- Ha hả, Khải Tư Đặc tộc trưởng, không nghĩ tới ngươi hôm nay lại có đảm lượng tới đây, hơn nữa lại tới sớm như vậy, chính là biết điều một chút chờ ở nơi này, ngay cả muốn chết cũng là tích cực như vậy, thật là bội phục a!
Ở chỗ ngồi phía bắc bên cạnh đài tỷ thí, mấy người Bá Khắc Bỉ đều ngồi vào chỗ của mình, sau đó cười ra tiếng, lớn miệng nói.
- Bá Khắc Bỉ, hãy bớt sàm ngôn đi, có bản lãnh gì thì ngươi hãy mang ra đây, hôm nay Mạc Lý gia tộc ta liền tiếp nhận.
Khải Tư Đặc mang theo khuôn mặt âm trầm lên tiếng, thần sắc bình thản vô cùng.
- Tốt! Khải Tư Đặc tộc trưởng thật là đủ sảng khoái.
Trên mặt Bá Khắc Bỉ mang theo vẻ âm lãnh, cười nói:
- Quyết chiến sinh tử, vậy sinh tử của hai bên đều do ông trời định đoạt, hai bên chúng ta đều phái ra người của mình lên đài, cho đến khi phân rõ sinh tử, mới có thể tiến hành trận tiếp theo, nếu như một bên nhận thua, như vậy sẽ phải hoàn toàn thối lui khỏi Thiên Hồng Thành, không biết Khải Tư Đặc tộc trưởng muốn phái người nào ra trận đầu tiên a?
Quyết chiến sinh tử, tùy theo song phương phái ra người của riêng mình, mỗi bên một người, rồi sau đó thay phiên, chẳng hạn như trận đầu, Mạc Lý gia tộc phái người Lạc Cơ gia tộc ứng chiến, mà trận tiếp theo, chính là Lạc Cơ gia tộc phái người, Mạc Lý gia tộc ứng chiến, mỗi người chỉ có thể ra sân một lần, gia tộc nào phái người ra sân đầu tiên, ở một mức độ nào đó, tự nhiên là sẽ chịu thiệt.
- Gia gia, quyết chiến sinh tử này thật là kích thích, ta cũng muốn xuất chiến.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, một thiếu niên có cái ánh mắt sắc bén, thần sắc ngoan lệ, có một cái mũi ưng lên tiếng nói với Khoa Ân Hi Nhĩ.
- Ách Duy Đặc thiếu gia, quyết chiến sinh tử này cũng không phải là trò chơi, chúng ta chỉ cần nhìn là được rồi, nếu như thiếu gia muốn tỷ thí thì đợi sau khi trận chiến này kết thúc, tại hạ an bài thật kỹ mấy người theo thiếu gia vui đùa một chút.
Bá Khắc Bỉ ở bên cạnh vội vàng lên tiếng nói, mang trên mặt vẻ nịnh hót.
- Ngừng.
Thiếu niên kia không thèm để ý tới Bá Khắc Bỉ, mở miệng khinh thường lên tiếng:
- Ngươi biết cái gì, trước mặt nhiều người như vậy có thể giết chết được đối phương, đây mới gọi là kích thích a.
Thiếu niên không nhịn được liếm liếm đầu lưỡi, tưởng tượng thấy cảnh tượng mình đang anh minh thần võ đứng ở trên đài tỷ thí, đánh chết tất cả những thành viên đẹp trai của Mạc Lý gia tộc. Rồi sau đó được mọi người có mặt ở nơi này hoan hô. Nghĩ tới đây, huyết dịch bên trong thân thể hắn liền nhịn không được kích động sôi trào lên.
Bị thiếu niên nói như thế, trong lòng Bá Khắc Bỉ nhất thời vô cùng lúng túng, nhưng trên mặt cũng không dám có chút bất mãn nào.
Thiếu niên này là cháu trai của Khoa Ân Hi Nhĩ, là người thừa kế thứ nhất của Nạp Đốn gia tộc, Bá Khắc Bỉ căn bản không dám đắc tội với đối phương chút nào.
- Ha ha ...
Nghe được lời nói của vị thiếu niên kia, Khoa Ân Hi Nhĩ nhịn không được cười lên ha hả:
- Cháu nội ngoan, quả nhiên có phong phạm năm đó của gia gia ngươi, tốt, nếu có đối thủ thích hợp ta nhất định sẽ để cho ngươi lên đài, đánh một trận cho đã nghiền.
Đối với thỉnh cầu của cháu trai mình, Khoa Ân Hi Nhĩ chẳng những không có sinh khí mà ngược lại vô cùng cao hứng.
Nói đến đứa cháu này của hắn, trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ cực kỳ hài lòng, hắn gần hai mươi hai tuổi, thực lực chính là đã đạt đến cảnh giới Cấp Thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, mặc dù không thể so sánh với đệ nhất thiên tài Cơ Lạc Tư của Phỉ Nhĩ gia tộc, nhưng ở cả Xích Nhĩ hành tỉnh cũng được coi như là cao thủ trong số những người trẻ tuổi.
Khoa Ân Hi Nhĩ nghĩ đến, người trẻ tuổi chính là phải ham thích chiến đấu, mới có thể có nơi đề cao. Ở trong một tràng diện tỷ thí to như vậy, có thể giết chết đối thủ của mình, có được sự hò reo của dân chúng, có thể mang đến sự tự tin thật lớn cho người trẻ tuổi, khiến cho con đường tiến tới Linh Sư càng thông thuận hơn.
Cho dù là Ách Duy Đặc không nói, nhưng nếu có cơ hội thì Khoa Ân Hi Nhĩ cũng là sẽ chủ động để cho hắn lên đài tỷ thí, trui luyện một phen.
Giờ phút này, ở Mạc Lý gia tộc.
- Tộc trưởng, trận đầu này, đều cho ta xuất chiến đầu tiên đi.
Chỗ ngồi bên phía nam, một người trung niên đại hán lên tiếng nói.
Đây là một đại hán râu quai nón, vóc người khôi ngô, là một thành viên trọng yếu của Mạc Lý gia tộc, có thực lực Cao Cấp Tông Linh Sư Ngũ Giai.
- Không được, tộc trưởng, hãy để cho ta xuất chiến đầu tiên.
Một gã lão giả ở bên cạnh cũng theo đó mà lên tiếng.
- Tộc trưởng để cho ta xuất chiến đầu tiên.
- Ta, để cho ta xuất chiến.
Tất cả mọi người chen lấn lên tiếng.
Hình thức quy tắc ở nơi này chính là người ra sân đánh trận đầu tiên, bình thường sẽ phải phái ra người tràn đầy nguy cơ so với người của đối phương phái ra, đương nhiên là sẽ mạnh hơn so với người mà phe mình phái ra, tất cả mọi người tại chỗ đều biết rõ đạo lý này, nhưng không một ai trong lòng có sự e ngại.
Nhìn đám người xung quanh chen lấn nhau lên tiếng muốn đánh trận đầu, ánh mắt kiên nghị trên khuôn mặt Khải Tư Đặc bỗng chốc trở nên hồng nhuận, một nhóm người đáng giá cỡ nào a, nhưng là hiện nay ...
Cũng không biết sau hôm nay, những người có mặt tại đây sẽ còn lại bao nhiêu người còn có thể sống sót.
Trong tim của hắn phát ra một tia bi ai.
- Khải Tư Đặc tộc trưởng, các ngươi thương lượng tốt rồi chứ, đến tột cùng là các ngươi phái người nào ra sân a, ngay cả một chút dũng khí để quyết định chuyện nhỏ này cũng không có, Khải Tư Đặc tộc trưởng ngươi không khỏi cũng quá không có quyết đoán đi, muốn ta nhìn a, ngươi hay là biết điều một chút nhận thua rồi thối lui khỏi Thiên Hồng Thành đi, ha ha ...
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, Bá Khắc Bỉ đứng lên, mang trên mặt vẻ chế nhạo, cười lớn thành tiếng.
- Ha ha, ha ha ha!
Ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc, đông đảo thành viên tất cả đều lớn tiếng cười chế nhạo.
- Ta tới!
Đúng lúc này, từ trong đám người đột nhiên truyền ra một âm thanh quát lạnh. Ngay sau đó một đạo nhân ảnh từ từ đi lên bậc thang, vững vàng đi lên đài tỷ thí.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt của Khải Tư Đặc trong giây lát trở nên cứng đờ, mà Phỉ Lộ Đặc đang ngồi ở chỗ trung tâm cũng đột nhiên đứng lên, mang theo thần sắc kích động nhìn về vị trí giữa đài tỷ thí.
Đây là một thiếu niên có mái tóc dài màu rám nắng, thân mặc một bộ trường bào màu xanh lá, trên mặt bình thản vô cùng, ôn tồn lễ độ, nhưng mà ánh mắt cũng là lạnh như băng, khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy rét lạnh.
- Lạc Khố Ân ...
Thấy thiếu niên này, tất cả thành viên của Mạc Lý gia tộc ở một bên đều là ngây ngẩn cả người, mà Khải Tư Đặc tộc trưởng lại càng há to miệng.
- Tiểu tử thúi, ta không phải là cho ngươi rời đi rồi sao, ngươi ...
Sắc mặt của Khải Tư Đặc mang theo vẻ mặt vô cùng tức giận, trong miệng rống giận lên tiếng, trong tiếng rống giận dữ kia, mang theo một loại bi thương tới mức tâm muốn chết đi, cùng với vẻ thống khổ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn đã sớm để cho Lạc Khố Ân rời khỏi Thiên Hồng Thành, như thế, cho dù chết, trong lòng hắn cũng sẽ không có nửa câu oán hận nào, nhưng là hôm nay thấy Lạc Khố Ân lại xuất hiện trên đài tỷ thí, điều này khiến cho hắn khó có thể tiếp nhận.
- Phụ thân!
Trên đài tỷ thí, Lạc Khố Ân trên mặt cũng là nở một nụ cười:
- Ngươi đã nói, Mạc Lý gia tộc chúng ta chưa từng có người lùi bước, ta là con trai của người, sao có thể vứt bỏ mọi người một mình lùi bước, cầm cự mà sống tạm bợ a, ta nghĩ nếu như ta rút lui, chẳng những bản thân ta sẽ không tha thứ cho chính mình, ngay cả sư phụ cũng sẽ xem thường ta, Lạc Khố Ân ta là người thừa kế của Mạc Lý gia tộc, muốn cùng gia tộc chết sống cùng nhau, thề chết không lùi!
- Như vậy trận chiến đầu tiên, liền để cho Lạc Khố Ân ta đại biểu cho Mạc Lý gia tộc, Lạc Cơ gia tộc cẩu tạp toái môn kia, có dám đánh một trận với ta không?
Nói xong lời cuối cùng, Lạc Khố Ân cơ hồ là rống giận lên tiếng, ánh mắt của hắn kiên định vô cùng, nhìn về phương hướng của Lạc Cơ gia tộc, không sợ hãi chút nào.
Hắn biết mình rất có thể sẽ chết, hắn cũng biết hành vi của mình rất ngu, nhưng là hắn không sợ hãi, đây cũng chính là tín niệm của hắn.
- Đứa nhỏ ngốc, đứa nhỏ ngốc, ngươi thật là quá u mê, bất quá, không hổ là đệ tử của Mạc Lý gia tộc chúng ta ...
Ở chỗ của Mạc Lý gia tộc, Khải Tư Đặc trong miệng lẩm bẩm tự nói, nước mắt không kìm nổi chảy xuống.
Hắn không biết đây là tâm tình thế nào? Bi thống, hay là mừng rỡ?
- Gia gia, là Lạc Khố Ân ...
Phỉ Nhĩ Đặc kinh ngạc nhìn Lạc Khố Ân trên đài tỷ thí, trong hốc mắt nhanh chóng ngấn lệ.
Áo Đức Lâm thành chủ nhìn Phỉ Lộ Đặc ở bên cạnh, trong lòng không nhịn được âm thầm thở dài một hơi.
- Ha ha, ha ha ha, đây không phải là bệnh tiểu tử của Mạc Lý gia tộc sao? Như thế nào còn chưa có chết a?
- Lạc Khố Ân, tiểu tử này nghe nói thực lực rất yếu a? Chẳng lẽ hắn biết rõ chính mình sống không được bao lâu, hiện tại muốn đi lên tỷ thí để tìm chết?
Thấy Lạc Khố Ân đi lên trên đài tỷ thí, tất cả mọi người ở chỗ của Lạc Cơ gia tộc đều ha ha nở nụ cười.
Nói đến Lạc Khố Ân, cơ hồ không người nào ở Thiên Hồng Thành không biết, không người nào không hiểu, vô luận là Lạc Khố Ân có thân phận là người thừa kế của Mạc Lý gia tộc, hay là thân phận người bị bệnh nặng, nhiều vị Linh Dược Đại Sư đã chắc chắn chuyện tình hắn tuyệt đối sống không quá ba mươi tuổi, cơ hồ tất cả mọi người trong Thiên Hồng Thành đều biết.
Càng làm cho mọi người biết rõ chính la, hắn có tâm địa đơn thuần thiện lương, người khác gặp phải khó khăn, Lạc Khố Ân cũng sẽ chủ động trợ giúp, đối đãi với bình dân cũng là vô cùng thân hòa.
Nhưng là trong Lạc Cơ gia tộc mọi người cười nhạo, Lạc Khố Ân vốn dĩ thân thể vô cùng yếu căn bản không thể tu luyện được, thực lực nghe nói cũng là cực kỳ kém cỏi, lại dám can đảm đi lên sân khấu ứng chiến, điều này khiến cho bọn họ không khỏi cười rớt răng hàm.
Thực lực của Lạc Khố Ân chưa từng bại lộ ra trước mặt bất cứ người nào, mà thể chất của hắn, cũng khiến cho mọi người không có cách nào cảm nhận được cấp bậc cụ thể của hắn, bất quá ở trong lòng tất cả mọi người Thiên Hồng Thành, thực lực của Lạc Khố Ân tuyệt đối là vô cùng yếu.
- Người kia chính là người thừa kế của Mạc Lý gia tộc sao? Gia gia, để cho ta lên đài đi.
Ở chỗ ngồi của Lạc Cơ gia tộc, Ách Duy Đặc hai mắt sáng lên, kích động lên tiếng.
Đánh giết một người thành viên bình thường của gia tộc so sánh với việc đánh giết một người thừa kế của gia tộc, khoái cảm thu hoạch được trong lòng, hoàn toàn là bất đồng, đây chính là tương đương với việc diệt sạch hy vọng của một gia tộc, nghĩ đến đây, trong lòng Ách Duy Đặc hưng phấn không thôi.
- Bá Khắc Bỉ, tiểu tử này có thực lực như thế nào?
Nhìn lên trên đài tỷ thí, Khoa Ân Hi Nhĩ cẩn thận cảm giác thực lực của trên đài một chút , rồi sau đó lên tiếng hỏi Bá Khắc Bỉ Lạc Khố Ân ở bên cạnh.
Lấy thực lực cấp thấp Hoàng Linh Sư Thất Giai của hắn, chẳng qua là cảm giác được thực lực của đối phương tựa hồ cũng không mạnh, nhưng là đẳng cấp cụ thể, dĩ nhiên là không cách nào cảm giác ra được.
Điều này làm cho trong lòng Khoa Ân Hi Nhĩ có chút kinh ngạc.
- Khoa Ân Hi Nhĩ đại nhân, tiểu tử trên đài này là Lạc Khố Ân con trai của Khải Tư Đặc tộc trưởng Mạc Lý gia tộc, từ nhỏ đã mắc phải một loại bệnh cực kỳ nghiêm trọng, tựa hồ cũng không thể tu luyện Linh Lực, tại hạ ở trong Thiên Hồng Thành mấy chục năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói tới chuyện tiểu tử này đã từng xuất thủ.
Bá Khắc Bỉ ở một bên giải thích.
Khoa Ân Hi Nhĩ đem ngờ vực trong lòng buông xuống, Lạc Cơ gia tộc đối đầu với Mạc Lý gia tộc, tự nhiên sẽ nghiên cứu cực kỳ thấu triệt đối với từng thành viên của đối phương, người thừa kế của gia tộc giống như Lạc Khố Ân như vậy tự nhiên càng không thể bỏ sót, nếu Bá Khắc Bỉ cũng nói như vậy, như vậy thực lực của tiểu tử trên đài kia hẳn là cũng không mạnh.
- Vậy cũng tốt, Ách Duy Đặc, ngươi lên đi, trận chiến này thuận theo ngươi, lúc ở trên đài coi chừng một chút, tốc chiến tốc thắng.
Khoa Ân Hi Nhĩ lên tiếng nói.
- Ha ha, yên tâm đi gia gia, ta sẽ hảo hảo chào hỏi tiểu tử kia.
Ách Duy Đặc trong ánh mắt toát ra một tia tàn nhẫn, rồi sau đó ở trước mắt bao người, đi lên trên đài tỷ thí.
Trên đài tỷ thí, Lạc Khố Ân cùng Ách Duy Đặc hai người đối mặt với nhau.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Lần này Lạc Cơ gia tộc lại để cho một thiếu niên thượng đài?
Ở dưới đài, trong lòng mọi người đều là toát ra một tia ngờ vực, thậm chí ngay cả mấy người Khải Tư Đặc tất cả đều là có chút không giải thích được.
Cảm thụ được vô số ánh mắt của mọi người chung quanh kia, Ách Duy Đặc vô cùng hưng phấn lên tiếng nói với Lạc Khố Ân:
- Ha ha, tiểu tử phía trước kia, nhớ kỹ, người đang đứng ở trước mặt ngươi, sắp giết chết ngươi, là Ách Duy Đặc ta, người thừa kế của Nạp Đốn gia tộc, ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là đau đến không muốn sống.
Ách Duy Đặc vừa nói, vừa rút trường kiếm bên hông ra, một cổ lực lượng cường hãn từ trên người hắn chợt bay ra, Ách Duy Đặc là một gã cấp thấp Tông Linh Sư Ngũ Giai, Ách Duy Đặc mặc dù tuổi cũng không lớn, nhưng đủ để cũng coi là một người cao thủ.
Trong ánh mắt Lạc Khố Ân chợt tuôn ra một đạo tinh mang, ánh mắt trở nên lạnh như băng, hắn tự nhiên biết, hôm nay gia tộc của mình biến thành cái bộ dáng này, mặc dù ngoài mặt là do Lạc Cơ gia tộc chèn ép, nhưng trên thực tế, toàn bộ cũng là bởi vì Nạp Đốn gia tộc.