TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dược Thần
Chương 288: Tấn cấp Thiên Linh sư (1)

Nếu không phải thành Thánh Phỉ ở nơi cách con đường ra vào Hỗn Loạn chi lĩnh không xa, lấy thực lực của tam đại gia tộc thành Thánh Phỉ, tuyệt đối không thể nào lấy được.

Vốn cho là Kiệt Sâm hao tốn nhiều tài liệu như vậy, sẽ chế biến ra được Linh Dược tề ngưu bức cỡ nào, nhưng đẳng cấp tứ giai lại khiến cho CamĐạo Phu thiếu chút nữa đã hộc máu.

Xem xét giá trị Linh Dược tề, đặc biệt là giá trị của một lọ Linh Dược tề, quá trình tương đối phiền toái, người bình thường khi nói đến Linh Dược tềkhông biết thì thường thường sẽ nghĩ đến cấp bậc của nó đầu tiên, nhưng là trên thực tế, đánh giá giá trị của Linh Dược tề chính là công hiệu của nó.

Bọn người Địch Á Tư ở một bên cũng trợn tròn mắt, bọn hắn mặc dù không hiểu nhiều như Cam Đạo Phu, nhưng cũng biết cấp bậc Linh Dược tềcàng cao thì càng đáng giá, toàn bộ thành Thánh Phỉ tuy rằng chỉ có một ngũ giai cấp thấp tông Linh Sư như Cam Đạo Phu, nhưng Khang Tư gia tộc với tư cách là gia tộc chuyên kinh doanh Linh dược tề và tài liệu của thành Thánh Phỉ, trong gia tộc cũng có hai tứ giai trung cấp Linh Dược sư.

Tuy rằng bọn hắn vì tuổi của Kiệt Sâm mà đã có thể phối chế ra tứ giai Linh Dược tề mà cảm thấy giật mình, nhưng tài liệu hắn hao tổn lúc trước, lại khiến cho trong lòng bọn hắn phải nhỏ máu

Tài liệu mấy trăm vạn linh tệ cuối cùng chỉ nhận lại được một lọ Linh Dược tề tứ giai, đây không phải là lãng phí thì là gì.

Chỉ có điều Cam Đạo Phu ở một bên sau khi phiền muộn thì lại cau mày, bộ dạng kiệt lực suy nghĩ.

Tài nghê của Kiệt Sâm ở mặt Linh Dược học hôm qua hắn đã được lĩnh giáo qua, tuyệt đối không chỉ có tiêu chuẩn như vậy. Hắn ngẩng đầu, lại lần nữa hỏi thăm:

- Kiệt Tư đại sư, công hiệu của cực hạn dược tề này là...

- Các ngươi ở một bên không nên quấy rầy ta.

Kiệt Sâm khoát tay áo, linh lực trong thể nội hắn hiện giờ đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, hắn ngăn trở lời hỏi hăm của Cam Đạo Phu.

Cam Đạo Phu lập tức không nói, mà bọn người Địch Á Tư ở một bên vốn định lên tiếng cũng ngậm miệng lại

Kiệt Sâm hít sâu một hơi, ở trước mắt bao người, hắn lấy ra một phần năm lượng dung dịch diễm hồng sắc từ trong bình dược tế mới phối chế thành công lúc nó, pha loãng nó thành một lọ Linh Dược tề.

Trong lúc đó, Kiệt Sâm như nghĩ điều gì đó, nói với Nạp Đức Tư ở một bên:

- Nạp Đức Tư, ta nhớ được ngươi hẳn là tam giai cao cấp Linh Sư a, tấn cấp Tam cấp cao cấp đã bao lâu rồi.

Nạp Đức Tư sững sờ, không rõ Kiệt Sâm vì sao lại hỏi vấn đề này, hắn nghĩ nghĩ, lên tiếng nói:

- Tấn cấp tam giai cao cấp đã gần 3 năm rồi.

Kiệt Sâm nhẹ gật đầu, tay phải khoác lên bờ vai Nạp Đức Tư, dùng linh thức tinh tế cảm nhận thể nội hắn một chút, lập tức, hắn lại lấy ra một phần mười lượng, pha loãng thành một lọ Linh Dược tề.

- Uống xong nó, sau đó thử đột phá xem sao!

Kiệt Sâm đưa bình Linh Dược tề kia vào tay Nạp Đức Tư, sau đó một ngụm uống hết bình cực hạn dược tề đã pha loãng của mình, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi trong phòng thí nghiệm, nhắm mắt bắt đầu tu luyện, không để ý đến mọi người nữa.

Nạp Đức Tư ngẩn người, hắn không rõ Kiệt Sâm đột nhiên hỏi đẳng cấp linh lực của mình, sau đó lại bảo mình dùng bình Linh Dược tề này rồi thử đột phá là vì sao.

- Chẳng lẽ nói, Linh Dược tề này có thể giúp mình đột phá đến cảnh giới tứ giai Thiên Linh sư sao?

Trong nội tâm Nạp Đức Tư hiện lên một loại khả năng, lập tức cười cười, lại lắc đầu, cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ hão huyền của mình.

Linh Dược tề có thể khiến người đột phá là thứ trọng yếu nhất trong tất cả các loại Linh Dược tề, có thể nói là tuyệt mật, chỉ có một vài Linh Dược sư cường đại mới có thể nắm giữ, hơn nữa yêu cầu phối chế cũng cực cao, căn bản không phải Linh Dược sư tùy tùy tiện tiện là có thể chế ra được.

Nạp Đức Tư tuy rằng trong nội tâm vô cùng nghi hoặc, nhưng phân phó của Kiệt Sâm hắn cũng không dám không theo, lúc này hắn uống xong bình Linh Dược tề kia sau đó hắn nhắm mắt khoanh chân tu luyện lên.

Hắn tu luyện liền lập tức cảm thấy một tia không đúng.

Linh lực trong thể nội Nạp Đức Tư vào một năm trước đã đạt đến cảnh giới tam giai cao cấp đỉnh cao, trong một năm này, hắn đã từng thử qua vô số lần đột phá, nhưng lần nào cũng thất bại, lối vào tứ giai kinh mạch giống như được đổ bê tông vậy, vô cùng chắc chắn, dù hắn có điều động linh lực trùng kích thế nào cũng không thể nào trùng kích được.

Tuy rằng theo hắn không ngừng tu luyện trong một năm qua, linh lực tam giai cao cấp trong thể nội cũng càng ngày càng cô đọng, nhưng cường độ linh lực vào một năm trước sau khi đạt đến một cao độ, vô luận về sau hắn tu luyện thế nào thì linh lực phản phất như đã đến cực hạn được, không thể nào tăng cường thêm được nữa.

Nhưng hôm nay, sau khi phục dụng cực hạn dược tề của Kiệt Sâm, hắn liền cảm giác được linh lực tam giai cao cấp trong thể nội mình liền như một mãnh nam được ăn xuân dược vậy, lập tức trở nên cuồng bạo.

Tam giai linh lực vốn vô cùng cô động không ngừng gầm thét trong kinh mạch, điên cuồng bạo tăng lấy, không ngừng trùng kích, khiến tam giai kinh mạch của hắn ẩn ẩn có chút đau đơn.

Nhưng đồng dạng, Nạp Đức Tư giờ phút này cảm giác thấy toàn thân mình tràn ngập lực lực, có một loại nghiền áp hết thảy, trong thiên địa không có thứ gì có thể ngăn được hắn.

Trong nội tâm Nạp Đức Tư lập tức vô cùng kích động.

Hắn hít một hơi thật sâu, linh thức khống chế linh lực cuồng bạo trong thể nội mình trùng kích về phía bình chướng kia.

Oanh!

Bình chướng vốn vô cùng chắc chắn dưới cơn trùng kích liền bắt đầu lung la lung lay, đại lượng vết rạn xuất hiện, tựa hồ bình chướng cứng rắn như thép trước kia vào thời khắc này đã biến thành một tấm ván gỗ mục nát, không chịu nổi một kích vậy.

Nạp Đức Tư mừng rỡ trong lòng, lại lần nữa điều động linh lực trong thể nội, hung mãnh xông về phía bình chướng tứ giai kia. . . Mà tron khi Nạp Đức Tư đang trùng kích tứ giai bình chướng thì Kiệt Sâm ở một bên cũng đang trùng kích.

Nhưng khác với tình huống của Nạp Đức Tư chính là, cường độ linh lực trong thể nội Kiệt Sâm tuy rằng dưới dược hiệu của cực hạn dược tề đã tăng lên rất nhiều, nhưng lúc trùng kích bình chường lại như sóng lên đánh lên đá ngầm, thể nội linh lực bành trướng, như thủy triều tứ tán tránh lui, mà bình chướng tứ giai kia vẫn dựng thẳng như vách đá đứng đó, ngay cả một tia vết rạn cũng không xuất hiện, tựa hồ sự trùng kích của linh lực cuồng bạo lúc trước đối với nó không hề có tác dụng vậy.

Nhưng sau khi thấy tình huống này, trong nội tâm Kiệt Sâm chẳng những không nản lòng, ngược lại còn lóe lên một tia cuồng hỉ.

Trong cảm giác của hắn, tứ giai bình chướng dưới sự trùng kích của linh lực cuồng bạo mặc dù không có chút vết rách, nhưng lập tức khi linh lực trùng kích xuống lại có một tia lắc lư, tia lắc lư này cực kỳ thật nhỏ.