TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp
Chương 53: Chương 53


Em… còn cần tôi không?Lý trí và tình cảm là luôn là hai mặt đối lập trái ngược nhau trong đời sống tinh thần của con người.
Trước kia lúc mới rời khỏi cô, lý trí của anh chiếm thế thượng phong.
Nhưng sau bao nhiêu ngày giãy dụa, vào khoảnh khắc lại nhìn thấy cô lý trí của anh đã sớm bay tan tát không còn lại gì.
Khi cảm xúc nóng bỏng chi phối, thú tính nguyên thủy sẽ được bộc lộ.
Cậu thiếu niên điên cuồng hôn đôi môi cô gái anh yêu, gấp gáp li3m mút, gặm cắn, xâm chiếm.
Sau những đêm mơ liên tục hơn mười ngày thì cánh môi mềm mại của cô đã hóa thành hiện thực, ngọt ngào và thơm say đến mức khiến anh muốn ngừng mà không được.
Trương Mạn bị anh hôn tới hít thở khó khăn, chỉ có thể lấy bàn tay đang che mắt cô ra, khẽ đẩy anh, há miệng thở dốc.
Chưa thở được mấy hơi thì con ngươi cậu thiếu niên lại sa sầm nghiêng người qua, giam cô trong ngực, chống đầu gối trên sofa, dáng vẻ nguy hiểm.
Trương Mạn đưa tay che môi của hai người, không chịu yếu thế nhìn anh.
Trên đầu hai người họ có một chùm đèn rất lớn, trên chiếc ghế sofa làm từ gỗ tử đàn, cô đang nửa nằm nửa ngồi mà anh thì ngồi quỳ trước người cô, hai người họ đối diện nhau, giằng co, ai cũng không chịu nhường nhịn.
Cả người cậu thiếu niên nhếch nhác phờ phạc, có ánh nước lóng lánh bên trong đôi mắt bướng bỉnh đỏ hoe, thậm chí còn có vệt nước đọng trên hàng mi dài của anh.
Sao lại giống như con thú nhỏ mình mẩy đầy vết thương nhưng khư khư không chịu khuất phục đang giấu mình trong hang tối thế này.
Anh vừa khóc.
Trái tim Trương Mạn run rẩy, đưa tay muốn chạm vào mắt anh.
Song cậu thiếu niên cảnh giác lùi lại, bị cô nhìn ra những luống cuống và lúng túng của mình đặng chỉ có thể quay đầu đi.
Lòng Trương Mạn như kim đâm.
Phải rồi, anh rời xa cô cũng không hề dễ chịu, chắc chắc là phải đấu tranh rất lâu mới đưa ra quyết định mà.
Anh đã sống như thế nào trong những ngày tháng cô không ở bên cạnh anh đây? Ngày tháng như thế nào mới có thể luyện thành ánh mắt như vậy, khiến cô không thể nào nhìn nổi —— chỉ liếc mắt một cái mà trái tim liền như kiến cắn, liền nghĩ thôi thì nghe theo anh hết, thuận theo anh hết, cưng chiều anh hết.
Cậu thiếu niên cô yêu thật sự đã chịu quá nhiều giày vò rồi.
Nhưng cô không thể mủi lòng được —— nếu cô để anh đi, hậu quả kia cô không muốn trải nghiệm nó thêm lần nữa đâu.
Cô biết bây giờ anh rất bướng bỉnh và yếu đuối nhưng chỉ có anh mới có thể đập tan những mâu thuẫn và giằng xé trong nội tâm anh.
Trương Mạn càng thêm quyết tâm, giọng nói mang theo giễu cợt: “Sao nào? Bây giờ tôi đã không còn là bạn gái cậu nữa rồi, cho nên bạn học Lý Duy ơi, cậu muốn khiếm nhã với tôi sao?”
“Nếu cậu cảm thấy chúng ta không còn liên quan gì với nhau nữa, vậy từ nay về sau cậu đừng đụng vào bất kì nơi nào trên người tôi, đồng thời chúng ta cũng không cần gặp lại nhau.”
Cô cố nén xót xa trong tim, không giữ cho anh một chút tình cảm, cũng không cho anh bất kì con đường lui nào.
Tất nhiên, lựa chọn luôn không chỉ có một.
Vì thế cô càng đưa ra điều kiện hấp dẫn hơn.

“Nếu bây giờ anh thừa nhận em vẫn là bạn gái của anh, vậy chúng ta sẽ tiếp tục nụ hôn vừa rồi.”
Quả nhiên cậu thiếu niên nghe xong hai lựa chọn liền trầm mặc.
Sau khi bắn pháo hoa xong thành phố N chìm vào im lặng khiến khu biệt thự giữa sườn núi này càng giống một chốn đào nguyên tránh xa những xô bồ, ồn ào vào ngày cuối cùng của năm.
Trong nhà chỉ có hơi thở của hai người bọn họ.
Anh chợt nhớ đến mấy ngày này, mấy ngày rời xa cô.
Mấy ngày nay anh ở lì trong căn nhà này, mỗi ngày ngoài trừ nhớ cô chính là đều rơi vào những ảo tưởng vô tận.

Những ảo tưởng mơ hồ kia giống như được bắt đầu từ hôm đó, nó đã nhấn mở một công tắc sau đó hoàn toàn bùng nổ.
Anh không thể khống chế được bản thân nữa rồi.
Khi thì Janet, khi thì Nick, thậm chí có khi anh vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy bọn họ đứng ngay sau lưng anh, thật rõ ràng và hữu hình.
Cả ngày cả đêm, anh không thể phân biệt được đâu là ảo đâu là thực, thậm chí có lúc mê mê mang mang anh sẽ cho rằng anh, Janet và Nick thực sự đang sống trong căn nhà này, và chưa từng ra ngoài.
Thậm chí anh còn cho rằng trường học, Mạn Mạn, mọi thứ trên thế giới này đều là ảo giác của anh.
Khi tinh thần và trí tuệ tỉnh lại anh sẽ rơi vào trạng thái cáu kỉnh và tự chán ghét bản thân mãi mãi.
Vốn dĩ trước giờ anh là một kẻ điên mà.
Anh của như vậy làm sao có tư cách để nắm tay cô một lần nữa đây? Anh có thể cho cô cái gì chứ?
—— Chọn đi, giống như quyết định ban đầu không gặp nhau nữa.
Không bao giờ gặp lại cô nữa.

Cả đời này anh không muốn tổn thương cô.
Một lát sau, cậu thiếu niên mở miệng một cách khó khăn.
“Mạn Mạn, tôi…”
Câu nói kẹt trong cuống họng giống như một khúc xương cá đâm mạnh vào thịt, không xuống được cũng không lên được.
Rõ ràng hôm đó cũng chọn như vậy, nhưng tại sao gặp lại cô anh lại không thể nói ra chứ?
“Anh cái gì? Anh nói đi chứ, có phải chúng ta đã chia tay không? Trong thư chính anh nói chia tay, em muốn nghe chính miệng anh nói một lần.

Anh nói lại lần nữa đi, hiện tại chúng ta là quan hệ gì? Nếu anh nói chúng ta không có quan hệ gì với nhau, là bạn học bình thường, em sẽ rời đi ngay bây giờ, và sẽ không quan tâm đến anh nữa.”
Trương Mạn nhìn những giằng co trong mắt anh, tiếp tục ép hỏi, không cho thêm anh bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào.

Ánh mắt cậu thiếu niên càng lúc càng sa sầm, trái cổ hơi lăn.
Giằng co duy nhất còn sót lại trong mắt anh rốt cuộc cũng vỡ tan sau khoảng thời gian im lặng đằng đẵng.
Anh không có cách nào lừa gạt bản thân nữa.
—— Có lẽ có chút lý trí nào đó đang nhắc nhở anh hãy rời khỏi cô, nhưng hàng triệu tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, hãy thừa nhận đi, cậu muốn cô ấy, cậu muốn cô ấy ở bên cạnh cậu mà.
Thế cô sức yếu.
Trái tim cậu thiếu niên đau đớn co rúm, anh thở dài một hơi, yếu ớt ôm và tựa đầu vào cổ cô.
Cuối cùng cũng thừa nhận.
Con người đều ích kỷ, anh cũng không phải thánh nhân.
Anh xé nát trái tim mình thành hai nửa, buộc bản thân phải rời xa cô nhưng cô khăng khăng kiên trì tìm anh như vậy, ép hỏi anh như vậy thì muốn anh còn có thể kiên trì như thế nào đây?
Trong giọng nói của cậu thiếu niên mang theo bảy phần đau đớn, ba phần khàn đặc, lúc thốt ra khỏi miệng giống như nham thạch trên sa mạc —— vật lộn nhiều năm, cuối cùng vẫn bị cơn cuồng phong trên sa mạc hóa thành cát đất đầy trời.
“Mạn Mạn, em là sinh mạng của tôi, là người quan trọng nhất của tôi.”
“Em… còn cần tôi không?”
Hơi thở anh nặng nề nóng rẫy, phả vào cổ cô.
Rốt cuộc Trương Mạn cũng không kiềm chế được nữa.
Tận mắt nghe thấy anh bất lực thừa nhận khiến cô không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Cô đưa tay, vòng tay sau lưng cậu thiếu niên, mí mắt khẽ chớp làm nước mắt nóng hổi rớt xuống.
“Cho nên anh chọn cái thứ hai sao?”
Cô cẩn thận xác nhận lại.
Cậu thiếu niên cọ vào cổ cô, không biết làm sao cho đặng đáp: “Ừm, cái thứ hai.”
Sẽ không tiếp tục rời xa cô nữa.
Cuối cùng Trương Mạn cũng cười rồi.
Cơ thể căng thẳng lâu như vậy đột nhiên được thả lỏng, lúc này cô thật sự cảm thấy bắp chân đau nhức và cơn đau mang theo ngứa nhẹ chỗ nẻ da do gió thổi trên lỗ tai vào hai ngày trước.
Vừa rồi cô thật sự rất sợ, rất sợ anh sẽ nói anh vẫn muốn rời xa cô.
Đôi khi đối phó với anh thực sự không dễ dàng chút nào.
“Cần, em cần, chỉ cần anh còn chọn em em sẽ cần anh.”

Cô sợ anh đổi ý nên sốt sắng gật đầu.
Cậu thiếu niên ngẩng đầu lên, mặc dù trong mắt luôn ẩn chứa hoang mang và lo lắng với tương lai nhưng sau khi cô gật đầu vẫn xuất hiện niềm mừng rỡ như điên.
Trương Mạn ôm anh, rất giữ chữ tín thực hiện lời hứa của lựa chọn thứ hai.
Thoạt đầu cô nhẹ nhàng hôn lên mắt anh, dùng môi mình lau sạch vệt nước ẩm ướt kia, sau đó nâng cằm anh lên, đến gần anh và ngập ngừng dừng lại trên môi anh.
Cánh môi anh khẽ run, mềm mại đến mức chân thực, khó thể ngụy trang.
Sau khoảnh khắc dừng ngắn ngủi, cậu thiếu niên bắt đầu đảo khách thành chủ, vừa gấp gáp vừa nhiệt tình đáp lại cô.
Phần thưởng cho lựa chọn chính xác này sẽ được sử dụng mà không cần để dành.

Đợi đến khi hai người họ nhớ cần phải ăn mì thì mì đã trương hết lên, sợi mì dính vào nhau, mùi vị rất tệ.
Mì vị hải sản nhạt nhẽo, thậm chí túi rau cải đi kèm cũng rất sơ sài, có lẽ đây là bữa cơm tất niên khó ăn nhất mà Trương Mạn từng ăn.
Song hôm nay thật sự cô đã đi rất nhiều, lại leo núi, vừa rồi còn đọ sức với anh lâu như vậy nên đói đến mức da bụng cụng da lưng luôn rồi.

Thế là cô không tiếp tục suy nghĩ có ăn hay không mà cau mày giải quyết xong bát mì rồi mới đặt đũa xuống.
Cô ngước mắt nhìn cậu thiếu niên vẫn đang ăn mì.
Anh luôn duy trì tốc độ không nhanh không chậm, thậm chí không hề cau có như thể không hề có chút thích hay không thích nào với tô mì này.
Trương Mạn mở chiếc túi anh vừa đặt trên bàn, ngoài túi mì gói anh vừa lấy thì bên trong còn có hai túi lớn khác, mỗi cái có năm gói.
Trữ mười lăm gói, thật không biết anh muốn ăn chúng trong bao lâu nữa.
Cô đặt đũa xuống, sáp qua nắm lấy tay anh: “Lý Duy, anh ăn mì gói bao lâu rồi?”
Cậu thiếu niên nghiêm túc nhìn cô nhưng không tiếp tục nói dối nữa.
“Mười ngày.”
Gần giống với đáp án mà cô lường trước.
“Vậy hai ngày kia thì sao? Ăn ở bên ngoài? Hay là… nhịn đói?”
“… Ừm.”
Nhịn đói.

Hai ngày vừa rời khỏi cô kia chỉ cần nhớ lại bàn tay đã đặt trên cổ cô vào tối hôm đó anh liền nôn thốc nôn tháo thì sao có thể ăn được bất cứ thứ gì nữa.
Lòng Trương Mạn mềm nhũn, ngồi gần anh hơn một chút: “Tại sao không kêu đồ ăn ngoài?”
“… Tôi không thể mở di động.”
Nghe câu trả lời này Trương Mạn vừa tức vừa quýnh: “Sợ em tìm được anh như vậy hả?”
Cậu thiếu niên lắc đầu một cái.
Thật ra không phải sợ cô tìm được anh, mà là sợ chính anh.

Mở điện thoại lên, anh sẽ không kiềm được mà gọi cho cô mất.
“Vậy mấy ngày qua anh làm gì?”
Nhà anh không có tivi, có thể cũng không bắt mạng, vậy anh đã làm gì trong suốt những ngày qua chứ?
“… Nhớ em.”
Chỉ cần lúc đó anh tỉnh táo thì giờ nào phút nào anh cũng nhớ đến cô.
Trương Mạn nhìn bộ dạng này của anh đột nhiên như quả bóng xì hơi.
“Anh biết mấy ngày nay em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc không? 163 cuộc.

Em đã gởi cho anh rất nhiều tin nhắn nhưng anh không trả lời bất kì tin nào.

Lý Duy, anh nói đi là đi, còn đi dứt khoát như vậy, thật sự tàn nhẫn.”
Tàn nhẫn với cô, càng tàn nhẫn với bản thân anh hơn.
Cậu thiếu niên nghe xong, dây thần kinh hai bên thái dương bắt đầu giật liên hồi.
Anh đặt đũa xuống, khó chịu ôm chầm lấy cô, không biết phải làm gì, phải nói gì mới có thể an ủi được cô.
Xưa nay anh chưa từng nghĩ cô có thể cố chấp như vậy.
“Mạn Mạn, em gầy rồi…”
Anh lần mò bả vai và cổ cô, sau đó vân vê gò má cô mà trái tim quặn thắt.

Cô vốn đã gầy nay càng không có bao nhiêu thịt, cằm nhọn hơn, ngấn mỡ trẻ con hiếm hoi trên mặt cũng không còn nữa.
Gương mặt vốn nhỏ bây giờ còn gầy đi trông thấy khiến đôi mắt kia càng lớn hơn.
Tại sao sẽ như vậy chứ… dựa vào những suy nghĩ ban đầu của anh thì một người mười sáu mười bảy tuổi sau khi nhận được bức thư như vậy sẽ đau lòng, sẽ oán hận, sẽ chán ghét…
Nhưng tại sao cô lại như vậy, cho dù ra sao cũng phải tìm bằng được anh, thời thời khắc khắc nhớ nhung anh, thậm chí sau khi tìm được anh… vẫn cần anh.
Trương Mạn nhìn anh, trong mắt anh giấu quá nhiều thông tin, có đau lòng, có khó hiểu, có mê man.
Anh do dự không dám hỏi, nhưng cô thật sự có thể đọc hiểu tất cả những điều đó vào lúc này.
Trương Mạn tức giận quay qua, cắn mạn vào má anh mãi đến khi có một dấu răng sâu hiện trên mặt anh mới nhả ra.
Cậu thiếu niên khe khẽ rên nhưng không hề tránh, ôm cô để mặc cô phát tiết.
Nhưng vẫn chưa hết giận đâu nhé, Trương Mạn siết chặt nắm tay sau đó đấm mạnh vào người anh, ngoài trừ mặt, đầu, vai, ngực ra thì mọi nơi đều bị cô đánh bừa bãi.
Xương đụng xương, cả hai người đều không có ai thoải mái cả.
—— “Lý Duy, hai chúng ta quen biết nhau lâu như vậy nhưng anh không hề hiểu gì về em cả.”.