Anh đã sớm lên kế hoạch rời khỏi cô.
Cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi nhiễm ý cười: “Ừm, để tôi đưa em về nhà.”
Đến dưới lầu nhà cô, Trương Mạn tính lên trên thì nghe thấy cậu thiếu niên gọi cô.“Mạn Mạn.”
Giọng anh hơi khàn, không nghe ra nhiều tình cảm trong đó.
Trương Mạn quay đầu lại: “Sao vậy anh? Không nỡ để em đi hả?”
Cậu thiếu niên im lặng rất lâu, cuối cùng vẫn không nói gì.Anh cười với cô vẫy vẫy tay, cảm xúc mãnh liệt trong mắt không hề vơi đi, trong mùa đông này dường như có một nhiệt độ khác.Trái tim Trương Mạn nóng lên, cô bước tới nhón chân thơm nhẹ lên má anh, hai mắt sáng ngời: “Ừm, vậy em lên nhà nhé, anh nhất định không được suy nghĩ lung tung đâu đấy, có gì thì lập tức gọi cho em, được không anh?”
“Ừm, lên đi.”
Có thể là hóng gió cả một buổi chiều, nên giọng của cậu thiếu niên mang theo chút âm mũi nặng nề.Ý cười của anh ấm áp đến mức khiến trái tim Trương Mạn an yên.Chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt, không phải như vậy sao.Dưới ánh nắng ấm áp của ngày đông, lớp tuyết dày lặng lẽ tan chảy.Tảng băng trên mái hiên vốn rất rắn chắc, lúc này liên tục nhỏ nước.
“Tí tách, tí tách, tí tách.”
Giọt nước đậu trên nền xi măng xám nhạt, đọng lại tạo thành một vũng đậm màu.Mọi thứ bình yên đến lạ.Nhiều khi, con người luôn không cảm giác được bão tố đang chực chờ khi đang đắm chìm trong bình yên.Tối hôm đó, hai người vẫn liên lạc với nhau.Cứ cách mấy phút Trương Mạn lại gởi tin nhắn cho Lý Duy, anh đều ngoan ngoãn trả lời cô, tuy không nói gì nhiều nhưng Trương Mạn có thể cảm giác được anh đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.Thậm chí Lý Duy còn gởi cho cô một phần quyển sách đoán đề thi Vật Lí, Trương Mạn nhìn đống câu hỏi dày đặc mà lòng ấm áp.Lúc này rồi, anh còn có thể nói ôn tập giúp cô.Dường như anh mạnh mẽ hơn cô nghĩ.….Đọc.