Có người chợt nhớ ra, Thanh Đằng lục viện còn có một tòa học viện chính là Quốc Giáo học viện, giống như cách hoàng cung không xa, lại giống như quá khứ thật là huy hoàng, nhưng giống như đã rất nhiều năm không có tin tức rồi, giống như Thanh Đằng yến những năm trước đây không có chỗ ngồi của bọn họ, giống như căn bản chưa từng tồn tại.
Đúng vậy, nguyên nhân rất đơn giản như vậy, năm nay Quốc Giáo học viện có học sinh, cho nên có tư cách tham gia Thanh Đằng yến, Đại Chu triều từ trước đến giờ rất tôn trọng truyền thống, Thanh Đằng yến chính là truyền thống, mặc dù Thiên Đạo viện giáo dụ cụ thể chịu trách nhiệm chủ trì Thanh Đằng yến, trên thực tế chỉ hận Quốc Giáo học viện không bị mồi lửa thiêu cho cháy rụi, sau đó thối lui khỏi võ đài lịch sử, nhưng hắn không có tư cách cự tuyệt Quốc Giáo học viện tham gia Thanh Đằng yến, cho dù Quốc Giáo học viện chỉ có hai học sinh.
Màn che theo gió đêm nhẹ lay động, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi vào trong lầu, dựa theo Thiên Đạo viện học sinh chỉ dẫn, hướng về phía trước nhất đi tới.
Trong lầu vang lên thanh âm nghị luận, mấy trăm tên học sinh trẻ tuổi ngồi ở trong bữa tiệc không nhận ra bọn họ, mọi người ngồi trong khu vực được hàng rào hoàng hoa lê mộc tách ra cũng không nhận ra bọn họ. Nhìn phương hướng bọn hắn đi tới, có người đoán được đôi thiếu niên nam nữ này chính là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên người của bọn họ, có chút giật mình, nhưng phần nhiều lại là tò mò.
Trong truyền thuyết, tân sinh của Quốc Giáo học viện là một thiếu niên, cho nên phần lớn ánh mắt đều nhìn Trần Trường Sinh, cũng có người chú ý tới Lạc Lạc đang đi theo hắn, mới phát hiện tiểu cô nương này cực kỳ xinh đẹp, như lưu ly bình thường, ánh mắt nhất thời sáng lên.
Ở chỗ ngồi của Thiên Đạo viện có một nam tử trẻ tuổi, mặt mũi anh tuấn, vẻ mặt đạm mạc, mặc dù ngồi ở Thanh Đằng yến, tâm thần cũng không có ở chỗ này, tựa như căn bản không thèm để ý đến tỷ thí đằng sau, không có cố ý tỏ ra kiêu ngạo, nhưng lại tự nhiên kiêu ngạo.
Hơn mười tên học sinh ưu tú của Thiên Đạo viện chuẩn bị tham gia đại triêu thí sang năm, nhìn như tùy ý ngồi chung quanh nam tử trẻ tuổi này, nhưng rất rõ ràng lấy hắn làm trung tâm, tựa như hình ảnh chư tinh quay quanh mình, có thể để cho học sinh của Thiên Đạo viện vốn cực kỳ kiêu ngạo tự nhiên tạo thành tư thái này, đủ để chứng minh người này rất bất phàm.
Nam tử trẻ tuổi đang suy nghĩ chuyện mà viện trưởng dặn dò hôm qua, nếu như Trường Sinh tông thật sự phái người đến đây, mình đại biểu cho học sinh của Thiên Đạo viện, nên ứng đối như thế nào? Năm nay Thanh Đằng yến do Thiên Đạo viện chủ trì, hắn không thể cho phép đám người phía nam kia đoạt đi hào quang của Đại Chu.
Đột nhiên, hắn khẽ liếc thấy Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc.
Ánh mắt của hắn hơi phát sáng, vẻ mặt khẽ biến.
Mười tên học sinh của Thiên Đạo viện ngồi bên cạnh hắn nhìn như trầm mặc, trên thực tế vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy vẻ mặt hắn khẽ biến, không khỏi kinh hãi —— trong lầu một đám học sinh trẻ tuổi nhìn thấy Lạc Lạc đều cảm thấy kinh diễm, nhưng bọn hắn không thể nào tiếp nhận chuyện này phát sinh trên người sư huynh của mình.
Đúng vậy, tên học sinh trẻ tuổi của Thiên Đạo viện này, chính là Trang Hoán Vũ trong truyền thuyết, xếp thứ mười trên Thanh Vân bảng!
Nhân vật như thế, làm sao có thể động dung vì nhan sắc xinh đẹp của một tiểu cô nương chứ?
Tiểu cô nương này rốt cuộc là ai? Thiên Đạo viện mọi người nhìn về phía Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, trong đó mấy tên học sinh cùng sư thừa với Trang Hoán Vũ, nhìn gương mặt của Lạc Lạc, chợt nhớ tới điều gì, thấp giọng kinh hô nói: "Đây không phải là vị sư muội kia sao? Tại sao nàng lại tới đây?"
. . .
. . .
Thiên Đạo viện có lịch sử lâu dài, trong sân trường có vô số truyền thuyết cổ xưa, nơi này có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ ưu tú sinh hoạt học tập cùng nhau, cho nên trong sân trường cũng có vô số câu chuyện ngây ngô. Ở trong những câu truyện này, có một câu chuyện hai năm gần đây mới bắt đầu truyền lưu.
Trong câu chuyện này, trong khu rừng phía sau Thiên Đạo viện, có một tinh linh xinh đẹp không gì sánh được, như cầu vồng thỉnh thoảng mới xuất hiện trước mặt mọi người, tinh linh kia giống như một tiểu cô nương đáng yêu xinh xắn, chỉ có những người thành tâm mới có thể gặp được nàng.
Câu chuyện này tự nhiên không phải là thật, nhưng lại có một phần căn bản là đúng, tiểu tinh linh xinh đẹp kia, chính là Lạc Lạc thỉnh thoảng theo tộc nhân đi tới Thiên Đạo viện học tập.
Trang Hoán Vũ có địa vị đặc thù ở Thiên Đạo viện, tự nhiên không tin vào câu chuyện này, cho đến một ngày kia, lão sư dạy riêng cho hắn và mấy vị sư đệ, hắn thấy được một tiểu cô nương ngồi bên cửa sổ, ánh mặt trời chiếu sáng trên mặt của nàng, làm nàng xinh đẹp giống như ngọc lưu ly.
Hắn điên cuồng tu đạo, căn bản không để ý tới chuyện tình yêu nam nữ, hắn ở trong trường vẫn luôn cao cao tại thượng, đối với ánh mắt đưa tình của các nữ sinh, ngay cả một cái nhìn đáp lễ cũng khinh thường không cho, nhưng thời khắc kia, hắn đã không thể dời được ánh mắt của mình.
Sau đó, hắn gặp lại nàng mấy lần ở chỗ của lão sư.
Lão sư của hắn là viện trưởng Thiên Đạo viện, hắn nghe được tiểu cô nương kia thảo luận vấn đề phương diện tu hành với lão sư, lại có thể theo kịp tốc độ suy tư của lão sư, điểm này làm cho hắn có chút giật mình. Sau đó hắn phát hiện, hộ vệ của tiểu cô nương này đều là cao thủ, điểm này chứng minh lai lịch của nàng rất bất phàm.
Hắn đã có chút động tâm, hắn cảm thấy tiểu cô nương này đáng giá để cho mình thích.
Nhưng từ sau hôm đó, hắn không gặp lại được nàng.
Nàng không xuất hiện, tựa như trước kia cũng chưa từng xuất hiện.
Hắn chưa từng nói chuyện này với ai, nhưng bởi vì nàng đột nhiên biến mất, hắn đã trầm mặc rất lâu, hắn đang suy nghĩ, có phải đoạt được mới là tốt nhất hay không? Hay là mất đi mới làm cho người ta nhớ nhung khắc sâu? Nếu không tại sao chính mình thường xuyên nhớ đến nàng?
Hắn hi vọng nàng có thể xuất hiện tại trước mặt mình.
Vì thế, hắn nguyện từ bỏ sự kiêu ngạo của mình, cùng nàng chủ động mở miệng nói câu nói đầu tiên.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy như ông trời nghe được tiếng lòng của mình.
Ở Thanh Đằng yến, nàng thật sự xuất hiện!
Hơn nữa, dưới vô số ánh mắt chăm chú, nàng đi về phía chính mình!
. . .
. . .
Trang Hoán Vũ sửa sang lại viện phục, đứng dậy, lẳng lặng nhìn Lạc Lạc càng lúc càng gần.
Thiên Đạo viện học sinh bốn phía, không rõ tại sao sư huynh phải đứng dậy, trừ mấy người đã từng gặp Lạc Lạc mơ hồ đoán được điều gì, đều cho là hắn đại biểu Thiên Đạo viện hoan nghênh đôi nam nữ trẻ tuổi này, không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm sư huynh khi nào bắt đầu để ý những chuyện tầm thường như vậy?
Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi tới trước bàn của Thiên Đạo viện, đang chuẩn bị dựa theo Thiên Đạo viện học sinh lúc trước chỉ dẫn, đi về khu vực trong góc kia, không ngờ trong Thiên Đạo viện, bỗng nhiên có mười mấy người đứng lên, để cho hắn cảm thấy luống cuống, theo bản năng dừng bước.
Trang Hoán Vũ khóe môi chậm rãi vén lên, mỉm cười muốn nói.
Hắn chuẩn bị nói với Lạc Lạc đã lâu không gặp.
Nhưng ngay sau một khắc, nụ cười của hắn tiêu tán không còn, ánh mắt của hắn trở nên đạm mạc như dĩ vãng, thậm chí còn đạm mạc hơn.
Bởi vì Lạc Lạc không nhìn hắn.
Lạc Lạc đang nhìn Trần Trường Sinh.
Kể từ sau đêm leo tường đi vào Quốc Giáo học viện, chỉ cần có Trần Trường Sinh bên cạnh, nếu ánh mắt của nàng không phải đang trên quyển sách, vậy thì sẽ ở trên người Trần Trường Sinh, mỗi thời mỗi khắc không có lúc nào không phải như thế, lúc này cũng không ngoại lệ.
Nàng nhìn Trần Trường Sinh, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ cùng khuynh mộ chỉ khác biệt một từ, nhưng lại rất dễ dàng bị nhìn nhầm.
Không biết Trang Hoán Vũ có nhìn lầm hay không, nhưng tâm tình của hắn trở nên vô cùng tồi tệ.
Trong mắt của ta chỉ có mình ngươi, nhưng trong mắt ngươi lại chỉ có người khác, đây vốn là chuyện cực kỳ đáng giận trên thế gian này.
Đợi khi nhìn thấy tay của Lạc Lạc đang nắm ống tay áo của Trần Trường Sinh, loại tức giận này đã đạt tới đỉnh điểm.
Trang Hoán Vũ không làm gì cả.
Hắn là thiên tài xếp thứ mười trên Thanh Vân bảng, là đại sư huynh của Thiên Đạo viện, hắn đại biểu cho rất nhiều thứ, cũng phải gánh vác rất nhiều thứ.
Cho nên hắn không thể nổi giận dễ dàng được, càng không thể thất thố vì chuyện này.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, bình tĩnh làm lễ.
Độ cao của cánh tay, cự ly giữa ống tay áo cùng cổ tay, chính là hoàn mỹ như vậy.
Chỉ là ánh mắt của hắn quá mức bình tĩnh, quá mức đạm mạc.
Trần Trường Sinh giật mình, bình tĩnh đáp lễ.
Độ cao của cánh tay, cự ly giữa ống tay áo cùng cổ tay, cũng hoàn mỹ như vậy.
Ánh mắt của hắn lộ chút khó hiểu, không giải thích được chuyện này.
Không gian hoàn toàn an tĩnh.
Trang Hoán Vũ buông hai tay.
Trần Trường Sinh cũng làm tương tự.
Không biết nơi nào truyền tới một thanh âm, giống như có người nín thở rất lâu , cuối cùng không chịu nổi mà phát tiết ra ngoài.
Đều là lễ số tiêu chuẩn nhất, nhưng trong mắt mọi người, Trang Hoán Vũ hoàn mỹ tiêu sái, Trần Trường Sinh lóng ngóng đần độn, cao thấp đã phân.
Thật ra nguyên nhân chẳng qua do hắn là Trang Hoán Vũ, mà Trần Trường Sinh chỉ là một người vô danh.
Trang Hoán Vũ nhìn Lạc Lạc, nói: "Sư muội, đã lâu không gặp."
Hắn nói rất tùy ý, nhưng trên thực tế lại rất trịnh trọng, thậm chí so với lúc trước lần đầu tiên gặp mặt cha đẻ của mình còn trịnh trọng hơn.
Lạc Lạc mở to hai mắt, nhìn hắn nhìn một lát, sau đó chợt nhớ điều gì, cười nói: "A, là ngươi sao, đã lâu không gặp."
Nụ cười của tiểu cô nương rất đáng yêu.
Nhưng Trang Hoán Vũ lại cảm thấy rất đáng ghét.
Hắn thà rằng nàng không nhớ mình là ai, mà không phải như hiên tại, cần suy tư một thời gian ngắn mới nhớ ra chính mình là ai.
Ta là ai? Ta là Trang Hoán Vũ.
Bất kỳ người nào đã từng gặp ta, đều không thể quên ta.
Làm sao ngươi có thể quên ta?
Tại sao ngươi lại làm bộ không nhớ ra ta?
Đây là trò đùa, hay là bỡn cợt?
Trang Hoán Vũ trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Đang lúc hắn định nói thêm điều gì, tỷ như nếu như không phải thế này, ta cũng sắp sửa không nhớ nổi bộ dạng sư muội nữa. . ., Lạc Lạc đã nắm ống tay áo của Trần Trường Sinh, rời khỏi chỗ ngồi của Thiên Đạo viện, đi về phía trong góc, còn cùng Trần Trường Sinh cao hứng thảo luận chuyện gì.
Chỉ để lại cho Trang Hoán Vũ một cái bóng lưng.
Trang Hoán Vũ nhìn bóng lưng của Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc, trầm mặc không nói.
Hắn lúc trước không có chú ý tới nghị luận trong lầu, nghĩ thầm nếu sư muội ngươi là học sinh của Thiên Đạo viện, tại sao lại rời đi?
Khi hắn thấy Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi vào khu vực trong góc trống, mới biết được, thì ra bọn họ đại biểu cho Quốc Giáo học viện mà đến.
Hắn hỏi: "Người thiếu niên kia chính là Trần Trường Sinh sao?"
Tên Thiên Đạo viện học sinh kúc trước chịu trách nhiệm chỉ dẫn phương vị chẳng biết lúc nào đã chạy tới, thấp giọng đáp phải.
"Quả nhiên có chút ý tứ."
Trang Hoán Vũ không nhiều lời nữa, nhẹ vén vạt áo trước, một lần nữa ngồi xuống bữa tiệc.
Thần tình của hắn vẫn lạnh nhạt, tâm tình chân thật cũng không phải vậy.