TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trẫm Không Muốn Sống Nữa
Chương 1: Lục Vương gia

28 tháng 3 năm Cảnh Nguyên, nhất định là một ngày không yên ổn.

Người thống trị tối cao của Cung quốc – Hiếu Văn Đế khi đứng lên từ giường của Quý phi thì mắt phải giật liên tục.

Trước khi lâm triều, người trong cung Lân Chỉ đến truyền lời nói Nhàn phi sinh một đêm còn chưa sinh được, thỉnh bệ hạ ra quyết định.

Quyết định? Quyết định cái gì! Hoàng đế lão tử hắn có thể quyết định sinh thay nàng ta à?! Hiếu Văn Đế hút tẩu thuốc một hơi dài, chưa nói gì thì Từ Quý phi trong màn hoa đã thiên kiều bá mị nói: "Canh giờ không còn sớm, bệ hạ lấy triều chính làm trọng, Nhàn phi muội muội đã có thiếp chiếu cố, đừng chậm trễ giờ lâm triều."

Lão hoàng đế gõ gõ tẩu thuốc, phái Cao Phúc Toàn đi Lân Chỉ cung thưởng chút thuốc bổ, bồi vài câu thân mật, rồi khoác long bào, vui vẻ vào triều.

Vào triều rồi còn đau đầu hơn, lũ Tây Nam còn chưa giải quyết được, Tấn quốc ở phương Bắc thượng lại ngầm gây xích mích, khuyến khích lục châu Yến Vân nổi mâu thuẫn nội tộc. Hiếu Văn Đế buồn, Hiếu Văn Đế khổ, long ỷ này còn chưa ngồi nóng được hai ba năm, bản thân mình đã tóc trắng đầy đầu, mắt thấy sắp hòa cùng non sông mà không chuyện nào khiến người ta bớt lo.

Lão tặc Ngự Sử suốt ngày minh trào ám phúng nói lão tử không có văn hóa, đúng là đồ con rùa chỉ biết chỉ cây dâu mắng cây hòe!

Nhìn một cái hộ bộ Thượng Thư cả ngày cứ sầu mi nhăn mặt như lão tử giết cả nhà hắn, không có tiền thì lại khóc với lão tử! Chẳng lẽ lão tử là thú vật ban phước trước cửa nhà ngươi, chỉ cần cầu là ta phun một phát được ba mươi vạn lượng bạc cho ngươi đi cứu tế thiên tai à?!

Hiếu Văn Đế sâu sắc cảm giác được các quyết sách hành chính lúc trước của mình thật thất bại, sớm biết thế đã không nghe lão bất tử kia hoa ngôn xảo ngữ, rồi đi tranh đoạt vị trí cẩu hoàng đế này! Hiếu Văn Đế đến nay vẫn không đổi được tính khí thô tục, bực bội nhìn đâu cũng oán thầm, nhưng lại quên mất bây giờ mình mới là cái cẩu hoàng đế kia.

Mãi mới qua thời gian lâm triều, vác theo về đống tấu chương của tam tỉnh lục bộ, Hiếu Văn Đế bước từng bước nặng tới Ngự Thư phòng. Vừa mới qua cửa được một bước, Cao Phúc Toàn đã thất kinh ôm cái trán té nhào chạy tới, làm cho cả một đường cung nhân đều nghe thấy rõ: "Không ổn rồi bệ hạ! Không ổn rồi bệ hạ! Có chuyện lớn rồi!"

"Không ổn cái đầu mẹ ngươi! Ta đá phế ngươi bây giờ!" Mấy ngày nay Hiếu Văn Đế bị Ngự Sử đại phu châm một đầu đầy khói, xuất khẩu thành bậy, không quan tâm tam sư tam công phía sau mặt đen như nuốt hoàng liên, che tay khụ khụ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì, nói từ từ."

Cao công công quỳ rạp trên mặt đất như cha mẹ chết, nói: "Có hai chuyện xấu, bệ hạ muốn nghe chuyện nào trước?"

Hiếu Văn Đế làm bộ muốn đạp hắn.

Cao Phúc Toàn lúc này mới một tay lau nước mũi một tay lau nước mắt kể: "Chuyện đầu tiên là Nhàn phi của Lân Chỉ cung không sinh được, người cũng... đi luôn rồi."

Về phần chuyện thứ hai, Hiếu Văn Đế trợn mắt ngất xỉu không rảnh nghe tiếp.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Hiếu Văn Đế được Thái y cứu tỉnh từ từ thở ra một ngụm khí. Cao Phúc Toàn hầu hạ hắn uống chút canh, chờ tới khi hoàng đế tỏ vẻ mình đã khôi phục khả năng chịu đựng, muốn nghe chuyện không tốt thứ hai.

Cao Phúc Toàn nói: "Ngụy quốc công đâm đầu chết trên bậc thang..."

Hiếu Văn Đế nhất thời lại hô hấp không thuận, Cao Phúc Toàn vội nói: "Nhưng chưa chết!"

Cao Phúc Toàn thầm nghĩ Ngụy quốc công thật giỏi giả bộ, lão nhân gia vừa chạy tới trước mặt hắn thì ngã, lại còn ngã thật nặng...

Một cái tát nổ đom đóm đánh tỉnh Cao công công, Hiếu Văn Đế hữu khí vô lực tuyên Ngụy quốc công nghe nói đã cởi quan phục quỳ hai canh giờ vào.

Người của Ngụy quốc công còn chưa vào điện, tiếng kêu khóc mười phần trung khí đã thất thanh truyền tới: "Thần có tội, thần đáng chết ngàn lần!"

Hiếu Văn Đế tập mãi thành quen, mí mắt cũng lười nâng lên, phân phó với Cao Phúc Toàn: "Đã lâu rồi không thấy tiểu Lục, túm tới đây cho trẫm."

Lão hoàng đế thân mình không tốt, đây là bí mật công khai trong triều, cho nên gần đây, chuyện lập trữ quân liên quan đến nền tảng quốc gia dưới sự dụng tâm của một số người đã được đề vào hạng mục nghị sự trên triều của Cung quốc.

Hiếu Văn Đế sinh được sáu người con:

Lão Đại si mê thi họa, bị biếm vì không học vấn không nghề nghiệp, đuổi đi làm thứ dân cho tha hồ bán tranh chữ.

Lão Nhị lão Tam là song bào thai, Cung quốc có một tập tục bất thành văn, song tử là điềm xấu. Vừa vặn năm ấy khi đôi huynh đệ này sinh ra, lão mẫu thân của Hiếu Văn Đế, Hi Thái Hậu hoăng, sau khi Hiếu Văn Đế khóc tới mức thiên hôn địa ám thì quăng xuống một tờ chiếu thư đưa hai huynh đệ đến Bạch Mã tự xuất gia...

Lão Tứ thì sao, luận hiếu thuận hắn đứng đầu, làm người cũng cao thấp hữu lễ, danh tiếng trong triều thần và dân chúng không tệ. Nhưng xử lý gia sự không quá thỏa đáng, trước đó vài ngày còn đòi sống đòi chết vì một nữ tử thứ dân, Hiếu Văn Đế ngại hắn không tiền đồ, cho cái tước vị Vương gia nhàn tản, lười không hỏi tới nữa.

Lão Ngũ thật ra rất có tiền đồ, văn thành võ đức, quốc sự gia sự thuận buồm xuôi gió. Nhưng chính vì rất có tiền đồ, khiến cho có một lần Hiếu Văn Đế gặp chuyện, người còn chưa chết, long ỷ này thiếu chút nữa đã được con hắn đặt mông lên. Hiếu Văn Đế đại nạn không chết, một thân mồ hôi lạnh đẩy lão Ngũ đi sung quân, trấn giữ ở biên quan cho an lành.

Vốn Nhàn phi vừa có thai năm trước nói không chừng còn có cơ hội cho Cung quốc thêm một ứng cử viên đức chi quân, tiếc rằng hồng nhan bạc mệnh, một phát mang cả minh quân tương lai của Cung quốc lao xuống hoàng tuyền.

Còn lại chính là tiểu Lục này, Lục vương gia này a... Ai nhắc tới đều nghĩ đến ba chữ –"Vô tích sự", nói trắng ra là –"Ăn chơi trác táng". Luận tính tình, tinh thông xách chim đi dạo, đánh nhau, đá ngựa... Luận học vấn, Hiếu Văn Đế ban cho hắn ba vị học giả bác học uyên thâm, không một ai được chết già; Luận hiếu nghĩa, hắn gặp Hiếu Văn Đế năm lần, thì bốn lần trong đó chọc tức Hiếu Văn Đế thưởng hắn ba mươi đại bản; Cuối cùng luận xuất thân thì... vị Vương gia này chỉ hơn dân thường ở hai chữ "xuất thân".

Nhưng là người sáng suốt, ví dụ như Cao Phúc Toàn là tâm phúc ngự tiền nhìn ra được, Lục vương gia này mới là đầu quả tim của Hiếu Văn Đế a. Nếu không sao chọc lão hoàng đế tức chết đi sống lại, nhưng vẫn không bỏ xuống được, lúc nào cũng muốn triệu gặp hắn a?

Cao Phúc Toàn lĩnh mệnh đi, đi lướt qua Ngụy quốc công đang được cung nhân đỡ vào, Ngụy quốc công trợn mắt nhướn mày với hắn, ý tứ là "Tâm tình của bệ hạ giờ thế nào?"

Trên mặt Cao công công lạnh băng, trong tay áo lại vụng trộm thò ra một ngón tay lắc lắc, mặt Ngụy quốc công liền suy sụp, Cao Phúc Toàn lại khoa tay múa chân ra cái chữ "Lục", Ngụy quốc công ngầm hiểu, có Lục vương gia tới cứu, việc này không hỏng được.

Ngụy quốc công tiến điện, cũng không ngẩng đầu lên, quen chân tìm đúng chỗ, bộp một tiếng quỳ xuống, hô to ba tiếng vạn tuế, lại theo thường lệ lưu loát ca tụng công đứng các thể loại.

Hiếu Văn Đế "..." đánh gãy mấy lời thao thao bất tuyệt đã nghe chai tai đi, uống thêm một ngụm canh: "Nói đi, thằng nhóc con nhà ngươi lại gây ra chuyện gì?"

Trong kinh có nhị thiếu phong lưu nổi tiếng, một là tiểu Lục của hoàng gia vừa mới nhắc tới; người thứ hai chính là tôn tử bảo bối duy nhất của Ngụy quốc công — Ngụy Trường Yên.

Dân gian lưu truyền, nói vào một năm khoa cử, từng có một thí sinh mượn đề châm chọc đệ tử thế gia hưởng phúc ông bà tổ tiên mà không biết nhân gian khó khăn, trong đó lấy một lượng từ lớn công kích tôn nhi bảo bối của Ngụy quốc công này, viết xong tổng cộng là một vạn linh ba chữ, ba chữ Ngụy Trường Yên chiếm ba phần độ dài. Sau khi Ngụy Trường Yên biết, chưa nói hai lời đã cầm cây roi mười ba đoạn đi đạp cửa nhà thí sinh kia. Mới được một roi, hắn ta đã gãy chân tại chỗ. Việc này làm ầm lên, tấu chương còn chưa viết xong, Ngụy quốc công đã khóc lóc suốt đêm, ngã trước cửa cung, đầu sưng chân đau. Kết quả không cần nói cũng biết.

Nhưng lúc này Ngụy quốc công thật sự không phải tới cầu tình thay tôn tử vô đạo đức nhà mình, hắn đến là xin được chỉ hôn, cái này nói mà dài... Khó được dịp tên phong lưu thành tính nhà mình biết quay đầu, quy củ coi trọng một khuê nữ đứng đắn, Ngụy quốc công vui mừng lệ nóng phun trào. Nhưng vấn đề là Hiếu Văn Đế từng cao hứng tứ hôn cho Ngụy Trường Yên, nhưng tiểu tử này bị ma ám chối đây đẩy, còn nói trước thánh giá cái gì mà chung thân không cưới!

Kết quả bây giờ lại đòi cưới, Ngụy quốc công trái lo phải nghĩ, nếu vô thanh vô tức cưới cháu dâu, chẳng phải bị nắm thóp nói Ngụy gia khi quân sao? Cái này gọi là muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, vì thế trông mong đến trước mặt Hiếu Văn Đế dập đầu bồi tội.

Hiếu Văn Đế xuất thân từ võ tướng, tính tình hào sảng, nhưng ngồi trên ghế hoàng đế vài năm tâm nhãn cũng nhỏ đi, Ngụy quốc công vừa nhắc tới, hắn cũng nhớ tới chuyện hồi đó khiến bản mặt này không xuống được mặt bàn. Hắn chậm rãi cầm cái tẩu, cho thuốc vào, hít một hơi, mặt không thay đổi, cũng không lên tiếng.

Lão tâm của Ngụy quốc công mặt đầy vết nhăn liền bất ổn, Lục vương gia a... Ngài đi tới đâu rồi? Chỉ đành liều mạng dơ cái mặt già nua lên, rơm rớm mắt, nước mắt chưa kịp rơi, đã nghe thấy Cao Phúc Toàn kêu thảm thiết, vang vọng vào trong cung: "Bệ hạ! Việc lớn không ổn! Không ổn rồi!"

Hiếu Văn Đế bây giờ nghe thấy lời này là run, tẩu thuốc trong tay rơi loảng xoảng, Ngụy quốc công chạy nhanh tới nhặt dâng lên. Hiếu Văn Đế xoa xoa thái dương, cầm tẩu thuốc chỉ thẳng về phía Cao Phúc Toàn, nổi trận lôi đình: "Đồ miệng quạ đen, còn sợ trong cung chưa đủ xúi quẩy à?!"

Cao Phúc Toàn vẻ mặt cầu xin nói: "Bệ hạ, bây giờ không ổn thật. Lục vương gia, Lục vương gia..." Hắn muốn nói lại thôi, dò xét Ngụy quốc công quỳ trên đất.

Ngụy quốc công thầm nghĩ một tiếng không tốt, lại nghe Cao Phúc Toàn nói tiếp: "Hắn và Ngụy tiểu hầu gia ở Trường Nhạc phường tranh nữ nhân, tranh xong đánh nhau luôn rồi."

Hiếu Văn Đế trừng mắt: "Thắng hay thua?"

"..." Ngụy quốc công và Cao Phúc Toàn cùng chảy mồ hôi lạnh, thống nhất trầm mặc.

Hiếu Văn Đế khụ một tiếng thật mạnh, vỗ ván giường: "Đồ bất hiếu! Nghiệp chướng!" Phất phất tay:"Còn không mau xách cái tên nghiệp chướng kia về đây gặp trẫm!"

Nước mắt Cao Phúc Toàn chảy thành hàng dài xuống đất: "Xương sườn của Lục vương gia bị Ngụy tiểu hầu gia đánh gãy, sống hay chết còn chưa biết đâu."

Ngụy quốc công lúc này là thật... muốn đập đầu vào chân giường của Hiếu Văn Đế.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Hôm sau, chuyện Lục vương gia bị đánh gây ồn ào huyên náo khắp phố.

Nhạc công của Trường Nhạc phường thông minh nắm thời cơ, dựng lên tiết mục con cháu hoàng gia dây dưa với giai nhân, kiếm được một bát nước mắt và tiền bạc của quần chúng, tiện đó nâng lên một vũ cơ chẳng hề có danh tiếng – Long Tố Tố. Một nhóm người thì vừa chờ xem kịch vui vừa lau mắt mơ màng tưởng tượng xem Long Tố Tố này là tuyệt sắc giai nhân cỡ nào, nhất định là quyến rũ giống Đát Kỷ, yêu kiều như Phi Yến, tao nhã tựa Chu Hậu, tóm lại là một mỹ nhân hồng nhan họa thủy.

Cũng có vài lời khinh thường nói: "Các ngươi chỉ biết thấy tiết mục này phong hoa tuyết nguyệt, mà không biết trọng tâm của nó ở đâu a." Ra vẻ thần bí uống một hớp trà cho thuận cổ họng: "Đương kim Thánh Thượng mặc dù có lục tử, nhưng ra hồn cùng lắm chỉ có Ngũ gia. Theo lý, vị trí thái tử chắc chắn của hắn, nhưng không ngờ ở giữa lại lòi ra một Lục vương gia được tìm thấy trong dân gian. Lục vương gia đơn độc một mình hồi kinh, không có nửa chỗ để dựa vào tất nhiên là không được. Lại nhìn Ngụy quốc công, tuy nói hắn tuổi lớn, không ham thực quyền, nhưng người trong nha môn làm gì không có một hai người họ Ngụy? Có thể sánh địa vị với Từ thị cũng chỉ có Ngụy gia. Các ngươi đừng nhìn Lục vương gia với Ngụy tiểu hầu đấu đá long trời nở đất, sau lưng quan hệ của hai người rất tốt, nhị biểu muội nhà đại cữu cô của ta còn nhìn thấy hai người kề vai sát cánh đi Thiên Hương lâu tìm vui đấy."

"Các ngươi nên hiểu, Thánh Thượng kiêng kị Từ quốc lão sau lưng Ngũ gia quá cường lực nên hắn mới thất sủng. Có vết xe đổ, đương nhiên Lục vương gia và Ngụy tiểu hầu phải làm bộ đấu đá ngoài mặt, đá tới đỏ con mắt, mới không khiến Thánh Thượng nghi kỵ." Trong một loạt tiếng thổn thức "Thì ra là thế", người kia đắc ý hạ kết luận cho đám người nghe: "Cho nên mới nói a, Lục vương gia bất tài rất khôn khéo."

Trong một nhã gian yên lặng ở góc lầu hai, có người vén mành, chắp tay với người đang lặng lẽ pha trà: "Đại nhân, phường quan nói sáng sớm hôm trước Long Tố Tố đã bị xe của Huyên Vương phủ đón đi rồi, đến nay chưa về."

Chữ Huyên này chính là tôn hào đương kim Thánh Thượng ban cho lục tử.

Cái ấm sôi nước trà, nam nhân mặc áo trắng nhấp một ngụm, hơi vuốt cằm. Thu hồi tầm mắt vẫn nhìn người dưới lầu, hắn đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Về quan dịch."

Chủ chủ tớ hai người bọn họ mặc y phục mộc mạc, bước ra cửa Trường Nhạc phường đã nhanh chóng hòa vào phố xá ngựa xe như nước, khiến đám người theo đuôi chỉ biết hai mặt nhìn nhau.

Ở cửa quan dịch, Ngụy quốc công cười ha ha nhìn Phó Tránh đi thẳng tới: "Tiểu tử ngươi tưởng quăng được lão hủ đi thì lão hủ không tìm được ngươi sao?" Ngón trỏ chỉ thẳng xuống đất, Ngụy quốc công thần khí nhếch bộ râu bạc trắng lên: "Đây là dưới chân thiên tử, không phải quận Thanh Thủy nho nhỏ của ngươi."

Phó Tránh chắp hai tay trong tay áo rộng thùng thình, chỉ để lộ cái quạt trắng ra bên ngoài, thản nhiên nói: "Lão sư ngài tội gì làm khó xử đệ tử a?"

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Bao nhiêu năm qua, tưởng trình độ đọc convert của mình thế nào. Vậy mà đến bộ này, vừa đọc convert vừa đọc tiếng Trung, mà vẫn không biết người ta viết gì luôn, edit vã mồ hôi :v

Nhưng thôi vẫn chết vì tội ham hố, thấy review hay nên nhảy hố. Đúng kiểu đào hố bom nguyên tử luôn :v