biết nhìn hắn cười ngây ngô. Tuân Hoán lấy từ trong túi tiền ra một nắm hạt dưa, chậm rãi ngồi xổm xuống góc tường, mỉm cười nhìn hai người. Cuối cùng vẫn là Vương Duyệt mở miệng trước: “Mẫu thân ta ở đâu? Đưa ta đi gặp bà ấy.” Thanh Hà đã đói tới mức gầy sọp đi, mẹ Tào Thục chắc chắn cũng phải chịu đói. Từ nhỏ mẹ đã thương Thanh Hà, nếu trong tay bà có miếng ăn, nhất định sẽ đút cho Thanh Hà trước. Thanh Hà: “Thượng Thư Lệnh đã đón bà về Vĩnh Khang lý —— gia tộc Lang Gia Vương thị vẫn còn không ít lương thực tích trữ.” Ba người đến Vĩnh Khang lý trước, nghe nói phố Đồng Lạc đang phát cháo miễn phí, người dân đói khát sôi nổi bưng bát tới xin bố thí, trên đường càng lúc càng đông. Người xếp hàng không những dài, mà ngày càng dày đặc, đám đông chen chúc, ba người cưỡi ngựa, chậm rãi tạo ra một lối đi giữa đám đông. Có người đói bụng nhìn thấy ba con ngựa, trong mắt lại biến thành lương thực biết đi, ánh mắt lộ ra ánh sáng hung ác, không cầm lòng được tiến tới bao vây. Tuân Hoán đã quen với những ánh mắt này từ lâu, nàng rút kiếm Phong Tùng từ sau lưng, lưỡi kiếm càng thêm rét lạnh dưới ánh trăng, ánh sáng hung ác đẩy lùi những kẻ có ý định gây rối. Binh lính hộ tống bên đường nói: “Mọi người nhường đường, nhường một chút! Kỷ Khâu Tử Thế tử có lòng tốt phát tặng hai mươi xe lương thực, các ngươi mau để ngài ấy đi qua!” Mặc dù vậy, rất ít người trong số những người đói khát tỏ ra biết ơn, hầu hết đều vô cảm, thậm chí có một bộ phận nhỏ còn lộ ra vẻ phẫn hận. Dựa vào đâu mà chúng ta bị đói, còn các ngươi vẫn có ngựa để cưỡi? Ba người vất vả tiến về phía trước, lúc đi ngang qua tiệm bánh Hồ Vương Ký, Vương Duyệt phát hiện trước cửa tiệm cũng xếp hàng dài, nhưng người trong đội ngũ này đều ăn mặc chỉnh tề, thậm chí còn có cả quan viên cấp thấp của triều đình đang xếp hàng, từ cửa bay ra mùi hương bánh Hồ quen thuộc, hấp dẫn linh hồn. “Đây là…” Vương Duyệt cảm thấy mình đang đi tới một thành Lạc Dương giả nào đó, mọi thứ đều không thể tưởng tượng nổi, dường như hắn đang ở trong một cơn ác mộng không bao giờ tỉnh dậy được. Tuân Hoán nói: “Hiện tại tiệm bánh Hồ Vương Ký chỉ bán ra loại bánh Hồ bình thường nhất, bánh sữa, bánh tủy gì đó đều không có, mỗi một chiếc bánh Hồ tốn hai đồng tiền, chỉ những kẻ có tiền mới mua nổi. Lại còn cung không đủ cầu, chưa kể đến ngày nào cũng phải xếp hàng, mỗi người chỉ có thể mua hai cái.” Hai đồng chính là hai trăm văn tiền, gấp một trăm lần! Tuân Hoán nhìn ánh mắt khiếp sợ của Vương Duyệt, cười khổ nói: “Một trăm lần xem như đã có lương tâm rồi, bột mì các thứ đều tăng giá gấp trăm lần, hơn nữa còn có dầu mỡ, than củi và nhân công. Trên thực tế, mỗi ngày cửa hàng bánh Hồ Vương Ký đều làm ăn thua lỗ, nhưng bọn họ vẫn kiên trì buôn bán, ông chủ cửa hàng này là một người vô cùng lương thiện, tương lai nhất định sẽ được báo đáp.” Khi ba người đến Vĩnh Khang lý, cửa lớn đóng chặt, tư binh của Lang Gia Vương thị còn phải canh giữ ở bên ngoài, để ngăn chặn dân đói xông vào cướp đoạt. Trên Vĩnh Khang lý, mười nhà thì có chín nhà trống, phần lớn người trong tộc đều đã đi đến Kiến Nghiệp Giang Nam rồi, phò mã Vương Đôn dẫn hơn năm nghìn tư binh đi hộ tống, hiện giờ vẫn còn hơn hai nghìn ở lại kinh thành bảo vệ người trong tộc ở thành Lạc Dương. Gương mặt của Vương Duyệt chính là giấy thông hành, nhìn thấy kỳ lân tử đã trở về, tư binh của Vương gia vội vàng mở cửa: “Bên ngoài quá hỗn loạn, để an toàn, phu nhân Kỷ Khâu Tử đang ở trong nhà Thượng Thư Lệnh.” Không ngờ Nhung kẹt xỉ cũng giữ hàng xóm ở lại, Vương Duyệt tính toán giá cả hàng hóa hiện giờ, lấy ra một túi hạt vàng, chắc hẳn cũng đủ tiền ăn ở cho mẹ. Cửa mở, Tào Thục ôm lấy Vương Duyệt và Thanh Hà, bà gầy đi trông thấy, nhưng thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ lắm: “Cả nhà chúng ta được đoàn viên rồi, thật tốt quá.” “Khụ khụ!” Vương Nhung nói: “Kỷ Khâu Tử phu nhân, con đã quên mất mình là người Vương gia rồi sao? Con bỏ mặc trượng phu chạy đến thành Lạc Dương, không chỉ như thế, còn xúi giục Vương Duyệt đi theo con gây chuyện! Tam tòng tứ đức, con đều không tuân thủ như vậy! Còn ra thể thống gì nữa!” “Vương Đạo có suy nghĩ của Vương Đạo, con có của con, dựa vào đâu mà con nhất định phải nghe theo trượng phu?” Tào Thục trừng mắt nhìn qua: “Lúc con và Vương Đạo thành thân, tộc trưởng đại nhân tặng một bộ xiêm y làm quà, ngày hôm sau lại đòi về, bây giờ tộc trưởng đại nhân còn muốn làm chủ thay trượng phu con hưu thê sao?” Vương Nhung nghẹn họng: “Đừng nói bậy, ta chưa hề nói sẽ thay Vương Đạo bỏ con.” Tào Thục nói: “Vậy xin tộc trưởng đại nhân hãy ngậm miệng lại.” Dưới “lạm dụng quyền lực” của Tào Thục, không ngờ lão Vương Nhung này lại thật sự không dám lên tiếng nữa. Tính tình Tào Thục nóng nảy, ăn nhờ ở đậu còn kiêu ngạo như vậy, Vương Nhung không dám chỉ trích bà, lại quay sang đối phó với người nhỏ tuổi là Vương Duyệt. Vương Nhung nói: “Ta nghe nói con là hồng nhân trước mặt Thành Đô vương, mang theo hai mươi xe lương thực vào thành, định tới khuyên nhủ Trường Sa vương đầu hàng?” Con cáo già này có khứu giác rất nhạy bén, Vương Duyệt bội phục, cúi đầu bái lạy: “Xin Thượng Thư Lệnh hãy ra mặt cùng vãn bối, khuyên nhủ Trường Sa vương mở cửa thành đầu hàng. Thành Đô vương đã cam đoan với con rằng, chỉ cần Trường Sa vương đầu hàng, tính mạng của cả nhà bọn họ sẽ được bảo toàn.” Vốn dĩ chỉ giả vờ tìm cờ thoát thân, nhưng từ giây phút Vương Duyệt bước chân vào cổng thành, nhìn thấy người dân đói khát ở dọc đường, hắn đã thay đổi chủ ý, thành Lạc Dương sắp cạn kiệt lương thực, đến lúc đó người ăn thịt người, thảm thiết biết bao. Nghe thấy kế hoạch của Vương Duyệt, Thanh Hà lui một bước về phía sau. Nàng là người đẩy Trường Sa vương lên phía trước, vốn tưởng rằng chọn một phiên vương đáng tin cậy làm chỗ dựa của hoàng thất, mọi người đều có được thứ mình cần, ai ai cũng vui vẻ. Nhưng hiện thực tàn khốc đã chứng minh, nàng vẫn quá ngây thơ rồi, bản chất con người, dã tâm và quyền lực, nàng đã nâng đỡ Trường Sa vương lên nắm quyền như thế nào. Sẽ phải tận mắt chứng kiến Trường Sa vương xuống đài như thế ấy. Thanh Hà khó khăn mở miệng: “Không có… không có cách khác sao?” Thanh Hà chờ mong nhìn Vương Duyệt, ở trong mắt nàng, Vương Duyệt không có gì là không làm được. Vương Duyệt không đành lòng nhìn gương mặt nhỏ gầy tới mức chỉ lớn bằng bàn tay lộ ra vẻ thất vọng, hắn cũng không muốn nhìn thấy Trường Sa vương được hoàng thất tin cậy nhất, có năng lực nhất trở thành tù nhân. Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến nạn đói sắp bùng nổ tại thành Lạc Dương, hắn không thể không đưa ra lựa chọn: “Không có, ta vừa từ chỗ Thành Đô vương lại đây, Thành Đô vương không biết đánh trận, nên đã dứt khoát chỉ bao vây thành chứ không tấn công. Hiện giờ bốn phía thành Lạc Dương bị bao quanh bởi các chiến hào mới đào, trận thế con nhím của Trường Sa vương đã không còn tác dụng. Ông ấy không có cách nào đột phá vòng vây, lương thực bên ngoài cũng không thể vận chuyển vào, nếu cứ tiếp tục chịu đựng, có lẽ ba ngày sau, thành Lạc Dương sẽ phải đổi con cho nhau ăn.” “Qua mười ngày nữa, dân đói sẽ điên cuồng tấn công sĩ tộc để cướp đoạt lương thực. Vì sinh tồn, tất cả sĩ tộc sẽ cắn ngược lại Trường Sa vương, thậm chí còn phát động tư binh cướp cổng thành, mở cửa nghênh đón Thành Đô vương —— Thượng Thư Lệnh đại nhân, có đúng vậy hay không?” Trong ba tháng này, rõ ràng Vương Nhung đã già đi rất nhiều, mái tóc hoa râm trước kia hiện tại đã trở nên bạc trắng, ông bất lực thở dài: “Ai làm Đại tư mã cũng là người của Tư Mã gia, đối với sĩ tộc chúng ta mà nói, không có gì khác nhau. Tuy nhiên, nếu thật sự ép nạn dân tới mức phải tấn công sĩ tộc để cướp đoạt lương thực, vì sinh tồn, mọi người không thể không đưa ra lựa chọn.” Ngụ ý rằng, Trường Sa vương đã bị sĩ tộc vứt bỏ. Với tư cách là nhân vật đại diện cho thế hệ mới của Dĩnh Xuyên Tuân thị, Tuân Hoán cũng đồng ý với quan điểm của Vương Nhung: “Không giấu gì mọi người, Tuân gia chúng ta cũng có chung suy nghĩ với Thượng Thư Lệnh. Lang Gia Vương thị các người là xảo quyệt nhất, ngửi thấy trước điều không thích hợp, đã sớm di dời tộc nhân. Đợi chuyện này qua đi, Dĩnh Xuyên Tuân thị chúng ta cũng sẽ suy xét tới việc di cư. Nếu Thành Đô vương trở thành Đại tư mã đời kế tiếp, nhân phẩm thấp kém, không hề có điểm mấu chốt, làm việc không chú ý quy củ, huynh đệ Lục Cơ Lục Vân là những người có tài năng xuất chúng, lại vì thất bại tại khe Thất Lý mà bị giết hại bởi tội danh thông đồng với địch, gia tộc cũng bị diệt môn. Tuân gia chúng ta sẽ không có ai vào triều làm quan dưới quyền của ông ta.” Thành Đô vương: Làm quan không? Giết cả hộ nhà các ngươi. Loạn lạc thì ẩn mình, thịnh vượng lại xuất hiện, đây là kinh nghiệm sinh tồn của sĩ tộc mấy trăm năm qua. Gặp được quân chủ tốt còn có thể rời núi phụ tá, gây dựng tiền đồ, mang lại vinh quang cho gia tộc. Gặp phải loại không có bản lĩnh, tâm địa ác độc như Thành Đô vương, quả thực né ra xa chẳng khác gì ruồi bọ. Trường Sa vương sắp rơi đài, Thành Đô vương sắp lên nắm quyền lại là loại không lên nổi mặt bàn, sĩ tộc thà rằng không theo bất kỳ ai, chỉ lo cho thân mình. Lúc này bên ngoài có người gõ cửa, người hầu đưa khách tiến vào, hóa ra là Trường Sa vương Tư Mã Nghệ! Tư Mã Nghệ cũng gầy đi trông thấy, xương gò má nhô cao: “Ta nghe nói Vương Duyệt mang theo hai mươi xe lương thực vào thành.” Vương Duyệt nói: “Đã phát chẩn toàn bộ trên phố Đồng Lạc.” Tư Mã Nghệ cười: “Gấp cái gì, ta cũng không tới đòi ăn. Số lương thực đó là Thành Đô vương cho ngươi, với điều kiện muốn ta đầu hàng? Ngươi đảm đương vai trò thuyết khách?” Vương Duyệt vái lạy: “Đúng thế, Thành Đô vương nói, đầu hàng không giết, sẽ đưa cả nhà vương gia tới Nghiệp Thành (đất phiên của Thành Đô vương).” Tư Mã Nghệ cởi mũ giáp, ném bội kiếm xuống ngay tại chỗ, giang rộng hai tay: “Hãy cởi bỏ áo giáp của ta, mở cửa đầu hàng, cả nhà làm tù nhân vẫn tốt hơn cả thành Lạc Dương trở thành địa ngục nhân gian.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 62: 62
Chương 62: 62