Mấy ngày Ngụy Trường Yên biến mất đều chui vào Thượng Lâm Uyển ở ngoại ô kinh thành, ban ngày phóng ngựa đi săn, buổi tối uống say mèm dùng roi luyện võ. Do uống say như chết, võ công không tiến bộ bao nhiêu, ngược lại làm phiền tới rất nhiều người vô tội qua đường. Khiến cho quan viên trông giữ Thượng Lâm Uyển không thể không đặt cái biển báo trước nơi Ngụy tiểu công tử thường lui tới là –"Bên trong có mãnh thú, chớ tới gần."
Suy sụp mấy ngày, phát tiết đủ rồi, Ngụy Trung thừa lau mặt, khí thế hừng hực đi tìm Sầm Duệ khởi binh vấn tội. "Bệ hạ! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Ngụy Trường Yên đập một chưởng lên bàn, làm cho giá bút rung vang: "Vì sao, vì sao Tố Tố lại chết trong trận hỏa!" Sầm Duệ chậm rãi xếp cẩn thận đống giấy tờ lộn xộn, đặt vào chỗ phù hợp, lại đặt những tấu chương đã phê duyệt xong lên mặt bàn của Phó Tránh, xong hết tất cả mới cầm chén trà nhấp một ngụm, khi Ngụy Trường Yên làm bộ muốn túm cổ áo của mình, mới nói: "Đó là chuyện ngoài ý muốn." "..." Ánh mắt phun ra lửa của Ngụy công tử tỏ rõ hắn không chấp nhận lời giải thích qua loa này! Sầm Duệ uống xong chén trà nhỏ: "Ngươi có trừng trẫm, trẫm cũng không nói cho ngươi." Ngụy Trường Yên thầm hận vì sao trước đây mình không ra tay nặng hơn, khiến cho kẻ vô năng này biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian! Quên đi! Tìm kẻ vô năng này cũng không hỏi được chuyện gì hữu dụng, đi tìm... Sầm Duệ tiếp tục dội một chậu nước lạnh: "Dù ngươi đi tìm Phó Tránh, hắn cũng không nói một chữ. Bình tĩnh đi!" Kéo dài giọng: "Gia gia ngươi cầu trẫm vài thứ, trong đó có thăng quan cho ngươi. Ngươi làm giúp trẫm một việc, nếu làm tốt lúc về sẽ đề ngươi lên làm Tam phẩm Cơ Mật giám (Người trông coi sổ sách cơ mật)." Ánh mắt chớp chớp, thế nào, thăng liền hai cấp, rất có lời đấy! Ngụy Trường Yên cười lạnh, khinh thường nói: "Thần tình nguyện làm kẻ sai vặt vô phẩm vô giai, còn hơn làm cái Cơ Mật giám gì kia." "Trẫm đang suy nghĩ cho ngươi đấy." Sầm Duệ chân thành tha thiết nói trắng ra: "Ngươi ít đọc sách, nay cho cơ hội được đọc nhiều sách, bồi dưỡng thêm chút văn hóa không tốt sao?" "..." Chuyện Sầm Duệ ủy thác Ngụy Trường Yên, đó là đưa thi hài và đồ đạc của Long Tố Tố về quận Thanh Thủy. Trước đó, Long Tố Tố nói muốn về quận Thanh Thủy, Sầm Duệ không muốn tính toán lợi hại thua thiệt giữa hai người nữa, chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của nàng ấy mà thôi. Nàng không thể ra khỏi hoàng thành, mà lấy tâm tư của Ngụy Trường Yên đối với Long Tố Tố, đây là người thích hợp nhất. "À, đúng rồi." Sầm Duệ đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy từ trong người ra một vật đưa cho Ngụy Trường Yên: "Ngươi đem cái này... an táng cùng nàng đi." Ngụy Trường Yên đón lấy thì thấy, là chiếc khuy ngọc năm xưa. Ngụy Trường Yên đi rồi, khóe miệng cười hời hợt của Sầm Duệ tắt dần, nàng mềm nhũn dựa vào ghế, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng ngày thu mang theo hơi ấm, dừng trên người nàng lại như không có chút ấm áp nào... Sầm Duệ cho Ngụy Trường Yên thời gian nửa tháng, từ đây tới quận Thanh Thủy, thời gian như vậy rất gấp. Ngụy Trường Yên hồi phủ lập tức thu xếp, rồi vội vàng xuất phát. Ngụy lão quốc công chống quải trượng than thở đi vòng vòng quanh hắn: "Tôn nhi à tôn nhi, ngươi là độc đinh nhà chúng ta đó, đại trượng phu không sợ không có vợ, đừng vì một nữ nhân mà đòi sống đòi chết a." Ngụy Trường Yên đang thay một bộ y phục thuận tiện, Ngụy Như cúi người cài đai lưng cho hắn, xen mồm nói: "Lão đại nhân, không phải người vẫn nhớ thương vị Nhị tiểu thư chung thân không gả của Chân gia hay sao?" "Nói bậy!! Ta thấy ngươi lại muốn đi chà chuồng ngựa rồi đấy!" Lão quốc công chống mạnh quải trượng, ánh mắt bỗng bắt được cái khuy ngọc Ngụy Trường Yên cầm lấy: "Đồ vật của hoàng gia, sao ngươi lại cầm?" Ngụy Trường Yên ngẩn ra, cái này không phải đồ Long Tố Tố đưa cho kẻ vô năng kia sao? Quận Thanh Thủy cách kinh thành ngàn dặm, Ngụy Trường Yên phong trần mệt mỏi tìm đến quận Thanh Thủy an táng xong cho Long Tố Tố đã là ngày thứ chín. Tế ba chén rượu, đốt tiền giấy, rồi lại ngồi trước phần mộ uống rượu tới tận hoàng hôn, hắn mới cầm vò rượu trống trơn, nói: "Đi thôi." Một bước nông một bước sâu xuống núi. Hắn không lập tức hồi kinh, nghe kẻ vô năng nói đây là cố hương của Long Tố Tố, hắn vòng vo ở quận Thanh Thủy nửa ngày, tìm được chỗ ở của cha mẹ Long Tố Tố, lập tức đi về hướng ấy. Gõ cửa gỗ một hồi, có người thò mặt ra nhìn, khẩu khí không tốt: "Tìm ai?" Ngụy công tử khoan hồng độ lượng không so đo hắn thất lễ, hỏi: "Lão trượng là phụ thân của Long cô nương sao?" "Không đúng không đúng!" Người kia không kiên nhẫn xua tay: "Mẹ nó, năm đó không nên nhặt nó về. Bán đi lấy tiền còn bị người ta tới tận nơi đòi bồi thường!" "Oành!" Cửa gỗ sập mạnh trước mũi Ngụy công tử, tro bụi mù mịt phủ đầy khuôn mặt tuấn tú xanh mét của hắn. Ngụy Trường Yên nắm tay quyền, nhẫn nại nhiều lần mới không có xúc động đá văng cửa, xông vào thực hiện thảm án. ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Cuộc sống của Sầm Duệ quay trở về quỹ đạo bình thường, đám thần tử vẫn kiên định cố gắng làm tức chết hoàng đế bệ hạ, còn hoàng đế bệ hạ cũng không ngừng cố gắng không bị tức chết. Ngày càng ngày càng ngắn, nhóm các vị đại nhân vuốt râu ngáp mấy cái mới bò khỏi giường đi vào triều, lúc xếp hàng ngoài Ngọ Môn, trên vai đã phủ tầng tầng sương sớm. "Thượng thư đại nhân, sắp mồng một tết rồi, không biết năm nay phát bao nhiêu 'hồng bao'?" Mỗi dịp cuối năm, các nha môn đều được tới Hộ bộ lĩnh "hồng bao" của hoàng đế bệ hạ ban cho, gọi là khen thưởng đối với sự vất vả suốt một năm của công thần. Quốc khố của Cung quốc từ khi Sầm Duệ đăng cơ thật sự căng thẳng, qua một năm cắt giảm, cũng dư chút bạc. Cho nên, các vị đại nhân vươn dài cổ, túm tụm xung quanh Hộ bộ Thượng thư hỏi thăm. Hộ bộ Thượng Thư lau mồ hôi: "Ý của bệ hạ và Phụ chính là... Hai năm nay thiên tai không ngừng, khó tránh sang năm không nhảy ra nạn đói gì đó, để phòng ngừa chu đáo, phải dự trù chút bạc. Cho nên... 'Hồng bao' năm nay là ý trên mặt chữ." "..." Nhóm đại nhân run rẩy liếc nhau. Cái gọi hồng bao là hồng bao ý trên mặt chữ chính là mỗi người năm con bò/dê, năm thạch* bột, năm thạch* gạo... *1 thạch = 100 lít "Bệ hạ chẳng hiểu nhân tình thế thái gì cả!" Tiếng gầm gừ của triều thần xuyên thấu trời cao. Sầm Duệ đang bó ngực có dự cảm ngẩng mặt, vừa nãy... là tiếng gì thế? Lâm triều, quả nhiên, có người hàm súc oán giận tiền thưởng năm nay, lễ mừng năm mới ấy mà, không có cái gì nhét túi thì không yên ổn báo cáo công tác với các phu nhân trong nhà đâu. Sầm Duệ bày vẻ mặt ta biết ta hiểu ta đồng cảm, sau đó cũng hàm súc nói, đừng cho là ta không biết từng nha môn các ngươi đều giấu riêng tiểu kim khố, muốn thưởng cuối năm thì tìm lão đại các ngươi đi! Sắc mặt các nhóm đại nhân đứng đầu mỗi bộ đa dạng như cái chảo nhuộm màu. "Gần đây trong Hộ bộ có vài vị đại nhân tạm rời cương vị, cửa ải cuối năm lại có nhiều hạng mục kết toán dự toán, nhân thủ không đủ. Như vậy, quan Cơ Mật viện Tông Hòa và Nghị Lang – Tần Anh lập tức được điều sang Hộ bộ ngay hôm nay. Tông Hòa vào bộ, Tần Anh xuống chi bộ nhậm chức. Lý ái khanh, ngươi xem coi thế nào?" Hộ bộ Thượng thư cảm động đến rơi nước mắt, tạ ân trạch của hoàng đế bệ hạ. Các vị đại nhân còn đang tâm niệm về "Hồng bao", không mấy người chú ý việc này. Tần Anh đứng phía sau trong quan văn lại hơi nhíu mi... Sau khi bãi triều, mấy người có quan hệ không tệ với Tần Anh tới gần chúc mừng: "Hiền đệ xem như hết khổ rồi! Hôm nay ta làm đại gia, đi Hồ Ngọc lâu uống một trận." Mặc dù chỉ được tăng một cấp quan phẩm, nhưng lại từ hư chức có cũng được không có cũng chẳng sao vào thẳng Hộ bộ phong quang vô hạn trong lục bộ đấy. Tần Anh đi thong thả, nghe vậy nói lời cáo lỗi: "Hôm nay trong nhà có việc, sợ không đi được. Tông huynh xin đừng trách tội, ngày khác tiểu đệ mời khách bồi tội." Tông Hòa tính tình hào sảng, chỉ nghĩ là chuyện rất quan trọng, ha ha cười vỗ vai Tần Anh: "Ngươi và ta không cần khách khí như vậy." Vừa vặn có quan viên cùng tuổi hắn đi lên, liền đi theo. Tần Anh nhìn người xung quanh thưa thớt dần, đổi bước đi vòng về phía Ngự Thư phòng. Một người bước ra từ sau cột trụ trên hành lang, nhìn góc áo của Tần Anh lướt qua, điều tới Hộ bộ... Tiểu hoàng đế không khoan dung được với đại thế lực hai nhà Từ Ngụy nữa rồi sao? Tạ Dung mỉm cười, thong dong rời đi. Trong Ngự Thư phòng đã đốt huân hương, ấm áp dễ chịu, Sầm Duệ ngồi một hồi đã bứt rứt kéo vạt áo la hét kêu nóng. Phó Tránh đã phân loại tấu chương xong, khụ một tiếng, Sầm Duệ nhanh chóng ý thức được hành vi của mình có chỗ không ổn, kéo cổ áo lên than thở: "Thật sự rất nóng..." Phó Tránh đưa chén trà lạnh cho nàng: "Năm nay bệ hạ mười lăm đúng không?" "Không á." Sầm Duệ uống liền mấy ngụm, tiêu chút cơn bức: "Hết tháng này, ngày năm đầu tháng sau mới là sinh thần của ta. Khi đó mới mười lăm." "Mười lăm..." Trong phòng không người, giọng Phó Tránh nhẹ như sương khói bay vào trong tai Sầm Duệ: "Nam tử hai mươi làm lễ đội mũ, nữ tử mười lăm cập kê." Sầm Duệ bị lời hắn nói làm cho á khẩu, không nói gì nhìn hắn. Phó Tránh đến gần từng bước, gần sát Sầm Duệ, hơi cúi đầu, giọng nói trầm thấp chỉ có hai người nghe thấy: "Lễ cập kê là nghi thức long trọng, quý giá nhất trong cuộc đời nữ tử, nhưng bệ hạ lại không thể có được, bệ hạ có tiếc nuối không?" Sầm Duệ nghe thấy chút đồng tình của hắn, siết chặt chén trà, lắc nhẹ: "Không sao." Ngược lại cười hì hì: "Đợi tới lúc hai mươi, cử hành quan lễ là được, giống nhau giống nhau." Làm sao giống nhau được? Phó Tránh trầm mặc một lát, nói: "Thời điểm này năm trước, bệ hạ trong tang kì không thể ca hát nhảy múa. Năm nay sinh thần của bệ hạ, không bằng ăn mừng long trọng một phen?" Sầm Duệ không ngờ Phó Tránh chủ động đề nghị tổ chức sinh thần thay mình, kinh ngạc hơn nửa ngày vẫn nói không nên lời, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Ngươi muốn tặng quà cho ta sao?" "..." Phó Tránh nhìn Sầm Duệ đỏ bừng hai má, có thoáng không biết nói sao. Không đợi Phó Tránh trả lời, tiếng Lai Hỉ thông báo vang lên ngoài cửa: "Bệ hạ, Phụ chính đại nhân, Hộ bộ Tần lang quan thỉnh gặp." Tần Anh đến tìm Sầm Duệ để hỏi chuyện điều mình tới Hộ bộ. Rõ ràng, Tần đại nhân có cơ hội được điều nhiệm, nhưng lại không được tới Ngự sử đài tâm tâm niệm niệm đã lâu rất bất mãn. Sầm Duệ vuốt mũi nói: "Hộ bộ béo bở lắm đấy, rất nhiều người muốn đi mà không được đi đâu, không biết điều." Tần Anh trợn mắt, nhìn hắn giống hôn quan hủ bại muốn tham ô lắm hay sao? Phó Tránh không chọc ghẹo Tần Anh cùng với Sầm Duệ, rút ra một quyển sổ con mới đưa vào trong tay hắn không lâu cho Tần Anh: "Đây là hướng đi của sổ sách những tháng gần đây ở mấy cửa hàng, có một nhà là hoàng thương. Mặt ngoài thì giao dịch thương gia bình thường, nhưng xem cẩn thận thì thấy phần nhiều là các loại vải sợi, lương thực, bên cạnh đó có tin tức trong triều có quan viên thường xuyên qua lại. Ngự sử đài ở chỗ sáng, động tác quá rõ ràng, tra án thế nào được? Điều ngươi tới Hộ bộ là muốn để ngươi thăm dò xem rốt cuộc là kẻ nào, xuất phát từ mục đích gì tham dự trong giao dịch này."