TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Thần
Chương 544: Ba loại dược tề

Vốn có ít người tuy cảm giác Kiệt Sâm ngu ngốc, nhưng trong nội tâm còn cảm thấy hiếu kỳ với lời nói của hắn, nhưng hiện tại nghe hắn giải thích không ít người thậm chí là muốn mắng to.

Bọn họ là lần đầu tiên nghe được lời như vậy, nghiên tập linh dược học sẽ có chỗ hại đối với việc tu luyện của linh sư, trong lòng bọn họ chuyện như vậy căn bản không có khả năng sẽ phát sinh.

Chỉ nói về phương diện linh thức, từng linh dược sư nếu ở cấp bậc ngang hàng linh thức đều thâm hậu hơn linh sư đồng cấp, đây là đặc tính riêng của chức nghiệp linh dược sư, bởi vậy không cần nói những thứ khác, chỉ ở điểm này đã biết trở thành một linh dược sư có ích thế nào đối với linh sư, như vậy lời nói của Kiệt Sâm căn bản là không thực tế.

- Ah, còn có việc này?

Nã Mạt bệ hạ giờ phút này trong lòng đã cảm thấy vô cùng hoang đường, cách nhìn về Kiệt Sâm cũng chuyển biến xấu rất nhiều, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện cực kỳ nhiệt tình.

- Phải!

Kiệt Sâm gật nhẹ đầu, nhưng hắn cũng có thể nhìn ra Nã Mạt bệ hạ căn bản không tin lời nói của mình, hơn nữa cho dù mình có giải thích nhưng với tri thức linh dược học của Nã Mạt cũng chưa chắc có thể hiểu rõ, bởi vậy Kiệt Sâm cũng không muốn nói thêm lời gì.

- Nã Mạt bệ hạ, vẫn là câu nói đó, nếu như Địch Ni Toa có vấn đề gì hoang mang trong linh dược học thì có thể tới tìm ta nhưng ta vẫn đề nghị nàng tạm thời đừng nên tiếp tục xâm nhập nghiên cứu linh dược học!

Nói xong lời này, Kiệt Sâm cũng không muốn nói thêm chuyện gì mà đi sang một bên.

- Được được…

Nã Mạt cũng cười gượng vài tiếng, hắn còn chưa kịp nói thêm lời gì, đột nhiên…

- Thật vớ vẩn, quả thật là vớ vẩn, nghiên tập linh dược học làm sao tạo thành trở ngại cho linh sư tu luyện, vị tiểu huynh đệ kia, lời này của ngươi quả thật là vớ vẩn!

Một thanh âm già nua đột nhiên vang lên bên trong đại điện, ngữ khí tuy không lớn nhưng mọi người đều có thể nghe được một cỗ tức giận ẩn chứa bên trong.

Mọi người đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở một bên đại điện có bốn lão giả đang đi ra.

Đi ở đầu tien là thủ hộ thần của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, đế linh sư bát giai cao cấp Tốn Phượng mà đi bên cạnh hắn là hai cường giả đến từ song tháp, Linh Sư Tháp đế linh sư bát giai trung cấp Tạp Lạc Nhĩ hộ pháp cùng Linh Dược Sư Tháp đế linh sư bát giai đê cấp Ngõa Đặc đại sư.

Mà bên cạnh hai người này là một lão giả có mái tóc bạc trắng, đôi mắt sáng ngời hữu thần, trong ánh mắt mang theo phẫn nộ nhìn Kiệt Sâm, lời vừa rồi là của lão giả này truyền ra.

Nhìn thấy lão giả này, tất cả mọi người khi nhìn qua Kiệt Sâm đều lộ ra thần sắc có chút hả hê.

Lão giả kia chính là đệ nhất linh dược sư của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, hoàng linh sư thất giai cao cấp, linh dược hoàng sư thất giai đê cấp Bổn Kiệt Minh đại sư, đồng thời cũng là lão sư trong linh dược học của Địch Ni Toa!

Nhìn thấy lão giả này, toàn bộ mọi người đều lộ ra một tia cung kính, ngay cả đệ nhất cao thủ Tây Hoang bộ lạc đế linh sư bát giai trung cấp Tha Lôi cũng không chút ngoại lệ.

Tuy Kiệt Sâm không biết thân phận của lão giả kia, nhưng từ biểu lộ của mọi người chung quanh hắn đã hiểu được địa vị của đối phương tuyệt đối không nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt nổi giận của lão giả, trên mặt Kiệt Sâm không hề biểu lộ chút chấn động nào.

- Lão tiên sinh, ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, cũng chỉ muốn tốt cho Địch Ni Toa công chúa, không hề có bất luận ác ý gì bên trong!

Từ quần áo trang phục trên người lão giả có chút đặc thù, Kiệt Sâm nhìn ra được vị này là một linh dược đại sư có thực lực rất mạnh, đối với những lão tiên sinh như vậy, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, Kiệt Sâm vẫn luôn cực kỳ tôn kính.

- Ăn ngay nói thật?

Lão giả không nhịn được liên tục lắc đầu:

- Người trẻ tuổi, ta không biết tạo nghệ của ngươi trong linh dược học như thế nào, nhưng lời của ngươi nói nghiên tập linh dược học sẽ tạo thành trở ngại cho linh sư tu luyện, điểm này ta không đồng ý, thật sự là quá hoang đường, lão phu Bổn Kiệt Minh nghiên cứu linh dược học đã vài chục năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe được cách nói như thế!

Cũng khó trách lão giả lại tức giận như vậy, với tư cách là lão sư linh dược học của Địch Ni Toa, lời nói của Kiệt Sâm không phải là đã phủ nhận một thường thức trong linh dược học hay sao, hơn nữa còn nói hắn làm lão sư lại đi trở ngại cho việc tu hành linh sư của Địch Ni Toa, điều này làm sao để Bổn Kiệt Minh đại sư có thể thừa nhận được.

Bổn Kiệt Minh vừa nói ra tên của mình không ít tuyển thủ không nhịn được kêu lên.

Những thiên tài trẻ tuổi đều hít sâu một hơi, tên tuổi của Bổn Kiệt Minh đối với dân chúng tây bắc mà nói đúng là một đoạn truyền kỳ.

Mấy trăm năm nay, Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc có thể trở thành đệ nhất thế lực tây bắc cũng có liên quan tới thân phận hai người này.

Một là đệ nhất cao thủ của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, đế linh sư bát giai cao cấp Phong Đế Tốn Phượng, hắn chẳng những là đệ nhất cao thủ của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc đồng dạng còn là đệ nhất cao thủ đại lục tây bắc.

Mà người còn lại chính là lão giả tóc bạc đang mặc linh dược sư trường bào màu xám trước mặt, Bổn Kiệt Minh.

Bản thân là linh dược sư đệ nhất Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, hắn có được tạo nghệ thâm hậu, cảnh giới linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, đồng dạng cũng là vị linh dược hoàng sư thất giai duy nhất của đại lục tây bắc.

Trong linh dược giới đại lục tay bắc, Bổn Kiệt Minh là người dẫn dắt đứng đầu trong linh dược giới tây bắc, ngoại trừ thần thoại linh dược hoàng sư thất giai cao cấp Ai Lôi Lợi đại sư của linh dược giới chư quốc tây bắc, Bổn Kiệt Minh không thể nghi ngờ là một đoạn truyền khi khi còn sống.

Bổn Kiệt Minh từ nhỏ biểu hiện ra thiên phú cực cao trong linh dược học, là linh dược thiên tài khó gặp của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc, hơn hai mươi tuổi đã lấy được thành tựu không tầm thường trong linh dược học, đã trở thành một linh dược tôn sư lục giai, thiên phú trong linh dược học của hắn thậm chí đã làm cho Linh Dược Sư công hội Linh Dược Sư Tháp chú ý.

Chỉ có điều Bổn Kiệt Minh đại sư cũng không đến Linh Dược Sư Tháp ở trung tâm đại lục để tiếp nhận bồi dưỡng, mà ở lại Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc đảm nhiệm chức hội trưởng Linh Dược Sư công hội vùng tây bắc của Linh Dược Sư Tháp, nhưng hắn cũng không cần quản chuyện gì bên trong công hội, mỗi ngày chỉ giam mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu.

Chẳng qua hiện nay hắn đã hơn sáu mươi tuổi, từ hai mươi năm trước khi hắn được hơn bốn mươi tuổi đã tấn cấp linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, trong hai mươi năm hắn từ hoàng linh sư thất giai đê cấp tấn thăng hoàng linh sư thất giai cao cấp, chỉ có điều cấp bậc linh dược học chỉ dừng lại ở cấp bậc linh dược hoàng sư, nhưng điều này cũng không làm giảm đi sự ưu tú vĩ đại của hắn.

Hoàng linh sư thất giai cao cấp, linh dược hoàng sư thất giai đê cấp, dưới hai quầng sáng vô cùng chói mắt như vậy Bổn Kiệt Minh nghiễm nhiên trở thành nhân vật có tính đại biểu lớn nhất tây bắc, ở phương diện linh sư mặc dù trong tây bắc có vài đế linh sư tồn tại nhưng ở phương diện linh dược sư thanh danh của hắn không thể nghi ngờ là không ai sánh bằng.

Ở tại tây bắc, ngươi có thể không biết Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc là đệ nhất cường quốc tây bắc, cũng có thể không biết quốc vương Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc là Nã Mạt bệ hạ có cảnh giới thất giai trung cấp, thậm chí có thể không biết đế linh sư bát giai trung cấp Tha Lôi nhưng ngươi nhất định phải từng nghe qua truyền kỳ về Bổn Kiệt Minh.

Ngay khi một truyền thuyết như vậy đang xuất hiện rành rành trước mặt mọi người, trong lòng bọn họ chỉ còn lại hai chữ rung động.

Đặc biệt là những tuyển thủ thiên tài tinh anh trẻ tuổi đã lấy được danh ngạch xuất sắc, sắp đại biểu cả tây bắc đi tham gia cuộc thi đấu đối chiến tinh anh toàn đại lục càng thêm lâm vào sững sờ kinh ngạc.

Trong cuộc đời đăng đẵng của chính mình Bổn Kiệt Minh đã có thói quen trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người mỗi khi hắn xuất hiện, dưới một đám tân khách vây quanh, trên khuôn mặt phủ kín nếp nhăn luôn lộ ra vẻ mỉm cười, thậm chí còn hướng những người quen biết như Tha Lôi gật nhẹ đầu xem như lời chào hỏi với bọn họ.

Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chăm chú qua Kiệt Sâm, trong đôi mắt không hề có nửa điểm vui vẻ nào.

Trên thực tế trước khi đến hắn đã từng được nghe qua thanh danh về Kiệt Sâm, hắn nổi lên hứng thú cũng không phải vì biểu hiện kinh người của Kiệt Sâm trong cuộc thi đấu vòng loại, mà là căn cứ theo tình báo vương quốc đã đạt được, Kiệt Sâm có được thiên phú kinh người trong linh dược học, cũng giống như bản thân hắn, chỉ hơn hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới linh dược tôn sư lục giai, mà Kiệt Sâm năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi, so với hắn năm xưa còn mạnh mẽ hơn không ít.

Thậm chí trong lòng của Bổn Kiệt Minh còn có một loại ý nghĩ, nếu như có được cơ hội mình còn muốn chỉ điểm hướng dẫn cho Kiệt Sâm một chút.

Nhưng khi nãy sau khi nghe được lời nói của Kiệt Sâm, ấn tượng của hắn đối với Kiệt Sâm lập tức hạ thấp xuống tận đáy cốc, thậm chí đối với tình báo mà vương quốc đã thu thập được về Kiệt Sâm, nói Kiệt Sâm đã đạt tới cảnh giới linh dược tôn sư lục giai đã làm cho hắn thật sự hoài nghi tính chân thật của tin tức này.

Một gã linh dược tôn sư lục giai, đến tột cùng phải vô tri đến thế nào mới có thể nói ra loại lời nói hoang đường đến như vậy đây?

- Bổn Kiệt Minh Nhất Tắc Ban?

Nghe tên người này, Kiệt Sâm đứng ngay trung ương đại sảnh không khỏi chợt nhíu mày, cái tên này làm cho hắn có một loại cảm giác thật quen thuộc, nhưng rất nhanh ý nghĩ của Kiệt Sâm lại bị dẫn dắt đến lời nói vừa rồi của Bổn Kiệt Minh.

Bản thân là một linh dược học đại sư, Kiệt Sâm có thể đối với bất luận linh dược học đại sư nào cũng sẽ biểu hiện ra đầy đủ cung kính, kính nể bọn họ đã làm ra thật nhiều cống hiến cho linh dược học, nhưng đồng dạng Kiệt Sâm cũng không thể dễ dàng tha thứ cho sai lầm của đối phương đã gây ra.

Lúc trước khi bản thân hắn nói ra những lời nói kia, Kiệt Sâm có thể mặc kệ bị mọi người đang có mặt cười nhạo chính mình, cùng mặc kệ sự khinh thường của Lộ Bỉ Ni Nhĩ vương quốc Nã Mạt bệ hạ và Địch Ni Toa công chúa, bởi vì bọn họ không phải là linh dược đại sư mà chỉ có thể được xem là một người bình thường.

Cho dù chính là Địch Ni Toa, nàng cũng chỉ mới là linh dược tôn sư ngũ giai trung cấp mà thôi, ở trong mắt người thường có lẽ nàng đã cực kỳ ưu tú vĩ đại, nhưng trong mắt Kiệt Sâm xem ra Địch Ni Toa ở phương diện linh dược học chỉ có thể được xem như mới nhập môn, ngay cả tinh thông còn chưa tính là gì cả, cho nên hắn có thể mặc kệ vẻ khinh thường của nàng dành cho mình, thản nhiên không thèm so đo.

Nhưng khi chính Bổn Kiệt Minh là một linh dược hoàng sư lại thốt ra lời nói "vớ vẩn", mà ngay cả người đến từ Linh Dược Sư Tháp như Ngõa Đặc đại sư cũng dùng ánh mắt đồng dạng nhìn về phía mình như thế, điều này đã khiến cho Kiệt Sâm không cách nào nhẫn nhịn.

- Vị đại sư này…

Hai mắt Kiệt Sâm không khỏi có chút nheo lại:

- Lời nói của ta vừa rồi là nghiên tập linh dược học sẽ tạo thành tổn hại đối với một ít linh sư, đều là những lời nói có căn cứ, các hạ chưa từng nghe nói qua đây chỉ là vấn đề của các hạ, mà cũng không phải là lời nói vớ vẩn gì đó của chính ta!

Kiệt Sâm vừa nói ra lời như thế, tất cả mọi người đang có mặt trong đại sảnh đều trợn tròn mắt, mọi người đều trừng lớn mắt giật nảy mình nhìn qua Kiệt Sâm, bọn họ hoàn toàn không thể tưởng tượng được ở ngay trước mặt Bổn Kiệt Minh đại sư cùng Ngõa Đặc đại sư mà Kiệt Sâm vẫn còn có thể nói ra được những lời như vậy.

- Kiệt Sâm này không ngờ lại dám nói là do Bổn Kiệt Minh đại sư có vấn đề, Bổn Kiệt Minh đại sư cùng Ngõa Đặc đại sư đều là linh dược hoàng sư thất giai ah, Kiệt Sâm kia đang nói đùa gì vậy?

Tất cả mọi người đều không nhịn được lắc đầu, trong lòng tràn đầy khinh bỉ đối với lời của Kiệt Sâm vừa nói.

- Có căn cứ, tốt, ta cũng thật muốn nghe thử xem một chút rốt cục lời của ngươi có căn cứ gì!

Bổn Kiệt Minh cũng không cùng Kiệt Sâm tranh luận thêm, trên mặt hắn mang theo vẻ cười lạnh, nhàn nhạt lên tiếng, ấn tượng trong lòng đối với Kiệt Sâm đã kém tới cực điểm, đã hoàn toàn đem Kiệt Sâm định nghĩa thành người mua danh chuộc tiếng.

Kiệt Sâm cười cười, ngay sau đó đem ánh mắt chuyển nhìn qua trên mặt Địch Ni Toa đang đứng ở gần bên:

- Ta nghe nói hiện tại Địch Ni Toa công chúa đã là một linh dược tông sư ngũ giai trung cấp, như vậy hôm nay cấp bậc linh sư đã là hoàng linh sư thất giai đê cấp, như vậy khẳng dịnh Địch Ni Toa công chúa cũng đang nếm thử việc phối chế linh dược tề ngũ giai thượng phẩm, mà nàng đang thử phối chế ba loại linh dược tề ngũ giai thượng phẩm kia, nếu như ta không có đoán sai, hẳn là Trọng Lực dược tề, Thiểm Quang dược tề cùng Cố Thương dược tề là ba loại linh dược tề ngũ giai thượng phẩm đúng không?

Kiệt Sâm vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đang có mặt trong đại sảnh đều không tự chủ được đem ánh mắt nhìn lên mặt Địch Ni Toa.

- Ngươi…ngươi làm sao…làm sao…

Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, Địch Ni Toa vốn đang tràn đầy vẻ khinh thường nhìn hắn đột nhiên trên mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn Kiệt Sâm, trong giọng nói lộ ra vẻ không sao tưởng tượng nổi.

Ở ngay bên cạnh, chân mày của Bổn Kiệt Minh đại sư cũng đang nhíu chặt lại kinh dị nhìn qua Kiệt Sâm.

- Chẳng lẽ Kiệt Sâm kia đã đoán đúng sao?

Chứng kiến biểu lộ của Địch Ni Toa cùng Bổn Kiệt Minh đại sư, toàn bộ tân khách trong đại sảnh đều cảm thấy vô cùng kinh hãi.

- Bổn Kiệt Minh đại sư, chẳng lẽ Kiệt Sâm đã nói đúng hay sao?

Người đến từ Linh Dược Sư Tháp, Ngõa Đặc đại sư không khỏi hiếu kỳ lên tiếng hỏi.

Bổn Kiệt Minh gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Đúng vậy, trong thời gian gần đây ta đang chỉ dạy Địch Ni Toa phối chế ba loại linh dược tề ngũ giai thượng phẩm, chính là Trọng Lực dược tề, Thiểm Quang dược tề cùng Cố Thương dược tề!