Vào ngày thân nghênh, tới giờ Thân (3 – 5 giờ chiều), Thị Trung Lang Tần Anh cầm trong tay ngọc bản đứng ở ngoài điện, giờ lành tới, cao giọng xướng: "Thỉnh trung nghiêm." Tuyên bố lễ thành hôn bắt đầu. Sầm Duệ mặc lễ phục trang trọng, đầu đội mũ miện, vững bước đi lên ngự liễn, tới thẳng Lưỡng Nghi điện.
Tuy giờ mới bắt đầu nghi thức chính thức, nhưng trên thực tế từ mấy ngày trước Sầm Duệ đã bị ép không ra hình người rồi. Lễ bộ Thượng Thư vì phòng ngừa vị hoàng đế không câu nệ tiểu tiết nhà mình đánh mất mặt mũi trước mặt người ngoài, nên đích thân vào cung đảm nhận nhiệm vụ dạy dỗ, siêng năng ong ong ông ông lặp lại bên tai Sầm Duệ từng bước đại hôn. Cái này cũng không sao, mệt nhất là Thượng Nghi cục cứ cách vài canh giờ lại tới chỉnh sửa lễ phục, mỗi lần sửa là phải mặc thử, khiến Sầm Duệ cứ nhìn thấy lễ phục là như thấy nặng tựa ngàn cân. Sầm Duệ ôm lễ phục đau khổ lăn một vòng, gào khóc ầm ĩ: "Cả đời lão tử chỉ thú một lão bà như thế này thôi!" Lai Hỉ thất kinh: "Bệ hạ, chẳng lẽ ngài còn muốn thành hôn lần thứ hai sao?!" Hắn càng muốn hỏi Sầm Duệ là: Bệ hạ, ngài cưới Hoàng hậu, Thái phó đại nhân có trách ngài không? Lai Hỉ công công thiện lương cho rằng, thật ra bệ hạ và Thái phó đại nhân khá xứng đôi, nhìn thế nào cũng thấy như châu như ngọc. Trong triều, văn võ quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được phép nhập cung xem quá trình bệ hạ nhà bọn họ thú lão bà, cũng lâu lắm rồi, hoàng cung trống trải mới ồn ào náo nhiệt khắp nơi thế này. Đám đại nhân suốt ngày phải đứng đắn trên triều có cơ hội vung tiền vung sức ăn mặc anh tuấn soái khí, tranh đoạt nổi bật, người trẻ thì ôm bụng biết đâu có thể "ngẫu ngộ" với giai nhân nào đó. Kim Lăng vương đi qua đám người đông đúc, đưa mắt tìm kiếm xung quanh mới thấy mục tiêu của mình, lập tức bước nhanh đến: "Huynh trưởng ở đây à, khiến tiểu đệ tìm mãi, sao không tới tiền điện xem lễ?" Nam tử đứng dưới cây đa cổ có khuôn mặt trắng nõn, không râu, đang cúi thắt lưng tìm cái gì đó, thấy Kim Lăng vương đến thì gấp đến độ bóp chặt tay hắn, nói năng lộn xộn: "Tứ đệ, túi như ý phu nhân nhờ đưa cho Hoàng hậu nương nương không thấy đâu." Kim Lăng vương nói: "Tâm ý của tẩu tử có là được, nương nương sẽ không trách tội. Hay là sợ tẩu tử oán trách huynh trưởng?" Sầm Cẩn chà tay, chép miệng nói: "Đó là tâm ý của phu nhân, tóm lại đánh mất là không tốt. Còn nữa, bệ hạ đại hôn, vi huynh cũng không có cái gì để đưa, bệ hạ hắn..." Kim Lăng vương ngẩn ra cười: "Bệ hạ là người dễ thân nhất, huynh trưởng cứ việc yên tâm." Rồi vô cùng thân thiết vỗ vai Sầm Cẩn, cảm khái nói: "Huynh trưởng, không ngờ còn có ngày lại cùng được đứng dưới tán cây đa này. Ta còn nhớ, đường chúng ta đi học luôn qua nơi này..." "Xin lỗi." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng truyền đến từ sau lưng hai người. Kim Lăng vương nghiêng người thấy người tới, ôn hoà nói: "Chào Thái phó đại nhân." Phó Tránh nhìn hai người, thẳng người chắp tay: "Vương gia." Không hàn huyên nhiều, lững thững bước qua, đi về phía Lưỡng Nghi điện. "Nghe đồn Phụ chính đại nhân... rất uy nghiêm." Sầm Cẩn nhìn theo bóng dáng Phó Tránh, nhỏ giọng nói. Kim Lăng vương hừ một tiếng từ lỗ mũi xả giận: "Khi bệ hạ còn nhỏ, tất cả do hắn nắm quyền, hoành hành ương ngạnh. Bây giờ bị tước quyền rồi thì cả ngày bày mặt lạnh, bệ hạ đại hôn là việc vui mà cũng như thế, không thú vị!" Bên cạnh đột nhiên ló ra cái đầu: "Vương gia, Thái phó đại nhân lúc nào cũng là băng sơn mặt nha!" "..." Phó Tránh đi xa mấy trượng, rẽ vào hành lang rồi bỗng dừng bước nhìn, ánh mắt thâm sâu lạnh lẽo xuyên qua hoa cỏ sum suê nhìn về phía Kim Lăng vương, người kia là huynh trưởng của Sầm Duệ, Sầm Cẩn sao? ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Ca nhạc vui mừng kéo dài từ giờ Thân tới khi màn đêm buông xuống, Lễ Bộ sắp xếp Lưỡng Nghi Điện và Thái Cực điện là hai nơi mở tiệc chiêu đãi bách quan cùng ngoại mệnh phụ. Làm nhân vật chính, Sầm Duệ chỉ lộ mặt một tý, nhận lời chúc mừng của bách quan rồi đi tới Hàm Nguyên điện làm lễ. Vào Hàm Nguyên điện, sắc mặt nhóm cung nhân đều cực kỳ quái dị, Sầm Duệ thấp giọng hỏi Từ Tri Mẫn: "Xảy ra chuyện gì?" Từ Thượng nghi muốn cười lại không dám cười, che miệng nói: "Hoàng hậu nương nương mệt nên đi ngủ trước, gọi thế nào cũng không tỉnh." "..." Trong mắt Sầm Duệ lướt qua đau lòng, mỗi khi thấy Võ Chiêu thì không khỏi nhớ tới chính mình. Võ Chiêu so nàng khi đó còn nhỏ hơn, đơn độc đi từ thảo nguyên tới nơi không hề quen biết, thật sự khiến người ta không nhịn được mà đau lòng. "Thôi, để nàng ấy ngủ đi." Sầm Duệ xoay người ra ngoài điện. "Nhưng..." Từ Tri Mẫn cùng cung nhân đều hoảng, tân hôn Đế hậu không ở cùng nhau là vi phạm tổ chế á! "Nhưng cái gì mà nhưng, tiểu cô nương mới bảy tuổi, ở cùng hay không cũng có sao?" Sầm Duệ buồn cười nở nụ cười xong, chắp tay sau lưng căn dặn: "Nhớ chuẩn bị chút điểm tâm mềm và canh nóng, sau khi A Chiêu tỉnh thì dỗ nàng ăn một chút." Sầm Duệ đi cực tiêu sái, nhưng đi ra xong lại không biết nên đi đâu tiếp. Phía trước có tiếng người ồn ào, dù sao cũng không thể để người ta thấy người vốn nên cùng Hoàng hậu uống rượu hợp cẩn lại xuất hiện trước mặt bọn họ uống rượu ca múa được. Nếu thế thì không cần tới ngày mai, lão tặc Đồ Khả Tư Hãn kia đã lập tức tìm cớ xuất binh rồi. "Trẫm muốn đi một mình tới Lân Đức điện hóng gió, các ngươi đừng đi theo." Sau khi Sầm Duệ cho lui cung nhân thì cùng Lai Hỉ một trước một sau tản mạn vô mục qua từng hành lang bụi cỏ. Lai Hỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn khuôn mặt không rõ buồn vui của Sầm Duệ, lấy gan hỏi: "Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?" Sầm Duệ quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Biểu hiện rõ như vậy sao?" Rõ đến mức cho người ta thấy mình đang nghĩ đến Phó Tránh? "..." Lai Hỉ công công lâm vào đấu tranh, nên khẳng định hay phủ định đây? Đứng ngoài Lân Đức điện đã nghe thấy tiếng nước vọng tới, Sầm Duệ dừng bước chân, sửa lại chủ ý: "Thôi, về Dưỡng Tâm Điện đi." Ở Dưỡng Tâm Điện, trong ngoài đều im ắng, cung nhân đang trực không biết đã chạy tới chỗ nào uống rượu góp vui rồi, Sầm Duệ để Lai Hỉ ở ngoài cửa, còn mình đi về phía Đông, đẩy cửa Noãn các ra. Hương hoa mai như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi, đã nhiều năm trôi qua rồi, mà nơi này vẫn còn lưu lại mùi hương của Phó Tránh, có thể thấy được lúc hắn ở đây rất thường dùng mùi hương này. Rõ ràng rất thích, vậy mà lúc đó ngay cả lời cảm ơn cũng keo kiệt, Sầm Duệ chợt thấy có đôi khi Phó Tránh cũng trẻ con không chịu được. Trong Noãn các không có đèn, tối tới mức nhìn không rõ năm ngón tay, có điều Sầm Duệ đã khá quen thuộc với bài trí nơi này, cho nên cứ thế chậm rãi đi thẳng tới trước án bàn. Mặt bàn vẫn y nguyên ngày Phó Tránh rời đi, hôm ấy hắn đi vội vàng, bỏ lại rất nhiều giấy tờ. Lúc ấy trong cơn giận dữ, Sầm Duệ còn muốn đốt hết, nhưng cầm lên rồi mà không sao xuống tay được. Sầm Duệ ngồi trước bàn phát ngốc với từng trang giấy tối như mực, lần tìm đá lửa muốn đốt đèn, mới nhấc chụp đèn lên, bên tai bỗng lướt qua tiếng vang nhỏ vụn. Sầm Duệ dừng một chút, vẫn tiếp tục châm nến, rồi bất động thanh sắc rút từ ngăn kéo ra ngân tiễn, cầm đèn đi vào trong buồng. Đi vào trong, Sầm Duệ lập tức ngửi được mùi rượu, tim khẽ lệch nhịp, nâng cao đèn lên nhìn về phía đoản tháp cạnh cửa sổ, quả nhiên thấy có người đang nằm nghiêng. Sầm Duệ đứng yên nhìn, nhìn người nọ vẫn không có động tĩnh gì, bèn nhẹ bước chân đi qua. Hình như Phó Tránh uống rượu, hai má khó được khi đỏ hồng, khiến khí sắc cả người tươi tắn hơn hẳn. Sầm Duệ ngồi bên cạnh hắn, ngơ ngác nhìn hắn dù trong mơ cũng không hề thả lỏng, do dự khụ một tiếng làm trong cổ họng: "Phó Tránh?" Phó Tránh vẫn nhắm mắt, Sầm Duệ không buông tha dựa vào vai hắn, tới gần tai hắn gọi: "A Tránh?" Đáp lại là tiếng Phó Tránh hít thở phập phồng. Tửu lượng của Phó Tránh ra sao Sầm Duệ đã từng chứng kiến, có thể khiến hắn thành như vậy thì chắc uống không ít rồi. Nói là nhìn cưới vợ còn tốt hơn là lập gia đình, nhưng rốt cuộc tận đáy lòng vẫn để ý... Sầm Duệ dựa vào người Phó Tránh, chống tay lên má kinh ngạc nhìn dung nhan quen thuộc đang say ngủ, trong mắt trăm vị lẫn lộn. Phó Tránh để ý, tất nhiên là vui. Nhưng nhìn hắn giấu tâm sự, tự buồn một mình, trong lòng còn thấy khổ sở hơn hắn. Có lẽ là do say, hô hấp của Phó Tránh không còn trầm ổn, cần cổ cũng toát mồ hôi, Sầm Duệ vươn tay sờ mặt hắn, nóng hừng hực, liền đứng dậy đi ra ngoài. Sầm Duệ bưng chậu nước tới, đang muốn xắn tay áo lên lại phát hiện lễ phục kéo dài này thật vướng víu, thấy Phó Tránh ngủ rất trầm, không nghĩ nhiều liền cởi ra rồi quăng sang một bên, lúc này mới thấy nhẹ nhõm cả người. Miệng ngâm nga khúc hát nhỏ, còn tay thì thoăn thoắt vắt khăn rồi cẩn thận lau người cho Phó Tránh. Khi ngón tay vô tình lướt qua môi Phó Tránh, lòng Sầm Duệ như có mèo cào, vội vàng rời tầm mắt, lại rơi xuống cổ áo rộng của Phó Tránh, hu hu, xương quai xanh còn đẹp hơn cả nàng nữa, con mèo nhỏ lại cào cào... Sầm Duệ nỗ lực đấu tranh, cuối cùng vẫn run rẩy nghiêng người hôn lên khóe môi của Phó Tránh, ngọt ngào, là rượu trái cây. Trong lòng thấy có điều bất thường, nhưng không thể nói rõ, nói chung vẫn thấy có cái gì đó không đúng. Suy nghĩ nửa ngày, cũng không thể chỉ rõ cái khác thường đó. Nhưng nhìn đi, nhìn Phó Tránh vẫn nằm yên trước sóng gió, cái gan thỏ của Sầm Duệ lại được thổi phồng. Giáo huấn ta này, ức hiếp ta này, tự cho là đúng này, lúc nào cũng coi ta là trẻ con này, ta phải gọi ngươi là Phó khanh hay là cha đây?! Sầm Duệ không lưu tình cắn một miếng vào cổ Phó Tránh. Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng kêu đau đớn làm Sầm Duệ sợ tới mức bật ngửa ra sau, chưa kịp phản ứng tiếp đã bị Phó Tránh kéo xuống đè chặt. Ánh lửa trong suốt chớp lên khuôn mặt của Phó Tránh, cặp mắt kia tối tăm thâm thúy, không có chút buồn ngủ nào, nhéo nhéo mặt Sầm Duệ: "Cắn ta?" Sầm Duệ hít sâu một hơi, mới lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi không ngủ sao?" Phó Tránh chậm rãi hỏi lại: "Ai nói ta đang ngủ?" "..." Sợi tóc rải rác rơi từ trên đầu vai Phó Tránh xuống người Sầm Duệ, ngứa, loại tình trạng này làm cho nàng vừa vội vừa sợ, muốn biện giải: "Chỉ là yêu thương, bày tỏ yêu thương mà thôi." "À, bày tỏ yêu thương mà thôi?" Phó Tránh dài giọng, kéo cổ áo của Sầm Duệ, chậm rãi cúi đầu: "Vậy ta cũng muốn bảy tỏ yêu thương." Sầm Duệ không kịp có phản ứng, thét lên một tiếng, Phó Tránh cắn thật, không hề đùa! Ngửa đầu rơi lệ, trừng mắt nhìn tiểu nhân có thù tất báo! Nhưng bỗng nhiên nàng giật mình, Phó Tránh hắn... đang cúi đầu hôn lên vết cắn vừa rồi. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Sầm Duệ nhìn cặp mắt chỉ chứa một mình nàng trong đó, có cái gì đó lướt qua, khóe mắt hơi ướt, lại không biết vì cái gì mà ướt. Nàng không thể cho Phó Tránh một tình yêu quang minh chính đại, nhưng ít nhất ngoại trừ trái tim này, nàng còn có thể cho hắn một điều.