TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trạch Thiên Ký
Chương 173: Cánh đồng tuyết lại cháy

Ngư ca tam kiếm, không có kiếm thứ tư.

Mạc Vũ đứng ở cửa sổ trầm mặc không nói. Rất nhiều Ly Cung Giáo Sĩ chỉ có thấy ngư ca tam kiếm tự nhiên, phóng khoáng và hùng mạnh, nhưng không nhìn ra do Cẩu Hàn Thực đã tiêu hao quá nhiều trong trận đấu với Chiết Tụ nên khi quyết chiến mới dùng ba kiếm mạnh nhất, thứ hắn cầu đó là tốc thắng.

Đương nhiên, tuy ngư ca tam kiếm bị Trần Trường Sinh may mắn tránh được, nàng vẫn như cũ không cho rằng thiếu niên này có cơ hội chiến thắng nào, bởi vì cảnh giới chênh lệch không phải thứ pháp khí có thể bù vào, càng không liên quan đến cái gọi là dũng khí, cách một cánh cửa là không thể vượt qua.

Cánh cửa kia tên là Thông U.

Cẩu Hàn Thực đã Thông U, Trần Trường Sinh còn cách Thông U vô cùng xa xa, như vậy kết quả trận này đã định trước, bất kể Cẩu Hàn Thực bị tổn thương nặng thế nào đi nữa, mỏi mệt thế nào đi nữa.

Cái gì là Thông U? Thông U chính là dùng u phủ thông thiên, chỉ cần có thể tu đến cảnh giới này, kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn thông suốt, vận hành chân nguyên sinh sôi không ngừng, hơn nữa tới lúc đó, thiên địa và người tu hành liên thông, giơ tay nhấc chân đã tự sinh cảm ứng, chân nguyên càng thêm tinh khiết và mạnh mẽ, nếu như nói Tọa Chiếu Cảnh chân nguyên như một tảng đá, như vậy Thông U cảnh chân nguyên như một cái khoan sắt, hùng mạnh hơn vô số lần.

Tu hành càng về sau càng khó khăn càng nguy hiểm, cửa ải Thông U lại càng đặc thù, tỉ lệ tử vong phi thường cao, cho nên nhóm người tu hành luôn khiếp sợ khi nghĩ tới nó. Sở dĩ Thông U khi có tỉ lệ tử vong cao như thế, là vì u phủ... Chính là trái tim.

Trái tim quá yếu ớt, một khi bị thương sẽ rất khó cứu giúp, cho nên Thông U nhất định phải từ từ, đợi tới Tọa Chiếu thượng cảnh phải dùng tự quan pháp môn khống chế thần thức, dẫn tinh quang nhập vào cơ thể điều hòa u phủ, cho đến cuối cùng tâm ý và ý chí thiên địa như nhau, cửa u phủ mới chậm rãi mở ra. Cho nên cũng có một cách nói, Thông U chính là tu tâm ý, cực kỳ khó khăn, ít nhất cũng cần trăm sao gõ cửa, chỉ một chút không cẩn thận, u phủ sẽ tổn hại, nhẹ thì trọng thương tê liệt, nặng là trực tiếp tử vong.

Từ khi thiên thư đến trái đất, nhân loại bắt đầu tu hành tới nay, không biết bao nhiêu người tu hành đã ngã xuống trước cánh cửa này, không biết bao thiếu niên thiên tài đã ngã xuống như thế. Cho nên đại lục vẫn hay nói. Chỉ có Thông U thiên tài, mới là thiên tài chân chính.

Cẩu Hàn Thực chưa đầy hai mươi đã Thông U, đương nhiên là thiên tài, còn là kỳ tài.

Trần Trường Sinh sao có thể là đối thủ của hắn?

Ngư ca tam kiếm, nhìn như tự nhiên không màng danh lợi, trên thực tế tiêu hao chân nguyên rất lớn, mặc dù lấy khả năng của Cẩu Hàn Thực, sau khi thi triển tam kiếm cũng phải tạm hoãn một lát, hơn nữa hắn đang nghi hoặc một chuyện.

Trần Trường Sinh dùng Lạc Vũ Tiên và Vấn Thủy Kiếm tiếp hai kiếm trước chủ yếu là dựa vào bản thân thần binh hùng mạnh, nhưng lúc tiếp xú, Cẩu Hàn Thực rõ ràng cảm giác được chân nguyên có chút vấn đề, không đúng, hoặc không nên biểu hiện ra ngoài mạnh mẽ như vậy, hẳn là nên bình thường hơn một chút.

- Kinh mạch của ngươi...

Hắn nhìn Trần Trường Sinh hơi nhướn mày, cuối cùng lại không nói gì.

Trần Trường Sinh dựa vào vách tường, nắm đoản kiếm, cảnh giác nhìn hắn, vẻ mặt ngưng trọng chuyên chú dị thường, đợi xác nhận không có kiếm thứ tư mới thoải mái hơn chút, dùng tốc độ nhanh nhất trở bàn tay trong nháy mắt.

Hắn gảy nhẹ ngón áp út tay trái, kim tuyến sáng loáng quấn trên đó biến thành một cây kim châm, sắc bén lóe lên hào quang.

Cây kim chui vào phần cổ, xâm nhập chỉ chừa ra một đoạn nhỏ.

Theo động tác này, kim châm nhập khiếu không ngừng khẽ run, trợ giúp hắn dùng tốc độ nhanh nhất ổn định thần thức, đồng thời kích thích ba kinh mạch đã gãy phía trên bắt đầu vặn vẹo, cách một khoảng cách vô hình ma sát, không có khả năng khiến kinh mạch thông suốt nhưng chân nguyên vận hành chảy ra thêm nhiều.

Lạc Lạc và Hiên Viên Phá khác hắn, nhưng thông qua việc chữa bệnh và hướng dẫn cho họ, Trần Trường Sinh có nghiên cứu sâu sắc về kinh mạch, mặc dù không có khả năng chữa khỏi bệnh của mình cũng có thể bổ cứu.

Cẩu Hàn Thực không biết hắn đang làm gì, nghĩ đây là một phương pháp kích phát tiềm lực, đối với huyền môn chính phái như Ly Sơn Kiếm Tông chính là tà môn công pháp, hắn không khỏi nhíu mày.

Trần Trường Sinh không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng bất chấp hắn nghĩ gì, dùng đoản kiếm cắt một mảnh vải trên y phục, cột tay phải và chuôi kiếm vào một chỗ, dùng răng cắn chặt.

Cẩu Hàn Thực nhíu mày.

Ngay lúc căng thẳng, Trần Trường Sinh triển khai, trong nháy mắt bóng dáng biến mất, khi xuất hiện lần nữa đã hiện ra trước Cẩu Hàn Thực.

Đoản kiếm phá không rơi xuống, nhưng lại gặp phải kiếm của Cẩu Hàn Thực.

Hai kiếm chạm nhau, vẫn chưa tương giao, vẫn còn khoảng cách, chân nguyên trên kiếm va nhau sau đó biến mấy không thấy.

Một tiếng giòn vang, Trần Trường Sinh bay về phía sau.

Hắn vốn định dùng phương pháp chiến thắng Trang Hoán Vũ, cũng chính là cách Cẩu Hàn Thực chỉ đạo Lương Bán Hồ thắng Đường Tam Thập Lục, lấy kiếm đối kiếm, lấy tổn thương đối tổn thương để cơ thể mưu cầu cơ hội thắng, nhưng làm sao nghĩ hai kiếm chưa thật sự gặp nhau thì đã bị Cẩu Hàn Thực một kiếm bức lui.

Đáng sợ nhất chính là, hai kiếm chia lìa, hắn lại có thể cảm giác được chân nguyên như sợi tơ cô đọng trên thân kiếm, đi qua mạch môn, đánh thẳng vào u phủ

Một tiếng kêu đau đớn, thần thức Trần Trường Sinh bị kiếm ý gây thương tích, khóe môi tràn đầy máu, bước chân rơi xuống mặt đất không thể đứng vững phải liên tục lui lại, cho đến khi lui tới trước vách đá mới miễn cưỡng đứng vững.

Mũi kiếm phá không, hắn vượt qua trước kiếm nghĩ muốn thủ thế, sắc mặt trắng nhợt, máu loãng chảy qua khóe môi, nhìn có chút ảm đạm, thảm hại hơn chính là tâm tình lúc này của hắn.

Cẩu Hàn Thực thật sự rất mạnh, mạnh hơn Trang Hoán Vũ nhiều lắm, hắn muốn dùng tổn thương đối tổn thương, không ngờ lại không làm được.

Trong Tẩy Trần Lâu vang lên tiếng thê lương, kiếm Cẩu Hàn Thực đã đến, lúc này đây hắn dùng Đảo tinh thập tam kiếm, kiếm ra như sao, nhìn như cố định, lại khó có thể nắm lấy.

Ba ba ba - hơn mười âm thanh giòn vang vang lên.

Trần Trường Sinh không thể bảo vệ khu vực dưới chân, xoay người lùi lại, bước chân lùi lại hơn mười trượng. Khi hắn có thể đứng vững liền phun ra một ngụm máu tươi.

Cẩu Hàn Thực cầm kiếm, đứng yên, ánh mắt nhìn Trần Trường Sinh không có bất kỳ đùa cợt khinh miệt hay chế ngạo, ngược lại có ý thưởng thức và khâm phục.

Từ ngư ca tam kiếm đến Đảo tinh thập tam kiếm, hắn đều dùng kiếm chiêu mình quen thuộc nhất, uy lực lớn nhất, dựa vào hơn mười năm tới khổ tu, những kiếm chiêu này liên miên không ngừng, thức thức tương ứng, bất kể là đối thủ nào, dưới thế công liên tiếp sẽ luống cuống tay chân, hiện ra dấu hiệu thất bại.

Trần Trường Sinh ngăn không được kiếm, lui về vô cùng là chật vật, bị chân nguyên chấn động không ngừng hộc máu, nhưng cước bộ vẫn trầm ổn, tâm thần bình tĩnh như thường.

Bởi vì hắn biết nên ứng đối như thế nào.

Trần Trường Sinh ở phương diện tu hành, do thời gian hữu hạn không thể tu tới đỉnh cao, biết một con đường riêng mà không thể thi thố, nhưng phương diện học thức kiếm đạo hắn rất uyên bác, nhất là với Ly Sơn Kiếm Tông kiếm pháp, người khác căn bản không biết phá chiêu kiếm của Cẩu Hàn Thực như thế nào, hắn lại có thể tìm được kiếm chiêu tương ứng thích hợp, nếu không phải cảnh giới song phương kém quá xa, hắn thi triển sẽ càng thêm thoải mái.

Tiếc nuối chính là, cảnh giới vẫn chênh lệch quá lớn.

Trần Trường Sinh nhìn Cẩu Hàn Thực không nói gì, tay cầm kiếm run nhè nhẹ, rõ ràng cảm nhận được sự cường đại của Thông U Cảnh, cảm thụ được chân nguyên trong kinh mạch, phi thường tin tưởng, nếu không vải buộc kiếm lại, kiếm sẽ rời tay.

Chênh lệch cảnh giới biểu hiện ở chân nguyên cô đọng hoặc là nói chênh lệch cường độ, Hắn biết rõ, sự chênh lệch không có cách nào trong rút ngắn lại ngay, như vậy hắn chỉ có thể nghĩ cách khác, kéo sự chênh lệch lại gần hơn một chút.

Ta có bạc trắng, ngươi có là hoàng kim, bạc trắng rẻ mà hoàng kim đắt, nghĩ cứ như thế áp đảo ngươi, chỉ có thể trông cậy vào số lượng bạc trắng của ngươi như thế nào, đúng vậy, chính là đơn giản như vậy.

Tâm ý tức định, Trần Trường Sinh không chút do dự bắt đầu Tọa Chiếu nội quan, thần thức từ ngoài vào trong, nháy mắt đi tới đồng tuyết trắng ngàn dặm, thần thức như một cơn gió mát đi tới góc đông nam cánh đồng tuyết.

Ở một khắc này, hắn dường như nghe được âm thanh như lá khô rụng bị điểm cháy, là có người đổ một chậu dầu vào lửa trại.

Xôn xao rồi rung động, sau đó là một loạt tiếng hoan hô.

Gió mát như lửa rơi xuống, cánh đồng tuyết phía đông nam bốc cháy, ánh sao bình tĩnh mấy tháng đột nhiên biến thành ngọn lửa cuồng bạo, cháy sáng xung quanh.

Thân thể của Trần Trường Sinh trong nháy mắt trở nên vô cùng nóng bỏng, không khí nóng lên.

Cảm giác cực nóng chiếm cứ tinh thần và thân thể của hắn, hơi nước hóa thành mồ hôi bay đi, không biết có phải vì cơ thể của hắn mất nước mới sinh ra cảm giác đau đớn.

Cảm giác đau đớn kéo đến, hắn theo bản năng thè lưỡi, tham lam liếm láp khóe môi, chống cự lại cảm giác khát bỏng khó chịu kia.

Hắn thật sự rất khát, rất muốn uống nước, rất muốn xông vào cơn mưa lạnh như băng.

Mọi người xem chiến vẫn trầm mặc, thẳng đến lúc này nhìn Trần Trường Sinh vượt qua hoành kiếm, không khí bên trong nóng dị thường, bọn họ mới phản ứng với chuyện đang phát sinh.

- Hắn lại đang sơ chiếu?

- Điều này sao có thể?

- Trong cơ thể hắn rốt cuộc có bao nhiêu ánh sao?

- Ánh sao ở đâu vậy?

Trên lầu hai vang lên những tiếng hỏi khiếp sợ.