TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1273: Hậu thuẫn ngang ngược

- Nhưng nào có ai biết, mỗi lần có người khen ta một câu như vậy, ta liền

thấy hổ thẹn đến cùng cực? Ta quả thực hận tới mức không thể tìm sợ dây treo

cổ cho rồi! Có thanh thiên nào như ta vậy không? Rõ ràng là chuyện gì cũng

không làm được, gia quyến của huynh đệ cũng không bảo vệ chu toàn, cứ như vậy

trơ mắt nhìn của bọn họ bị người lăng mạ vũ nhục! Nhưng lại chẳng có cách nào,

chỉ có thể mỗi đêm đều lấy rượu mạnh giúp bản thân quên đi hết thảy…

Thiết Hoài Lập ngồi ở trên ghế, đột nhiên dùng bàn tay to đầy xương khúc khuỷu

bưng kín mặt. Nước mắt lại chảy ra từ kẽ tay. Một gã nhiệt huyết hán tử cứng

như sắt thép, thế mà lại rơi lệ!

- Được rồi, tâm ý của ngươi ta hiểu được, chỉ là ngươi tìm đến ta, nói cần

nhập môn hạ của ta, như vậy có thể giúp được gì trong chuyện này sao? Hoặc là,

ngươi có chuyện khác muốn nhờ ta hỗ trợ? Ngươi cứ việc nói đi!.

Đường Nguyên vỗ vỗ tay, Hải Trầm Phong vẫn ở ngoài cửa bảo hộ đi vào. Đường

Nguyên liếc mắt một cái, Hải Trầm Phong hiểu ý rời đi.

- Ta chỉ muốn trở thành người của ngài, như thế là đủ!

Thiết Hoài Lập lập bi ai nói:

- Đường đại quan nhân, ngài có thể cũng không hiểu rõ lắm làm môn hạ của ngài

hiện giờ biểu thị cái gì rồi! Ta hôm nay thỉnh cầu cũng không phải là bộc

phát, mà là ta đã suy nghĩ thật lâu rồi. Trong mấy năm nay, ta rốt cục đã phát

hiện một sự thật! Cũng đã hiểu được đạo lý đó! Cho dù là thật sự muốn vì dân

chúng chủ trì công đạo, nhưng nếu phía sau không có ai, không có một thế lực

hậu thuẫn đủ mạnh, thì nhất định là không làm được!

Thiết Hoài Lập lập cười thảm nói:

- Ta cũng đã phát hiện, cái gọi là quan thanh liêm chân chính, những quan

viên được coi là chính trực, ở trong thế đạo này, muốn đi nửa bước cũng vô

cùng khó! Chuyện gì cũng không làm được! Bởi vì phía sau bọn họ, không có bất

kì hậu thuẫn đủ hùng mạnh để cổ vũ họ làm những chuyện kia!

- Ta cần một chỗ dựa! Mà ngài chính là hậu thuẫn đó! Một hậu thuẫn không ai

có thể, hay nói đúng hơn là không ai dám động chạm tới!

Thiết Hoài Lập lập nói:

- Đó chính là lý do mà hôm nay ta đến tìm ngài!

Đường Nguyên đứng dậy, chậm rãi dạo bước. Qua những gì được nghe và biểu tình

của Thiết Hoài Lập,. hắn biết những lời vừa rồi đều là thật.. Nhưng để cẩn

thận hơn thì vẫn nên để cho Hải Trầm Phong đi ra ngoài điều tra.

Hắn bây giờ đang suy nghĩ, có nên đáp ứng yêu cầu của Thiết Hoài Lập hay không

đây.

Một khi đồng ý rồi, chẳng khác nào sẽ bị quấn vào tranh đấu chốn quan trường

chính trị! Đó khẳng định là một vòng xoáy cực đại!

Mà những gì cần phải đối mặt lần này, cũng là những thách thức âm thầm, địch

nhân vô cùng vô tận.

Tuy rằng phiền toái như vậy, Đường Nguyên cũng không quan tâm. Cứ cho là không

mượn thêm thế lực của Quân Mạc Tà, bằng thực lực đang có được của thiên hạ

thần tài hiện nay cũng đủ để ứng phó tuyệt đại đa số chuyện xấu trên đời này.

Nhưng Đường Nguyên cũng ý thức được một chuyện khác, nếu như mình đồng ý, cũng

đồng thời biểu đạt thái độ của mình. Tuy rằng đó chỉ là lập trường riêng,

nhưng ở trong mắt những kẻ biết suy nghĩ sâu xa thì chẳng khác gì là lập

trường của người huynh đệ Quân Mạc Tà. Làm như vậy, không khỏi có chút...

Thiết Hoài Lập dõi mắt theo bước chân Đường Nguyên gắt gao không rời.

Trên mặt mang theo vẻ chờ đợi, càng ngày càng rõ ràng.

- Chuyện này, trừ ta ra, ngươi còn đến tìm ai nữa không?

Đường Nguyên hỏi.

- Cả Thiên Hương đế quốc này, cũng chỉ có hai người có thể làm được. Một

người trong đó đương nhiên là Đường đại quan nhân ngài, người còn lại kia là

Lý Du Nhiên Lý tướng gia...

Thiết Hoài Lập lập thản nhiên nói:

- Trước khi đến tìm ngài, vì hạ quan đắn đo rằng Đường đại quan nhân ngài dù

sao cũng không phải người trong triều đình, hơn nữa lại có lập trường đặc thù,

cho nên hạ quan đã đi bái phỏng Lí gia trước..

- Lý Du Nhiên nói như thế nào?

Đường Nguyên trầm giọng hỏi.

- Lí tướng nói... Cả Thiên Hương đế quốc này, thậm chí là cả Huyền Huyền đại

lục, kẻ có thể có được thực lực như thế, kẻ có thể làm được chuyện này, còn có

thể thực sự ủng hộ ta, chỉ có ngài! Chỉ có thiên hạ thần tài Đường Nguyên!

Thiết Hoài Lập lập cười khổ một tiếng

- Lúc ấy Lí tường gia nói: “Ta nhìn nhận quan điểm của ngươi. Nếu là để ta

làm, thì cũng có thể làm được. Nhưng làm gì cũng không thể tránh được có sơ

suất. Một khi có chuyện lớn sảy ra, thì nhất định phải có người tới thu thập

tàn cuộc. Thân phận của ta lại quá mức đặc thù, ảnh hưởng từ thân phận Thiên

Hương tướng gia này thật sự quá lớn. Phân tích ra, nếu ta tạo ra phong ba như

vậy, Quân Mạc Tà làm sao có thể giúp ta giải quyết tốt hậu quả. Nhưng nếu

ngươi tìm Đường Nguyên đến chủ trì việc này, cho dù là Đường Bàn Tử chọc cho

trời thủng một lỗ lớn, Tà Chi Quân Chủ Quân Mạc Tà cũng có thể thay hắn san

bằng”. Mà trên thực tế, ở trong chuyện này, ngài cũng không cần làm gì cả.

Thậm chí cũng không cần nói câu nào, chỉ cần nhìn nhận thân phận của chúng ta,

thì ta đã có thể yên tâm đi làm mà không ai dám cản lại. Mọi chuyện đều được

giải quyết dễ dàng, như vậy là xong! Cho nên, Lý tướng gia bảo ta tới tìm

ngươi.

- Con bà nó tên kia! Lão tử là cái loại chỉ biết kiếm phiền toái mà không thể

giải quyết hậu quả hay sao?

Đường Nguyên giận tím mặt, hổn hển nói:

- Lý Du Nhiên, tên hỗn đản này, từ lúc năm sáu tuổi mà đã bắt đầu dối trá,

chắc chắn sẽ dối trá cả đời!

Tuy rằng ngoài miệng mắng to, nhưng Đường Nguyên cũng biết, Lý Du Nhiên nói

đều là tình hình thực tế.

Đường Nguyên bất luận là làm kiểu gì, cũng đều là không hề kiêng nể!

Hiện giờ thế lực của Bàn Tử đương nhiên là tương đối, nhưng chủ yếu vẫn là có

Quân Mạc Tà ở sau lưng chống lưng cho hắn. Cho dù Bàn Tử quả thật có chọc trời

thủng một lỗ to đi nữa,. Quân Mạc Tà cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn, tuyệt

đối sẽ giúp hắn giải quyết tốt hậu quả.

Nhưng Lý Du Nhiên nếu đem so với hắn, thì thật sự khác nhau về bản chất! Quan

hệ giữa Lý Du Nhiên và Quân Mạc Tà, còn xa mới bằng được quan hệ của Bàn Tử và

Quân Mạc Tà! Hai người căn bản không thể so sánh bằng!

- Lí tướng gia đã nói như vậy, ta chỉ trích nguyên xi...

Thiết Hoài Lập lập thở phào một cái, rốt cục đem lời muốn nói nói xong.

- Đây chính là một tổ ong vò vẽ nha. Tuy rằng ta có khả năng đâm chọt, nhưng

dù sao cũng là phiền toái, phiền toái lớn.

Đường Nguyên nhức óc gãi gãi đầu.

Phía sau giá sách, Mai Tuyết Yên nháy mắt mấy cái với Quân Mạc Tà, trong mắt

đầy nghi vấn. Rõ ràng muốn hỏi Quân Mạc Tà vì sao còn chưa đi ra ngoài?

Quân Mạc Tà nhướng nhướng mi, không mở miệng. Giờ phút này Quân đại thiếu gia

cũng muốn thử nhìn xem, Đường Bàn Tử rốt cuộc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Có điều với tính cách của Bàn Tử, Quân Mạc Tà cũng có thể phỏng đoán được

quyết định cuối cùng của hắn, không khác là bao.

Loại người như hắn, cái loại điển hình không sợ trời không sợ đất, chỉ cần Hải

Trầm Phong báo về rằng những lời Thiết Hoài Lập nói không sai sự thật, như

vậy, Quân Mạc Tà có thể đoán chắc rằng Đường Nguyên tuyệt đối sẽ nghĩa vô phản

cố mà ủng hộ!

Tiền tài có thể sai khiến cả ma quỷ, cũng có thể mua chuộc thánh thần! Thiên

hạ thần tài Đường Nguyên chịu ra tay ủng hộ, cho dù không có Quân đại thiếu

gia trợ giúp, cũng đủ để hoàn thành chuyện này chẳng khó khăn là mấy!

- Lý Du Nhiên nếu chịu nói ra những lời này, như vậy liền đủ để chứng minh,

hắn có thái độ ủng hộ đối với chuyện này.

Đường Nguyên cau mày, nói:

- Tin rằng chỉ cần ta vừa ra tay, Lý Du Nhiên sẽ ngay lập tức âm thầm tiến

hành trợ giúp, cũng ở thời cơ thích hợp, tiến hành một lần thanh lọc tại Thiên

Hương thành. Song song với việc làm được chuyện này thì cũng có khả năng đạt

tới mục đích khác của Lý Du Nhiên...

- Lý Du Nhiên là muốn biến ta thành đao cho hắn dùng, thanh danh, ưu đãi còn

phải toàn bộ thuộc về hắn... cái đồ hỗn trướng đó!

Đang nói dở dang, Đường Nguyên đột nhiên lại nghiến răng nghiến lợi:

- Mẹ nó, lần sau lúc hắn uống rượu, ta đây nhất định một đao thiến hắn! Hắn

nghĩ đến trên đời này, chỉ có một mình hắn có não biết suy nghĩ à….

Đường Nguyên nói ra những lời này, Quân Mạc Tà đang nấp sau tủ cũng ngạc nhiên

mà mở to hai mắt nhìn: “Ta kháo, từ khi nào mà tên Bàn Tử này biết suy đoán

giỏi thế chứ? Cân não như thế, suy đoán như thế, thật không giống những lời mà

Đường Nguyên có thể nói ra được???”

Đường Nguyên nói không sai, Lý Du Nhiên một khi đã tỏ thái độ như vậy, thì

nhất định có thủ đoạn sấm vang chớp giật đang chờ phía sau. Chỉ cần Đường

Nguyên động ý, Lý Du Nhiên liền theo đó mà tiến. Mượn danh thiên hạ thần tài

và Tà Chi Quân Chủ, để tiến hành chuyện hắn đã sớm muốn làm nhưng vẫn luôn cố

kỵ.

Nói lợi dụng thì có hơi quá lời, nhưng nói mượn hơi, cũng chính là thủ đoạn mà

Lý Du Nhiên thường dùng! Mà thế lực này, Lý Du Nhiên kia đương nhiên phải mượn

rồi!

Tiếng gió ào ào vang, Hải Trầm Phong vô thanh vô tức nhẹ nhàng tiến vào, khẽ

gật đầu với Đường Nguyên.

Cái gật đầu này, liền chứng minh, những gì Thiết Hoài nói, tất cả đều là sự

thật!

Phanh!

Đường Nguyên nện một nhát trên bàn, bộ mặt lập tứ trở nên dữ tợn!

Thiết Hoài Lập nghi vấn nhìn hắn, không biết vị đại lão gia rốt cuộc tại sao

lại phát bệnh thần kinh nữa, vừa mới đây rõ ràng vẫn đang bình thường mà.

Nhưng hắn không biết được, nếu như Đường Nguyên không tức giận, vẫn cứ bình

thường như vừa nãy, thì đã đến lượt hắn không hay ho rồi!

Chỉ nghe thấy Đường Nguyên cắn răng nói:

- Thiết Hoài Lập, nói thật cho ta xem, quyết tâm của ngươi đối với chuyện này

rốt cuộc có bao nhiêu?

Thiết Hoài Lập lập trong lòng vui vẻ, nói:

- Chỉ cần Đường đại quan nhân đồng ý ủng hộ, ta tất nhiên sẽ tiến hành đến

cùng! Dù chết không sờn!

- Tốt!

Đường Nguyên hô to một tiếng, hùng hổ nói:

- Việc này ta giao cho ngươi! Làm đi!

Tên này vẫn là một bộ tính tình lưu manh, rõ ràng là làm một việc thiện to

lớn, mà nói cứ như là trại chủ cường đạo quyết định cướp dê béo không bằng.

Thiết Hoài Lập vui mừng quá đỗi, nghẹn ngào khó nói.

Trong mắt lại bắn ra quang mang giống như đao phong! Hắn biết câu này của

Đường Nguyên đại biểu cho cái gì. Lời hắn nói này nghĩa là đại biểu cho cả

Thiên Hương đế quốc này, từ cao xuống thấp, sẽ có vô số đầu người phải rơi

xuống đất!

Bây giờ trừ bỏ Tà Quân phủ và mấy đại thế gia may mắn còn sống sót sau cuộc

chiến: Đông Phương, Đoan Mộc, Ngân Thành, Tư Không, toàn bộ đại lục này, Đường

Nguyên chính là kẻ có thực lực hùng hậu nhất.

Quả thật là muốn người có người, muốn tiền có tiền!

Còn có, từ sau khi Quân Mạc Tà rời khỏi kinh thành, hắc bang ngầm của cả Thiên

Hương đế quốc đều đã giao hết vào tay Đường Nguyên.

Quý Tộc Đường bây giờ, chân chính hoạt động cả trong tối ngoài sáng, sở hữ

năng lực mạnh mẽ hô mây chuyển gió trên cả Thiên Hương!

Cũng may là Đường Bàn Tử không có dã tâm gì, Tống Thương và Hải Trầm Phong

cũng quản lý thuộc hạ cực nghiêm, không đến mức xuất hiện tình huống tồi tệ

cạnh tranh địa vị giữa giang hồ và triều đình, nhưng lại trở thành vũ khí lợi

hại đáng sợ nhất của Thiên Hương quốc đối với các quốc gia khác! Tình huống

quái dị như vậy, dường như cũng cũng coi là khoáng cổ tuyệt kim ( trước đây

không có, sau này cũng không)...

- Ngày mai, ta sẽ chính thức bắn tin cho Lý Du Nhiên, ngươi Thiết Hoài Lập là

người của Đường Nguyên ta! Thoải mái làm chuyện ngươi cần làm, không cần kiêng

nể bất cứ một kẻ nào!

Đường Nguyên hung hăng nói:

- Cho dù là tra ra đến Lý gia của Lý Du Nhiên, cũng chỉnh cho bằng chết! Đã

có ta ở phía sau ngươi, chống lưng cho ngươi!

- Từ nay về sau, không cần phải băn khoăn cái gì nữa! Xảy ra chuyện, đã có ta

ôm lấy!

Đường Nguyên hừ hừ hai tiếng, nói:

- Trầm Phong a....

Lại đi gọi tên Hải Trầm Phong.

Hải Trầm Phong nháy mắt vọt vào phòng.

- Ngươi nói cho Tống Thương, bảo hắn chọn ra vài người tinh tế, đi theo Thiết

đại nhân làm việc. Tên kia mỗi ngày đều ôm mấy bình rượu ngồi ngốc ra đó, cũng

nên đi ra ngoài thả lỏng gân cốt đi thôi. Bằng không tên hỗn đản kia sẽ lai

mập thành giống ta lúc trước mất....

Đường Nguyên nói:

- Thuận tiện thông tri cho toàn bộ thế lực của chúng ta tại đế đô, cả hắc đạo

lẫn bạch đạo, toàn lực ủng hộ Thiết đại nhân làm việc! Một khi có trở ngại,

phải dẹp yên ngay! Không cần phải băn khoăn gì cả! Thế lực nào gây trở ngại

đều giết không tha!

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)