TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu
Chương 996: Liên minh - Người đứng sau chống lưng

Lệnh truy sát đặc cấp!

Mọi người lại một lần nữa hít sâu một hơi.

Lệnh truy sát đặc cấp là lệnh truy sát cao nhất của hai ngành quân sự và chính trị ở Liên minh.

Người nhận được mệnh lệnh này, phía quân đội sẽ phái người hành động, bất chấp mọi giá, phải trực tiếp bắn chết nhân vật mục tiêu.

Đã rất lâu Liên minh không còn hạ mệnh lệnh này nữa.

Dù sao, bất chấp mọi giá, câu này nói thì đơn giản, nhưng khi làm có thể sẽ ảnh hưởng tương đối lớn. Ví dụ nếu đối phương uy hiếp con tin, vậy thì, giải cứu con tin cũng là thứ yếu, điều quan trọng nhất phải chấp hành vẫn là bắn chết đối phương! Ví dụ cho dù trên người đối phương có mang vũ khí có thể uy hiếp hàng trăm người dân của một khu vực, những người dân này cũng vẫn là thứ yếu, vẫn phải lấy việc bắn chết đối phương làm mệnh lệnh hàng đầu phải chấp hành!

Đây chính là ý nghĩa của câu bất chấp mọi giá.

Và thông thường kẻ bị truy bắt bằng lệnh truy sát đặc cấp này đều là tội phạm có tính nguy hại cực cao đối với xã hội, với phía quân đội, với quốc gia và có chỗ dựa vô cùng lớn mạnh.

Tuy nói Tề Vân Diên dẫn người đi cướp phi cơ, nhưng trên thực tế đại khái họ đều hiểu rõ, những người đi cùng cô là đội viên của chiến đội Diệm Ưng.

Cũng có thể nói là người của mình.

Tề Vân Diên đã nói, họ sẽ đi đối phó với Brien.

Chuyện này có thể nói là nòng súng nhất trí đối ngoại.

Thế nên tuy họ đều vô cùng tức giận với việc cô đưa người đi cướp phi cơ, nhưng trên thực tế vốn không thật sự xem cô là kiểu tội phạm vô cùng hung ác đó.

Bây giờ Bành Khố Các vừa đến liền lên tiếng đòi hạ lệnh truy sát đặc cấp với cô, thật sự khiến họ đều chấn động.

Đồng thời, trong lòng cũng thầm đứng về phía Tề Vân Diên.

Nếu không phải Bành Khố Các hắn cứ chần chừ, uy hiếp Tề Vân Diên, không chịu xuất chiến chống lại Brien, sao Tề Vân Diên phải làm những chuyện như đưa người đi cướp phi cơ chứ?

Bây giờ hắn vừa đến, không thèm hỏi đến tình hình bên phía Brien, không hỏi tình hình chiến đấu, không nghĩ đến an nguy của Liên minh, ngược lại vừa mở miệng liền đòi bất chấp tất cả truy sát Tề Vân Diên.

Vậy, thật muốn hỏi, giết Tề Vân Diên quan trọng, hay Liên minh quan trọng hơn?

Là ân oán cá nhân quan trọng, hay quân lệnh quan trọng?

Những người có mặt ở đó trước đây cho dù ủng hộ Bành Khố Các bắt Tề Vân Diên, bây giờ cũng đã phản đối. Với tính tình này của Bành Khố Các, có lẽ ban đầu chuyện ở trường đua ngựa Lạc Phi, cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Tề Vân Diên.

Tham mưu trưởng vừa thấy biểu cảm của các đồng liêu liền biết không hay rồi.

Ông ta bước đến đẩy Bành Khố Các một cái, trầm giọng nói: “Càn quấy!”

Ai ngờ, Bành Khố Các đang trong cơn giận dữ, bị ông ta đẩy một cái như vậy, vốn không kịp nghĩ được là bố vợ chỉ vì không muốn bản thân phạm thêm sai lầm, ngược lại còn vung tay mạnh một cái, muốn đẩy ông ta ra, nhưng hắn dùng sức quá mạnh, bỗng hất tung Tham mưu trưởng ra sau.

Tham mưu trưởng bước lui về sau mấy bước, đụng phải ghế, được sĩ quan phía sau đỡ lại, mới có thể đứng vững.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bây giờ ra tay luôn với cả bố vợ rồi.

Tất cả mọi người đều biết, nếu không phải lấy được con gái của Tham mưu trưởng - Terra, dựa vào bố vợ đề bạt, Bành Khố Các bây giờ giỏi nhất cũng chỉ là một doanh trưởng bé nhỏ trong quân đội mà thôi, làm gì đến lượt hắn hung hăng càn quấy ở đây?

Nhưng, cả bố vợ mà hắn cũng ra tay như vậy!

Sau khi đẩy Tham mưu trưởng suýt ngã ra đất, Bành Khố Các mới phản ứng lại, quay đầu sang, nhìn thấy đã có người đỡ ông ta, trong lòng cũng dâng lên vài phần hối hận và có lỗi, nhưng hắn ta lại không xin lỗi, chỉ biểu cảm u ám hơn, nhìn chằm chằm Thủ trưởng ban chấp hành, cảm thấy tất cả chuyện này kỳ thực đều là vì ông.

“Ngài Thủ trưởng ban chấp hành sao lại không nói gì?”

Sau khi thấy hắn suýt chút nữa đẩy ngã Tham mưu trưởng nhưng nửa câu xin lỗi và quan tâm cũng không có, lại chỉ quan tâm chất vấn mình, Thủ trưởng ban chấp hành vô cùng tức giận.

“Thiếu tướng Bành muốn tôi nói gì? Lệnh truy sát đặc cấp? Nếu tôi không hạ mệnh lệnh này thì sao?”

“Lệnh truy sát đặc cấp sao có thể tùy tiện ban hành chứ?” Tướng quân Mali cũng trầm mặc, lúc này ông ta đột nhiên rất hối hận trước đây đã chống lưng cho Bành Khố Các, để bây giờ hắn ta trở nên hống hách như vậy: “Thiếu tướng Bành, cậu....”

Còn chưa nói xong, Bành Khố Các lại cắt ngang ông ta, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Thủ trưởng ban chấp hành nói: “Không hạ lệnh cũng được. Thủ trưởng ban chấp hành chắc cũng biết ai đi cùng Tề Vân Diên đến cướp phi cơ của tôi phải không?”

Thủ trưởng ban chấp hành không nói gì.

Bành Khố Các dường như cũng không cần câu trả lời của ông, lại tiếp tục nói: “Nếu không có người chống lưng, Tề Vân Diên rốt cuộc có gan gì chứ? Hơn nữa, nếu không có ai chống lưng, không có người thao túng, bọn người đó của Diệm Ưng ai nấy đều tâm cao khí ngạo, sao đều nghe lời một con nhãi ranh được?”

Vừa nói, hắn vừa chuyển hướng nhìn sang Mạt Na từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp vô song của cô ta, trong đầu lại xuất hiện một gương mặt khác ngông nghênh nhưng sắc đẹp hoàn toàn không thua kém cô ta, liền trầm mặt cười châm biếm.

“Nhìn xem, đến cả mợ Vệ của chúng ta trước đây vẫn luôn được lòng của bọn người Diệm Ưng cũng không có cách nào bảo họ làm ra những chuyện đó, bây giờ Tề Vân Diên vừa xuất hiện, bọn người đó đều quay sang vây lấy cô ta, mợ Vệ, cô nói xem chuyện này là thế nào?”

Bây giờ hai chữ “mợ Vệ” này đối với Mạt Na mà nói chẳng khác gì vả vào mặt.

Huống hồ còn do Bành Khố Các tâm tư vốn lệch lạc nói ra, càng khiến cô ta cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng.

“Thiếu tướng Bành nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.” Cô ta bày ra vẻ mặt lạnh băng nói.

Tiệc hỉ mà cô ta và bà Vệ sắp đặt bị Tề Vân Diên phá hỏng, sau đó bà Vệ còn an ủi cô ta, nói nhất định sẽ cho cô ta một câu trả lời vừa ý, hơn nữa còn luôn nói kế hoạch của họ sẽ không thay đổi.

Nhưng sau đó cô ta cũng chẳng thể liên lạc với bà Vệ được nữa.

Không liên lạc được với bà Vệ đã khiến tâm trạng của cô ta rất bực bội, yêu cầu mà Brien đưa ra càng khiến cô ta tức giận, bây giờ Bành Khố Các còn đạp thêm một chân, Mạt Na chỉ cảm thấy lửa giận đang cuồn cuộn dâng lên.

Nếu không phải nhìn thấy ánh mắt của bố cô ta, cô ta đã muốn đập bàn rồi.

Mạt Na nói xong thầm hít sâu một hơi, muốn đè ngọn lửa giận và sự bực tức trong lòng xuống.

Nhưng Bành Khố Các vốn không muốn buông tha cô ta.

Hắn cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp: “Cô nghe không hiểu, vậy tôi sẽ nói rõ ràng hơn một chút. Cô và bà Vệ không phải đã thân như mẹ con rồi sao? Bà ta cũng đã xem cô như con dâu của mình, lúc này bọn người Quân Lương chắc đều phải nghe lời cô mới đúng, nhưng nghe nói tối qua họ cùng Tề Vân Diên gần như đã trở mặt với cô. Không lẽ cô chưa từng nghĩ, rốt cuộc là ai đang ở phía sau chống lưng cho họ sao?”

Hắn ta dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Người chống lưng cho họ, dù sao cũng phải thắng được sự trung thành của họ đối với Vệ Thường Khuynh, hoặc có thể đưa ra cho họ một vài điều kiện vô cùng hấp dẫn, điều kiện này hấp dẫn đến mức họ có thể vứt Vệ Thường Khuynh sang một bên. Cô cảm thấy, lúc này, ở Liên minh, ai có thể đưa cho họ điều kiện như vậy?”

Nói đến đây, ánh mắt của hắn như có như không liếc sang Thủ trưởng ban chấp hành.

Ánh mắt của Mạt Na và mọi người cũng không kìm được bị hắn dẫn dắt, đều nhìn sang Thủ trưởng ban chấp hành.

Mọi người có mặt ở đó nhất thời đều trầm mặc.

Bọn họ suy ngẫm kỹ lại những điều Bành Khố Các nói, đây là có ý gì chứ?

Ý của hắn ta là, Thủ trưởng ban chấp hành đã cho bọn người của chiến đội Diệm Ưng lợi ích gì đó, để họ đều nghe theo Tề Vân Diên?

Hay nói cách khác, người đứng sau chống lưng cho Tề Vân Diên chính là Thủ trưởng ban chấp hành?

Nhưng làm vậy sẽ có lợi ích gì cho ông chứ?