TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 44: 44

Editor: Xoài

Beta: Hoàng Lan

Nền văn minh phương Tây đời sau có một nhà văn nữ từng viết: “Phàm là đàn ông độc thân có tiền đồ thì đều cần một người vợ, đây là chân lý cả thế gian công nhận.”

Giống như vậy, đế quốc phong kiến cần một Hoàng đế, Hoàng đế bước vào độ tuổi già yếu cần một Thái tử, đây cũng là đạo lý mà cả thế gian công nhận.

Thanh Hà hiểu rõ cha ngốc không xứng làm Hoàng đế, không thể nào quản lý quốc gia, theo tuổi tác tăng lên, thân thể phụ thân cũng dần suy yếu, làm một linh vật cũng không thể nữa, lúc này Đại Tấn cần một Thái tử hợp quy cách.

Phụ hoàng không có con trai, dựa theo quy tắc kế thừa huynh chết đệ được thì đến lượt hoàng thúc con thứ, vậy thì lại nảy sinh vấn đề, hai mươi mấy hoàng thúc, chọn ai mới được?

Thanh Hà chỉ có thể xuất phát từ lập trường của mình, chọn một phiên vương nguyện ý bao dung một nhà ba người bọn họ.

Khúc mắc của Trường Sa vương là việc kêu oan cái chết của anh trai ruột Sở vương, điều này chứng tỏ ông là một phiên vương có tình, coi trọng tình thân. Ông đồng ý kết đồng minh với Thanh Hà cũng là vì sửa lại án oan giải tội cho Sở vương.

Nhìn từ hai điểm này, Thanh Hà cảm thấy Trường Sa vương là ứng cử viên tốt cho vị trí Hoàng thái đệ.

“Hoàng thái đệ?” Trường Sa vương rất bất ngờ: “Công chúa thật sự coi trọng ta quá rồi.”

Thanh Hà nói: “Nếu như không lập trữ quân, một khi phụ hoàng con băng hà, hai mươi phiên vương tranh đoạt hoàng vị, thiên hạ ắt phải đại loạn.”

Trường Sa vương hỏi: “Hoàng thượng bệnh rồi? Rõ ràng ta thấy huynh ấy tảo triều không thiếu một lần nào, tinh thần cũng không tệ lắm.”

Thật ra Hoàng đế giống như một đứa trẻ, cũng có lúc nằm ỳ không dậy, Dương Hiến Dung và Kê Hầu trung thay phiên lừa gạt thúc giục, dỗ dành Hoàng đế vào triều, cẩn thận ngồi trên long ỷ.

Công việc của Hoàng đế chính là khi vào triều, mỗi lần Tề vương nói cái gì, ông sẽ nhìn Kê Hầu trung, Kê Hầu trung gật đầu với ông thì ông sẽ nói một tiếng “Chuẩn tấu!”

Nếu như là những đại thần khác nói chuyện, ông cũng nhìn Kê Hầu trung, Kê Hầu trung lắc hốt bản ngà voi trong tay sang trái thì Hoàng đế sẽ nói “Việc này bàn lại”.

Kê Hầu trung lắc hốt bản ngà voi sang bên phải thì Hoàng đế sẽ nói với Tề vương: “Tề vương ngươi cảm thấy thế nào?”

Chỉ cần Hoàng đế ngốc làm theo không sai sót giống như một con rối giật dây, sau khi hạ triều Kê Hầu trung sẽ không hề keo kiệt từ ngữ ca ngợi mà khen Hoàng đế làm tốt. Hoàng đế giống như đứa trẻ, nhận được sự khẳng định của Kê Hầu trung thì còn phấn khởi hơn ăn kẹo.

Thanh Hà nói: “Phụ hoàng già rồi, chỉ là mẫu hậu vẫn luôn chăm sóc ông ấy rất tốt, chưa từng bị bệnh nặng. Nhưng năm nay từ khi vào đông đến nay, phụ hoàng lộ ra vẻ già nua, ban đêm ngủ ít, ban ngày ăn cơm cũng không bằng trước kia, thường xuyên ngồi một mình sững sờ, lời trước đó đã nói, một lúc là không nhớ rõ nữa. Có lần tỷ tỷ con vào cung vấn an, ông ấy thế mà lại gọi tỷ tỷ con là tiên Hoàng hậu Giả Nam Phong.”

Vốn chính là tên ngốc, sau khi già yếu thì mắc phải chứng si ngốc của tuổi già, có điều bởi vì Hoàng đế vẫn luôn ngốc nghếch, bây giờ hai cái ngốc kết hợp, người ngoài không cảm thấy những thứ này khác biệt rất nhỏ, nhưng mà những người thân thiết như Thanh Hà và Dương Hoàng hậu thì có cảm giác.

Đối với người anh cả ngu ngốc này, tâm tình Trường Sa vương vẫn luôn phức tạp. Ông oán trách lúc trước anh cả không cứu được anh năm, mặc cho yêu hậu Giả Nam Phong giết anh năm. Thế nhưng ông lại hiểu rõ, anh cả hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, trách cứ một người chỉ có trí lực của đứa trẻ bảy tuổi thì không khỏi buồn cười quá.

Trường Sa vương hỏi: “Ta có thể thăm Hoàng thượng không?”

Thanh Hà nói: “Thập nhị hoàng thúc đi theo con.”

Hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của Thanh Hà, Dương Hoàng hậu cho phép Hoàng đế uống thêm một bầu rượu vào bữa tiệc buổi trưa, lúc tiệc diễn ra được một nửa, Hoàng đế đã lắc lư qua lại ngồi không vững nữa, Dương Hoàng hậu vội vàng sai người đỡ Hoàng đế đến buồng sưởi ngủ trưa.

Thanh Hà đưa Trường Sa vương đi vào buồng sưởi, trên giường lại trống không, sờ ổ chăn một cái, vẫn còn hơi ấm, nhất định là vẫn chưa đi xa.

Nghe thấy trong phòng truyền đến động tĩnh, hai người đẩy cửa phòng ra, thấy Hoàng đế đi chân trần, chỉ mặc áo ngủ mỏng manh ở phía trước cửa sổ, cửa sổ mở rộng, Hoàng đế giơ chiếc chong chóng lớn mà Thanh Hà tặng, gió Tây Bắc thổi vào, chong chóng bị thổi đến xoay vù vù.

Hoàng đế Tư Mã Trung không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chong chóng. Mẹ của ông là Dương Diễm xuất thân Hoằng Nông Dương thị, giống như Dương Hiến Dung, tức xuất thân danh môn sĩ tộc, cũng là người đẹp trứ danh, cha Tấn Võ Đế Tư Mã Viêm cũng đẹp trai, cả hai kết hợp, tướng mạo Tư Mã Trung sắc sảo đẹp đẽ, đứng chung với Dương Hiến Dung giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Tư Mã Trung là một bình hoa, bề ngoài không thể bắt bẻ, bên trong rỗng tuếch. Dáng vẻ ông cầm chong chóng trong gió bấc hồn nhiên ngây thơ, thế nhưng tóc mai đã bạc, có một loại mỹ cảm kỳ dị.

“Phụ hoàng dậy rồi sao không gọi người vào hầu hạ?” Thanh Hà nhanh chóng cầm một áo lông chồn khoác lên người cha, Trường Sa vương đóng cửa sổ lại bộp một tiếng.

Hoàng đế chỉ vào Trường Sa vương, nói: “Đệ cản gió ở bên ngoài rồi, chong chóng không quay nữa.”

Trường Sa vương thản nhiên nói: “Bên ngoài lạnh lẽo, hoàng huynh coi chừng bị lạnh.”

Hoàng đế đưa chong chóng đến bên môi Trường Sa vương: “Đệ cản gió ở ngoài cửa sổ, đệ phải chịu trách nhiệm — dùng miệng thổi, để nó xoay.”

Trường Sa vương hơi không kiên nhẫn: “Thần đệ không biết thổi.”

“Ta dạy cho đệ.” Hoàng đế phồng má thổi phù phù: “Báo Nô, nhìn rõ chưa?”

Tư Mã Nghệ nghe vậy thì sững sờ.

Báo Nô là nhũ danh của Sở vương Tư Mã Vĩ, nghe nói mẹ của ông ấy là Thẩm Mỹ nhân lúc mang thai đã mơ thấy có một con báo đi vào lòng, bởi vậy mà có tên Báo Nô.

Tư Mã Nghệ và anh năm cùng mẹ, tướng mạo có chút tương tự, Hoàng đế nhận nhầm Trường Sa vương là Sở vương.

Tư Mã Nghệ nói: “Hoàng huynh, Báo Nô đã —”

“Khụ khụ.” Thanh Hà cắt ngang Tư Mã Nghệ, đỡ phụ thân: “Phụ hoàng đi nghỉ thêm một lát đi.”

Thanh Hà đỡ phụ thân lên giường, gọi cung nhân đi vào hầu hạ rồi cùng Tư Mã Nghệ lui ra.

“Đừng nói chuyện sống chết trước mặt cha con, ông ấy không hiểu được, có đôi khi sẽ còn sợ đến thét lên.” Thanh Hà nói:

“Bây giờ thập nhị hoàng thúc tin rồi nhỉ, phụ hoàng không chỉ ngốc mà còn hồ đồ rồi, con lo lắng có một ngày ngay cả Kê Hầu trung cũng không thể thao túng chỉ huy sau màn nữa, gật đầu lắc đầu cũng không biết. Khi đó ngay cả quốc quân trên danh nghĩa ông ấy cũng không làm được, nhất định phải thoái vị, nhường hoàng vị cho Hoàng thái đệ.”

Thanh Hà cúi đầu với Trường Sa vương: “Đến lúc đó, mong rằng thập nhị hoàng thúc sẽ cho người nhà tụi con một con đường sống.”

Trường Sa vương nắm chặt thánh chỉ trong l0ng nguc.

Kỳ thủ mới Thanh Hà bày ra con cờ Trường Sa vương trên bàn cờ. Bất luận kết cục như thế nào, Thanh Hà đã hết sức nỗ lực, nàng có chút an tâm. Qua hết sinh nhật, tiếp theo đều là các ngày lễ, ngày mùng tám tháng Chạp, tết ông Táo, năm mới.

Vương Duyệt của Thượng thư đài vào tháng Chạp cuối năm bận tối tăm mặt mũi, cũng may qua ngày tết ông Táo, nha môn đóng cửa, hắn hiếm khi rảnh rỗi, một năm này hắn đã thu hoạch được rất nhiều, bớt đi sự xúc động, thêm vẻ trưởng thành, tính cách cũng trở nên chững chạc.

Có điều, hơn một tháng qua, Vương Duyệt cảm thấy thiếu cái gì đó, là Thanh Hà xa cách hắn, không khăng khăng thích dán vào hắn như khi còn bé. Hắn thường xuyên lộ ra dáng vẻ không chịu được, thật ra trong lòng vẫn rất hưởng thụ. Sự không kiên nhẫn của hắn thật ra là một loại nũng nịu đối lại, ngay cả bản thân hắn cũng không ý thức được.

Trong lòng Vương Duyệt tính toán một chút, tháng gần đây nhất, Thanh Hà cũng chỉ gặp hắn hai lần. Một lần là hắn đi đến trường ngựa Kim Câu tặng kiếm Khanh Khanh; lần thứ hai là ngày sinh nhật nàng, mẹ Tào Thục đưa hắn vào cung, chúc mừng Thanh Hà. Ngày đó quá nhiều người, Vương Duyệt và nàng chỉ gật đầu cười cười, nói vài lời xã giao, cũng không giao tiếp nhiều.

Sau đó thì hết rồi, ngày kế tiếp là sinh thần Vương Duyệt, Thanh Hà không đến Vĩnh Khang lý, chỉ lệnh cho Phan Mỹ nhân mang lễ tới.

Ngay cả việc Tôn Hội mất tích ở Giang Nam đang ở phủ công chúa Hà Đông cũng là Tuân Hoán nhắn giùm.

Vương Duyệt mơ hồ có chút nôn nóng bất an, hắn đi đến trường ngựa Kim Câu “vây bắt” Thanh Hà, lại chỉ nhìn thấy Tuân Hoán và một đám người luyện tập ngựa chiến, vung kiếm gỗ chém nhau.

Vương Duyệt thúc ngựa đi qua, hỏi Tuân Hoán Thanh Hà ở đâu.

Tuân Hoán nói: “Tỷ ấy nói tháng Chạp nhiều việc trời lạnh, tháng này không học được, chờ qua hết năm rồi nói.”

Vương Duyệt hỏi: “Gần đây muội ấy đang bận gì vậy? Cuối năm trên đường náo nhiệt nhất, bình thường đều sẽ ngày ngày xuất cung dạo phố.”

Tuân Hoán bấm ngón tay tính toán, mấy ngày nay hình như Thanh Hà đang trong kỳ “xấu hổ”, không tiện đi ra ngoài, việc riêng tư của con gái không tiện nói thẳng, Tuân Hoán cố ý giả ngu: “Không biết, huynh tự đi hỏi đi.”

Nếu như không có lý do chính đáng, Vương Duyệt không thể tùy ý ra vào hoàng cung.

Nhưng có một nơi hắn có thể không cần qua thông báo cũng có thể ra vào — phủ Đại tư mã của Tề vương. Mọi người đều biết, phủ Đại tư mã có một con đường nối thẳng đến Tây Uyển hoàng cung.

Vương Duyệt quyết định đi đường vòng gặp Thanh Hà.

Hắn lấy việc báo cáo động tĩnh gần đây của Thành Đô vương làm lý do, đi đến phủ Đại tư mã tìm Tề vương.

Cũng đúng lúc, đám thuộc hạ nói giờ phút này Tề vương đang ở hoàng cung.

Vương Duyệt thuận nước đẩy thuyền, tiến vào cung từ lỗ hổng Tây Uyển.

Trước kia chỉ nghe nói, lần đầu tiên Vương Duyệt đi trên con đường lớn thông về phía hoàng cung, nhìn cái lỗ thủng trên bức tường Tây Uyển đủ có thể chứa tám chiếc xe bò cùng nhau đi qua, hắn mới chính thức cảm nhận được sự bất an của Thanh Hà — Một khi Tề vương có lòng mưu phản bức thoái vị, quân đội mấy vạn người giống như nước chảy, trong thời gian một chén trà là có thể từ đường đi thông vào hoàng cung, khống chế cả tòa hoàng thành.

Tề vương quá đáng như thế, chẳng trách Tôn Hội ở Giang Nam cũng nghe nói ông ta muốn làm phản.

Nhưng mà, rõ ràng Tề vương không có ý soán vị, ông ta nhìn chằm chằm vào đối thủ là Thành Đô vương mà!

Chẳng lẽ phán đoán của mình sai rồi? Vương Duyệt bắt đầu dao động.

Vương Duyệt đi về phía cung Vị Ương — đây là cung điện của Hoàng hậu Dương Hiến Dung, nhất quốc chi mẫu tượng trưng. Thanh Hà ở trong một thiên điện phía Tây của cung Vị Ương, rất gần với chính điện của mẹ.

Nhưng trước cung Vị Ương, Vương Duyệt lại nhìn thấy được xe bò và các thị vệ đi cùng của Tề vương, rất là phô trương, mênh mông cuồn cuộn đều chờ ngoài cung Vị Ương.

Tề vương đến cung Vị Ương làm gì?

Vương Duyệt xoay người đi đến cửa sau của cung Vị Ương, trông thấy ở cửa sau chính là tâm phúc của Phan Mỹ nhân, quen với Vương Duyệt nên thả cho hắn đi vào.

Lúc còn nằm trong tả, Vương Duyệt thường xuyên được mẹ Tào Thục bế đến cung Vị Ương, cùng Thanh Hà lớn lên, cho nên cực kỳ quen thuộc địa hình nơi đây. Đầu tiên hắn đi đến tẩm cung của Thanh Hà, nhưng từ xa đã nhìn thấy Thanh Hà khoác áo lông chồn, đi guốc gỗ chống trượt, vội vàng đi về phía chính điện cung Vị Ương.

Muội ấy đi gặp Dương Hoàng hậu?

Vương Duyệt xa xa trông thấy Thanh Hà đi về phía chính điện, nhưng bên ngoài chính điện là thị vệ mặc giáp của phủ Đại tư mã vây quanh, bọn họ cầm thương đứng gác, cách ba bước là một người đứng, bảo vệ nghiêm ngặt.

Thanh Hà đến gần, hộ vệ nâng cao thương ngăn cản, thế mà lại không cho Thanh Hà đi qua.

Thanh Hà lạnh lùng nói: “Ta đi gặp mẫu hậu, các ngươi có ý gì? Nơi này là hoàng cung, tất cả cung điện ta đều vào được, đừng có ngăn cản.”

Thị vệ nói: “Tề vương điện hạ đang có chuyện quan trọng thương nghị với Hoàng hậu, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.”

Thanh Hà cười ha ha: “Ồ, ta còn tưởng rằng nơi này là phủ Đại tư mã đấy, Tề vương thế mà còn có tác dụng hơn bản công chúa.”

Thanh Hà thu nụ cười lại: “Cút đi!”

Đám thị vệ không nhúc nhích, mũi đao lạnh lẽo của trường thương hướng về phía Thanh Hà, cũng không chịu thu lại.

Thanh Hà cũng không dây dưa nữa, quay người rời đi.

Vương Duyệt cảm thấy kỳ quái, hành động hôm nay của Thanh Hà và Tề vương đều không thích hợp. Hắn bèn theo dõi Thanh Hà. Thanh Hà giống như đã sớm chuẩn bị, có thị nữ dắt một con ngựa đi tới, Thanh Hà cởi áo lông chồn ra, quăng lên mặt tuyết, bên trong thế mà lại là một thân trang phục người Hồ, bên ngoài Hồ phục là nhuyễn giáp.

Vương Duyệt vừa thấy sẽ hỏng việc thì chạy về phía Thanh Hà, nhưng Thanh Hà đã thúc ngực xông thẳng đến chỗ người canh gác, ở trên ngựa giương cung cài tên, vọt về phía thị về vừa rồi ngăn cản nàng.