Cậu thiếu niên cô tâm tâm niệm niệm.Thời gian lặng lẽ trôi qua, năm mới sắp đến mà Trương Mạn vẫn chưa liên lạc được với Lý Duy.
Mấy hôm nay thành phố N khô ráo, đột nhiên chiều hôm ba mươi trời lại đổ một trận mưa nhỏ.
Trương Tuệ Phương đi chợ mua thức ăn, hai mẹ con đã thống nhất với nhau tối nay sẽ đến nhà chú Từ ăn giao thừa.
Trương Mạn nằm trên giường nghe tiếng mưa rơi bên ngoài.
Dưới lầu, mấy đứa bé nghịch ngợm đang đốt pháo, trời mưa ẩm ướt như thế này làm mấy cu cậu phải tốn khá nhiều thời gian và công sức mới có thể châm đỏ một ống pháo —— nhưng mấy đứa nó vẫn chơi vui vẻ không biết mệt.
Tuổi này thật tốt, không buồn không lo, không cần buồn vì bất cứ điều gì, nghe tiếng pháo nổ, niềm vui đơn giản như vậy cũng có thể khiến bọn trẻ vui thật lâu.
Trương Mạn nhìn chậu lan Hồ Điệp bên bệ cửa sổ đã khô hơn một nửa vì đã mấy ngày không được tưới nước.
Mười hai ngày.
Anh đã rời xa cô mười hai ngày.
Khi bên anh một ngày trôi qua rất nhanh, nhưng từ khi anh đi, ngày tháng liền trở nên dài dằng dặc.
“Brừ brừ.”
Di động đang đặt ở đầu giường đột nhiên rung lên.Trương Mạn giật nảy như bị điện giật, lập tức cầm lấy di động mở ra.
Là hóa đơn cuối tháng của những người dùng điện thoại.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn kia rất lâu.
Hụt hẫng ư?
Khóe miệng cô cong cong.
Hình như cũng không quá hụt hẫng, giống như cô không mong đợi sẽ là anh.Cùng với thời gian trôi qua, những mong đợi trong lòng cô cũng dần vơi đi, có lẽ một ngày nào đó bỗng nhiên cô có thể chấp nhận được sự rời đi của anh.
Bây giờ chuyện khó khăn nhất chính là mỗi ngày đều xem tin tức ở các nơi.
Weibo, báo chí, netEase News… mỗi ngày cô đều xem tin tức ở nhiều kênh khác nhau, rõ ràng cô rất sợ rất run nhưng vẫn ép mình đọc nó.
Thật may, thật may không nhìn thấy tin tức khiến cô sợ hãi.
Không có những chữ như “Người trẻ tuổi tự sát”, “Người mắc bệnh trầm cảm tự sát” vân vân.
Trương Mạn ngồi dậy, co chân lại, vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Tìm người là chuyện cần rất nhiều can đảm, nghe Trương Tuệ Phương nói gia đình cụ bà sống kế bên đã bán nhà sau đó đi hết Nam Bắc tìm con trai của họ.
Cô cũng như vậy, vì tìm anh thật sự cô đã đi rất nhiều nơi.
Hai ngày trước, thậm chí cô còn đi đến thành phố Z một mình.
Cô đến công viên hải dương kia, đi dạo hết các ngóc ngách trong công viên, cô luôn nghĩ biết đâu anh sẽ ở đó nên không dám chớp mắt, cứ tìm, cứ tìm, biểu diễn cái gì, chương trình gì cô đều không xem.
Cô còn đi đến nhà nghỉ hai người từng ở kia, ông chủ kia nghe nói cô không mướn phòng mà chỉ muốn hỏi thăm người liền lạnh lùng nói chưa từng nhìn thấy anh.
Cô lo ông ta gạt cô nên ngồi xổm trước cửa nhà nghỉ, chờ suốt mấy tiếng đồng hồ.
Thành phố Z đang có tuyết rơi, nhiệt độ âm bảy tám độ, lạnh đến thấu xương.
Cô không mang theo tai chụp anh tặng, gió biển lạnh lẽo thổi mạnh vào tai, cơn đau xuyên thấu đó đã phần nào di dời nỗi tuyệt vọng và bất lực của cô.
Mà chuyện khó khăn hơn những thứ này, chính là nhớ anh.
Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh, ví như hiện tại.
Một mình anh trải qua như thế nào đây.
Có ăn uống đầy đủ không, có ra cửa sưởi nắng không, có đến bệnh viện chữa bệnh, nghe lời bác sĩ và uống thuốc đúng giờ như những gì anh nói trong thư không.
Cô muốn nói với anh rất nhiều, bệnh trầm cảm cần phải sưởi nắng nhiều, phải ngắm mặt trời mới có thể cảm nhận được hi vọng của cuộc sống.
Thành phố N và thành phố Z, dẫu mưa dẫu tuyết thì vẫn không có mặt trời.
Giờ phút này thậm chí cô nghĩ rằng thật may vì anh đã đến một thành phố khác mà không sống ở thành phố N.
Có lẽ thành phố mà anh đang sống sẽ khác với thành phố N và thành phố Z, có lẽ thành phố đó sẽ có ánh mặt trời.
Đợi đã…
Thật may vì anh không sống ở thành phố N.
Tại sao cô có thể khẳng định anh không sống ở thành phố N chứ?
Đột nhiên Trương Mạn ngẩng phắt đầu lên.
Trong thư anh nói anh sẽ đến thành phố khác chữa bệnh.
Từ lúc nhìn thấy email của anh cô liền khăng khăng cho rằng anh muốn đến thành phố khác.Hơn nữa lần trước tới nhà anh hàng xóm nói anh mang theo một chiếc vali lớn khiến suy nghĩ của cô lại càng chắc chắn hơn.
Đột nhiên trong đầu cô lướt qua hình ảnh cảnh sát lật tư liệu nhưng bên trong cho thấy không có bất kỳ thông tin xuất hành vé máy bay hay tàu lửa của anh.
Không thể nào.
Nếu anh muốn khiến cô hoàn toàn không tìm thấy anh, nhất định anh sẽ đến một nơi rất xa, như vậy sao có khả năng sẽ đi xe khách.
Anh sẽ không lựa chọn phương pháp kém hiệu quả và chậm chạp này.
Cho nên, chỉ có một khả năng.
Là anh gạt cô.
Anh vẫn đang ở thành phố N.
Anh cố ý dẫn dắt suy nghĩ của cô, nhưng lại trốn ở nơi gần cô nhất.
Trái tim Trương Mạn run rẩy, huyệt thái dương giật liên hồi, cô lập tức ngồi bật dậy ba bảy hai mốt đi xuống lầu.
Đêm ba mươi nên rất khó bắt taxi.
Bởi vì năm đó không phải gia đình nào ở thành phố N cũng có ô tô nên cô ngồi xe buýt.Có rất nhiều người ngồi xe buýt đi mua sắm Tết nên không còn ghễ trống.Vì thế cô phải đứng suốt chặng, bị chen đến suýt tắt thở, khó khăn lắm mới đến được nhà Lý Duy.
Lật đật vào thang máy đi lên lầu, rồi lại điên cuồng nhấn chuông cửa nhang vẫn không có ai đáp lại.
Trương Mạn cắn môi, không từ bỏ ý định.
Cô nghĩ nghĩ sau đó gõ cửa căn hộ sát bên cạnh.
Người mở cửa vẫn là dì hôm trước, rõ ràng bà vẫn còn nhớ cô.
“Cô bé vẫn chưa tìm thấy bạn trai cháu à? Gần đây dì cũng không gặp thằng bé, chắc là chưa về.”
Đột nhiên Trương Mạn như quả bóng xì hơi, bực bội ngồi xuống bậc thềm.
Lẽ nào cô đã nghĩ sai rồi? Thật sự anh đã đến thành phố khác?
Không thể nào, chắc chắn không sai được.
Nếu anh vẫn còn ở thành phố N, nhưng lại không ở nhà, vậy anh có thể ở đâu?
Mạch suy nghĩ của cô đang vô cùng rối thì não bộ chợt lóe lên, nhớ tới những lời anh đã nói khi đứng trên ban công vào ngày hôm đó.
“Yên tâm… năm đó cái ban công kia không phải của ngôi nhà này.”
“Năm đó… trước khi xảy ra chuyện gia đình tôi sống ở một nơi khác…”
Không đúng, gia đình Lý Duy không chỉ có một căn nhà ở thành phố N.
Cô nhanh chóng mở điện thoại lên, gọi cho Trần Phi Nhi.
“Phi Nhi, cậu có biết bạn học nào sống cùng tiểu khu với Lý Duy hồi còn bé không?”
Trước đó Trần Phỉ Nhi đã nghe cô nói sơ qua tình huống của Lý Duy, biết cô vẫn đang tìm anh nên lập tức cúp điện thoại hỏi giúp cô.Không bao lâu sau Trương Mạn có được địa chỉ, đó là một khu biệt thự xa hoa của thành phố N, cách nội thành rất xa, đối diện với bãi biển xinh đẹp và sạch sẽ nhất của phía đông thành phố N.
Trương Mạn hít sâu một hơi.
Cô gắng gượng đứng dậy, choáng váng một lúc lâu mà cơn chóng mặt vẫn không hết.
Cô giữ chặt tay vịn cầu thang, cố chịu đựng cơn chóng mặt mà bước xuống, lúc đi hai chân không kìm được run rẩy.
Cô quá mệt mỏi, cả người đều mệt, hai ngày qua tìm kiếm anh đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô.
Nếu lần này có thể tìm thấy anh thì tốt biết mấy?
Đợi sau khi tìm được anh, cô sẽ bắt đầu ăn uống thật ngon và ngủ đủ giấc.
Không thể làm khổ mình giống như mấy ngày này được.
…
Không có xe buýt đi thẳng đến khu biệt thự mà Trương Mạn không bắt được taxi nên cô chỉ có thể ngồi xe buýt đến trạm gần nhất của khu đó.Cô nhìn bản đồ trên di động, còn ba kilomet nữa.
Ba kilomet.
Ba kilomet mà thôi.
Trương Mạn nhìn con đường lớn quanh co, lắc đầu cười cười, cũng may trời đã tạnh mưa nếu không cô không mang theo ô trông sẽ rất thảm thương.
Con đường lớn uốn lượn dựa vào núi được xây cạnh bãi biển lớn xanh nghít.
Vùng biển này khác với vịnh đông người qua lại trong trung tâm thành phố N, nó rất yên tĩnh, những bãi cát vàng trải rộng chưa bị ai khai phá, cũng không có khách du lịch làm phiền, toát lên vẻ đẹp hoang dã và nguyên sơ.Lúc này mặt trời đang xuống núi, hai bên đường những cột đèn cách nhau mười mét đang dần sáng lên.
Lúc này đương là giờ thủy triều xuống nên có những chuyển động đơn giản.
Giống như tự nhiên nguyên thủy đang cách xa bầu không khí vui vẻ của loài người.
Cho dù là đêm ba mươi Tết hay là ngày thường thì với nó mà nói đều giống nhau.
Khu biệt thự tọa giữa sườn núi, con đường này không có vỉa hè giống như không phải xây cho người đi bộ dùng —— giữa sườn núi có một khu biệt thư, ở đó gia đình nào cũng có xe.Trương Mạn đi dọc theo con đường lớn quanh co, gió lạnh khiến hơi thở của cô trở nên khó khăn, đầu gối cũng nhâm nhẩm đau.
Leo núi luôn chậm hơn đi đường bằng rất nhiều, hơn một tiếng sau lúc trời đã nhá nhem tối cuối cùng Trương Mạn cũng nhìn thấy khu biệt thự đèn đóm sáng choang kia.
Tiểu khu ẩn chứa một cảm giác xa hoa theo thời gian với những công trình kiến trúc độc đáo đứng lặng trên sườn núi trông xuống toàn cảnh thành phố N.
Cửa tiểu khu phải quẹt thẻ, Trương Mạn đứng đợi ở chỗ khuất của cổng, mấy phút sau cuối cùng cũng có người đi vào, cô lập tức đi theo phía sau người đó vào tiểu khu.
Khu biệt thự này không lớn lắm, tổng cộng có mấy mươi hộ gia đình, cô men theo con đường nhỏ đi về phía trước xem từng số nhà một.
Tòa nhà số năm, tòa nhà số bảy, tòa nhà số chín.
Chín là tòa nhà này.
Ngôi biệt thự trước mặt chiếm diện tích rất lớn, hình dáng sang trọng và trang nhã, khoảng sân rộng phía trước không có tường bao quanh, được thiết kế theo kiểu một khu vườn nhỏ châu Âu, bên trong đặt một chiếc xích đu gỗ khá hoài cổ.
Trong sân, toàn bộ căn nhà Tây hai tầng đều có màu trắng sữa, vừa uy nghi vừa tinh xảo.
Trong nhà không mở đèn.
Trương Mạn bất lực đứng ở cửa, buổi tối không khí lạnh lẽo, hơi thở lạnh lẽo truyền từ khí quản đến phổi khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm lấy đầu bất lực thở sâu.
Bởi vì đi bộ lâu trong thời tiết lạnh, lúc này đầu cô rất vựng.
Nhưng cơ thể mệt mỏi cũng không là gì so với sự sụp đổ của nội tâm.
Tất cả cửa sổ của căn biệt thư này đều được kéo rèm, khác xa những ngôi nhà treo đèn kết hoa và đèn lồng đỏ xung quanh nó, trông rất u ám.
Dễ nhận thấy nhà này không có người ở.
Anh không ở đây.
Trương Mạn ngồi xổm ở cửa, níu chặt quần áo trên người, cách mấy lớp vải cũng có thể cảm nhận được nhịp tim hụt hẫng đau đớn, quả nhiên cô đoán sai rồi.
Nỗi tuyệt vọng vô biên ập đến như thủy triều.
Anh đang ở đâu… tại sao em làm thế nào cũng không tìm thấy anh chứ… em đã đi rất nhiều nơi, ngày nào cũng đọc tin tức, nhìn điện thoại, lo lắng tất cả tình huống có thể xảy ra.
Nhưng tại sao anh không cho em bất kì tin tức gì.
Cho dù anh không cho em biết anh đang ở đâu, chỉ nói rằng anh đã an toàn cũng không được sao? Em chỉ muốn biết anh có an toàn không, có ăn cơm đủ bữa không mà thôi.
Nếu anh như vậy, anh kêu em phải sống như thế nào đây…
Ngày nào em cũng ăn không ngon, ngủ không yên, nhắm mắt lại liền nghĩ đến anh, vừa mở mắt liền muốn tìm anh… em hết lần này đến lần khác hi vọng, rồi lại hết lần này đến lần khác thất vọng, nếu số lần này ngày một nhiều hơn, em sợ cả đời này em không thể tìm được anh.
Vậy những ngày tháng sau này, em phải sống như thế nào đây? Ngớ ngớ ngẩn ngẩn sống đến ba mươi tuổi như kiếp trước, chấp nhận thời gian tạm bợ trôi qua như vậy sao?
Hôm nay là giao thừa rồi, nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ, nhưng anh chỉ có một mình, anh trải qua giao thừa như thế nào đây.
Cuối cùng hụt hẫng của Trương Mạn cũng vỡ òa thành tiếng khóc nghẹn ngào ngay trước cổng sân.
“Bụp…”
Lúc này bỗng nhiên xuất hiện một tiếng vang rất lớn dọa cô giật nảy mình.
Cô quay đầu lại, hóa ra có người đốt pháo hoa ở bờ biển.
Những chùm pháo hoa lớn màu đỏ vỡ ra trên nền trời đen sẫm tạo thành một đóa hoa to tròn xinh đẹp, giống như đang chúc mừng một năm đã qua và bắt đầu một năm mới.
Những đốm lửa nhỏ sáng lấp lánh sau đó rơi xuống rồi biến mất trong màn đêm thênh thang, chứa đầy những lời chúc tốt đẹp của mọi người với năm mới.
Trương Mạn dụi dụi mắt.
Cậu thiếu niên cô tâm tâm niệm niệm đang đứng ở ngã tư trước mặt, đang đứng dưới đóa pháo hoa đỏ rực, ánh mắt sâu xa nhìn cô.
Mặc dù tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm, cả người lôi thôi lếch thếch nhưng cũng may, tay chân còn nguyên.
Trương Mạn đứng dậy, thở nhẹ, lau sạch nước mắt.
Giận dữ, đau đớn, nhớ nhung, hụt hẫng, khoảnh khắc này đều không thể hóa thành lời.
Cô bước tới, kéo ống tay áo của anh rồi chỉ ra sau lưng anh.
“Lý Duy, anh nhìn kìa, bên bãi biển có người đốt pháo hoa, đẹp quá.”.