TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1115: Chiến Gia yêu cầu hợp tác.

Chuyện quan trọng nhất cũng đã tới rồi.

Ba người không khỏi sửng sốt. Ngàn vạn lần không có nghĩ tới Quân Mạc Tà lại có thể cư nhiên nói ra lời tuyệt tình như vậy. Nếu như câu nói này của Quân Mạc Tà được truyền ra giang hồ chỉ sợ Tà Quân phủ ngay lập tức chính là kẻ thù chung của giang hồ, thậm chí là kẻ thù chung của cả đại lục.

Nếu như là ngày thường ba người bọn họ chỉ sợ sẽ vui sướng ngất ngây, đang không biết làm như thế nào để hướng sự chú ý của mọi người vào Tà Quân Phủ, không ngờ Quân Mạc Tà lại đưa ra cho họ một cái lễ lớn như vậy.

Hiện tại, Đoạt Thiên Chi Chiến đã tới gần, vạn vạn lần không thể thiếu hụt đi một phần sức mạnh của Tà Quân phủ. Lửa xém lông mày. Nếu Tà Quân phủ quả thật không chịu xuất lực cùng chiến đấu, thì chẳng khác gì là tuyên bố “ Đoạt Thiên Chi chiến” thất bại ngay từ đầu.

Suy nghĩ ba người thay đổi thật nhanh, đồng thờ trong lòng nhận thấy. Tiểu tặc Quân Mạc Tà này chỉ sợ là bởi vì biến cố mà không khống chế được cảm xúc, phát tiết lên ba người bọn họ đây.

Bằng không hắn tuyệt đối sẽ không thất thố như thế. Đáng tiếc thời cơ trước mắt mà không nắm lấy thì thật là uổng phí. Cơ hội lớn lao để diệt trừ thế lực của Tà Quân phủ đã đến, hiện tại cho dù có khóc cũng không làm được gì.

Hôm nay tìm đến tên gia hỏa này nói chuyện chính sự chỉ sợ là đàn gảy tai trâu, tuyệt đối sẽ không có kết quả gì.

Nếu như lại nói tiếp nữa thì cũng chỉ là vòng vo tam quốc mà thôi. Tuyệt đối sẽ không có sự tiến triển nào, chỉ có kết cục là đàm phán thất bại.

Nhưng một khi đã đàm phán không thành thì hậu quả sau đó không phải ai cũng gánh chịu được.

Tên gia hỏa này hiện tại chính là một quả pháo cối, đốt là nổ.

Thật chí còn là một siêu cấp pháo cối, một khi châm lửa tuyệt đối có thể cướp đi sinh mạng của bao nhiêu người.

- Nếu như tâm tình hôm nay của Quân phủ chủ không tốt thì ngày khác chúng ta sẽ quay lại để bàn tiếp. Sự tình quan hệ tới tính mạng bách tính toàn thiên hạ cùng tương lại đại lục cũng không thể làm qua loa được.

- Vậy ba người chúng ta xin cáo từ.

Nói xong ba người đứng dậy chắp tay cáo từ.

- Kẻ nào nói cho các người là tâm trạng của ta không được tốt? Tâm trạng của ta vô cùng tốt, vô cùng cao hứng …

Quân Mạc Tà trừng mắt nói lớn, điệu bộ này nếu để người ta nhìn thấy hẳn là sẽ nghĩ hắn đang chuẩn bị muốn ra tay giết người.

Ba người nhắm mắt làm ngơ, coi như không nghe thấy. Coi như tên gia hỏa này đang đánh rắm thối, cứ thế quay đầu rời đi.

- Các ngươi muốn nói chuyện sao? Đàm phán sao? Không có chuyện thì các ngươi sẽ không đàm phán? Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến như vậy? Ta nói cho các ngươi biết. Qua ngày hôm nay thứ cho lão tử thất lễ không phụng bồi các ngươi! Đàm phán? Đàm phán cái đầu nãi nãi của ngươi.

Quân đại thiếu hiện giờ đang mang một bụng bực tức, không có chỗ phát tiết. Chỉ cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, yết hầu nóng lên, tim đập dồn dập, nhiệt huyến sôi trào, tựa hồ phải chém giết thật đã tay bao nhiêu nhân tài thì mới có thể bình tĩnh lại. Hắn trơ mắt nhìn bóng lưng ba người khuất dần, dậm chân hét lớn một tiếng rất có khí thế như muốn nói: “ Ngươi dám cãi lại ta sao? Ngươi mà dám hé miệng ta lập tức sẽ giết chết ngươi.”

Công phu hàm dưỡng của ba người Mạc Vô Đạo quả thật là tốt, coi như không nghe không thấy. Trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Quân đại thiếu chửi đổng một trận, cuối cùng mới phát tiết được cơn tức giận trong bụng. Đặt mông ngồi lên ghế, tay cầm lấy tách trà ngửa cổ uống ừng ực. Đột nhiên lại nghe có hạ nhân bẩm báo:

- Thiếu gia, Phiêu Miểu Huyễn Phủ - Chiến Thanh Phong cầu kiến.

- Để cho bọn họ vào đi!

“Phanh” một tiếng, Quân Mạc Tà ném tách trà lên bàn, hai chân bắt chéo gác chân lên bàn trà.

- Ách … Quân phủ chủ!

Chiến Thanh Phong mang theo hai vị Thánh Hoàng Chiến gia vừa tiến đến liền nhìn thấy tư thế như đại vương của vị Tà Quân Chi Chủ này không khỏi ngạc nhiên. Cứ tự nhiên bắt chéo hai chân gác lên bàn trà, ánh mắt nhâng nháo nhìn mình. Tựa như là vương giả của núi rừng nhìn thấy ba con thỏ mập.

A! Người này là cái vị Tà Quân Chi Chủ ở đại sảnh hay sao? Luận về phong phạm hay khí độ có vẻ không có nửa điểm tương tự, hay là do người khác đóng giả?

- Ách, Chiến gia Huyễn Phủ mời ngồi!

Quân Mạc Tà miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ. Lúc này Phiêu Miễu Huyễn Phủ tới đây hình như có chút quái dị. Miêu Trảm, Miêu Đao cùng Miêu Kiếm cùng đến đây có vẻ không hợp lý cho lắm. Những người này muốn làm gì? Chẳng nhẽ cũng giống như Chiến gia? Có vẻ như là muốn vẽ chân cho rắn, làm chuyện vô ích.

Chẳng nhẽ đây lại là kế mượn đao giết người của Miêu Kinh Vân? Nhưng cũng có thể là do bọn hắn có chuyện muốn thương lượng thật thì sao?

- Chiến Thanh Phong ta cũng không dám làm mất thì giờ vàng ngọc của Quân phủ chủ nữa. Quân phủ chủ, hôm nay Chiến mỗ tới đây chính là muốn cùng Quân phủ chủ nghiên cứu một chút những phương diện mà song phương chúng ta có thể hợp tác.

Chiến Thanh Phong nói xong có chút cau có, lông mày nhăn lại. Cảm giác mình đứng cũng không được, ngồi cũng không được, trong lòng không khỏi cảm giác một trận xấu hổ.

Cách đãi khách của vị Tà Quân Chi Chủ này thật là kỳ lạ, lại một mình ngồi gác chân lên bàn trà …

Vậy ngươi cho những người thân làm khách như chúng ta ngồi ở đâu? Đứng, đương nhiên không đủ kính trọng, nếu ngồi thì chẳng phải là ngồi dưới chân ngươi sao?

Hai vị Thành Hoàng phía sau trên mặt cũng lộ ra vẻ giận dữ! Quân Mạc Tà này quả nhiên là không biết lễ nghĩa!

- Hợp tác?

Quân Mạc Tà khẽ nghiêng đầu:

- Hợp tác như thế nào?

Chiến Thanh Phong chỉ cảm giác khó chịu như là ăn nhầm ruồi bọ. Chính mình tự đến tìm hắn chủ động yêu cầu hợp tác, có thể nói là đã cấp cho hắn mặt mũi cữ lớn rồi. Ngàn vạn lần cũng không có nghĩ đến tên này cự nhiên lại có thể làm như vậy. Cái thái độ này làm như là Chiến gia đang cần nịnh bợ hắn không bằng.

Chiến Thanh Phong quanh năm ở trong Huyễn Phủ, tuy rằng từng có nghe nói qua vị Tà Quân Chi Chủ này là một nhân vật sắc xảo. Nhưng không ngờ hiện giờ gặp hắn mới chân chính hiểu được những gì mình biết về hắn, quả thật còn kém xa nhiều lắm.

Vị Tà Quân Chi Chủ thanh thế lừng lẫy này, nếu quả thực chỉ nghe qua tin đồn thì cũng không có được nhận thức sâu sắc về hắn. Cho rằng đó chỉ là lời đồn thôi

Vả lại, những người trong Huyễn Phủ đối với bên ngoài đều khinh thường, mang theo tư thế của một kẻ ăn trên ngồi chốc. Cho dù là tam đại thánh địa cũng chưa chắc đã để vào trong mắt. Mà ý tưởng này trong Huyễn Phủ cũng không phải là hiếm.

Cho nên Chiên Thanh Phong đối với thực lực của vị Tà Quân Chi Chủ này tuy rằng cũng có chút kinh ngạc nhưng như thế nào cũng không để vào trong mắt. Thứ mà hắn vừa mắt nhất chính là niên kỷ còn trẻ của Quân Mạc Tà, tương lai có thể đi rất xa, mà điều chân chính hắn muốn là mượn lực mà thôi. Coi như nếu thật sự hợp tác cùng Tà Quân phủ thì cũng chính là vì tương lai sau này.

Vạn nhất sau này thanh thế của Tà Quân phủ cực lớn, đem Tam đại Thánh Địa trong tranh đấu một cước đạp xuống thì hắn tự nhiên sẽ kiên quyết liên thủ, hợp tác đến cùng. Nhưng nếu Tà Quân phủ không ổn, bị Tam Đại Thánh Địa đánh cho rơi xuống thế hạ phong thì Chiến gia nhất định sẽ xuất chút lực âm thầm trợ giúp Tam Đại Thánh Địa. Đem thế lực thuộc về vị Tà Quân này trong một thời gian ngắn nhất phá hủy toàn bộ. Sau đó toàn bộ thế lực còn sót lại sẽ gia nhập vào Huyễn Phủ, trực tiếp thuộc về thế lực của Chiến gia. Tăng cường thực lực của bọn hắn.

- Nội dung chủ yếu tự nhiên là tương lai của Huyền Huyền đại lục rộng lớn này. Nói cách khác, Chiến gia ta sẽ toàn tâm toàn ý trợ giúp ngươi. Giúp ngươi lật đổ địa vị Tam Đại Thánh Địa ngồi lên vị trí bá chủ của đại lục này…

Chiến Thanh Phong thản nhiên nói. Trong lòng hăn nắm chắc, một chuyện tình hấp dẫn như vậy, đối với Quân Mạc Tà thì địa vị bá chủ một phương quả là sự hấp dẫn cực kì to lớn.

- Nga? Quý phủ đưa ra điều kiện quả thật là phong phú! Thế nhưng nếu là hợp tác thì đôi bên phải cùng có lợi, đúng không? Vậy ta cần phải trả giá cái gì đây?

Quân Mạc Tà mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:

- Các hạ sẽ không nói là bởi vì Chiến gia xem ta thuận mắt, can tâm tình nguyện giúp ta vô điều kiện đó chứ? Nhưng cái gì có đi thì cũng phải có lại, chẳng nhẽ các ngươi không muốn ta trả ơn các ngươi sao?

- Ý nghĩ của phủ chủ quả thật không có sai. Chúng ta tự nhiên là có mục đích của chúng ta.

Chiến Thanh Phong nhìn thấy sắc mặt Quân Mạc Tà, chậm rãi nở nụ cười. Giống như đã nhìn thấu được tâm tư của Quân Mạc Tà.

- Bọn ta chỉ cần một yêu cầu rất nhỏ mà thôi. Chúng ta cần một ít vật liệu ở Huyền Huyền đại lục. Mà tất cả những thứ này sẽ do Quân phủ chủ ngươi cung cấp. Mà vật liệu đó … sẽ chỉ cung cấp cho một mình Chiến gia mà thôi.

Chiến Thanh Phong híp mắt nở nụ cười.

- Chỉ cung cấp cho Chiến gia? Ý của các hạ là không thể cấp cho Miêu gia?

Quân Mạc Tà đột nhiên trong lòng cười rộ. Nụ cười mang theo vài phần quỷ dị. Tay phải vô thức đưa lên sờ sờ chóp mũi, sau đó dùng ba ngón tay vuốt xuống một cái.

- Cũng không phải chỉ là Miêu gia. Trừ Chiến gia ra toàn bộ những gia tộc ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ cũng không ngoại lệ. Dù sao lần hợp tác này là Chiến gia chúng ta hợp tác cùng Tà Quân phủ chứ không phải là Phiêu Miểu Huyễn Phủ hợp tác cùng Tà Quân phủ.

Chiến Thanh Phong híp mắt, lạng lùng cười nói:

- Hay nói đơn giản hơn một chút chính là Chiến gia trợ giúp Tà Quân phủ làm bá chủ đại lục này. Tà Quân phủ của ngài sẽ giúp chúng ta độc chiếm Huyễn Phủ! Việc này nói toạc ra chính là như vậy.

- Ta có thể hay không được hỏi. Chiến gia các ngươi muốn nhờ vật liệu này mà tranh đoạt quyền thế ở Huyễn Phủ, mà để thắng được gia tộc chủ chốt trong Huyễn Phủ là Miêu gia thì hẳn là sức ảnh hưởng của loại vật liệu này vô cùng lớn. Cuối cùng bức Miêu gia thoái vị, Chiến gia các ngươi sẽ trở thành gia tộc chủ chốt trong Huyễn Phủ, thậm chí là nắm giữ toàn bộ Huyễn Phủ?

Quân Mạc Tà chậm rãi gật đầu nói:

- Mà các hạ chỉ cần bổn tôn cung cấp mấy thứ này. Xác định là thứ này bên trong Huyễn Phủ hoàn toàn không có, hoặc giả là sản lượng cực kì ít không đủ để sản xuất. Tóm lại là không thể thỏa mãn yêu cầu của Huyễn Phủ. Mà mấy thứ này Huyền Huyền đại lục lại có thể cung ứng? Hay nói cách khác, nếu không có thứ này thì toàn bộ thượng tầng Huyễn Phủ nhất định sẽ không thể đoàn kết như trước được nữa?

- Không sai! Quả thật đúng là như vậy!

Chiến Thanh Phong không thể tưởng tượng được người thiếu niên trước mắt này nhanh như vậy mà có thể suy nghĩ ra toàn bộ sự việc ẩn chứa trong đó. Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu thừa nhận.

- Cho nên vô luận là một ít gia tộc tầm trung của Huyễn Phủ nếu một khi nắm giữ thứ này có thể coi là một bước lên mây. Tiến tới nắm giữ toàn bộ quyền hành trong Huyễn Phủ.

Quân Mạc Tà sắc mặt khẽ biến, sau đó trầm ngâm nói:

- Bất quá ta nghĩ thứ này muốn lấy nó cũng không phải dễ dàng như vậy. Nói vậy chắc hẳn muốn lấy được thứ này thì người lấy nó cũng cần phải có một thực lực thích hợp thì mới có thể đoạt được nó. Nếu không các ngươi nhất định sẽ cùng Tam đại Thánh Địa hợp tác. Bởi vì trước đó chỉ có Tam đại Thánh Địa mới là nơi có nhiều cao thủ chân chính quy tụ.

- … Phủ chủ quả thật phán đoán không có lầm!

Chiến Thanh Phong ánh mắt có chút co rút lại.

Cho tới thời khắc này, Chiến Thanh Phong mới chân chính lĩnh hội được sự mưu trí của Quân Mạc Tà, mới chân chính coi trọng hắn. Người thiếu niên trước mắt hắn này có lối suy nghĩ nhạy bén, phán đoán chuẩn xác quả thật là khiến cho người ta giật mình.

- Lúc này nói phán đoán của ta không có sai quả thực vẫn còn hơi sớm. Ta nghĩ sự việc Huyễn Phủ thiếu cái này, chỉ sợ là người có thần công cái thế vô địch thiên hạ, cũng không lấy được nhiều lắm … Ân, hoặc giả là vật kia sản lượng hàng năm chỉ sợ không có nhiều như vậy. Hay nói cách khác, vật này thời gian sinh trưởng của nó cực kì nghiêm khắc. Muốn đạt được nó trong một thời gian ngắn cũng không phải là dễ dàng. Cái này cần phải có một đoạn thời gian, quanh năm suốt tháng ở đó chờ một khi nó trưởng thành rồi thu lấy. Hoặc giả là ra sức tranh đoạt, liều mạng mới có thể lấy được nó. Có đúng thế không?

Chiến Thanh Phong lần này cũng không có mở miệng nói chuyện. Hắn trầm ngâm không nói, nhưng trong lòng hắn cũng đang nổi lên sóng to gió lớn.

Năng lực suy luận cùng phân tích của Quân Mạc Tà quả nhiên là đáng sợ!

Nếu có thể một lần mà lấy được nhiều như vậy thì cũng đủ để Phiêu Miểu Huyễn Phủ sử dụng trong mấy vạn năm. Từ nay về sau tự do tự tại. Không bị người ta chèn ép. Nếu không thể như vậy, khẳng định là có một nguyên nhân đặc thù nào đó.

Như vậy, Quân Mạc Tà mới làm ra cơ sở, chia ra hai loại nguyên nhân.

Chuyện này một khi nói toạc ra, tự nhiên là không có một chút nào khác thường. Nhưng khi nghe một người từ một sự việc mà suy đoán ra nhiều việc đến vậy lại cần một trí tuệ cực kì linh mẫn. Kém một chút cũng không thể suy nghĩ được như vậy.