TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 1081: Tiếp theo thì sao?

- Nếu tìm không thấy, có lẽ huynh ấy cũng sẽ không trở về…

Mai Tuyết Yên giọng điệu vẫn như cũ thản nhiên nói:

- Nhưng lại có một chuyện cần nói rõ với mọi người…….

Tuy giọng điệu Mai Tuyết Yên như người đứng ra giải quyết việc chung cho đám nữ nhân ở khoảng thời gian không được gặp Quân Mạc Tà, nhưng hắn cũng đã thầm hiểu liền nhìn Mai Tuyết Yên với một ánh mắt cảm kích…

Mai Tuyết Yên hừ lạnh, không để ý đến hắn, lại nói tiếp:

- Tỷ muội chúng ta trong khoảng thời gian này sớm chiều sống chung với nhau, mọi người dù ít dù nhiều cũng đã tiếp nhận lẫn nhau! Tuy nam tử hán đại trượng phu có ba vợ bốn cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, nhưng nữ nhân như chúng ta cũng cần có một khoảng thời gian để tiếp nhận điều này…

Nói đến đây, đám phụ nữ đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

- Nhưng lúc này, Mạc Tà hắn quả thật tìm được linh dược, nhưng trên đường tìm linh dược đã xảy ra một chuyện không nên xảy ra….

Mai Tuyết Yên thản nhiên nói:

- Hắn dám không cần sự đồng ý của tỷ muội chúng ta… Lại thảm nhiên dám lén lút nảy sinh tình cảm cùng tiểu công chúa Miêu Tiểu Miêu của Huyễn phủ Miêu… Tuy rằng chuyện này có rất nhiều trùng hợp, cũng có rất nhiều uẩn khúc, nhưng… Dù sao cũng không nên. Chuyện này nên xử lý như thế nào, vẫn cần các vị tỷ muội ở đây thương lượng….

- … Thì ra là thế….

Đám nữ nhân đều giật mình cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Thì ra là vì chuyện này mới kêu mọi người vào đây….

Nói một cách đơn giản hơn, chính là “chuyện tốt” bên ngoài của Quân Đại Thiếu …

Nhưng cả đám nhìn nhau, rồi đều cúi đầu xuống, không ai dám mở miệng nói điều gì.

Dám là người đầu tiên có ý kiến, nếu lỡ Quân Đại Thiếu ghi hận trong lòng… Vậy phải làm sao chứ? Hơn nữa, cả đám tuy được Quân gia chấp nhận, nhưng dù sao cũng chưa cử hành hôn lễ, với thân phận bây giờ làm sao có tư cách nói gì, hay so đo này nọ chứ?

Nhưng không thể phủ nhận trong lòng đám nữ nhân đều cảm thấy rất chua xót…

Trong lòng dường như cũng thầm mắng: “Tên đại củ cải hoa tâm này, trong nhà đã có nhiều hoa đẹp hoa xinh cần hắn quan tâm chăm sóc, thế mà hắn lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, câu ba đáp bốn… Không, hẳn là câu năm đáp sáu, hay là câu bảy đáp tám mới đúng? Chẳng lẽ hoa nhà thật không bằng hoa dại ven đường, nên hắn không ngừng ngại gì mà không hái hoa dại như thế?

Trong đám nữ nhân, chỉ có Độc Cô Tiểu Nghệ và Khả Nhi dường như không quan tâm. Độc Cô Tiểu Nghệ thầm nghĩ: “Chuyện này cũng không đâu có gì chứ? Thị thiếp cha ta cũng có hơn chục người, rồi còn có nhị thúc, tam thúc… Nam nhân ba vợ bốn nàng hầu không phải rất bình thường sao? Tại sao Mạc Tà ca ca lại phải khó xử như vậy, có chuyện gì to lớn đâu chứ!

Khả Nhi lại còn cao siêu hơn: “Thiếu gia chúng ta vĩ đại như vậy, là nhân tài huyền công, kiệt xuất nhất thiên hạ, hấp dẫn nữ tử cũng là bình thường thôi! Nếu đám nữ tử đó không nhìn trúng thiếu gia, thì đúng là mắt bị mù mà!”

Có vẻ như hai tiểu nha đầu này không biết ghen là gì mà lại còn có chút kiêu ngạo nữa. Còn Linh Mộng công chúa đang ngồi trên ghế vẫn mãi cúi đầu, trong lòng cũng vô cùng hỗn loạn: “Vì sao chứ? Vì sao ngay cả ta cũng bị gọi đến đây? Những người đó đều là nữ nhân mà Quân Mạc Tà thừa, hoặc là thê tử trên danh nghĩa của hắn… Nhưng hắn không hề nói qua hắn chấp nhận ta mà… Ta nên làm gì bây giờ? Ta có nên lập tức rời khỏi chỗ này không?”

Nhưng nghĩ thì nghĩ, nàng thủy chung vẫn không nhúc nhích gì cả.

“Ôi, cho dù là ta… Thôi thì ta mặt dày nán lại thêm một lát, cũng có thể nhìn hắn thêm một lúc nữa…”

Mai Tuyết Yên nói ra, không ngờ lại nhận được một bầu không khí yên tĩnh, nên không khỏi cười khổ. Lại thúc giục:

- Rốt cuộc bây giờ nên làm sao, mọi người cũng nên nói chứ?

Đám nữ nhân đều nhìn nhau nhưng vẫn không nói được lời nào.

Thật lâu thật lâu sau, Quản Thanh Hàn ho một tiếng, mở miệng trước tiên:

- Không biết cô gái kia… Diện mạo như thế nào nhỉ? Còn tính tình nữa chứ?

Nói xong lại khẽ liếc nhìn Quân Mạc Tà một cái:

- Loại chuyện này trước nay Mạc Tà rất có nguyên tắc, cũng không phải loại người gặp sắc nảy lòng tham! Ta nghĩ trong đó chắc cũng có nguyên nhân khác, không bằng để huynh ấy tự nói đi. Chúng ta nghe lý do từ đầu đến cuối, sau đó lại quyết định cũng không muộn!

- Cứ thế đi!

Đám nữ nhân nhao nhao tán thành.

Khóe miệng Mai Tuyết Yên chợt hiện lên một nụ cười nhẹ. Nàng sở dĩ gọi tất cả tỷ muội vào cũng chỉ muốn Quân Mạc Tà tự giải quyết chuyện này. Chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết, không bằng nhân cơ hội này trực tiếp nói thẳng ra. Hơn nữa, mọi người chỉ cần được ở cùng một chỗ, mọi thứ khác cũng không cần quan tâm lắm, như vậy, tin rằng mọi người cũng sẽ không có gì ấm ức khó nói.

Ai ai cũng không muốn trong lòng Quân Mạc Tà bản thân mình lại trở thành bình dấm chua, đố phụ.

Huống chi bây giờ còn chưa thành thân…

Hành động này của Mai Tuyết Yên nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng cũng là cách giải quyết tốt nhất cho Quân Mạc Tà! Quân Mạc Tà là kẻ thông minh, tự nhiên cũng nhìn ra nên mới nhìn Mai Tuyết Yên cảm kích như vậy…

Nhưng Mai Tuyết Yên vẫn thừa dịp không người chú ý, hung hăng lườm hắn một cái. Hơn nữa một tiếng vo ve truyền đến bên tai Quân Đại Thiếu:

- Chỉ lần này thôi đấy! Lần sau không được dùng lý do này nữa! Nếu không… Cả đời này, ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng đến chuyện động phòng!

Quân Mạc Tà giật mình sợ run cả người: “Trừng phạt kiểu này thật quá nặng mà, nhưng phạm vi trừng phạt cũng dùng cho tất cả mọi người ở đây sao…?”

- Chuyện là thế này…

Quân Mạc Tà chuyển mắt, bắt đầu kể lại. Nhưng, trước mặt các nữ nhân của mình lại kể ra chuyện tình cảm giữa bản thân với một nữ khác… Dường như… Cảm giác này… Có chút không ổn lắm…

Nghe đến khúc Quân Mạc Tà tiến vào Huyễn phủ, sau đó bị Cố gia Chiến gia thay phiên nhau làm khó dễ, đám nữ nhân đều căm phẫn, hận không thể ở nơi đó, đem hai tên tiểu bạch kiểm ra dạy dỗ một ít… Và cũng tự nhiên, đối với việc Miêu Tiểu Miêu đứng ra bảo vệ, nên hảo cảm cũng tăng lên rất nhiều…

Mãi cho đến lúc so đấu cùng Chiến gia xong, sự nghi hoặc của đám nữ nhân cũng hoàn toàn được giải tỏa…

Khi đã thông suốt, tất cả ánh mắt đều dồn lên người Quân Mạc Tà, từng cái hừ lạnh không ngớt: “Phong cách của ngươi như vậy, cái này cũng biết, cái kia cũng biết, cứ như là một đại thiên tài cái gì cũng biết… Một thiếu niên học rộng tài cao, giỏi giang hơn người như thế… Miêu Tiểu Miêu kia cũng không phải người mù, nếu như thật không nhìn trúng ngươi mới đúng thật là kỳ quặc quái gở. Đây không phải là cố ý khoe khoang, trêu hoa ghẹo nguyệt thì là cái gì? Cho đến khi nghe thấy Quân Mạc Tà kiên quyết cự tuyệt, Miêu Tiểu Miêu thương tâm muốn chết đến nỗi hộc máu té xỉu, sinh mệnh suy tàn, hơn nữa có thể rơi vào tình trạng cả đời không tỉnh lại, cả đám đều “A” một tiếng, trong mắt xuất hiện sự đồng tình sâu sắc…

Chúng nữ bên ngoài thì thông cảm, nội tâm cũng đồng thời nghĩ đến bản thân: “Nếu mình thích Quân Mạc Tà như thế rồi lại cũng bị hắn cự tuyệt… Hơn nữa còn trở thành công cụ để gia tộc tổ chức thông gia...”. Cứ đặt bản thân trong tình cảnh ấy, các nàng không khỏi lạnh run….

Không phải là một chút hy vọng sống sót cũng không có sao?…

Trong lòng chúng nữ phát sinh biến chuyển, quả thật rất muốn thúc giục Quân Mạc Tà nhanh chóng giải cứu Miêu Tiểu Miêu, các nàng hoàn toàn quên mất vừa rồi còn đang thầm oán trách đóa ‘hoa dại’ nào đó. Không thể không nói, hết thảy nữ nhân đều là hành động theo cảm tính…

Lại nghe Quân Mạc Tà nói bản thân rốt cuộc cũng đến, hơn nữa cứu sống Miêu Tiểu Miêu, đám người Quản Thanh Hàn đều thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Quân Mạc Tà còn nói bản thân còn gặp được một trong bốn đại đệ tử của Cửu U đệ nhất thiếu nổi danh vạn năm trước… Rồi còn đi đến tiệc mừng thọ của phủ chủ Huyễn phủ... Và rồi Miêu Tiểu Miêu ăn đan dược, ngoài ý muốn dẫn đến thiên kiếp…

Từng tràng từng tràng khiến người ta không khỏi chấn kinh, khó có thể hiểu hết…

Càng nói về khúc sau, chúng nữ đều có chung cảm giác: “Tất nhiên ở trong tình huống thiên lôi câu động kia, nếu không phát ra chuyện gì, đây mới là không bình thường mà…”

Lại nghe Miêu Tiểu Miêu rốt cuộc độ kiếp thành công hóa nguy thành an, sau đó ngày thứ hai tiến vào vườn linh dược… Mãi cho đến lúc trở về, chúng nữ đều mở to mắt dựng thẳng lỗ tai, tựa như đang nghe một câu chuyện cổ tích vậy…

Ba tiểu nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ, Khả Nhi và Hàn Yên Mộng tay chống cằm, mắt mở to chớp chớp, đợi nghe Quân Mạc Tà kể xong, ba người gần như cùng lúc hỏi:

- Sau đó thì sao?

Quân Mạc Tà lảo đảo một cái suýt ngã.

Đám người Mai Tuyết Yên, Quản Thanh Hàn lấy tay đỡ trán, thở dài một hơi: “Ba nha đầu này chẳng lẽ tưởng đang nghe tiểu thuyết lãng mạn sao? Đây rõ ràng là tình địch chung của mọi người mà, tuy là một người rất đáng cảm thông…”

Nhưng trong lòng chúng nữ hiện giờ, tuy không nói ra, cũng không phụ thuộc vào Miêu Tiểu Miêu, mọi người đều hiểu rõ: “Ván đã đóng thuyền, gạo đã nấu thành cơm, còn thế nào nữa?

Chỉ có thể như vậy mà thôi, may mà…… Theo lời kể của Quân Mạc Tà, vị Tiểu Miêu muội tử này tính tình dịu dàng, cũng dễ gần gũi…”

Chuyện bên ngoài cứ như vậy đã xong… Cứ coi như đã giải quyết ổn thỏa...

Quân Mạc Tà thở dài một hơi, trong lòng bực bội không chịu nổi: “Các ngươi không sao, nhưng Miêu Tiểu Miêu còn không biết ta là Quân Mạc Tà nữa… Đây mới là chuyện nhức đầu đây…” (DG: Là do ngươi trách được ai, hừ!)

Có vẻ như bây giờ mọi người chỉ quan tâm một chuyện, cũng là vấn quan trọng không kém:

- Mạc Tà… Nói như vậy, bây giờ linh lung liên và thất thải quả đều ở trong tay huynh sao?

Nói xong, cả đám ánh mắt long lanh chờ đợi...

Cái thứ trong truyền thuyết có thể gia tăng huyền lực năm trăm năm, bảo trì dung mạo năm trăm năm không thay đổi…

Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn duy trì tuổi thanh xuân, cho dù là một nữ tử trong sáng nhưng lạnh lùng như Quản Thanh Hàn cũng không kiềm chế được…

Chỉ cần là nữ nhân sẽ không ai không quan tâm đến nhan sắc của mình!

- Nói như vậy… Mọi người đối với Miêu Tiểu Miêu kia không còn có ý kiến gì phải không?

Mai Tuyết Yên thừa dịp vấn hỏi tiếp.

Nhưng chúng nữ nào để ý đến nàng, giờ còn ai quan tâm Miêu Tiểu Miêu kia ra sao chứ… Mà cho dù là phản đối, có tác dụng sao? Dù sao là chia thành nhiều phần như vậy, chia thêm một phần cũng không phải chuyện gì to tát…

Bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là… Linh lung liên, thất thải quả mà thôi…

- Quả thật ở trong tay ta…

Quân Mạc Tà xoa xoa mũi nói

- Nhưng không phải gia tăng năm trăm năm huyền lực, dung nhan năm trăm năm không đổi… Con số có chút chênh lệch.

- Có chênh lệch sao? Mấy cái này cũng chỉ là lời đồn từ ngàn xưa, quả thật cũng không hẳn là chính xác.

Mai Tuyết Yên kinh ngạc, chậm rãi hỏi:

- Vậy chêch lệch là bao nhiêu? Là ba trăm năm? Hay là hơn hai trăm năm?

- Cũng có thể là một trăm năm thôi chứ!

Độc Cô Tiểu Nghệ vui vẻ nói:

- Một trăm năm sau lại ăn một quả nữa, dù sao ta cũng có cây…

- Không phải hai trăm năm, cũng không phải ba trăm năm…

Quân Mạc Tà giơ lên một ngón tay

- Là con số này!

- Chỉ có mười năm?

Cả đám chúng nữ thất vọng, chịu nhiều đau khổ như thế mà chỉ có mười năm? Điều này cũng thật tổn thương người ta mà!

Nhưng thôi, cho dù là mười năm, cũng hiếm thấy rồi… Thà có còn hơn không…

Chúng nữ còn đang tự an ủi bản thân thì nghe Quân Mạc Tà nói tiếp:

- Các nàng sao cứ chỉ biết phỏng đoán như vậy chứ! Đâu phải chỉ là mười năm, hay một trăm năm, mà là một ngàn năm đó!