TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 959: Ca chính là truyền thuyết trong lòng mọi người!

Hắn ban nãy nói chuyện bằng một giọng điệu cực kỳ tự phụ, giới thiệu tên mình bằng khẩu khí của người cao cao tại thượng, trong đó còn xen lẫn thêm khí thế cường đại của mình, mục đích dĩ nhiên là muốn chơi đòn phủ đầu đối với kẻ mang “Không linh thể chất” này! . Đây cũng có thể xem là một loại chiến thuật “không cần đánh mà vẫn thắng” thường được sử dụng.

Chỉ cần đối phương lộ ra vẻ bất ngờ hay giật mình thất sắc thì Chiến Thanh Phong sẽ ngay lập tức dựa vào đó để đả kích đối phương!

Nhưng người tính không bằng trời tính, đối phương lại chưa hề nghe đến tên của mình! Thậm chí hắn còn cho rằng mình là kẻ lăn lộn đầu đường xó chợ nên ra mặt an ủi mình, lại còn dùng một thái độ của người đứng trên cao tỏ vẻ thông cảm với mình. Biến cố này khiến Chiến Thanh Phong cảm thấy như vừa đánh một quyền vào khoảng không, đường đường là đại công tử của Chiến gia lại cần người khác phải thương hại sao?. Chiến Thanh Phong lúc này rất muốn muốn xé xác kẻ có “Không linh thể chất” trước mắt này thành từng mảnh nhỏ!. Bộ dạng của Quân Mạc Tà lúc này đầy vẻ vô tội, nhưng đối với Chiến Thanh Phong đây cũng là một đòn công kích ác độc nhất.

Miêu Tiểu Miêu thật muốn cười to, nhưng rốt cuộc vẫn phải cố kìm nén lại.

Nàng nhận thấy vị Mặc Quân Dạ công tử này nếu không đả kích tất cả đám người này khiến cho họ thương tích đầy mình thì sẽ không rời đi!

- To gan! Ngươi là thứ gì mà lại dám nói như vậy với Chiến đại ca !?

Một lục y thiếu nhiên bước ra chỉ tay vào Quân Mạc Tà mắng.

- Oạch, ta làm sao ? Ta thật sự thấy vị Chiến huynh đệ này vô cùng thuật mắt nên mới đáp ứng bảo vệ cho hắn mà?. Ừm, nhưng không biết vị công tử này là ai đây ?

Quân đại thiếu gia nhìn đối phương đầy thú vị, đột nhiên ra vẻ hâm mộ nói:

- Oa... Quần áo của vị huynh đài này quả nhiên thật đẹp nha, bộ quần áo màu xanh này thật sự vô cùng đẹp, vị công tử này vừa bước ra thì khiến ta như thấy được một ngọn núi trúc, thật sự là khiến không khí thêm tươi mát mà.

Nói đến đây, đột nhiên Quân Mạc Tà ra vẻ vô cùng tiếc nuối:

- Có điều,…. Đáng tiếc là vị công tử này tuy toàn thân được khoác lên một màu xanh biếc nhưng lại có một chút không hoàn hảo.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới để đánh giá.

- Chỗ nào không hoàn hảo ?

Lục y thiếu niên hầm hừ hỏi.

- Chỗ không hoàn hảo chính là tóc ngươi lại mang màu đen, haizzz, nếu trên đầu của công tử có thể đội một chiếc mũ trùng màu thì sẽ giống như vẽ rồng điểm mắt, tuyệt đối mang lại hiệu quả không tưởng, thậm chí chỉ cần qua một đêm là có thể làm náo động cả Huyễn Phủ, trở thành một truyền thuyết bất tử a! Chỉ thiếu có một chút, một chút thôi, đáng tiếc thật!

Lục y thiếu niên lúc này đã minh bạch hàm ý trong lời nói của đối phương, tức giận đến cả người rung rẩy, hận không thể tiến đến bóp chết tên khốn trước mặt mình. Đội một chiếc mũ cùng màu sắc ?? Màu áo ta chính là màu xanh, vậy đội nón trùng màu thì .... Ặc!

Ngươi mới phải đội nón xanh! Cả nhà ngươi đều đội nón xanh!. Con mẹ nó! Tưởng lão tử nghe mà không hiểu gì sao ?

(NBV: Anh Tà dùng thành ngữ tiếng Trung = Đái lục mạo - dài lǜ mào: đội mũ xanh. Chỉ người bị cắm sừng (Do vợ ngoại tình ))

- Ta tin mọi người đều biết ta là kẻ có “Không linh thể chất”!.

Vị Mặc công tử lúc này lại tiếp tục mở miệng nói tiếp khiến mọi người xung quanh tức đến nổ phổi.

- Ta cũng có thể hiểu được, ca chính là truyền thuyết trong lòng của mỗi người mà!.

Hắn bày ra bộ dang dương dương đắc ý, lắc lắc tay áo, lắc đầu một cái, cổ cũng quay một vòng, sau đó ngồi rung đùi đắc ý nói:

- Ca tuy rằng đã vắng bóng giang hồ nhưng trong giang hồ nơi nơi đều ca ngợi truyền thuyết của ca!. Haizzz , Nổi danh đó! Nổi danh thật sự là rất mệt, ca kỳ thực vô cùng bận rộn, thật sự là rất bận rộn.

(NBV: Câu “Ca chính là truyền thuyết” này cũng rất nổi tiếng, là câu cửa miệng của con rồng trong Lãng tích hương đô)

Mọi người tất cả đều không hẹn mà cùng có một cảm xúc muốn hộc máu.

Người này bộ dáng vô cùng đắc ý, dương dương tự đắc không cần biết cân lượng của mình nặng bao nhiêu. Tựa hồ như nếu không ai ngăn cản thì tên gia hỏa này sẽ có thêể trực tiếp đằng vân giá vũ phi thăng lên mặt trăng quá.

Lúc này cả đám người người nào người nấy đều thở phì phò, tất cả đều muốn xông lên vật ngã cái tên không biết xấu hổ này xuống đất, sau đó bạo cúc rồi lại bạo cúc sau nữa cũng là bạo úc, cứ thế xoay vòng làm liên tục trong vòng trăm năm.

Tên này thật quá là vô sỉ!.

- Mặc công tử nói không sai, bây giờ ngươi đúng là một truyền thuyết của Huyễn phủ! Truyền thuyết duy nhất!

Chiến Thanh Phong hít sâu một hơi nói :

- Bất quá, mỗi người chúng ta đều có chung một đặc điểm, đó là cần bằng chứng cụ thể, chúng ta đều không tin vào truyền thuyết. Như vậy, nếu có ai tự cho mình là truyền thuyết, không ai sánh bằng, muốn áp đảo chúng ta mà đứng trên….. Như thế thì dù cho vị truyền thuyết này có bản lĩnh thần thông thông thiên triệt địa sao đi nữa thì chúng ta đều muốn lĩnh giáo một phen.

- Chỉ khi nào khiến tất cả mọi người phục, thì lúc ấy mới có thể trở thành một truyền thuyết, một truyền thuyết bất diệt, thì đương nhiên cũng phải là người số một trong những người trẻ tuổi ở Huyễn Phủ này!

Chiến Thanh Phong từ tốn nói, trong khẩu khí mang theo sự nặng nề:

- Mặc công tử, những lời ta nói, ngươi đã có thể hiểu chứ, ngươi có đồng ý như vậy không ?

- Đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi! Ngươi nói rất đúng .

Vị thiên tài “Không linh thể chất” này liền tươi cười, gật đầu liên tục nhưng sau đó lại gãi gãi đầu hỏi lại:

- Tuy nhiên, Chiến công tử vừa rồi nói cái gì mà truyền thuyết này, truyền thuyết nọ,…. rốt cục là muốn nói cái gì vậy? Èo…, thật xin lỗi, ta kỳ thật không biết nhiều chữ…, nhưng tin ta đi tuy ta không biết chứ nhưng ta là người có tài trí hơn người, kiến thức sâu rộng. Nhưng… mà Chiến đại công tử ngài vừa nói cái gì mà nghe thì hay nhưng mà lung tung cả lên, không có thứ tự gì cả, làm ta nghe mà không hiểu gì cả, nếu không phiền thì Chiến công tử có thể nói lại lần nữa không? Hahaha

Miêu Tiểu Miêu lúc này thật sự không nhịn được mà bật cười ra tiếng. Hiện giờ hắn đang trêu đùa mọi người ở đây nhưng vẻ mặt lại y chang thật…..

Quả thật là thiên tài a.

Ảnh đế a, nếu thế giới này thật sự tồn tại một người như vậy.

(NBV: Ảnh đế là từ chỉ diễn viên điện ảnh giỏi nhất thế giới, tương đương diễn viên nam đoạt giải Oscar vậy )

- Nghe không hiểu? Vậy còn nói cái gì mà tài trí hơn người, kiến thức sâu rộng! Để ta giải thích cho ngươi nghe, đại ca của ta muốn nói rằng hiện tại trong Huyễn Phủ có một tên ngốc, là một tên bỏ đi nhưng không ngờ lại có vận cứt chó, ông trời cho hắc một cái thân thể vô cùng tốt, nhưng hắn lại không biết trời cao đấy dày, cuồng vọng tự đại muốn dùng cái thân thể cứt chó ấy để áp đảo chúng ta mà đứng lên trên, làm ột thằng không biết trời cao đất dày, cuồng vọng tự đại!. Chúng ta đương nhiên muốn giáo huấn cho hắn một trận!

Chiến Ngọc Thụ đi tới, dùng một loại khẩu khí nguy hiểm nói.

- Éc! Người nọ là ai vậy? Dựa vào cái thân thể bỏ đi như vậy mà có thể to gan như thế.

Vị công tử Mặc Quân Dạ vẻ mặt đầy căm phẫn, xòe bàn tay ra phun vào đó một bãi nước bọt rồi xoa xoa tay, đằng đằng sát khí nói:

- Đánh chết cái thằng kia đi!, Hắn lại dám xem thường Chiến huynh đệ của ta! Quả thật không thể tha thứ…..

Nóng xong hắn bước lên trên hai bước, đến trước mặt Chiến Thanh Phong, vẻ mặt thông cảm vỗ vai Chiến Thanh Thanh Phong, nói giọng thổn thức:

- Chiến huynh đệ, ta hiểu mà, ta hiểu được hoàn cảnh của ngươi lúc này, quả thật rất bi thảm!. Đến một kẻ ngốc cũng có thể khinh thường người,…. có thể thấy được tình trạng của ngươi thật sự là, là , là, là….”

(NBV: Tranh thủ trét nước bọt lên vai Chiến Thanh Phong )

Nói xong Mặc đại công tử vỗ vỗ ngực mình, hào khí can vân nói:

- Nhưng không sao!, tất cả mọi chuyện đã thành quá khứ rồi.! Ta tin rằng chuyện như thế sẽ không còn xảy ra nữa,… hahahha, bởi vì đã có ta!. Ta, Mặc Quân Dạ, lấy tư thế của vương giả trong truyền thuyết, đã có mặt.! Từ đây về sau, ngươi cứ theo ta lăn lộn giang hồ! Ta sẽ bảo vệ ngươi, ăn nóng uống cay gì cũng có, thậm chí còn sẽ cho ngươi thật nhiều tiền tiêu vặt!