TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trạch Thiên Ký
Chương 952: Hợp Kiếm thuật

Vô Cùng Bích không nghĩ ra được đáp án, không rõ vì sao hai vãn bối này liên thủ, có thể chính diện ngăn cản một kích mạnh nhất của mình trong cuộc đời này.

Làm người trong cuộc còn nghĩ mãi mà không rõ, mọi người trên nhai bình nhìn cũng chưa kịp nhìn rõ ràng tự nhiên cũng nghĩ mãi mà không rõ.

Trên thực tế, ngay cả Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dù đã thi triển chiêu thức cũng không hiểu rõ được tại sau.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, có chút suy đoán, cũng không dám tin chắc.

"Không thể nào như vậy!"

Vô Cùng Bích tức giận không cam lòng tới cực điểm, cầm phất trần trong tay lần nữa đánh xuống mặt đất, lá sen màu xanh rêu rao nhảy múa, tỏa ra vô số đạo ý vị tịch diệt, trên biển tựa như sinh ra vô số con sóng, hướng bên bờ ào ào xông tới, phảng phất thiên địa pháp lý bình thường, bao phủ cả phiến nhai bình.

Đổi lại người tu đạo cảnh giới hơi yếu chút ít, đừng bảo là ngăn cản, chính là nhìn hình ảnh này, đạo tâm cũng sẽ bị chấn làm phấn vụn, căn bản không sinh ra nổi chiến ý.

Cẩu Hàn Thực cùng Hộ Tam Thập Nhị đám người biết chiến đấu cảnh giới như vậy đã không có cách nào bị cắt đứt, dừng ở bên ngoài.

Cuộc chiến đấu này đã tiến vào đến thời khắc quan trọng nhất, Đường Tam Thập Lục cũng không thể khống chế tâm tình của mình, không quan sát Biệt Dạng Hồng nữa, mà nhìn về bên kia.

Nam Khê trai thiếu nữ, các cường giả triều đình, các cung phụng của hai đại thế gia, các trưởng lão thiên nam tông phái... tất cả mọi người đều nhìn bên kia.

Người tu đạo trên nhai bình có lập trường khác nhau, khuynh hướng khác nhau, nhưng vào giờ khắc này, rất kỳ diệu, tất cả mọi người mơ hồ sinh ra mong đợi nào đó giống nhau.

Chuyện như vậy trước kia chưa từng phát sinh, quá mức kinh thế hãi tục, theo đạo lý mà nói, nghĩ cũng cảm thấy hoang đường.

Nhưng hôm nay tất cả mọi người đã tận mắt thấy hình ảnh này, nếu đã xảy ra một lần, như vậy có thể phát sinh lần nữa hay không?

Cuồng phong gào thét, phất trần của Vô Cùng Bích mang theo phiến liên hải tựa như ảo tựa như thật, đánh về phía Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung.

Trai kiếm phá không mà lên, hướng về liên hải tỏa ra vô số ánh sáng thánh khiết, rực rỡ vô cùng.

Đồng thời hoặc là chỉ trong chớp mắt sau, Vô Cấu kiếm cũng phá không mà lên, theo sát Trai kiếm mà đi, sinh ra vô số ngọn lửa, xinh đẹp vô cùng.

Hai đạo kiếm quang chiếu rọi lẫn nhau, chiếu sáng liên hải u ám.

Hai đạo kiếm ý xác minh lẫn nhau, bén nhọn hơn lúc trước, vô cùng hàn lãnh, đem tịch diệt bao phủ nhai bình chém ra một lỗ hổng lớn.

Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung dùng hai chiêu kiếm pháp, phảng phất hợp thành một chiêu, không, chính xác hơn là, kiếm của bọn hắn phảng phất biến thành một thanh kiếm.

Kiếm thế đột nhiên tăng trưởng vô số lần, mặc dù liên hải này thật sự là thiên địa pháp lý, tựa như cũng có thể cắt ra!

Bụi mù đột khởi, sau đó rơi xuống.

Trần Trường Sinh đứng ở trước người Từ Hữu Dung, khóe môi tràn ra một đạo máu tươi, trên y phục xuất hiện mấy vết rách, bị thương không nhẹ.

Từ Hữu Dung mái tóc cũng hơi rối loạn, mấy sợi tóc đen theo gió lướt nhẹ, che một nửa đôi mắt đẹp.

Vô Cùng Bích cũng có chút chật vật, vạt áo trước đã bị chém rách, đạo kế đã tán, tóc xõa trên vai, theo gió bay loạn.

Những chuyện này cũng không trọng yếu.

Quan trọng là... Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung một bước chưa lui.

Vô Cùng Bích một bước không tiến.

Song phương chiến thành ngang tay.

Chuyện ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng không ai dám tin tưởng, cho dù đã là lần thứ hai nhìn thấy.

Hai người tu đạo chưa bước vào thần thánh lĩnh vực, lại ở trong chánh diện chiến đấu cùng một vị cường giả thần thánh lĩnh vực chiến thành ngang tay!

Bọn họ không dựa vào bất kỳ thần khí thủ đoạn, chỉ bằng kiếm đạo tu vi cùng cảnh giới của bản thân đã làm được điểm này!

Đây là chuyện chưa từng phát sinh trong lịch sử!

Từ khi thiên thư bia rơi vào Trung Thổ đại lục, chưa từng phát sinh!

...

...

Nhai bình vẫn an tĩnh, không có bất kỳ thanh âm, bởi vì mọi người quá kinh hãi.

Vô luận Cẩu Hàn Thực hay là Hòe viện phó viện trưởng, vô luận là Mộc Chá gia lão thái quân hay là Ngô gia gia chủ, vô luận là Bạch Hổ thần tướng hay là Tương Vương, cũng khiếp sợ không cách nào nói thành lời.

Không ai chú ý tới một góc nhai bình, một thiên nam tiểu phái có một người tu đạo đang mặc áo xanh, mang nón lá, hướng gần hiện trường đi thêm chút ít, cũng không ai chú ý tới tại triều đình sử đoàn, có một quân sĩ vô cùng tầm thường đi theo, hướng vị trí của Bạch Hổ thần tướng tới gần thêm chút ít.

Vô Cùng Bích rơi xuống nhai bình, nhìn phất trần trong tay, vẻ mặt lộ ra chút ngơ ngẩn.

Nàng chìm đắm nhiều năm trong thần thánh lĩnh vực, lịch sử tu đạo càng vô cùng dài dòng, không biết đã gặp qua bao nhiêu chuyện kỳ dị.

Nhưng không có chuyện nào có thể so sánh với chuyện đã xảy hai ngày nay tạo thành trùng kích sâu hơn.

Tại sao có người dám giết đứa con ta thương yêu nhất?

Làm sao hai vãn bối này lại có thể đánh ngang tay với mình?

Nàng ở trong thức hải nhớ lại tất cả kiếm pháp đã gặp trong cuộc đời này, cũng nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì xảy ra.

Lúc trước Từ Hữu Dung dùng hẳn là Nam Khê trai kiếm pháp Khai Trai bát thức, mà Trần Trường Sinh dùng hẳn là Nhiên Kiếm mà Tô Ly truyền cho hắn, hai loại kiếm chiêu này đừng bảo là có điểm gì tương tự, thậm chí có thể nói từ kiếm ý đến chiêu thức phương diện đều hoàn toàn trái ngược, không hợp nhau, vì sao khi hai chiêu kiếm pháp hợp chung một chỗ có thể phối hợp hay như vậy?

Đây tuyệt đối không phải liên thủ kiếm bình thường, loại phối hợp này có trình độ hoàn mỹ, thậm chí có thể nói đã vượt xa khỏi trình độ cố ý phối hợp, càng giống tự nhiên âm thầm thuận theo thiên địa pháp lý, phòng ngự được xưng tụng là thiên y vô phùng, tiến công lại huyền diệu khó tả, kiếm thế tăng cao, uy lực trở nên phóng đại đâu chỉ mấy lần!

Giống như Vô Cùng Bích, trên nhai bình có rất nhiều cường giả, cũng đang suy tư vấn đề này.

Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung cũng đang suy nghĩ.

Lần đầu tiên, Từ Hữu Dung phá quan ra, hỏa phượng khiêu vũ, vốn là muốn bằng vào bế quan tĩnh ngộ hai năm qua tích lũy ra kiếm ý mạnh mẽ để chiến đấu.

Nàng không ngờ Trần Trường Sinh tùy theo thi triển một kiếm, sẽ mang đến ảnh hưởng lớn đến vậy.

Khi kiếm của hắn cùng kiếm của nàng ở trong thiên địa gặp nhau, giữa hai bên tựa như thành lập lên liên lạc nào đó.

Đó là một loại liên lạc rất huyền diệu, rất khó dùng lời nói để miêu tả, chỉ có thể cảm nhận được mà thôi.

Bọn họ dùng kiếm pháp bất đồng, nhưng bởi vì có loại liên lạc này, tự nhiên tạo thành phối hợp, kiếm ý hòa hợp tựa như dung hòa thành nhất thể.

Lần thứ hai, cảm giác như vậy càng thêm rõ ràng, hơn nữa càng thêm chân thật.

Bọn họ có thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương.

Hai kiếm tựa hồ cũng có thể xác định quỹ tích cùng góc độ của nhau.

Kiếm chiêu vẫn bất đồng, nhưng kiếm ý lại có thể tương thông.

Tựa như hai khối mỹ thạch núp dưới lớp rêu xanh, thông qua ma sát vào nhau, hiện ra hình dáng, sau đó hợp thành một khối mỹ bích tuyệt thế.

Chẳng qua rốt cuộc là chuyện gì? Mọi chuyện phát sinh thế nào?

Từ Hữu Dung nhìn hắn mỉm cười hỏi: "Ngươi học Hợp Kiếm thuật lúc nào vậy?"

Trần Trường Sinh nói: "Ngày hôm qua đi đỉnh núi để xem ngươi, trong lúc rảnh rỗi, có xem vài cuốn sách."