TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1265: Mất trí phát điên!

Mà ngay vào lúc này Cổ Hàn không còn nữa, mà Cửu U Thập Tứ Thiếu thì đột nhiên

giở chứng, ẩn cư ở Thiên Trụ Sơn không thèm ra ngoài nữa...

Thế chẳng phải là, chỉ có mỗi một mình mình đối mặt với Chiến Cuồng thôi sao?

Ba người liên thủ, còn giết không chết hắn, bây giờ còn có một mình mình, có

thể làm được sao?

Tiếp tục đi lên phía trước, thì thấy tiền quân đã đến được thôn xóm kia, không

biết vì sao lại đột nhiên ngừng bước. Ngay sau đó liền có người thúc ngựa

hướng về phía mình mà đến, vội vàng, cấp tốc. Dường như đã phát hiện cái gì,

hoặc là gặp phải chuyện gì khác lạ...

Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên nhìn nhau, đều chẳng hiểu gì cả, nhiều ngày chưa

từng tiếp xúc cùng ngoại giới, gặp được người đương nhiên là một chuyện vui,

nhưng cũng không đến mức như chuyện hiếm. Đang lúc đại quân tiến lên, mà tiền

quân đột nhiên lại dừng lại, tất có biến cố trọng đại. Chỉ là đối mặt với đại

quân Thiên Phạt, cùng với liên quân Tà Quân phủ, tổng cộng hơn mười vạn cao

thủ ngoài cấp Tôn Giả, chẳng lẽ còn có thể gặp cướp đường hay sao?

Nếu thật sự có kẻ chặn đường cướp bóc... Vậy thì thật là quá trào phúng rồi!

Hay là thế giới này thực sự quá điên cuồng rồi? Lại có thằng giặc cỏ nào không

có mắt dám chặn đường quân đội mạnh nhất trên cả đại lục này?! Nói đến có thể

lực lượng một người chặn đường cả đại quân này, cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu

cũng không được, đúng vậy, may ra chỉ có Cửu U Đệ Nhất Thiếu mới thần thông

được vậy thôi!

Không bao lâu, đã đến trước mặt rồi.

- Phủ chủ, thôn trang phía trước xuất hiện tình huống dị thường cực đoan,

toàn bộ thôn tren dưới hơn trăm người, đã toàn bộ tử vong. Tử trạng xem qua,

đều là hóa thành thây khô!

Thị vệ kia đầu đầy mồ hôi, hiển nhiên là chuyện quỷ dị ngoài dự đoán của mọi

người kia, đã khiến cho hắn cực kỳ sợ hãi!

Thây khô?

Quân Mạc Tà nhướng mày, nhất thời lại nhớ đến Chiến Cuồng!

Chiến Cuồng khi đã mất đi thân thể, thực lực thì kém xa Cửu U Thập Tứ Thiếu,

thậm chí so với Cổ Hàn cũng còn kém hơn chút. Nhưng chỉ với năng lực khôi phục

quỷ dị của hắn và khả năng hấp thu sinh mạng tinh nguyên của sinh linh kia,

cũng đã đủ tạo thành ảnh hưởng khủng bố rồi. Nếu quả thật là... vừa nghĩ đến

đây, hai tay Quân Mạc Tà rung lên, tức thì bay lên từ trên lưng ngựa. Mai

Tuyết Yên cảm thấy khác thường, cũng theo sát phía sau. Hai người như lưu tinh

xẹt qua trời cao, chớp mắt đã vào trong thôn xóm kia. Phóng mắt nhìn quanh,

hai người đồng thời nổi giận đùng đùng!

Nhìn qua là biết nơi đây là một thôn xóm rất nhỏ, bên trong nhiều nhất cũng

chỉ có khoảng hai ba chục hộ gia đình... Nhưng giờ khắc này, trong thôn làng

đã muốn còn chút hơi thở nào của người sống nữa.

Trong sân vườn hay đường mòn thôn trang, ngổn ngang đầy xác chết…

Quân Mạc Tà đang ở giữa không trung nhìn xuống dưới, tâm niệm vừa động, vụt

xuống đất, đem một cỗ thi thể trước mặt lật lại xem.

Không ngờ tới thi thể toàn thân đều khô khốc đồng tử co rụt lại, không sót lại

chút nước nào

Dựa theo kiến thức mà kiếp trước Quân Mạc Tà được học. Hầu như toàn bộ cơ thể

người, đều là do nước tạo thành, mà thi thể trước mắt, toàn bộ nếu so với thân

thể người sống còn nhỏ hơn hai ba lần, cứ giống như một cái xác ướp vậy! Gọi

thây khô cũng quả không sai!

Tiếp tục xem xét các thi thể khác, cũng đều là tình trạng khô héo như vậy!

Bất luận người già trẻ nhỏ, hay là thanh niên trai tráng, tất cả đều cùng một

tử trạng. Cơ mặt tuy rằng đã khô quắt lại, nhưng nhìn thấy được vẻ mặt thực

bình thản, cứ như bọn họ căn bản không nhìn thấy gì cả, chỉ như ngủ quên vậy!

- Ra tay thật tàn nhẫn! Thậm chí ngay cả tiểu hài tử cũng không chịu buông

tha!

Mai Tuyết Yên thấy khối thi thể của một tiểu cô nương trên mặt đất, nghiến

răng nghiến lợi nói.

- Nhìn những dấu hiệu biến chất trên thi thể, ta đoán thảm kịch này hẳn là đã

phát sinh được nửa tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa. Bởi vì thi thể thiếu nước

cực độ, hiện tại đã có chút dấu hiệu phân hủy. Cũng may bởi vì hàm lượng nước

hoàn toàn mất hết, nếu không có lẽ đã không còn đợi tới lúc chúng ta đến.

Quân Mạc Tà chậm rãi dựng thẳng thân thể, sắc mặt trầm trọng, lặng lẽ nói:

- Không nghi ngờ gì nữa, chính là hắn! Chỉ có Chiến Cuồng mới có thủ đoạn thế

này, cũng mới có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế!

Huyết nhục tinh hoa trong cơ thể những người này đã bị cắn nuốt hết sạch. Thế

mà nếu chỉ quan sát bên ngoài thì lại không nhận ra bất kì vết tích nào. Lại

so với những miêu tả của Cửu U Thập Tứ Thiếu trước đó về biểu hiện lúc Chiến

Cuồng hút máu dã thú. Quân Mạc Tà thậm chí không cần suy nghĩ, liền lập tức

đưa ra kết luận!

- Chiến Cuồng? Là hắn sao? Làm sao có thể, hắn không phải đã...

Mai Tuyết Yên mở to hai mắt nhìn, không dám tin đây là thật !

- Chính là tên Chiến Cuồng đó, kẻ trước kia bị chúng ta đánh rơi vào miệng

núi lửa!

Quân Mạc Tà thở dài thật sâu, ánh mắt có chút lo âu:

- Hắn vốn có thân thể bất tử bất diệt, hiện giờ, lại hút thêm nhiều máu như

thế..., thiết nghĩ sẽ càng khó đối phó hơn so với trước kia...

- Khó đối phó cũng phải đối phó, mặc kệ là trả cái giá nào đi chăng nữa, Loại

ác ma giống như thế này, nhất định không thể để cho hắn cứ sờ sờ sống ở trên

đời này mà di hoạ cho thế nhân được!

Mai Tuyết Yên oán hận nói :

- Chúng ta nhất định phải tiêu diệt hắn hoàn toàn, trả lại hai chứ “ thanh

bình” cho trời đất!

- Đương nhiên phải thế.

Quân Mạc Tà cười cười, phất phất tay ra lệnh hạ thủ đem toàn bộ những thi thể

này mai táng ổn thoả, mồ yên mả đẹp.

Đại quân lại tiếp tục hành trình, dọc theo đường đi lại không ngừng có kinh

báo truyền đến.

Suốt một đường này, lại có tổng cộng hơn năm mươi thôn xóm nữa biến thành địa

ngục nhân gian! Vô luận là người hay vật, tất cả đều biến thành một khối thây

khô! Số lượng tổng thể, không ngờ lại là con số khủng bố cả vạn người!

Đó mới chỉ đơn thuần là nhân sổ, nếu ngay cả súc vật cùng tính thêm vào, vậy

cũng phải tới gần hai vạn !

Trong mắt Quân Mạc Tà càng ngày càng bừng bừng lửa giận!

Chiến Cuồng, ngươi lại táng tận thiên lương đến như thế, mất trí phát điên rồi

sao? !

Ngươi nếu chỉ tàn sát huyền giả, dùng tới thủ đoạn hung tàn đó, cũng còn có

thể chấp nhận được. Bởi vì sự hiện hữu của bọn họ tạo ra uy hiếp đối với

ngươi. Nhưng những người lúc này người giết chết, hầu hết đều là những bình

dân bách tính vô tội tay không tấc sắt!

Mà lý do duy nhất để Chiến Cuồng ra tay cũng chỉ là đoạt lấy một lượng lớn

tinh hoa tính mạng, chữa trị thân thể của chính mình, giúp tăng thêm uy lực

bản thân!

Hành vi tội nghiệt điên cuồng tới mức này, ngàn vạn lần không thể tha thứ!

Chiến Cuồng, dù có chết muôn lần cũng khó rửa sạch được tội ác!

Đại quân dần dần tiến vào trong biên giới Thiên Nam, chỗ này dân cư đã khá dày

đặc, nhưng cũng tại nơi đây, vẫn như cũ phát hiện mấy hiện trường giết người

quy mô lớn! Hơn năm nghìn bình dân bá tánh bị chết thảm!

Một đường này, đi chầm chậm đợi mọi người theo sau, Quân Mạc Tà lại càng ngày

càng tức giận. Đến nơi này, lửa giận đã tích luỹ tới mức đạt đến cực hạn sôi

trào!

Từ trước tưới nay, đều không hề có thảm kịch tới mức này.

Dọc theo đường đi, Quân Mạc Tà luôn luôn phát huy thần thức cao độ. Buôi tối

cũng đã từng trải qua nghìn vạn dặm khắp nơi tìm kiếm tung tích Chiến Cuồng,

nhưng trước sau đều không phát hiện dấu vết nào cả. Tình hình như vậy cũng làm

cho Quân Mạc Tà mặt mày ngày một cau có...

Cái nợ này càng sớm diệt đi thì muôn dân càng được lợi, một khi dây dưa để lỡ

việc, có thể còn kéo theo mối nguy không thua kém việc ngoại tộc xâm lấn!

Thời gian cách ngày đại chiến với Chiến Cuồng tổng cộng cũng chỉ còn hơn mười

ngày nữa, vậy mà đã đó hơn ba vạn người gặp nạn, thử hỏi thủ đoạn hành hung

này tàn nhẫn tới mức nào, khủng bố tới mức nào! Sự hung tàn của tên ác ma này

có thể nói là vô tiền khoáng hậu ( trươc skia không cso, sau này cũng không )!

Đại quân sau khi trải qua gần một tháng lặn lội đường xa, cuối cùng cũng toàn

viên quay trở về tới căn cứ Thiên Nam!

Độc Cô Tiểu Nghệ, Quản Thanh Hàn đã chờ người tới mỏi mắt. Giờ phút này nhìn

thấy đám người Quân Mạc Tà trở về, tất cả đều vui mừng quá đỗi, ồn ào đi ra

nghênh đón.

Nhưng khi mọi người thấy thấy sắc mặt sặc mặt khó coi chưa từng có của Quân

Mạc Tà, đều không khỏi lấy làm lạ. Ngoại tộc đã diệt toàn bộ rồi, Tam Đại

Thánh địa thì toàn bộ đã bị thiêu cháy, trước mắt còn cái gì có thể làm cho

lang quân buồn rầu như thế.

Chờ tới khi nghe được Mai Tuyết Yên giải thích chuyện thây khô suốt dọc đường

đi này, mọi người mới thật sự hút một hơi khí lạnh. Đừng thấy chúng nữ thực

lực vô cùng cao minh, đều đã được liệt vào cao thủ hàng ngũ đỉnh phong, nhưng

sự từng trải và sức chiến đấu thì lại quá nông cạn. Giờ phút này nghe thấy

chuyện kinh khủng không tưởng nổi ấy, đều không kìm nổi sợ hãi.

Quân Mạc Tà với nét mặt cực kì khó coi, liên tiếp hạ lệnh không ngừng. Lệnh

cho toàn bộ huyền thú tập trung đợi mệnh, ban khắp thiên hạ. Một khi có tin

tức liên quan, sẽ lập tức báo về. Lại báo cho các quốc gia khác về việc của

Chiến Cuồng. Việc tiếp theo, chỉ là kiên nhẫn chờ đợi tin tức thôi.

Đồng thời gia tăng thời gian tu luyện, Quân Mạc Tà dự cảm được, lần này đối

phó với Chiến Cuồng, không cần nghi ngờ, sẽ lại là một hồi chiến đấu gian khổ

nữa! Nếu không thể làm tốt khâu chuẩn bị, đến lúc đó kẻ gặp bất lợi là bản

thân mình!

Miêu Tiểu Miêu sau khi nghe về chuyện này, kẻ xuất thân từ Huyễn Phủ nàng đây,

cảm thấy lo lắng trọng trọng, e sợ Chiến Cuồng tiến vào Huyễn Phủ quấy rối

khắp nơi. Theo những gì Quân Mạc Tà miêu tả, công lực hiện nay mà Chiến Cuồng

đang có được, nhìn khắp cả Huyễn Phủ cũng không ai địch nổi!

Quân Mạc Tà tuy rằng trong lòng cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể

không an ủi Miêu Tiểu Miêu. Chiến Cuồng có phát điên tới mức nào, lương tri có

mất đi, thì cũng vẫn nên vì con cháu đời sau của hắn suy nghĩ. Tùy tiện ra tay

với Huyễn Phủ, nhất định không phải của ý muốn ban đầu của hắn, càng không

phải thượng sách gì...

Miêu Tiểu Miêu lúc này mới thoáng yên tâm, nhưng vẫn sống trong lo âu thấp

thỏm, một ngày dài đến một năm.

Đừng nhìn Quân đại thiếu gia an ủi Miêu Tiểu Miêu thuận miệng như thế, kì thực

tâm tình Quân Mạc Tà giờ phút này, ngược lại càng thêm trầm trọng.

Hắn thậm chí đã nhận định rồi, Phiêu Miểu Huyễn Phủ lần này hoàn toàn không

phái người tham dự cuộc chiến xâm lược lần này, tất nhiên là lien quan tới

Chiến Cuồng. Huyễn Phủ hiện giờ yên lặng như vậy, tất nhiên là đã xảy ra

chuyện gì trọng đại rồi!

Nếu không, bất luận là dựa vào tình nghĩa lúc trước với Tam Đại Thánh địa, hay

là bởi vì quan hệ liên minh phía mình, Phiêu Miểu Huyễn Phủ đều sẽ ra tay trợ

giúp!

Nhưng Quân Mạc Tà trong lòng vẫn có một nghi vấn thật lớn.

Người khác có thể không biết rõ tình hình, thế nhưng hắn thì biết. Trong Huyễn

phủ tuy rằng quả thật không có ai có thể so được với Chiến Cuồng, nhưng Miêu

gia lại tồn tại một kẻ siêu cấp cường giả, là một đệ tử truyền thế của Cửu U

Đệ Nhất Thiếu lúc còn sống, lại chính là thầy của Chiến Cuồng nhất nhất Miêu

Khuynh Thành!

Miêu Khuynh Thành, tuyệt đối là siêu cấp cường giả cường hãn hơn so với Chiến

Cuồng vô số lần, lại là thánh cấp cường giả duy nhất trên thế gian này. Cho dù

bởi vì đủ loại duyên cớ mà tổn hao thực lực, bị cái gì không thể gặp ánh sáng

gì đó, nhưng chắc cũng không đến nỗi lại để cho Chiến Cuồng làm xằng làm bậy

như thế chứ? Nhưng, nếu như thực là như thế, thì giải thích việc Huyễn Phủ

không có động tĩnh gì như thế nào đây?

Từng ngày từng ngày trôi qua, nhưng trước sau vẫn không có tin tức gì truyền

tới...

Có một ngày, Kiều Ảnh còn chưa hết bi thương đột nhiên tìm đến Quân Mạc Tà.

Sau khi trở về từ Thiên Trụ Sơn, Kiều Ảnh vẫn luôn trầm mặc ít lời, cả ngày

khó khăn lắm mới thốt ra một câu. Là nữ nhân giang hồ, tuy rằng không đến mức

bởi vì cực độ bi thương mà lấy nước mắt rửa mặt nhưng trầm mặc như Kiều Ảnh

bây giờ, cũng làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

- Tìm ta? Có chuyện gì sao?

Lúc trước Quân Mạc Tà ở bên trong Hồng Quân Tháp thời gian dài như vậy, là để

lặng lẽ luyện công, chuẩn bị phá vỡ cảnh giới Hồng Quân Tháp tầng thứ tám. Đột

nhiên nghe nói Kiều Ảnh đến đây, muốn gặp mình, liền lập tức kết thúc tu

luyện, trở mình đi ra.

Ta Là Chí Tôn, hài, hay, trí tuệ, bá đạo... Tất cả đều có trong Ta Là Chí Tôn (dịch)