TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trạch Thiên Ký
Chương 102: Nhớ chuyện cũ ở Bách Thảo Viên

Trần Trường Sinh đi tới trước mặt trung niên phụ nhân, chắp tay thi lễ.

Nhìn thấy người vừa tới không phải Lạc Lạc, hắn không quay mình rời đi, là bởi vì hắn biết trung niên phụ nhân này.

Thanh Đằng yến đêm đó, hắn bị Mạc Vũ đưa tới Hắc Long đàm, vượt qua khó khăn hung hiểm mới thoát khốn, đi tới bên trên mặt đất chính là hồ nước, trung niên phụ nhân này lúc ấy ở bên cạnh hồ nước, không biết đang chuẩn bị rửa tay hay là giặt quần áo xiêm y, suýt nữa bị một con sóc nhảy loạn làm cho bị thương.

Hắn biết rõ ánh đèn trong Bách Thảo Viên không có nhiều khả năng là Lạc Lạc trở lại, nhưng thấy thật sự không phải Lạc Lạc, khó tránh khỏi còn có chút mất mác.

Nhìn về thu lâm bốn phía đen nhánh, hắn giật mình nghĩ tới, nếu trung niên phụ nhân này là người trong hoàng cung, làm sao lại xuất hiện tại Bách Thảo Viên? Nhìn số tuổi, trung niên phụ nhân này hẳn là nữ quan trong cung, nếu như là phi tử của tiên đế, vậy chuyện này sẽ có chút phiền phức .

Hắn có chút cảnh giác, đi tới trước mặt trung niên phụ nhân, lấy tay làm dấu hỏi hai câu, bởi vì lo lắng sẽ kinh sợ đến đối phương, ánh mắt của hắn ra sức giữ vững bình tĩnh, động tác dấu tay nói ách ngữ cũng rất chậm rãi, tránh kích thích đến đối phương.

Hắn hỏi làm sao nàng từ trong hoàng cung đi ra ngoài.

Trung niên phụ nhân lẳng lặng nhìn hắn, không đáp.

Trần Trường Sinh ngây người, sau đó tiếp tục làm dấu , chẳng qua tốc độ lần này càng chậm hơn, hắn tin tưởng đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng: ngài làm sao từ hoàng cung đến nơi này?

Trung niên phụ nhân cười cười, giơ tay phải lên, ngón giữa có một chiếc chìa khóa.

Nhãn lực của Trần Trường Sinh không kém, trong ánh sáng có chút mờ mờ của Bách Thảo Viên, hắn thấy rõ tú tích trên chìa khóa, còn có hai đạo vết xước mới tinh, hoặc là mới vừa xuất hiện, thoạt nhìn cái chìa khóa cũ này ở trước tối nay rất lâu đã không có người sử dụng.

Hôm đó Mạc Vũ rời khỏi Quốc Giáo học viện , hắn thấy được cánh cửa cũ phía trên tường thành hoàng cung, chẳng lẽ chìa khóa này chính là để mở cánh cửa kia , chẳng lẽ trung niên phụ nhân này cũng có quyền lực tùy ý ra vào hoàng cung? Thân phận địa vị của nàng trong hoàng cung khẳng định không hề thấp.

Trung niên phụ nhân chỉ chỉ bàn đá trước mặt, ý bảo hắn ngồi xuống.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lát, cũng ngồi xuống đó.

Trung niên phụ nhân xoay người nhìn về một gian nhà gỗ sâu trong Bách Thảo Viên, trầm mặc thời gian rất lâu, tay trái bỗng nhiên rơi vào trên bàn đá, nhẹ nhàng gõ hai cái.

Trên bàn có ấm trà, ở phía sau ngọn đèn, còn có hai chén trà.

Trần Trường Sinh hiểu được ý của nàng, nâng bình trà lên, rót đầy một chén trà, cung kính đưa đến trước mặt của trung niên phụ nhân

Trà trong bình không quá thơm, nhưng rất đậm đà, hẳn là hắc trà đã lâu năm.

Ngồi cách nhau một chiếc bàn, quan sát càng thêm rõ ràng, từ dung mạo của phụ nhân này có thể phán đoán nàng không phải là phi tử của tiên đế, có thể là một vị nữ quan trong cung được Thánh Hậu nương nương tin tưởng, thậm chí có thể là thủ lĩnh nữ quan, nhưng sự tôn kính của Trần Trường Sinh đối với nàng, cùng thân phận địa vị của nàng không hề liên quan, mà chỉ vì số tuổi của nàng lớn hơn hắn quá nhiều.

Hắn nhận thức tuổi tác của con người là một thứ vô cùng quan trọng, hơn nữa tựa như hắc trà trong chén, càng lâu càng thơm, lại càng danh quý, càng có thể từ bên trong phẩm ra nhiều hương vị hơn, hắn tiếc nuối những năm tháng khó khăn của mình, cho nên càng thêm tôn trọng trưởng giả, chú trọng bối phận luân lý.

Trung niên phụ nhân nâng chung trà lên, đưa tới miệng, nhẹ nhàng uống.

Trần Trường Sinh chú ý tới chuyện này, cùng phái nữ bình thường so sánh, môi của nàng có vẻ dày hơn rất nhiều, lộ ra vẻ rất mạnh mẽ.

Quan sát đôi môi của một người phụ nữ, cho dù là một người phụ nữ dung mạo bình thường có tuổi tác lớn hơn mình rất nhiều, vẫn là chuyện không lễ phép, hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng dời ánh mắt, sau đó thấy chén trà còn lại trên bàn đá.

Đêm khuya yên tĩnh thu viên không có một bóng người, tại sao lại có hai chén trà?

Hắn nhìn trung niên phụ nhân, ra dấu hỏi chính mình có thể uống trà hay không, lúc trước hắn trị thương cho Hiên Viên Phá, đã chảy rất nhiều mồ hôi, hiện tại quả thật cảm thấy khát.

Trung niên phụ nhân không có nhìn hắn, chỉ khẽ gật đầu, hẳn là đồng ý.

Trần Trường Sinh nâng chung trà lên miệng uống, phát hiện nước trà thơm nồng, tim gan sảng khoái, hẳn là trà ngon hiếm thấy, cho dù những loại danh trà mà trước đây Lạc Lạc hiếu kính, cũng không cách nào đánh đồng được với loại hắc trà nhìn như tầm thường ở trong bình.

Trà vị như thế nào, trừ bản thân lá trà ra, quan trọng nhất chính là người pha trà.

Người có thể pha một bình hắc trà như thế, tự nhiên rất bất phàm.

Trần Trường Sinh nhìn ánh mắt của trung niên phụ nhân, càng thêm kính cẩn.

Hắn đặt chén trà xuống, chờ đối phương đặt câu hỏi.

Nhưng cho đến khi tinh quang cũng trầm xuống đáy chén, trung niên phụ nhân cũng không hề có tỏ vẻ gì.

Nàng lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, nhìn nhánh cây hoa cỏ trong Bách Thảo Viên, trong ánh mắt nhìn như không có bất kỳ tâm tình nào, nhưng lại ẩn chứa tất cả tâm tình.

Chỉ là không có hắn trong đó.

Trần Trường Sinh cảm thấy hơi lúng túng, hơi khẩn trương, không quen với cảnh tượng ngồi đối diện không nói gì như vậy.

Theo thời gian trôi qua, hắn dần dần thích ứng với không khí này, không nghĩ thêm gì nữa, châm trà cho trung niên phụ nhân và mình, sau đó uống trà, trầm mặc không nói, nghe tiếng côn trùng vang vọng ở thu viên, tâm tình dần dần an bình, thậm chí có chút say mê.

Cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới chính mình rất thích an tĩnh, cũng đã quen với an tĩnh.

Hắn không thích nói chuyện, từ nhỏ đã là như thế.

Nhưng sau khi đi tới kinh đô, vô luận ở Đông Ngự thần tướng phủ hay trong hoàng cung phế viên, hướng về phía Từ phu nhân, Sương Nhi hay là với Mạc Vũ cô nương, bởi vì một vài nguyên nhân, hắn đã nói rất nhiều. Đường Tam Thập Lục sau khi đi tới Quốc Giáo học viện, cũng không giống như lúc mới quen tiếc chữ như vàng, lộ ra bản chất nói nhiều của mình, hắn cũng không thể không phụng bồi hắn nói chuyện.

Chuyện này làm cho hắn cảm thấy rất cực khổ.

Không có ai quy định, hai người ngồi cùng một chỗ, cần phải nói chuyện.

Cứ ngồi yên lặng như vậy, rất tốt.

Nếu như thỉnh thoảng có trao đổi, cũng không cần lên tiếng, chỉ cần đưa tay ra hiệu, như vậy cũng rất tốt.

Hắn tựa như trở về Tây Ninh trấn, ở bên dòng suối sau miếu cũ, hắn và Dư Nhân sư huynh mượn tinh quang, lặng yên đọc đạo tàng dược kinh, thấy chỗ nào không rõ, hắn và sư huynh đưa tay làm dấu để tham tường lẫn nhau, tiếp theo sau đó lại là an tĩnh học sách.

Khi đó bên dòng suối, tựa như Bách Thảo Viên lúc này , rất an tĩnh, rất thoải mái.

Tây Ninh trấn vô cùng vắng vẻ, trong đêm một mảnh đen nhánh, tinh quang vì vậy vô cùng sáng ngời, rơi trên mặt đất giống như tuyết. Sau khi hắn đi tới kinh đô, trừ cuộc sống nơi này phức tạp, không quen nhất chính là ánh đèn vào ban đêm cùng với tinh quang tựa như trở nên ảm đạm rất nhiều.

Luân phiên mấy trận mưa thu, đã rửa sạch thiên không ở kinh đô. Cộng thêm trừ ngọn đèn yếu ớt trên bàn đá ở Bách Thảo Viên, không còn bất kỳ ánh sáng nào, đèn lồng trên lầu quan sát của hoàng cung cách đó không xa, cũng bị rừng rậm che đi, tinh quang tựa như càng thêm rực rỡ.

Tinh quang xuyên qua cành lá của thu lâm mà rải xuống, rơi vào trên mặt của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tưởng niệm Tây Ninh trấn miếu cũ cùng với sư huynh, lại bị tinh quang đâm vào mắt.

Tinh quang như ngân huy chiếu rọi , gương mặt của hắn cực kỳ sạch sẽ.

Hắn híp mắt, nét ngây thơ bình thời ẩn giấu đều hiển lộ ra.

Hắn vẫn dễ thân như thường ngày, lại thêm chút ít khả ái.

Vừa đúng lúc này, trung niên phụ nhân thu hồi tầm mắt đang nhìn về Bách Thảo Viên, nhìn sabg hắn.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn híp mắt, hồn nhiên không biết, đang tưởng niệm , đang hoài niệm .

Nàng kinh ngạc nhìn hắn.

Nàng tưởng niệm và hoài niệm vừa kết thúc, hơn nữa chỉ có thể tưởng niệm và hoài niệm.

Nàng giơ tay phải lên, nhẹ nhàng chạm vào trên mặt của hắn, chậm rãi bắt đầu vuốt ve.

Trần Trường Sinh lấy làm kinh hãi, mở mắt, nhìn trung niên phụ nhân này.

Hắn không quen với loại thân cận cơ thể như vậy, từ nhỏ đã không có kinh nghiệm, huống chi trung niên phụ nhân này, hắn căn bản không nhận ra, chỉ là gặp gỡ hai lần.

Hắn trong vô thức muốn tránh né, nhưng thấy được ánh mắt của trung niên phụ nhân kia.

Cặp mắt kia tựa như tinh hồ, có cảm xúc vô cùng phức tạp, cuối cùng dần dần biến thành bi thương cùng buồn bã .

Nghĩ tới trung niên phụ nhân này không thể nói chuyện, quanh năm cư ngụ ở trong thâm cung, không biết trải qua bao nhiêu chuyện tình hiểm ác bi thương, hắn có chút không đành lòng tránh né, không thể làm gì khác đành tùy ý để bàn tay nàng nhẹ nhàng di động ở trên mặt, chẳng qua là loại cảm giác này thật rất kỳ quái.

Bàn tay của phụ nhân ấm áp mà khoan hậu, chậm rãi vuốt mặt của hắn, thân thể của hắn trở nên vô cùng cứng ngắc, cho đến thật lâu sau mới dần dần thanh tĩnh.

Đột nhiên, trung niên phụ nhân nhéo gương mặt của hắn, giống như trưởng bối chơi đùa với đứa bé.

Trần Trường Sinh cũng không cách nào ngồi yên nữa, vội vàng đứng dậy, lui về phía sau hai bước, hành lễ nói: "Ta phải trở về.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn mới nhớ ra đối phương là người câm, vội vàng đưa tay ra dấu.

Trung niên phụ nhân nhìn hắn phản ứng kịch liệt như thế, cười thật lớn.

Nàng cười dĩ nhiên không có thanh âm, nhưng lúc cử động có một cỗ khí thế hào hùng, để cho người ta nhìn đều biết, nàng đang cười rất lớn.

Không chờ Trần Trường Sinh rời đi, trung niên phụ nhân đã đứng dậy, đi về phía sâu trong Bách Thảo Viên.

Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, liền đi theo.

Gió đêm nhẹ phẩy, lạc diệp phiêu trên bàn đá, nhẹ nhàng đảo quanh bình trà cùng hai chén trà.

Đợi hai mươi năm, bình trà cùng chén trà còn có trà lô cạnh bàn mới nghênh đón chủ nhân cũ của nó, không biết lần tiếp theo phải chờ bao nhiêu năm nữa.

Để cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trung niên phụ nhân cũng không đi Quốc Giáo học viện, mà là trực tiếp đi vào sâu trong Bách Thảo Viên, cho đến khi đi tới trước thành cung cũ kỹ loang lổ, nhìn phiến cửa cũ, hắn mới biết được, thì ra cửa mà nàng cùng Mạc Vũ đi không giống nhau.

Trung niên phụ nhân không để ý tới hắn, cũng không thèm để ý hắn đi theo, lấy ra chìa khóa cắm vào ổ khóa, cùng với hai tiếng khách khách nhẹ - vang lên, khóa bị mở ra, lại có thanh âm chi nha phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, phiến cửa gỗ cũ kỹ được đẩy ra, sau đó nàng đi vào.

Cho đến lúc này, Trần Trường Sinh mới xác nhận không có chuyện gì, yên lòng, buông chuôi kiếm đang nắm chặt, nhìn bóng lưng trung niên phụ nhân, nhẹ hô một tiếng, muốn nói cái gì đó, không ngờ cánh cửa kia nhanh chóng khép lại ở trước mắt của hắn.

Lại đi như vậy? Hắn có chút ngạc nhiên, cho đến khi nhớ tới nàng nghe không thấy thanh âm, mới bình thường trở lại.

Cửa gỗ khép lại, tựa như tan ra làm một thể với thành cung.

Hắn nhìn cánh cửa kia, có chút ngơ ngẩn.

Chuyện đã xảy ra tối nay, là chân thật đấy sao?

Tại sao cùng đạo tàng miêu tả chút ít câu chuyện về quỷ tiên không sai biệt lắm?

Nhưng hương vị trà thơm mát vẫn còn, còn tại bên môi lượn lờ chưa mất.

Cảm xúc vuốt vẻ ấm áp, còn đang trên mặt của hắn.

Hắn lắc đầu, xoay người rời đi.

Ở phía bên này nơi mà Trần Trường Sinh nhìn không thấy, là một lối đi u ám.

Bốn phía lối đi hiện đầy rêu xanh cùng đằng mạn, dưới đằng mạn, có ít nhất sáu loại trận pháp cùng cơ quan có thể giết chết cường giả Tụ Tinh thượng cảnh.

Bên dưới đất là gạch đá khô táo.

Trung niên phụ nhân đạp trên gạch đá chậm rãi đi về phía trước, vẻ mặt dần dần biến chuyển.

Chẳng qua chỉ hơn mười bước , một đạo uy nghiêm khó có thể hình dung liền trở về trong thân thể của nàng.

Dung nhan nhìn như bình thường tầm thường, trở nên vô cùng xinh đẹp.

Không phải là vẻ đẹp nhu nhược, mà là mỹ lệ vô cùng chói mắt.

Khi nàng đi ra khỏi lối đi, phong cảnh bốn phía cũng thay đổi.

Hoàng cung trong bóng đêm, thật nguy nga tráng quan.​