Phó Tránh tâm loạn sẽ có bộ dáng thế nào, Sầm Duệ trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ suốt một nén nhang, quyết định vẫn không nên thử.
Một hoàng đế bệ hạ thiện lương săn sóc như vậy tìm ở đâu ra được chứ, Sầm Duệ nắm cành liễu cảm khái. Mặt trời trên đỉnh đầu nghiêng về phía tây, Sầm Duệ tựa vào cây ngủ gật mới tỉnh lại, Phó Tránh đã mặc quần áo chỉnh tề, thần sắc không có gì khác biệt. Nếu không có mùi máu quanh quẩn chóp mũi thì nhìn hắn bình thản ung dung, hoàn toàn không phát hiện dấu hiệu của người mang cổ độc. Ánh sáng đâm vào trong mắt, Sầm Duệ xoa nhẹ, hỏi: "Lấy cổ trùng ra được chưa?" "Nào có dễ dàng như vậy." Đạo sĩ chữa thương cho Phó Tránh nói: "Cổ trùng xâm nhập cốt nhục, cứng rắn lấy ra sẽ bị phản lại." Trái tim chậm một nhịp, Sầm Duệ bất giác nhìn sang Phó Tránh: "Vậy phải làm sao mới tốt?" "Tạm thời dùng thuốc dẫn từ từ dụ, trấn an nó, đợi cơ hội thích hợp thì nhổ bỏ." Đạo sĩ đáp. Sầm Duệ nhìn ngoài miệng hắn nói nghiêm trọng, nhưng biểu tình như định liệu trước, có mấy thành nắm chắc. "Bệ hạ tới tìm thần thế này, trong triều xảy ra chuyện gì?" Tiếng Phó Tránh khàn khàn, thấy hơi mệt. Trong lòng Sầm Duệ ngũ vị tạp trần, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thuật lại từ đầu tới cuối buổi lâm triều sáng nay. Cuối cùng, nàng bày ra khuôn mặt đau khổ: "Yến Vương này thật quá đáng, lừa thần tử của trẫm tới bẫy trẫm. Đám đầu heo kia cũng thật là, bị Yến Vương lợi dụng còn tỏ ra ta thật tự hào, tức chết ta!" Sầm Duệ ngửa mặt lên trời thét dài. Đạo sĩ vừa rửa sạch đống hỗn độn trên bàn, vừa xem hai người Phó Tránh và Sầm Duệ nói chuyện, nghe Sầm Duệ mắng Yến Vương thì buồn cười, bật cười thành tiếng. "Ngươi là người nào?" Sầm Duệ đang oán hận bị tiếng cười quấy nhiễu, tò mò nhìn đạo sĩ: "Giám chính Khâm Thiên đâu?" Phó Tránh mím môi: "Hắn là đồ đệ chân truyền của Giám chính, tạm thời lão không ở trong kinh nên giao chức trách cho hắn quản lý." Người được nhắc tới là nam tử Ngọc Hư trẻ tuổi đạo cốt như ngọc tư thái tựa sen, nhìn qua so sư phụ tửu quỷ của hắn thì có dáng tiên nhân hơn nhiều. Sầm Duệ đi vòng xung quanh hắn ba vòng, ánh mắt nóng bỏng: "Ngươi là đồ đệ của lão nhân kia sao, thế biết chút sơn hải kinh, pháp thuật tát đậu thành binh nào không?" Ngọc Hư nghẹn cười: "Bần đạo học nghệ không tinh, hô phong hoán vũ không biết, chỉ biết xem tinh nhìn chút thiên tướng." "Thật đáng tiếc." Sầm Duệ chẹp miệng, nàng đang muốn niệm chú Yến Vương, đừng có tạo nghiệt cho nàng nữa. Phó Tránh liếc đạo sĩ một cái, đột nhiên hỏi: "Tử vi mấy ngày gần đây thế nào?" Thấy hai người khó hiểu, Phó Tránh cười nhẹ: "Năm nay là tị xà, sang năm tức là ngọ mã. Nếu ta nhớ không lầm, Đoan thái tần sinh năm canh ngọ." Sầm Duệ vẫn rất ngây thơ. Ngọc Hư hiểu, cười với Sầm Duệ: "Bệ hạ không biết, dân gia tị xà khắc mã. Gặp năm tị xà, đuôi rắn quấn chân ngựa, người tuổi ngựa có rất nhiều kiêng kị." Sầm Duệ mơ mơ hồ hồ nắm bắt được cái gì đó, thử hỏi: "Tị xà khắc mã, ý trên mặt chữ?" Phó Tránh liếc nhìn mắt nàng, phong khinh vân đạm nói: "Gậy ông đập lưng ông thôi." ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Lâm triều, Lại bộ Thượng Thư vẫn xin nghỉ, lý do là "Lão nương nhà thần bệnh nặng, nếu không tẫn hiếu thì không còn kịp." Nội tình thật sự là hắn biết thuộc hạ Lại Bộ Thị Lang của mình không thức thời đắc tội hai người không thể chọc vào, tâm tình u buồn không nén nổi, trốn tới biệt viện ôm mĩ thiếp xinh đẹp, uống rượu giải sầu. Sầm Duệ giết gà dọa khỉ cắt chức tế rượu, nghĩ sẽ làm cho nhóm quan viên yên tĩnh. Nhưng không ngờ bản lĩnh mê hoặc lòng người của Yến Vương rất cao, nhóm học sĩ Hàn Lâm viện lại dâng "Thượng thư còn hiếu thuận như thế, bệ hạ nên thông cảm cho hiếu tâm của Yến Vương điện hạ!" "Liều chết" dùng khẩu hiệu này để cầu xin. Quan viên trong Hàn Lâm viện hơn phân nửa có xuất thân thế gia, ham hư chức nhiều, làm thật thì thiếu. Sầm Duệ giết không thể giết, cắt chức cũng không cắt được, cũng không biết làm thế nào, chỉ có thể cảm thán, nuôi con la còn thích hơn nuôi đám Hàn Lâm, ít nhất lễ mừng năm mới còn giết được, cũng không khiến mình ngột ngạt. Nhóm học sĩ có chỗ dựa, nhưng tân đế đột nhiên vừa tuốt gươm, không làm theo lẽ thường, rốt cuộc cũng không dám yên lòng. Tấu chương dâng lên đã nửa ngày, Sầm Duệ thờ ơ với bọn họ cũng nửa ngày, đánh giá sắc mặt đám người phía dưới không sai biệt lắm, buồn bã nói: "Trẫm cũng từng làm con cháu, đạo hiếu nghĩa chẳng lẽ không thông? Yến vương có hiếu tâm, sao trẫm không thể thành toàn cho được?" Lúc này ban ý chỉ, không chỉ đáp ứng thỉnh cầu của Yến Vương mà còn thêm vinh quang cho Đoan thái tần, tặng vô số vàng bạc tiền tài. "..." Vậy trước đó vài ngày tự dưng ngài nóng tính lên là thế nào chứ! Bách quan không hẹn mà cùng thương tiếc thay Tế tửu vô tội làm vật hi sinh. Việc này truyền ra, ngôn luận trên phố sôi nổi ngàn tầng. — "Hừ! Ta nói rồi mà, bệ hạ học theo Phụ chính đại nhân, sao có thể là người không biết đạo hiếu!" — "Hừ! Yến vương điện hạ đón mẫu thân phụng dưỡng là việc thiên kinh địa nghĩa! Còn nữa, trước đó vài ngày không phải ngươi là người ủng hộ Yến Vương điện hạ sao?!" — "Ai nha, người ta từ lúc bệ hạ tế thiên dạo phố, liền vừa gặp đã thương Phụ chính đại nhân mà." — "Các ngươi đừng mơ mộng nữa, Phụ chính đại nhân là một đôi với Yến Vương điện hạ!" — "...Chia đôi không được sao!" Tin tức truyền vào trong cung, Đoan thái tần vui vẻ rạo rực thưởng trà ngắm hoa với Yến Vương: "Ta nói rồi mà, đám sĩ tử Hàn Lâm viện kia mồm miệng lanh lợi, thằng nhóc ấy không chống đỡ được mấy ngày." Vì Thái tần châm trà, Yến Vương chăm chú nhìn lá trà chìm nổi lên xuống: "Nếu đơn giản như vậy, thì ta đã đánh giá cao Phó Tránh rồi." "Con nói cái gì?" Đoan thái tần nghiêng người. Yến Vương cười: "Con nói năm nay bích đào trong cung nở thật đẹp, Yến Châu lạnh lẽo, mẫu thân đi rồi sợ không còn được thấy cảnh đẹp như vậy nữa." Nụ cười của Đoan thái tần nhạt đi vài phần, ánh mắt rơi xuống cánh đào, lẩm bẩm: "Đúng vậy, cây bích đào chỉ kinh thành mới có, là năm đó người kia..." Yến Vương cắt ngang lời Thái tần, chuyển đề tài: "Mẫu thân, lúc con tới a di có nhắc với con, Tạ Dung tuổi tác không nhỏ, nên chỉ một mối hôn sự." Tinh thần của Đoan thái tần nháy mắt thay đổi, oán trách: "Hôn sự của ngươi còn không có tin gì đấy, lại còn rảnh quan tâm chuyện của người khác. Cháu gái của Tần thái sư như thế nào? Đã định chưa?" "Tạ Dung là chất nhi của người, là biểu đệ của con, sao lại là chuyện của người khác?" Nói tiếp, giọng Yến vương thấp hơn nhiều: "Hôn sự với Tần gia sao... Tần thái sư một tay nâng đỡ bệ hạ thượng vị. Cháu gái của hắn dù có đức hạnh tài mạo, cũng không phải người bên gối thích hợp." "Cũng đúng..." Thái tần gật gù. Tài vật Sầm Duệ ban cho Đoan thái tần chưa chuẩn bị xong thì Cung quốc đã xảy ra đại sự. Tiếp giáp Yến Châu là Vĩnh An châu, từ trên trời giáng xuống một khối dị thạch, đè chết hai người một con ngựa; Hai ngày sau Thái Thú của Tự Phương thành ở Yến Châu thấy ảo giác, gào thét phát điên khiến người nghe kinh sợ, dân tâm hoảng loạn. Dân chúng giàu sức tưởng tượng của Cung quốc cùng nhau phân tích hai sự kiện đó, nghiên cứu kết quả một hồi, phát hiện hai người chết đều cầm tinh chúc mã, Thái Thú của Tự Phương thành cũng như thế. Lời đồn "Tị xà khắc mã" bỗng gây xôn xao. Cũng có người còn liên hệ với đại hạn năm trước, đoán chắc chắn là do nhân quả. Khi vào triều, Phó Tránh vô tình nhắc tới việc này, biểu tình của nhóm sĩ tử Hàn Lâm viện rối rắm như táo bón. Sầm Duệ thản nhiên trách cứ Phó Tránh vài câu, nói là: "Trẫm kính trọng Phụ chính đoan ổn cẩn thận, sao giờ cũng giống đám thất phu hương dã, đồn đại linh tinh?" Đúng vậy đúng vậy, nhóm sĩ tử đều gật đầu. Phó Tránh phản bác: "Không có lửa làm sao có khói, dị tượng trên đời là lời nhắc của trời cao với bệ hạ, đều là cảnh báo." Sầm Duệ bị làm bẽ mặt giận dữ bãi triều, bỏ lại đám bách quan. Buổi chiều ngày hôm đó, tin tức đương kim Thánh Thượng thất đức tản mãn khắp đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành. Có người còn lôi chuyện hai ngày trước Sầm Duệ ân chuẩn cho Yến vương đón Đoan thái tần về Yến Châu, lại thế nào nghĩ tới sinh thần của Đoan thái tần, bừng tỉnh đại ngộ: "Thái tần năm nay đúng chịu tướng tị xà, nếu lần này ra kinh thì sẽ gặp hoạ lớn thế nào chứ! Thái tần là phi tần của tiên đế, là phượng, nếu gặp nạn sẽ kinh động đến nền tảng lập quốc. Bệ hạ như vậy là không ổn! Không ổn! Cực kỳ không ổn!" Về phần Thái tần có liên hệ gì với nền tảng lập quốc thì đã không phải là điều dân chúng Cung quốc có thể miệt mài theo đuổi. Sầm Duệ lửa cháy đổ thêm dầu, thừa cơ lấy lý do "Đưa Thái tần ra kinh" đi hoàng tự cầu phúc. Khi dâng hương, ba nén hương lập tức tắt lịm, sắc mặt các tăng nhân đều đại biến. Trong lúc nhất thời, trên dưới Cung quốc tăng vọt đủ loại lời đồn, có người công kích Sầm Duệ làm quân vô đức, cũng có nói lúc này Yến vương không nên đón Đoan thái tần đi. Ồn ào huyên náo, rất náo nhiệt. Tin tức ngày ngày đưa vào Dưỡng Tâm Điện, Sầm Duệ xem qua mà thở dài: "Cuối cùng cũng có người mắng Yến vương." Không uổng công nàng hy sinh bỏ thân mình mới kéo được Yến vương xuống nước. Phó Tránh kiểm tra bài tập của nàng xong, phê duyệt vài lỗi sai, xong mới nói: "Bệ hạ nên điều tra xem ở bên ngoài có ai khuấy nước đục." Lời đồn "Tị xà khắc mã" là Phó Tránh phái người tung ra, nhưng Sầm Duệ thất đức là chuyện ngoài ý muốn. Sầm Duệ không cho là đúng: "Ngoại trừ Yến vương thì là ai." Nhưng Phó Tránh lắc lắc đầu... ┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉ Các đại thần các nha môn thì sao, nhạy bén phát hiện chỗ nước sâu, lui đầu giả ngu yên tĩnh xem biến. Còn người ngu thật, thì giống như Ngôn Trung Nghị đại phu bây giờ đang tiến điện, thành tâm thành ý nói: "Lời đồn gây tổn hại tới thánh dự của bệ hạ, đã là thiên tướng, sao bệ hạ không gọi Khâm Thiên Giám đến để hỏi, cũng làm an dân tâm." Phó Tránh hừ lạnh một tiếng, bách quan dùng ánh mắt khiển trách Phó Tránh, Phụ chính ngài vô thần, nhưng chúng ta còn muốn ngủ ngon a! Từ ngày đồn "Tị xà khắc mã", bao nhiêu gia đình bất an, không nghe nói chuyện vì Lại bộ Thượng Thư tuổi rắn nên bị phu nhân sốt ruột lo con cầm chổi đuổi khỏi cửa sao! Sầm Duệ chờ những lời này đã ba ngày, thở phào một hơi, sai người truyền Ngọc Hư thượng điện.