TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dị Thế Tà Quân
Chương 801: Tích biệt.

Nhìn Linh Mộng công chúa đờ đẫn nhìn mình, tựa hồ hoàn toàn không nghe thấy gì, Quân Mạc Tà thở dài một hơi, dứt khoát giải thích từ đầu tới cuối, bắt đầu từ lúc Dạ Cô Hàn và Mộ Dung Tú Tú thân vong, sau đó tới việc xây mộ phần, rồi tới việc xúi dục nhị hoàng tử, một trận kết thúc ân oán. Tất cả nói ra một lượt.

Linh Mộng công chúa cuối cùng cũng nghe ra, thống khổ nhắm mắt, hai dòng nước mắt chảy xuống.

Phụ thân của mình ra tay giết mẫu thân mình, đồng thời giết Dạ thúc thúc của mình, theo lý thuyết thì họ là cừu nhân, nhưng vô luận như thế nào, ông ấy thủy chung cũng vẫn là phụ thân của mình.

Sau đó, Quân Mạc Tà lại bày kế để phụ thân và ba ca ca tự tay tàn sát, thay nhau mà chết. Từ phương diện này mà nói, vô luận là xuất phát điểm của Quân Mạc Tà là thế nào, kết quả cũng đã gián tiếp giúp mình báo thù. Nhưng, cũng đồng dạng là mưu hại phụ thân của mình. Không quản bất hòa về mặt cảm tình như thế nào, nhưng về mặt huyết mạch mà nói thì đó cuối cùng cũng vẫn là phụ thân mình! Linh Mộng công chúa triệt để bối rối, cũng trở nên kinh hoàng, bản thân mình hiện tai nên làm thế nào?

Nghĩ tới đây, nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn Quân Mạc Ta, thống khổ nói:

- Quân tam thiếu. Quân Mạc Tà. Ta, ta, ta nên làm sao đây? Ai có thể nói cho ta biết? Ta nên làm sao bây giờ? Ngươi có thể nói cho ta biết không?

Nhìn Linh Mộng công chúa, Quân Mạc Tà trong lòng cũng không khỏi trở nên thổn thức.

Người trước mắt, chính là hoàng gia công chúa duy nhất còn xót lại, thiên chi kiều nữ, nhất hô bách ứng, thân phận tôn quý, lại còn dung mạo tuyệt mỹ! Nữ tử như vậy, vốn phải được hưởng thụ vinh hoa, sủng ái cả đời mới đúng, nhưng nàng lại mệnh khổ như vậy!

Từ nhỏ tới lớn, trừ mẫu thân và Dạ Cô Hàn, không ai cho nàng một chút ấm áp tình thân, khó khăn lắm mới khôn lớn thành người, mẫu thân lại chết thảm dưới tay phụ thân, chết trước mặt nàng, Dạ Cô Hàn yêu thương nàng nhất, cũng cuối cùng nản lòng thoái chí, tự tử mà chết! Mà phụ thân vốn là kẻ thù kia lại cũng bị giết vì đấu tranh quyền lực.

Công chúa một nước không ngờ trở thành một cô nhi! Bây giờ, đưa mắt nhìn khắp thế gian lại không có lấy nổi một người thân, không nhà không cửa. Trừ Quân Mạc Tà trước mặt ra, nàng chỉ sợ không còn có thể nương tựa vào ai! Mà Quân Mạc Tà, từ góc độ nào đó mà nói lại chính là kẻ thù giết cha của nàng.

Thế sự lạ thường không ngờ lại đến mức này!

Loại biến cố này lại đồng loạt phát sinh trên cùng một người.

- Mẫu thân nàng trước lúc lâm chúng đã giao nàng cho ta.

Quân Mạc Tà suy nghĩ, rồi lại nói tiếp:

- Dạ Cô Hàn trước khi chết cũng bảo ta phải chiếu cố nàng thật tốt.

Câu nói này, Quân Mạc Tà nói ra có chút khó khăn, thậm chí có chút xấu hổ. Giết phụ thân ca ca của người ta, sau đó còn đòi chiếu cố người ta. Đây là việc gì chứ? Sao lại cảm thấy mình so với ác ôn còn phải ác ôn hơn mấy lần chứ?

Nhưng Quân Mạc Tà không thể không nói. Hắn cũng không muốn đối mặt với Linh Mộng công chúa, tư vị loại này, không chỉ riêng Linh Mộng công chúa cảm thấy khó chịu, hắn cũng không thể chịu nổi! Vô luận hoàng đế làm biết bao tội ác, nhưng quan hệ máu mủ của hắn và Linh Mộng công chúa lại không thể xóa bỏ!

Nhưng, đây lại là giao phó của Mộ Dung Tú Tú và Dạ Cô Hàn trước khi lâm chung, chính là sự che chở sâu sắc nhất của họ dành cho Linh Mộng công chúa! Tình ý như vậy, Quân Mạc Tà cũng không thể xóa bỏ! Cho nên, hắn nói ra để cho Linh Mộng công chúa tự mình chọn.

Nếu Linh Mộng công chúa chọn rời khỏi, Quân Mạc Tà tự nhiên sẽ vì nàng mà thu xếp tất cả, nhưng nếu nàng chọn ở lại, Quân Mạc Tà cũng sẽ không phản đối. Coi như mình vì Mộ Dung Tú Tú và Dạ Cô Hàn mà làm một việc cuối cùng, đó là thuận theo tự nhiên, ai có thể nói được?

Linh Mộng công chúa cúi đầu, dung nhan tiều tụy, nàng đối với Quân Mạc Tà từ chán ghét, tới hiếu kỳ, sau đó tới bội phục, lại còn có cảm kích thanh phi đao cứu mạng thần bí kia, từ từ chuyển thành tình yêu nam nữ. Nếu như là lúc trước, nghe thấy tin tức này, nói không chừng còn phải xấu hổ không ngừng, nhưng bây giờ, nàng lại không cảm thấy có chút vui vẻ nào. Lòng nàng đã trăm mối tơ vò.

Từ thứ gì cũng có tới không có bất cứ gì, thời gian quá ngắn, đối với nàng mà nói thì trên thực tế chỉ trong chớp mắt.

Vì trước khi mẫu thân chết, nàng còn sở hữu tất cả. Trước khi mẫu thân chết, nàng đã hôn mê, đợi tới khi tỉnh lại, hết thảy đều không còn gì. Cảnh còn người mất, một giấc tỉnh lại trời đất đã biến đổi.

Loại cảm giác này, thậm chí có chút giống như xuyên việt trong truyền thuyết, một giấc tỉnh lại, từ địa cầu xuyên tới Huyền Huyền đại lục. Chỉ bất quá Linh Mộng công chúa so với người xuyên việt còn đau buồn hơn. Thật là khó có thể chịu đựng.

- Linh Mộng, nàng nghe ta nói, nàng phải phấn chấn lên. Hoặc ta không nên nói vào lúc này, nhưng thời gian thật sự rất cấp bách, ta hi vọng nàng có thể mau chóng lựa chọn. Bởi vì một vài lý do, trời sáng, Quân gia chúng ta phải rời khỏi Thiên Hương tới Thiên Phạt sâm lâm, từ giờ vĩnh viễn cách xa hồng trần tục thế!

Quân Mạc Tà nói:

- Nếu nàng không còn an bài nào khác, có thể chọn đi theo chúng ta. Nếu nàng muốn ở lại, ta có thể nói với Bình Đẳng vương một tiếng, để họ chiếu cố nàng thật tốt, Bình Đẳng vương là người trung hậu, ông ta tất nhiên sẽ đối tốt với nàng.

Quân Mạc Tà từ từ đem việc Quân gia sắp phải đối mặt đơn giản kể ra, khẽ nói:

- Ta chỉ có thể cho nàng nửa buổi tối để suy nghĩ, xin lỗi.

- Ta...

Linh Mộng công chúa bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng lại kiên quyết nói:

- Quân Mạc Tà, ta thật sự không muốn lưu lại nơi hồng trần đầy hung hiểm này nữa, chân thành hi vọng có thể đi tìm một nơi ít người, nơi đó không ai nhận ra ta, yên ổn mà sống qua ngày. Từ nay về sau, tất cả mọi việc trên thế gian đều không có quan hệ gì tới ta! Ta nghĩ ngươi có thể giúp ta đúng không? Xin ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý làm phiền ngươi, ta chỉ muốn tới nơi nào đó, yên ổn sống mà thôi.

Quân Mạc Tà nhếch miệng, lòng nói, nơi ít người không phải là Thiên Phạt sâm lâm sao, quả nhiên là ý trời mà. Lại còn muốn ông đây không hiểu nhầm, không làm phiền ông? Lừa quỷ hả?

Trên mặt lại lộ ra vẻ ăn ý, hai tay vỗ một cái:

- May mắn quá, quả là ý trời, Thiên Phạt sâm lâm vừa đúng với yêu cầu của nàng. Ấy, xin nàng đừng hiểu nhầm, ta không phải có ý gì với nàng. Ấy, quả là xảo hợp mà. Đúng không?

- Đúng, chúng ta cũng theo nhu cầu mà thôi.

Linh Mộng công chúa nói:

- Nếu sáng sớm mai đã phải đi, vậy ta muốn tới thắp hương cho mẫu thân và Dạ thúc thúc, sau này chỉ sợ không còn cơ hội.

Quân Mạc Tà thở phào một hơi, nói:

- Không vấn đề, ta lập tức thu xếp cho nàng, sắp khuya rồi.

Hữu tình trủng (Mộ hữu tình)

Linh Mộng công chúa thành kính quỳ trước mộ, mặc dù vết thương đầu gối khiến nàng đau tới tê tâm liệt phế, mặc dù quỳ bái lâu như vậy sẽ khiến cho xương cốt nàng càng thêm khó chịu, thậm chí có thể khiến vết thương cũ tái phát, tạo nên thương tổn không cách nào chữa lành, nhưng nàng quật cường cự tuyệt toàn bộ lời khuyên của mọi người, cố chấp quỳ tại nơi đây. Trước mắt, khói hương lượn lờ, vô số giấy tiền vàng bạc khiến trời đêm có chút sắc thái mê ly.

- Bất hối thử sinh chủng thâm tình, cam nguyện cô lữ tự phiêu linh; lai sinh nhược thị duyến vị tẫn, trữ phụ thương thiên bất phụ khanh!

Linh Mộng công chúa hai mắt thê lương nhìn bia mộ cự đại, lẩm bẩm nói:

- Mẫu thân, Dạ thúc thúc, con phải đi rồi, tiểu Mộng nhi của hai người thật sự phải đi rồi, rời nơi này thật xa. Lòng con chỉ hi vọng hai người có thể dưới cửu tuyền sum họp, có thể chân chính kết thành phu thê, vĩnh kết đồng tâm. Dạ thúc thúc, tiểu Mộng nhi chính là nữ nhi của người và mẫu thân. Nếu quả có kiếp sau, con muốn làm tiểu Mộng nhi chân chính của hai người. Con nhất định sẽ rất ngoan.

Đột nhiên, Linh Mộng công chúa hiểu ra hàm nghĩa của tên mình. Tiểu Mộng nhi, Mộng nhi. Đây không phải là tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân sao, có thể xum họp cùng Dạ Cô Hàn, xum họp với người trong lòng, cả đời vô vọng, duy chỉ có trong mộng. Cho nên mình tên là: Linh Mộng, nhũ danh Mộng nhi.

Đây chính là mộng của mẫu thân, đồng thời cũng là mộng của Dạ thúc thúc! Bây giờ, hai người họ đã nằm dưới nấm mồ lạnh lẽo này! Cho nên Linh Mộng công chúa từ tận đáy lòng gọi hai tiếng "Cha, mẹ"

Nữ nhi duy nhất của mẫu thân gọi tiếng cha này, liền giống như vì giấc mộng bình sinh của mẫu thân và Dạ thúc thúc!

Kiếp sau, con vẫn muốn làm nữ nhi của hai người, cho dù là bần cùng ti tiện, bữa ăn đạm bạc, nhưng đời người có thể có phụ mẫu như vậy chính là giấc mơ mà con khao khát nhất.

Gió đêm nghẹn ngào, cuốn theo vụn giấy bay trong không trung, giống như Mộ Dung Tú Tú và Dạ Cô Hàn đang vui vẻ gật đầu, vẫy tay không nỡ chào tạm biệt nhi nữ, chúc phúc nhi nữ có thể bình an vui vẻ.

- Nếu có cơ hội, tiểu Mộng nhi sẽ tới thăm hai người. Cha, mẹ, Mộng nhi đi đây.

Linh Mộng công chúa lưu luyến rời khỏi ngôi mộ trước mắt, cơ hồ như cẩn thận mỗi bước đi, trên khuôn mặt thanh lệ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Tiếng gió rít gào, càng lúc càng lớn, cây tùng xung quanh mộ bị gió thổi lá bay xào xạc.

Linh Mộng công chúa nghe rõ, tiếng động đó, rõ ràng chính là mẫu thân và Dạ thúc thúc đang dịu dàng nhìn theo bóng lưng mình, đang chúc phúc cho mình: Mộng nhi, đi đường bình an. Nhất định phải chăm lo cho bản thân, đừng để chúng ta lo lắng.

Linh Mộng công chúa đột nhiên chuyển người, hai mắt rưng rưng, dùng toàn lực hét một tiếng

- Cha! Mẹ!

Đột nhiên quỳ trên đất, kiệt lực khóc to.

Rạng sáng. Trước của Quân gia đại trạch!

Toàn bộ đại thần Thiên Hương đế quốc, dưới sự dẫn dắt của tân nhiệm hoàng đế Dương Hoài Nông, nhất tề tụ tập ở nơi đây, tiễn chân cả nhà Quân gia.

Toàn bộ thành viên của Độc Cô thế gia cũng tập hợp ở đây. Độc Cô Tung Hoành lão gia tử đứng thẳng kéo theo lão phu nhân, Độc Cô Vô Địch dẫn theo Anh Hùng Hào Kiệt Trùng Thượng Tiền bẩy đứa con, ai ai cũng một vẻ mặt không nỡ. Mà khóe mắt lão phu nhân đã đẫm nước mắt.

Một bên là Lý Du Nhiên và Đường Nguyên, một gầy một béo cứ thế tôn nhau lên. Hải Trầm Phong, Tống Thương hai đại cao thủ đứng sau lứng Đường Nguyên, nhìn vào đại môn Quân gia, vẻ mặt không nỡ.

Quân gia đã chuẩn bị đầy đủ, đại môn từ từ mở ra, Quân Chiến Thiên, Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà theo nhau đi ra.