Trăng treo đầu cành, đèn đuốc mọi nhà sáng trưng, đình đài lầu các mơ hồ trộn lẫn vào nhau, tựa như thế giới hư ảo mờ mịt. Phó Tránh khoanh tay đứng trong góc đường, nhìn phố xá huyên náo phồn hoa phía xa.
Ngụy Trường Yên phái hai đội nhân mã mặc thường phục, đi khắp các ngõ ngách trong chợ đêm đã gần một canh giờ vẫn không thu hoạch được gì. Thời gian từ từ trôi, mỗi một khắc đi qua, an nguy của hai người Sầm Duệ sẽ ít đảm bảo một phần. Nếu trước bình minh không tìm được Sầm Duệ về... Ánh trăng lờ mờ lọt vào đáy mắt Phó Tránh, soi lên một mảnh lạnh lẽo. "Phó đại nhân!" Có tiếng loạt xoạt như chuột chạy, cơ thể nhanh nhẹn của Ngụy Quả để lộ cái đầu: "Công tử nói đã tìm được chỗ Ngụy Như bị ngã, mời đại nhân qua xem." Mộc bài Ngụy Như vẫn luôn mang theo bên người được phát hiện ở phố Tử Ngọ gần giao lộ với Chu Tước, mộc bài nhỏ khắc "Thập nhất", có nghĩa là thứ tự ám vệ của Ngụy Như trong Ngụy gia. Một khắc sau, Phó Tránh chạy tới, Ngụy Trường Yên cầm mộc bài đứng im, cúi đầu không nói. "Công tử, Ngụy Như có phải..." Ngụy Quả không đành lòng nói. "Tiểu tử kia mệnh rất lớn. Trước kia bị phạt chạy đường núi, dù lăn từ trên núi xuống cũng không sao." Ngụy Trường Yên giẫm lên hòn sỏi, đá bay sang một bên. Phó Tránh đón lấy mộc bài, nhìn thoáng qua, lại nhanh chóng nhìn bốn phía: "Ngụy Như không sao, hơn nữa chắc ở ngay gần đây." Ngụy Quả xấu hổ khi chỉ số thông minh của mình không theo kịp tâm tư nhanh nhạy của Phụ chính đại nhân. Ngụy Trường Yên "hừ" một tiếng, quấn roi lên cổ tay, chỉ vào chỗ sâu nhất trong đường Tử Ngọ: "Lão tử tìm lâu vậy rồi mà không thấy một góc áo của tiểu tử Ngụy Như kia. Mãi sau lại thấy mộc bài của hắn, không phải là có ai đó cố ý cho chúng ta phát hiện sao? Mẹ nó! Lục hết từng nhà cho lão tử! Lão tử muốn xem kẻ nào không có mắt dám động vào người của ta!" Quả như Phó Tránh và Ngụy Trường Yên nói, không quá hai chén trà, trong một căn nhà gạch đổ nát phố Tử Ngọ tìm được Ngụy Như đang mê man bất tỉnh. Ngụy Trường Yên che mồm che mũi, hạ mình vượt qua chướng ngại vật, tàn nhẫn đá tỉnh tiểu ám vệ trung thành. Ngụy Như mặt mũi bầm dập gào "ô" một tiếng, lăn từ đống cỏ tranh lăn ra, Ngụy Quả tốt bụng lấy hộ cái khăn trong miệng hắn ra. Ngụy Như bị hạ thuốc mê bình thường, không ảnh hưởng tới cơ thể, chỉ có đầu óc vẫn mơ mơ màng màng, ngã trái ngã phải trên mặt đất kêu than hồi lâu, rồi mới "oa oa" khóc lớn nhào vào lòng Ngụy Trường Yên: "Công tử! Lần sau đừng bắt tiểu nhân chấp hành nhiệm vụ có yêu cầu cao như vậy nữa! Tiểu nhân tình nguyện đi chà chuồng ngựa cho ngài còn hơn!" "..." Đều là ám vệ, mà Ngụy Quả cảm thấy thật mất mặt một cách sâu sắc. Ngụy Trường Yên ghét bỏ đẩy Ngụy Như như thuốc cao bôi trên da chó, giọng Phó đại nhân âm trầm và lạnh lẽo như chui từ dưới đất lên: "Bệ hạ ở đâu?" Ngụy Như bẹp miệng mếu máo: "Bệ, bệ hạ bị nhốt trong Trường Nhạc phường." Ngụy Trường Yên ra hiệu cho Ngụy Quả chặn Phó Tránh lại, hắn ngồi xổm xuống hỏi Ngụy Như: "Ngươi kể tường tận sự việc xảy ra lúc ấy cho ta xem." Ngụy Như quệt nước mắt, kể hết những chuyện Sầm Duệ và Long Tố Tố đã trải qua từ sáng, nói tới lúc Sầm Duệ bảo hắn canh ở bên ngoài Trường Nhạc phường: "Bệ hạ nói ngài ấy và Long Tiệp dư vào trong một nén nhang sẽ ra, tiểu nhân đợi hai nén nhang vẫn không thấy bệ hạ, lập tức nghe lời bệ hạ dặn tới Kinh Triệu phủ báo tin. Không ngờ lại thấy ở trong góc cái đám lai lịch không rõ ấy. Võ công của những người đó rất quái lạ, lại giỏi dùng độc, không giống người Trung Nguyên. Tiểu nhân không cẩn thận bị trúng chiêu, mơ hồ nghe bọn họ nói vốn dĩ muốn giết tiểu nhân, nhưng sau lại có người nói cái gì mà "Công tử giữ hắn có chỗ dùng', sau đó thần trí của tiểu nhân không rõ nữa." "Vô dụng." Ánh mắt sắc bén như kim châm của Ngụy Trường Yên đâm thẳng vào tâm can của Ngụy Như. Ngụy Như không có một chút áy náy nào: "Tiểu nhân vốn dĩ đã vô dụng." "..." Ngụy Trường Yên khoanh hai tay, bạc môi mỉm cười: "Phụ chính đại nhân có dự tính gì khác không, hay là vẫn tiếp tục đi cứu bệ hạ?" "Sự xuất hiện của Ngụy Như quá cố tình, đối phương đưa hắn để đây chẳng phải sẽ nghĩ tới việc hắn vừa tỉnh sẽ nói tung tích của bệ hạ sao?" Phó Tránh vừa nói vừa đi ra ngoài, dắt một con ngựa tới rồi nhảy lên, ghìm chặt dây cương, tốc độ nói cực nhanh: "Để tránh bị trúng kế điệu hổ ly sơn, giữ nghiêm bố trí nhân mã trên phố, tiếp đó sai người tới các cửa thành nhìn xem có nhân vật khả nghi hay không. Nếu không đủ nhân thủ, thì phải đi tìm Kinh Triệu Duẫn Ninh Cảnh." Nói xong, hai chân kẹp mạnh, con ngựa bị đau hí dài một tiếng, cất vó chạy thẳng tới Trường Nhạc phường. Ngụy Trường Yên dùng ngón cái lau môi dưới, nhìn bóng dáng Phó Tránh cưỡi ngựa chạy như bay, cười lạnh: "Phụ chính đại nhân mà là thư sinh văn nhược trói gà không chặt á? A. Không đúng, lão bánh quẩy Ninh Cảnh này thông đồng với Phó Tránh từ khi nào vậy?" Tâm trí của Ngụy Như cũng bay theo tro bụi cuồn cuộn: "Tư thế phóng ngựa của Phó đại nhân thật oai hùng, quá tiêu sái nha." "Có tiêu sái như công tử ngươi không?" "Có!" "... Vứt hắn ở đây cho ta, coi như đã chết rồi." "..." "Công tử." Ngụy Quả vẫn đảm đương đúng tư cách ám vệ đột nhiên xuất hiện, chỉ vào một hướng: "Người xem!" Ngụy Trường Yên cười nhạt, đưa mắt nhìn, ý người bên miệng ngừng bặt. Tây thị ở cách vài phố, khói đen cuồn cuộn bay lên tận trời, ánh lửa lập loè lay theo hướng gió, lan ra cả bốn phía! ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Phó Tránh đi nửa đường cũng nhìn thấy ánh lửa, đợi hắn chạy tới gần Trường Nhạc phường thì ngọn lửa hừng hực đã vào thế không thể ngăn chặn. Lầu gác Tây thị xây bằng gỗ, biết là nguy hiểm, nhưng bởi vì gần đó có cái hồ, chẳng may phải mang nước dập lửa cũng cực kỳ tiện lợi, từ trước đến nay chưa từng có hoả hoạn lớn. Có điều trận cháy tối nay vô cùng kỳ lạ, giống như có thứ gì đó can thiệp vào, ngắn ngủn trong nháy mắt, chờ mọi người phản ứng đã không kịp. Tiểu quan trong Trường Nhạc phường chạy ra giải đáp hoang mang của mọi người: "Phường rượu bị cháy, trong hầm toàn rượu hơn mấy chục năm, cho nên mới cháy mạnh như vậy." Ủ rũ cầm thùng gỗ: "Đừng nói nữa, nhanh cứu hoả đi. Ai ôi, cháy thế này, của cải tiền bạc còn đâu." "Ai da! Thùng nước của ta... Này, vị... đại nhân này? Ngài đang làm gì thế?" Lăn lộn vài chục năm chốn phong nguyệt, nhìn người biết thân phận là sở trường, mặc dù người trước mắt mặc quần áo bình thường, nhưng nhìn khí độ nổi bật mà xem, không tầm thường tý nào. Phó Tránh siết chặt thùng nước, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên: "Chỗ để rượi ở đâu?!" Tiểu quan sợ tới mức nói lắp: "Bây giờ lửa lớn như vậy, khẳng định không còn... Không, nếu đại nhân thật sự muốn vào, thì ở phía Bắc có cái hồ, bên cạnh đó có một sườn dốc nhỏ có thể đi qua." Phó Tránh lập tức xoay người rời đi. Tiểu quan nhặt thùng nước rơi trên mặt đất lên, sát thần a! Là một sát thần không muốn sống thì đúng hơn. Kinh Triệu Duẫn đại nhân nhận được nhiệm vụ lâm nguy chạy tới, nhìn thế hoả cao tận trời, cổ chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té xỉu ngay tại chỗ. Năm nay nhất định hắn phải về hưu thành công mới được!!! Sườn dốc trong miệng tiểu quan thật ra là một đống cát sỏi đổ chồng lên cao, giẫm vào là lún chân, không vượt qua được. Lướt qua tường viện đã sụp một nửa, tất cả đều bị bao trùm trong ánh lửa đỏ đậm chói mắt, gió nổi lên, tiếng "oành" nổ vang, ngọn lửa vươn cao, hình như có cột gỗ sập xuống. Nếu có người ở bên trong thì tuyệt đối không còn khả năng sống xót. Phó Tránh duy trì cân bằng đứng trên dốc nghiêng, ánh lửa trong đáy mắt giống một đám quỷ quái giương nanh múa vuốt, làm toát lên con ngươi sâu như vực thẳm. Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay cuồn cuộn, nhưng trên mặt hắn vẫn bình tĩnh, bình tĩnh như một ngoại nhân không có cảm xúc. Tay phải nâng lên một độ cong nhỏ, thoáng dừng lại một cái chớp mắt, lại thong thả đặt trở lại bên sườn. Cuộc đời hắn, chưa bao giờ trải qua giây phút bó tay chịu trói như giờ khắc này... Ánh lửa thiêu đỏ nửa bầu trời, nhìn từ nơi xa như tầng tầng mây tía tươi thắm. Ngụy Trường Yên ra roi thúc ngựa chạy đến, kéo một người qua đường hỏi tin, cũng chạy tới cái hồ phía Bắc. Ngụy Như chạy theo sau như điên, mệt tới mức chết đi sống lại, Ngụy Quả nhìn không được nữa, túm hắn ném lên sau lưng Ngụy Trường Yên. "Công tử?" Ngụy Như ló cái đầu ra từ phía sau lưng Ngụy Trường Yên: "Kia không phải Phó đại nhân..." Hắn yên lặng nuốt trở lại một chữ cuối cùng, Phó đại nhân thật đáng sợ a... Phó Tránh đã đứng không biết bao lâu, hơi nóng vẫn hầm hập, nhưng ngọn lửa hừng hực chỉ còn kéo dài hơi tàn trên những cây gỗ lớn. Từng đợt từng đợt khói trắng cuốn theo tro tàn bay tứ tung, mùi khét và mùi tanh hôi mơ hồ xen lẫn nhau khiến người ta nhíu mày... Ngụy Như "A" một tiếng, vì vào đúng lúc này, Phó Tránh bỗng nhiên đi nhanh lên phía trước. Trong đám cháy, có bóng người tập tễnh bước ra, liên tục bị những vật cản dưới chân làm cho lảo đảo. Đến gần mới thấy người ấy khoác áo ngoài thêu hoa hồng, tóc đen lộn xộn xõa tới thắt lưng, cái váy màu phấn nhạt đã cháy không còn nhìn ra màu sắc ban đầu... Phó Tránh chợt ngừng bước chân, không bước về phía trước nữa. Người nọ kéo bước chân đi đến trước mặt hắn, khuôn mặt bị khói hun trông rất hài nhưng không có nhiều biểu tình, giọng nói tĩnh lặng như dòng nước chết: "Ngươi đã đến rồi." Người đổ về phía trước, ngã vào lòng Phó Tránh... ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Sầm Duệ nín thở, co người nằm trong vùng nước trũng. Đêm mùa thu nước lạnh như băng, cảm giác tức ngực như có tảng đá đè nặng, từng cạnh đá sắc bén cũng như đang xé toạc mọi ngóc ngách. Nàng chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua gian nan đến thế, lúc ấy nhìn thấy ngọn lửa càng ngày càng lan tới gần, đành cắn răng úp người xuống vũng nước, trên lưng là lửa nóng bừng bừng, dưới thân cũng là nước lạnh rét căm, Sầm Duệ giống như chạy trong địa ngục lửa và băng, nóng lạnh luân phiên khiến nàng ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ. Vùng nước trũng được tạo thành từ hồ nước bên ngoài, chính nó đã bảo vệ nàng. Phó Tránh tới thật khéo, Sầm Duệ bò từ vũng nước dậy đã tiêu hao hết khí lực còn xót. Ngụy Trường Yên cũng lại gần, trong phút chốc thoáng nhìn cô gái mặc váy phấn nhạt được Phó Tránh ôm lấy thì ngẩn ra: "Tố Tố?!" Phó Tránh ôm Sầm Duệ liếc nhìn hắn: "Việc xảy ra tối nay chỉ có ngươi và ta biết." Người ấy là bệ hạ?! Giây lát, Ngụy Trường Yên lập tức quay đầu, muốn lao người lên trước, tìm kiếm trong đống đổ nát. "Đừng tìm." Từ phía sau bay tới một câu nói nhẹ như gió. Cơ thể Ngụy Trường Yên chợt cứng đờ, nửa ngày sau, cổ họng mới thoát được chữ, khàn khàn nói: "Thế nào là đừng tìm?" Ngụy Như thật cẩn thận nói: "Công tử, Phó đại nhân ôm bệ hạ đi lâu rồi..." "..."