Trần Trường Sinh thành công bước vào cuộc thi chính thức của Trích Tinh học viện, lần này, không giống Thiên Đạo viện hắn đón nhận châm chọc hay lạnh lùng, đón chờ hắn chính là ánh mắt khích lệ kỳ vọng cùng với ôn nhu khuyến khích, vì thế hắn cảm thấy rất ấm áp, rất có quyết tâm, trạng thái có thể nói cực tốt.
Kinh đô các học viện thu nhận học sinh đều dựa theo trọng điểm khác nhau, Thiên Đạo viện thiên về giáo nghĩa của Quốc Giáo cùng thiên phú phương diện tu hành, Trích Tinh học viện lại không để ý nhiều tới phương diện tu hành, Đại Chu quân đội vốn dĩ cho rằng tu hành là chuyện quan tâm sau khi nhập viện, bọn họ để ý tới rèn luyện hàng ngày cùng với tính kỷ luật của những thiếu niên kia hơn, cho nên số lượng đề thi của Trích Tinh học viện không nhiều như Thiên Đạo viện, nhưng đối với cách thức ứng đối thậm chí cách viết tên họ đều có yêu cầu nghiêm khắc, mà nội dung đề thi trên căn bản thiên về ở chiến trường cùng với phân tích trận hình. Nếu như nói Trần Trường Sinh có thiên phú là gì, vậy thì thuở nhỏ học thuộc hàng ngàn bộ sách chính là thiên phú lớn nhất của hắn, tựa như cuộc thi nơi Thiên Đạo viện, mở ra đề thi, hắn nhìn qua đề thứ nhất vừa nhìn đã rất quen mắt, đại đạo tam thiên bao hàm toàn diện, những lời này quả thật không hề giả dối, thế gian vô số học môn nhiều như sao trên trời nội dung cũng ở trong đó, tự nhiên cũng bao gồm binh pháp kỷ yếu cùng với trận hình nổi tiếng trong lịch sử, đối với loài người cùng Ma tộc chiến tranh, lại càng miêu tả cực kỳ xuất sắc, hắn nhớ rất rõ, tự nhiên không thể trả lời sai. Rất thuận lợi , Trần Trường Sinh kết thúc cuộc thi, cùng những đồng bạn còn lại đi tới trước lầu quân kỷ, đang đợi kết quả cuối cùng ban bố. Đứng ở trước thần thú đại biểu quân kỷ sâm nghiêm của Đại Chu quân đội, hắn suy nghĩ nội dung bài thi, xác nhận chính mình đỗ vào Trích Tinh học viện hẳn sẽ không có vấn đề gì, buông lỏng một chút, nhìn tên thiếu niên Yêu tộc mặt mũi khổ sở, thiện ý đi tới bên cạnh vỗ vai đối phương an ủi —— rất rõ ràng, vị thiếu niên Yêu tộc thiên phú thần lực này đối với binh pháp trận hình của loài người không hiểu rõ quá nhiều, bài thi có chút bết bát. Mặt trời sắp xuống núi, ánh tà dương chiếu sáng thần thú cùng hàng rào bằng sắt lạnh như băng quanh lầu quân kỷ, để cho hoàn cảnh sinh ra cảm giác thần diệu quỷ mị, Trần Trường Sinh đứng trong quang ảnh, nhìn thạch bích vẫn trống trơn, gương mặt non nớt tràn nụ cười đầy cao hứng cùng mong đợi đối với tương lai. Nhưng hắn không biết, sau đó chính mình nghênh đón vẫn là thất vọng. ... ... "Tại sao?" Tên Đại Chu quan quân lúc trước chủ trì sơ hạch cùng với một vị giáo quan vẻ mặt nghiêm nghị khác, đứng trước án thư, nhìn một trung niên tướng quân ngồi đằng sau án mà chất vấn, sắc mặt hắn xanh mét , rất rõ ràng đã sắp không kiềm nén được sự tức giận trong lòng. Tên trung niên tướng quân kia mặt không chút thay đổi, lông mày như mực tằm, không giận tự uy, nghe thuộc hạ tức giận chất vấn, khẽ cau mày, nói: "Đây là thái độ nói chuyện của ngươi đối với thượng cấp sao?" Hai gã giáo quan nghe vậy cứng họng, một người trong đó chỉ vào trời chiều ngoài lâu nói: "Người thấy bài thi này mặc dù chỉ có hai người chúng ta, nhưng các đồng liêu chú ý tới thí sinh tên là Trần Trường Sinh này còn có rất nhiều, thái độ của ta quả thật không tốt, nhưng nếu như để cho các đồng liêu biết được sự thật, mọi người cũng đều có nghi vấn như thế." Trung niên tướng quân nói: "Cuối cùng chẳng qua là một thiếu niên bình thường còn chưa Tẩy Tủy thành công, các ngươi sao phải coi trọng hắn đến thế?" Tên giáo quan kia tức giận bước lên một bước, chỉ vào bài thi sau án đã bị xé thành mảnh nhỏ, nói: "Ngài cũng đã đọc bài thi này rồi, ngài hẳn phải rất rõ ràng, mười mấy năm qua, trong cuộc thi thu nhận học sinh nhập viện, chưa từng xuất hiện bài thi hoàn mỹ như thế, vô luận quy phạm trả lời vẫn là phân tích trận hình, không có một chỗ thiếu sót, không có một lỗi chính tả, ngay cả bút pháp cũng không có một chữ nào thô. Đúng vậy, đứa bé kia có thể không thể trở thành thần tướng anh dũng kiên cường như ngài, nhưng hắn tuyệt đối có thể trở thành quan tham mưu tài giỏi nhất!" Trung niên tướng quân trầm mặc một lát rồi nói: "Đây là lệnh tới từ trong cung, ta không cần giải thích với ngươi." Tên giáo quan kia nghe vậy thì ngây người, qua một hồi mới tỉnh táo lại, thanh âm hơi trầm xuống nói: "Nhưng... Ta cần có một lời giải thích với đứa bé kia." Trung niên tướng quân ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, nói: "Vậy ngươi gọi hắn tới đây, ta sẽ giải thích cho hắn." ... ... Đi vào lầu các sâm nghiêm, nhìn ngọn đèn đang thiêu đốt trên bàn, Trần Trường Sinh trầm mặc không nói, hai bàn tay buông lỏng hai bên dần dần nắm chặt, mặt có chút tái nhợt, không biết bởi vì mỏi mệt hay là vì tức giận, hoặc là có đủ cả hai loại cảm xúc, khi hắn thấy trên thạch bích vẫn không có tên mình, hắn thật sự tức giận, so với hôm qua ở thần tướng phủ gặp phải khinh miệt còn tức giận hơn vô số lần. Bởi vì hắn rất kỳ vọng được vào Trích Tinh học viện, hắn đối với Trích Tinh học viện mang theo kỳ vọng thật lớn, mà toàn bộ kỳ vọng ở thời khắc nhìn thấy bảng tên, toàn bộ biến thành thất vọng, hắn đã cố gắng rất nhiều, bây giờ nhìn lại đã thành chuyện thật nực cười, mọi chuyện đến tột cùng là vì sao? Hắn cần một lời giải thích. Tên trung niên tướng quân ngồi sau án nói muốn cho hắn một lời giải thích, hắn muốn biết sẽ là cái gì. "Xin lỗi." Trung niên tướng quân đứng dậy, tựa như mãnh thú đang nhìn một con thỏ nhỏ lạnh lùng theo dõi hắn, sau đó thốt ra miệng lại là hai chữ xin lỗi. "Thân là một quân nhân của Đại Chu, ta lại phải làm trái với tâm nguyện của mình, thật xin lỗi." "Hành động của ta có thể sẽ làm cho danh dự của Trích Tinh học viện hao tổn, thật xin lỗi." "Ngươi có tài năng, có tiền đồ, ngươi chỉ là hài tử, nhưng ta lại làm dở dang tiền đồ của ngươi, xin lỗi." "Ta không thể nói cho ngươi nguyên nhân tại sao, xin lỗi." "Nhưng ta nghĩ ngươi sẽ nhanh chóng biết được nguyên nhân, cho nên, hi vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội sửa lại sai lầm." Trần Trường Sinh nghe xong lời nói này, trầm mặc một lát sau đó rời đi. ... ... Rạng sáng năm giờ ngày hôm sau , Trần Trường Sinh như hôm qua cũng như mười bốn năm quá khứ tỉnh giấc, rửa mặt mặc quần áo, tĩnh tư minh tâm, sau đó rời khỏi khách sạn, tiếp tục con đường cầu học của mình. Hắn dựa theo thứ tự trên danh sách, đi hai gian học viện khác. Biến cố ở Thiên Đạo viện cùng Trích Tinh học viện, tự nhiên làm cho hắn buồn bực không vui, nhưng hắn là người quý trọng thời gian nhất trên thế gian này, hắn không muốn muốn lãng phí thời gian trong tức giận và hối hận, mà nguyện ý đem thời gian dùng ở địa phương có giá trị hơn, loại biểu hiện này có đôi khi làm cho người ta cảm giác chính là bất khuất. Sự việc hôm qua tựa như không đối với hắn tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào, hắn thật tình chuẩn bị, cẩn thận dự thi, dùng kiến thức trong đầu cùng ý chí bền bỉ, thành công thông qua cuộc thi nhập viện của hai gian học viện này —— từ nội dung bài thi đến xem, chính hắn cho rằng bản thân mình có thể vượt qua —— sau đó không hề bất ngờ mà thi trượt. Có kinh nghiệm của hai lần trước, Trần Trường Sinh không hề thất vọng như trước, hoặc là nói hắn đã tê dại. Hắn biết rõ, nhất định có người đang âm thầm ra tay với mình, về phần là ai... Đáp án cũng rất rõ ràng. Ban đêm, hắn đi ra khỏi học viện thứ tư trong danh sách, cuối cùng lần đầu tiên nhìn thấy cỗ xe ngựa của thần tướng phủ, nhìn thấy trên càng xe kí hiệu huyết phượng có chút cũ đạm rồi lại làm cho người ta cảm thấy kinh tâm động phách, dĩ nhiên, đó là vì đối phương chuyên môn đưa xe ngựa dừng trước viện môn, chính là cố ý để cho hắn nhìn thấy. Trần Trường Sinh nhìn xe ngựa, biết đáp án sắp được công bố. Mặc dù hắn đã đoán được đáp án, nhưng lúc sắp biết được sự thật cảm giác lại có chút khác thường. Một phụ nhân trung niên từ trong xe đi xuống. "Ngươi chỉ là hài tử... Căn bản không có tư cách để cho thần tướng phủ làm nhiều chuyện như thế." Trung niên phụ nhân đi tới trước mặt hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng chúng ta đã làm nhiều chuyện như vậy, bởi vì chúng ta rất lo lắng ngươi vì quá trẻ tuổi đối với cục diện không thể thấy rõ ràng, cho nên chúng ta rất chân thành thể hiện thực lực cho ngươi thấy rõ. Hiện tại ngươi đã rõ ràng rồi chứ, chỉ cần chúng ta không đồng ý, ngươi ở Đại Chu triều vĩnh viễn sẽ không có ngày nổi danh đâu." Trần Trường Sinh nhớ rõ nàng, ở trong phủ thần tướng, người đầu tiên chính mình nhìn thấy chính là nàng, hành lễ thăm hỏi, sau đó đứng thẳng, không nói một lời. Trung niên phụ nhân trong mắt hiện lên kinh dị, nàng không ngờ tới, cho dù ở trong tình huống như thế, thiếu niên này vẫn rất tỉnh táo, thậm chí không quên hành lễ đối với mình, biểu hiện như thế thật sự làm người ta cảm thấy luống cuống, thậm chí làm người ta có chút bất an, nhưng nàng phải giải quyết triệt để chuyện này. "Chúng ta muốn cái gì, ngươi cũng rất rõ ràng... Nếu như ngươi đồng ý, tất cả mọi thứ chúng ta tước đoạt của ngươi, cũng có thể trở về bên cạnh của ngươi, Thiên Đạo viện, Trích Tinh học viện, Tông Tự sở... Tùy ngươi chọn lựa, muốn học cái gì, tùy ngươi chọn lựa, muốn đi theo vị tiên sinh nào, tùy ngươi chọn lựa, sau khi học thành, ngươi là muốn vào quân đội hay muốn vào Quốc Giáo hoặc là vào triều làm quan... tất cả mọi thứ, cũng đều do ngươi chọn lựa." Trung niên phụ nhân nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mà nếu như ngươi không đồng ý, hai ngày vừa rồi sẽ trở thành hình ảnh không ngừng tái diễn trong cuộc đời của ngươi." Trần Trường Sinh trầm mặc như trước, không nói câu nào. Trung niên phụ nhân nói: "Ngươi là người thông minh, hẳn phải biết rõ nên chọn lựa thế nào." Trần Trường Sinh nhìn nàng, cuối cùng nói ra câu nói đầu tiên: "Trong bút ký sư huynh từng việt, người thông minh thường sống không vui, cho nên làm người hồ đồ mới tốt." Trung niên phụ nhân cười cười, nói: "Nhưng ngươi quả thật rất biết điều, rất thông minh, không có nói chuyện hôn ước cho bất cứ người nào... Nếu không hiện tại ngươi đã là người chết." Trần Trường Sinh hiện tại đã khẳng định, hai ngày qua Đông Ngự thần tướng phủ vẫn phái người đi theo chính mình. Trung niên phụ nhân nói: "Dĩ nhiên, ngươi đừng hiểu lầm... Ta lúc trước chỉ nói đến một loại khả năng mà thôi, Thánh Hậu ở trên cao, thần tướng phủ từ trước đến giờ tuân thủ luật pháp, chưa bao giờ ức hiếp người khác, chỉ nguyện ý giúp người, chẳng qua chỉ cần ngươi giao ra... thứ mà ngươi vốn chuẩn bị giao ra, chúng ta có thể giúp ngươi đạt được rất nhiều lợi ích." Vốn chuẩn bị giao ra, dĩ nhiên là hôn thư. Trợ giúp ngươi đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng lại là những thứ mà chính mình có thể đạt được. Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác, cùng kinh đô phồn hoa so sánh, núi rừng phía sau miếu cũ tràn đầy thú dữ còn tốt đẹp hơn nhiều. Hắn nhìn vị trung niên phụ nhân kia, bỗng nhiên mở miệng nói: "Bà bà, ta đã làm sai chuyện gì sao?" Trung niên phụ nhân ngơ ngẩn, nhất thời cứng họng. Nàng ở kinh đô đã sống hơn trăm năm, nhìn tiểu thư được gả vào Từ phủ, nhìn cô gia chém giết tạo thành tiền trình tươi sáng, thường gặp triều đình quan lớn, thế ngoại cường giả, đã quen với ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ kế, nhưng chưa từng nghĩ tới, lại nghe được lời nói như vậy, lời nói như vậy... nhìn như trẻ con , nhưng cực khó để trả lời. Cho nên nàng không trả lời được.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trạch Thiên Ký
Chương 10: Ta đã làm sai chuyện gì sao?
Chương 10: Ta đã làm sai chuyện gì sao?