Editor: Xoài
Beta: Hoàng Lan Thanh Hà đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị người tình trong mộng là Vương Duyệt ôm lấy, hai chân cách mặt đất, hồn càng rung động, bay lên chín tầng mây! Mình nằm mơ đúng không? Vương Duyệt vậy mà lại ôm mình! Chỉ mong mộng dài không muốn tỉnh. Sau khi cái cân hình người Vương Duyệt dùng hai tay đo cân nặng cho Thanh Hà xong thì nhẹ nhàng đặt nàng xuống, hai chân chạm đất nhưng hồn nàng còn đang bay trên trời đây. Cái ôm tốt đẹp quá ngắn ngủi, Thanh Hà không vừa lòng, trong lòng sinh ra một kế: “Huynh bao nhiêu ký?” Vương Duyệt suy nghĩ một chút: “Không biết, hẳn là không khác biệt lắm với tỷ tỷ muội.” Thanh Hà mở cánh tay ra nhào tới, Vương Duyệt nhanh nhẹn né tránh: “Muội làm gì vậy?” Thanh Hà có suy nghĩ gây rối đối với Vương Duyệt: “Ta cũng muốn đo cân nặng của huynh xem huynh nặng bao nhiêu.” Chính là muốn ôm huynh. Vương Duyệt mang vẻ mặt tôn trọng phong kiến: “Không được, muội chưa từng nâng cọc buộc ngựa, lại không ôm được ta thì cân thế nào được? Quả thật là làm càn.” Quỷ kế ôm Đàn lang của Thanh Hà cuối cùng cũng thất bại. Vương Duyệt nói: “Ta đưa muội hồi cung.” Thanh Hà rất thất vọng, trái tim thiếu nữ vừa mới bị Vương Duyệt trêu chọc nổi lên không có chỗ để, nàng nói: “Ta không hồi cung nữa, ta muốn đến trường ngựa Kim Câu học cưỡi ngựa bắn cung với Tuân Hoán.” “Vậy ta đưa muội đến trường ngựa.” Vương Duyệt dùng biểu cảm chủ nhiệm lớp để hỏi nàng: “Bây giờ bắn mười phát thì mấy phát trúng?” “Mười phát thì tám phát trúng?” “Hồng tâm?” “Bia ngắm thôi.” Vương Duyệt im lặng. Trường ngựa Kim Câu, Thanh Hà và Tuân Hoán gặp mặt, lấy cớ thay quần áo, nàng kéo Tuân Hoán vào trong lều vải: “Đợi chút nữa muội giẫm trên mặt băng, làm bộ bị ngã rồi nói bị trặc chân.” Tuân Hoán hừ một tiếng: “Nói đùa, ta sẽ bị ngã à?” Thanh Hà nói: “Muội làm theo lời ta nói, buổi tối sẽ mời muội ăn lê giòn nhà Nhung kẹt xỉ.” Tuân Hoán lập tức ch4y nước miếng, từ khi về nhà thì chưa từng ăn được lê ngon như vậy. Tuân Hoán tìm một vị trí tuyết đọng, làm một cú ngã giả vờ. Thanh Hà và Vương Duyệt vội vàng đỡ nàng ấy vào phòng, Tuân Hoán nói: “Chân ta đau, hình như trẹo rồi, ta lấy dầu thuốc xoa bóp, hôm nay tỷ tự luyện tập đi.” Thanh Hà bắt đầu chính là một trận bắn tên mạnh mẽ, không có một cái nào trúng tâm, còn có một mũi tên dứt khoát không trúng bia. Vương Duyệt không nhìn được nữa, đi qua tay cầm tay dạy nàng. Vương Duyệt chạm vào tay của mình rồi! Ôi chao, khuôn mặt huynh ấy chỉ cách mình ở khoảng một quyển sách, hô hấp của huynh ấy đều phun vào trong cổ của mình, nhột quá, tê dại quá, vui quá… Đến khi trời tối, Thanh Hà thỏa mãn tâm nguyện, cuối cùng cũng tìm được cảm xúc tay, bắn trúng hồng tâm một lần. Vương Duyệt với thể xác và tinh thần đều mệt mỏi sâu sắc bội phục Tuân Hoán. Dạy công chúa mềm mại yêu kiều đánh không được chửi không được rống cũng không được như Thanh Hà quá mệt, mấy ngày này Tuân Hoán rốt cuộc làm sao mà kiên trì nổi vậy. Khi trời tối, cái chân bị trẹo của Tuân Hoán khỏi ngay lập tức, nàng ấy tràn đầy sức sống nhảy lên lưng ngựa: “Chúng ta đi thôi.” Đi được mấy con phố thì Vương Duyệt phát hiện ra điều không đúng: “Thanh Hà hồi cung, Tuân Hoán về nhà, ba người chúng ta không cùng đường, sao các muội lại đi theo sau ta?” Tuân Hoán chỉ vào Thanh Hà: “Ta không có đi theo huynh, ta đi theo tỷ ấy.” Thanh Hà nói việc ăn nhờ ở đậu ngủ chực ở nhà Vương Duyệt trong Vĩnh Khang lý đến mức đường hoàng: “Ta nhớ Kỷ Khâu Tử phu nhân, đi thăm bà ấy một chút.” Tuân Hoán nhìn Vương Duyệt nói phụ họa: “Ta cũng nhớ mẫu thân huynh.” Tháng trước hai người trộm hồng đông lạnh của nhà lão Vương sát vách, Nhung kẹt xỉ đã trừ một tháng tiền lương của ta, tháng này lại tới nhà ta… Vương Duyệt mười hai tuổi đã sớm cảm nhận được áp lực của đàn ông nuôi gia đình. Dự cảm tháng này lại không nhận được tiền lương. Tuân Hoán và Thanh Hà cùng nhau mua chậu hoa hải đường được thợ tỉa hoa thúc nở sớm xem như là lễ vật. Ở Vĩnh Khang lý, Kỷ Khâu Tử phu nhân Tào Thục thấy con trai mang hai cô gái về, nhất là nhìn thấy Thanh Hà thì lập tức vui như nở hoa: “Các con đến là ta vui nhất, còn mang quà làm gì. Hơn nửa tháng không gặp, các con lại cao lên rồi.” Có khách quý tới, Tào Thục lại đi đến nhà lão Vương bên cạnh mua lê giòn chiêu đãi khách. Nhung keo kiệt lần lượt dùng tăm trúc chọc hạt lê. Tuân Hoán đã ăn được lê giòn như ý nguyện, lòng tham không đáy, còn thèm hồng đông lạnh của nhà hàng xóm, nàng ấy lấy việc đi tản bộ ở sân tiêu thực làm lý do, cùng Thanh Hà đi trộm. Tuân Hoán leo lên thang, Thanh Hà đưa công cụ gây án. Chỉ có điều lần này Vương Nhung đã sớm phòng bị, ông ấy cũng chuyển một cái thang tới, leo lên đầu tường, cùng Tuân Hoán hai mặt nhìn nhau. Vương Nhung: “Lực cánh tay của Hoán Nương Tuân gia không tệ lắm, sào trúc nặng nề như vậy mà xoay không tốn sức chút nào.” Bắt trộm có tang vật. Tuân Hoán có chút nóng mặt, Thanh Hà nghe thấy động tĩnh ở đầu tường thì nhanh chóng che mặt áp sát vào vách tường, hy vọng Vương Nhung mắt mờ, không nhìn thấy nàng. Vương Nhung: “Công chúa Thanh Hà, hai người đã tò mò về nhà chúng ta như vậy thì đến nhà chúng ta làm khách đi, hồng đông lạnh thì ăn thoải mái.” Bị người ta bắt tại trận thì không thể thiếu việc đến cửa nhận lỗi. Thanh Hà lo sợ bất an, kéo Vương Duyệt cùng đi, Vương Duyệt vốn không muốn cùng mất mặt với các nàng. Nhưng hắn không có cách nào từ chối ánh mắt cầu cứu của Thanh Hà, lại mềm lòng rồi: “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.” Thanh Hà gật đầu, nghĩ thầm cũng không phải huynh chưa từng trộm. Vương Duyệt tựa như có thể đọc hiểu được suy nghĩ trong lòng Thanh Hà, nói: “Ít nhất ta chưa từng bị người ta bắt, các muội cũng bất cẩn quá rồi.” Ba đứa trẻ đến nhà xin lỗi, Vương Nhung hỏi: “Đây là chủ ý của ai?” Ba người cùng nhau nói ra: “Là con.” Vương Nhung nói: “Ta chỉ trừng phạt thủ phạm chính, rốt cuộc là ai?” Ba người lại nói: “Con.” Râu trắng của Vương Nhung nhảy lên: “Ồ, còn rất có khí phách, như vậy thì ta không khách sáo nữa, ba người cùng nhau chịu phạt.” Vương Nhung chỉ vào Vương Duyệt: “Gần đây ta nghe con đánh đàn, tiếng đàn du dương, nhất định không phải là vật phàm, con lấy đàn tới đây đánh cho ta nghe.” Thứ ông nói chính là đàn cổ do Thái Văn Cơ tự tay tạo ra. Vương Duyệt quay về ôm đàn. Vương Nhung nói với Tuân Hoán: “Hoán Nương Tuân gia, nghe danh đã lâu, nghe nói con là kỳ tài học võ, trong tay có kiếm Phong Tùng do Kê Khang tạo ra? Múa kiếm cho ta xem, xem con có xứng với kiếm mà lão hữu của ta đúc hay không.” Vương Nhung nhìn về phía Thanh Hà, dừng một chút rồi hỏi: “Công chúa điện hạ có tài nghệ gì?” Điều này đã làm khó Thanh Hà, Thanh Hà suy nghĩ một chút, hình như không có… Lúc này vợ Vương Nhung bưng một đĩa hồng đông lạnh vừa mới hái xuống đi tới: “Khanh khanh, công chúa là thân thể thiên kim, tài hoa há là thứ lấy lòng người khác? Công chúa đến nhà chúng ta làm khách, quả thật là rồng đến nhà tôm, đây là vinh dự của nhà chúng ta.” Thanh Hà nghe, càng ngày càng hổ thẹn. Lúc này Vương Duyệt ôm đàn cổ tới, bài hắn đàn chính là từ khúc do Kê Khang làm, “Phong nhập tùng”. Trong lòng Tuân Hoán có cảm xúc, nàng ấy khua kiếm Phong Tùng mà Kê Khang chế tạo, tung bay như kinh hồng. Người có tài hoa, dù cho chết rồi thì tinh thần mãi còn, tựa như vẫn luôn còn sống. Vợ Vương Nhung ngồi bên cạnh Vương Nhung một cách tự nhiên, lẳng lặng nghe khúc, dưới đèn nhìn Hoán Nương múa kiếm, nhà bọn họ rất nhiều năm rồi không náo nhiệt như vậy. Vợ chồng bọn họ có một trai một gái, con trai cả chết yểu, con gái xuất giá, con thứ duy nhất bị Vương Nhung không thích, dứt khoát cho làm con thừa tự cho em trai, cũng không muốn để lại bất kỳ một người con nối dõi nào. Sau khi tuyệt tự, vợ chồng già không có ràng buộc, trông coi tiền sinh hoạt, trong nhà ngoại trừ mấy lão bộc thì không còn ai khác nữa. Dù sao thì hai người có địa vị cao như bọn họ, dù cho không có con nối dõi thì tương lai sẽ có con cháu của Lang Gia Vương thị lo ma chay cho bọn họ. Hai ông bà tiêu diêu tự tại, chỉ quen có đối phương, có điều đêm nay đột nhiên có thêm ba người trẻ tuổi, chẳng biết tại sao, vợ chồng già ngược lại cảm thấy tịch mịch thê lương, muốn giữ bọn họ lại chơi thêm một lúc. Một khúc “Phong nhập tùng” kết thúc, Tuân Hoán cũng bày ra một chiêu thức thu kiếm. Vợ Vương Nhung nói: “Khanh khanh, ta muốn nghe khanh khanh đàn “Tửu cuồng”. Từ khúc mà Nguyễn Tịch làm, phối hợp với đàn cổ của Thái Văn Cơ, lại do người cuối cùng của Trúc lâm thất hiền là khanh khanh đàn tấu, quả thật là tuyệt phối.” Lần này không chỉ có vợ Vương Nhung có hứng thú, ba người trẻ tuổi cũng rất chờ mong, muốn nghe xem cây đàn cổ này nở rộ ra ý vị khác biệt thế nào dưới tay Vương Nhung. Vợ Vương Nhung không ngừng gọi “Khanh khanh”, ba đứa trẻ nghe được đều rất ngạc nhiên, vợ gọi chồng là phu quân, đàn ông gọi vợ yêu là “khanh khanh”. Nhưng “khanh khanh” là ngôn ngữ riêng nơi khuê phòng, vợ chồng riêng tư mới xưng hô như vậy, vợ Vương Nhung thế mà lại gọi khanh khanh trước mặt mọi người, hiếm có thật. Mặt mo của Vương Nhung ửng đỏ: “Đàn “Tửu cuồng” thì được, có điều sau này bà đừng gọi ta là khanh khanh nữa, không hợp lễ nghi. Vợ Vương Nhung cười nói: “Hôn khanh yêu khanh, gọi là khanh khanh. Ta không khanh khanh thì ai làm khanh khanh?” (*) Là ý nói, ta yêu ông mới gọi ông là khanh khanh, ta không gọi ông là khanh khanh thì ai gọi ông là khanh khanh? (*): Trích từ “Thế thuyết tân ngữ”. Lại tỏ tình trước mặt mọi người! Ba đứa trẻ bị đôi vợ chồng già này nhét cơm chó, đây là sự trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ. Trừng phạt biến thành lễ hội âm nhạc, danh môn sĩ tộc chính là biết cách chơi. Trong chốc lát tan tiệc, ba người trở về, Vương Duyệt đi ở phía trước thắp đèn lồng soi đường cho hai thiếu nữ phía sau. Thanh Hà hướng về phía bóng lưng Vương Duyệt, mở miệng rồi khép lại, làm khẩu hình chữ “khanh khanh”, vụng trộm gọi Vương Duyệt là khanh khanh. Tuân Hoán trong lúc lơ đãng nhìn thấy nàng ấy nhe răng toét miệng run rẩy, hỏi: “Miệng tỷ làm sao vậy?” Nghe vậy thì Vương Duyệt dừng bước, dùng đèn lồng soi Thanh Hà. Thanh Hà gượng cười nói: “Ta đau răng. Có lẽ là vì hồng đông lạnh ngọt quá.” Thanh Hà và Tuân Hoán vẫn ở chung một phòng, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu thì Vương Duyệt gõ cửa đưa qua một cái bao bố: “Trong này là hồ tiêu, đặt hồ tiêu ở chỗ đau răng rồi cắn, sẽ giảm bớt cảm giác đau.” Tuân Hoán: Hình như có gì đó không đúng? Vương Duyệt cũng quá tốt với Thanh Hà rồi đấy! Mẹ mình cũng không cẩn thận quan tâm mình như thế. Trái tim thiếu nữ của Thanh Hà nhảy điên cuồng, trong lòng gọi khanh khanh còn chưa đủ, còn giấu mình trong chăn thấp giọng gọi khanh khanh, chỉ sợ bị người ta nghe được tâm tư thiếu nữ. Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm sau, trên buổi triều sáng, Tề vương Tư Mã Quýnh dâng tấu chương, thêm các loại phong thưởng cho Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh như cửu tích, hoàng việt. Đây là sự thăm dò của Tề vương đối với Thành Đô vương, xem ông ta có nhận hay không. Tề vương lên tiếng, quần thần ai cũng nghe theo, Hoàng đế ngốc cứ ký tên đóng dấu, cực kỳ nghe lời. Nhưng mà phong thưởng đến đất phong, Thành Đô vương tự xưng bản thân tài năng kém cỏi, từ chối các loại phong thưởng lễ cửu tích giống như Tề vương. Tề vương cảm thấy có chút không đúng, tìm Vương Duyệt thương nghị: “Thành Đô vương cúi đầu phục tùng ta, từ chối lễ cửu tích là có ý gì? Hình như cũng không có dáng vẻ khiêu chiến ta.” Nếu đã như vậy thì vì sao lại dùng Tôn Tú uy hiếp Tôn Hội đến ám sát mình? Vương Duyệt đã sớm chuẩn bị, nói: “Thành Đô vương thật là dối trá, ông ta cố ý từ chối để ra vẻ tài đức sáng suốt. Ta có được tin tức, gần đây Thành Đô vương thu mua vật liệu gỗ số lượng lớn, dùng để chế tạo quan tài, trận chiến Cần Vương lần này, bất kể là địch hay ta, chỉ cần chết thì đều có thể nhận được một bộ quan tài an táng miễn phí từ Thành Đô vương. Trong quân đều khen Thành Đô vương rộng lượng nhân hậu.” “Còn có Dương Địch (*) (nay là Vũ Châu ở Hà Nam) bởi vì chiến loạn lần này mà mất mùa, lương thực cứu nạn thiên tai của triều đình vẫn chưa được phát tới. Thành Đô vương lấy ngay ra một trăm năm mươi nghìn hộc (*) lương thực từ trong kho riêng cứu tế nạn dân, dân gian cũng khen Thành Đô vương là một hiền vương.” *Hộc là đơn vị đo lường thời xưa dùng để đong thóc. Một hộc thóc nặng một tạ. “Thành Đô vương thu mua lòng quân và lòng dân ở khắp nơi, ông ta muốn làm gì? Tề vương điện hạ đừng bị tư tưởng từ chối thêm cửu tích của ông ta làm cho mê hoặc!” Tề vương vỗ bàn một cái: “Ghê tởm!” Muốn làm gì? Đương nhiên là cướp vị trí Đại tư mã của mình rồi! Vương Duyệt tiếp tục châm ngòi: “Thành Đô vương lòng lang dạ thú, hai tay chuẩn bị, một mặt phái Tôn Hội ám sát, một mặt thu mua lòng quân lòng dân, chuẩn bị cho sau này đoạt quyền.” Có một nửa lời của Vương Duyệt là đúng, lần Cần Vương này Thành Đô vương không vớ bở được gì cả, bị tôn thất nhánh bên là Tề vương đoạt trước, ông ta làm em trai của Hoàng đế ngốc, lại có chiến công từng đống, ông ta không phục liền nghĩ ra chủ ý cứu nạn thiên tai và tặng quan tài, thu mua lòng người, tích lũy vốn liếng chính trị, chuẩn bị tương lai Đông Sơn tái khởi. Vị trí Đại tư mã không dễ ngồi. Một đống phiên vương họ Tư Mã muốn giành với mình. Tề vương lo lắng không thôi, dùng cái gì để giải sầu? Chỉ có rượu ngon và mỹ nữ, thế nhưng rượu ngon dễ kiếm, mỹ nhân khó cầu. Từ khi gặp Dương Hiến Dung, trong mắt Tề vương không chứa được những phụ nữ khác nữa. Thế nhưng Dương Hiến Dung ở trong hoàng cung, cũng không phải là người Tề vương muốn gặp là có thể gặp được. Làm sao bây giờ? Tề vương nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu — xây dựng thêm phủ Đại tư mã. Phủ Đại tư mã và hoàng cung cách nhau một cái thương lý, Tề vương rào ngăn thương lý vào phủ Đại tư mã, ép buộc toàn bộ bách tính thương gia ở thương lý phá bỏ dời đi nơi khác, đập đi xây lại. Lần này, phủ Đại tư mã và hoàng cung là hàng xóm. Thế nhưng Tề vương vẫn không vừa lòng, ông ta sai người đục lỗ trên tường vây Tây Uyển của hoàng cung, xây một cái cửa, như vậy thì ông ta có thể nối thẳng phủ Đại tư mã đến Tây Các hoàng cung. Tề vương có thể tản bộ từ nhà mình xuyên qua cửa nhỏ ở tường phía Tây đi vào hoàng cung, hoàn toàn không cần đi cửa lớn, hoàng cung chính là hậu hoa viên của nhà ông ta. Mà bên cạnh Tây Các chính là cung Vị Ương của Hoàng hậu Dương Hiến Dung!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)
Chương 36: 36
Chương 36: 36