TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 241: 276

Thẩm Khánh Huy gọi điện thoại cho vợ mình, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người nghe.

Ở đầu dây bên kia, vợ của Thẩm Khánh Huy đã khóc khi nghe thấy giọng nói của ông ta.

Thẩm Khánh Huy hai mắt cũng có chút đỏ lên, vội vàng nói với vợ: “Vợ à, em mở két sắt của chúng ta ra, ở ngăn thứ hai có một cái hộp đen, trong đó có những thứ rất quan trọng, đợi cậu Thời đến tìm em thì em đưa cái hộp đen đó cho cậu ấy!”

Khi bà xã của Thẩm Khánh Huy nghe ông ta nói như vậy thì nhất thời mơ hồ, tỏ vẻ nghi ngờ nhưng Thẩm Khánh Huy đã đoán ra sự ngờ vực trong lòng vợ, vội vàng nói: “Vợ à, cứ làm theo lời anh! Cậu Thời đang giúp chúng ta!”

Vợ của Thẩm Khánh Huy nghe ông ta nói vậy thì gật đầu, trả lời: “Được rồi, em hiểu rồi.”

Thẩm Khánh Huy kết thúc cuộc gọi, ông ta trả lại điện thoại cho Thời Ngọc Thao nói: “Cậu Thời, tôi đã giải thích với vợ rồi, bây giờ cậu có thể trực tiếp đến nhà cũ của tôi, vợ tôi sẽ đưa cho cậu thứ mà cậu muốn.”

Thời Ngọc Thao nghe xong thì gật đầu, anh cất điện thoại, đứng dậy, lập tức sải bước đi về phía cửa.

Thời Ngọc Thao phóng xe thật nhanh đến ngôi nhà cũ nơi Thẩm Khánh Huy từng sống.

Sau khi xuống xe, Thời Ngọc Thao nhìn thấy vợ của Thẩm Khánh Huy đang đợi bên ngoài với một chiếc hộp đen trên tay.

Thời Ngọc Thao đi thẳng đến, vợ của Thẩm Khánh Huy nhìn thấy Thời Ngọc Thao, vội vàng đưa chiếc hộp trên tay cho anh.

Thời Ngọc Thao nhận đồ và lái xe đi thẳng.

Không lâu sau khi xe rời khỏi nhà cũ của nhà họ Thẩm, Thời Ngọc Thao đỗ xe lại bên đường.

Anh cầm lấy chiếc hộp đen mà vợ Thẩm Khánh Huy vừa đưa cho anh, mở ra, trong hộp đen chỉ có một chiếc máy ghi âm.

Thời Ngọc Thao lấy bút ghi âm ra bấm nút phát, sau đó anh nghe thấy giọng nói u ám quen thuộc trong bút ghi âm chậm rãi vang lên: “Bây giờ Đường Du Nhiên và An Lâm đã ở trong tay chúng ta! Ryder, cậu giao cho mấy tên thuộc hạ trông coi Đường Du Nhiên và An Lâm cho tốt đấy nhé…”

Đoạn ghi âm này thực sự đã ghi lại tất cả các cuộc trò chuyện giữa Aker và cấp dưới của anh ta, và chi tiết Aker bắt cóc Đường Du Nhiên và An Lâm đã được ghi rõ trong đoạn ghi âm!

E là ngay cả bản thân Aker cũng không biết rằng khi Thẩm Khánh Huy đến văn phòng công ty của anh ta để nói chuyện, ông ta đã vô tình cài một con bọ thu nhỏ vào một góc nhỏ kín đáo dưới bàn làm việc của Aker.

Không ngờ rằng ông ta đã thật sự nghe lén được một chuyện vô cùng quan trọng như vậy, sau khi Thẩm Khánh Huy ghi lại đoạn hội thoại đó, ông ta sợ Aker sẽ phát hiện ra thiết bị nghe trộm, ngày hôm sau Thẩm Khánh Huy kiếm cớ khác đến văn phòng của Aker để gỡ thiết bị nghe xuống.

Sau khi Thời Ngọc Thao nghe xong đoạn ghi âm này, cuối cùng vẻ mặt luôn ủ rũ của anh cũng nở một nụ cười trên môi, anh cầm máy ghi âm, khởi động xe, lái thẳng đến đồn cảnh sát.

Điều mà Thời Ngọc Thao thiếu nhất lúc này chính là bằng chứng về những gì Aker đã làm!

Những nội dung trong chiếc bút ghi âm này đối với Thời Ngọc Thao đã là quá đủ.

Sau khi Thời Ngọc Thao  giao máy ghi âm cho cảnh sát, sở cảnh sát lập tức cử người đến công ty của Aker để bắt Aker và đưa về đồn.

Thời Ngọc Thao cũng tham gia vào cuộc thẩm vấn Aker.

Thời Ngọc Thao bật máy ghi âm trước mặt Aker, và giọng nói u ám tự nhiên của Aker vang lên trong căn phòng thẩm vấn yên tĩnh.

Sau khi nghe xong đoạn ghi âm trong máy ghi âm, sắc mặt Aker đột nhiên trầm xuống, ánh mắt anh ta sắc lạnh như rắn độc, nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao: “Đoạn ghi âm này ở đâu ra?”

“Tôi lấy đoạn ghi âm ở đâu không quan trọng, quan trọng là giọng nói trong đó là của Aker anh, anh có muốn giải thích gì không?”

Đôi mắt u ám của Aker nhìn chằm chằm vào Thời Ngọc Thao, khi nói chuyện với Ryder về vấn đề này, anh ta đang ở trong văn phòng của mình!

Vào thời điểm đó, chỉ có anh ta và Ryder!

Ryder là người bạn tâm giao của anh ta và không thể phản bội anh ta được!

Nghĩ đến đây, Aker nhanh chóng điểm qua những người từng ở trong phòng làm việc của mình, cuối cùng Aker đột nhiên nhớ tới người nọ, ánh mắt anh ta đột nhiên nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, nghiến răng nghiến lợi: “Là lão già Thẩm Khánh Huy đó đưa cho cậu đoạn ghi âm này đúng không?”

Các thuộc hạ của Aker không có dũng khí để phản bội anh ta, khả năng duy nhất là Thẩm Khánh Huy, người đã đến văn phòng của anh ta hai lần!

Thẩm Khánh Huy, cái lão già chết tiệt này, Aker thật sự không ngờ Thẩm Khánh Huy lại đề phòng anh ta!

Aker nghiến răng mở to mắt nhìn Thời Ngọc Thao.

Thời Ngọc Thao không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Aker, nhìn vẻ mặt luống cuống của anh ta, trên mặt anh hiện lên nụ cười châm chọc: “Aker! Bây giờ mọi chứng cứ đã xác thực rồi, anh còn gì muốn nói không?”

Nghe Thời Ngọc Thao nói vậy, Aker nắm chặt mười ngón tay buông thõng bên người thành nắm đấm.

Anh ta và nhà họ Thẩm chẳng cần đến một nhát dao cũng đã gϊếŧ chết nhà họ Thời, bây giờ nhà họ Thời và Thời Ngọc Thao đã khôi phục lại, đương nhiên người đầu tiên nhà họ Thời muốn ra tay chính là anh ta và nhà họ Thẩm!

Khóe miệng Aker giật giật, anh ta nhìn Thời Ngọc Thao mà cười, lười biếng dựa ra sau lưng ghế, nhìn Thời Ngọc Thao rồi chậm rãi nói từng chữ: “Tôi không có gì để nói!”

“Mọi chuyện là do một tay tôi bày mưu tính kế, thắng làm vua thua làm giặc, Thời Ngọc Thao, tôi đã nói với cậu rất lâu rồi, hoặc là tôi chết hoặc là cậu chết!”

“Điều duy nhất tôi hối hận bây giờ là tại sao tôi không trực tiếp gϊếŧ Đường Du Nhiên khi tôi bắt cóc Đường Du Nhiên!”

Khuôn mặt của Thời Ngọc Thao đột nhiên trở nên u ám khi nghe Aker nói vậy, ngay sau đó, Thời Ngọc Thao nắm chặt tay và đấm thẳng vào mặt Aker.

Cú đấm của Thời Ngọc Thao đã dùng hết sức lực, Aker không còn chỗ nào để tránh, anh ta bất ngờ nhận lấy cú đấm, nơi gò má bị đánh ngay lập tức sưng lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngay sau đó, Thời Ngọc Thao giáng thêm một cú đấm thật mạnh nữa, Aker nhận hai cú đấm cùng một lúc, mũi và mặt sưng vù, giây tiếp theo, hai cánh tay rắn rỏi của Thời Ngọc Thao gắt gao túm lấy cổ áo của Aker.

Ánh mắt Thời Ngọc Thao tràn ngập lửa giận trừng lên nhìn chằm chằm Aker: “Aker! Lần này anh sai người gây ra vụ tai nạn xe hơi giữa Quý Viêm Phong và Đường Du Nhiên có đúng không?”

Nghe những lời vừa rồi của Thời Ngọc Thao, Aker chế nhạo Thời Ngọc Thao và cười.

Sau khi đã cười đủ rồi, Aker nhìn Thời Ngọc Thao, từ tốn hạ giọng: “Cậu Thời, cậu nói là tôi làm, cậu có chứng cứ gì không? Kể cả tôi có nói thẳng là tôi làm thì sao nào? Ha ha ha!”

Dứt tiếng cười, Aker đột nhiên đổi giọng, giọng nói anh ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Đường Du Nhiên này mạng lớn thật đấy! Thế mà còn chưa chết! Thật là uổng công!”

Ngay khi giọng nói của Aker cất lên, nắm đấm của Thời Ngọc Thao lại tiếp tục giáng xuống.

Lần đầu tiên Thời Ngọc Thao vứt bỏ hết nguyên tắc của bản thân mà đánh người, nắm đấm của anh không ngừng hướng về phía Aker.

Cả thân người Aker bị khóa chặt trên ghế, đừng nói đến chống cự, đến ngọ ngoạy thôi anh ta cũng không làm được.

Cuối cùng, Ứng Hạo Vũ, người vẫn đứng bên cạnh, nhìn Thời Ngọc Thao - người rõ ràng có ý định đánh chết người kia mà sợ hãi.

Cậu ta sợ rằng Thời Ngọc Thao thật sự sẽ đánh chết Aker nên vội vàng bước tới, ôm lấy Thời Ngọc Thao, kéo anh ra, cẩn trọng nói: “Cậu Thời, nếu cậu đánh nữa là sẽ xảy ra chuyện đó… Đây là đồn cảnh sát…”

Thời Ngọc Thao nghe Ứng Hạo Vũ nói vậy thì bỏ tay ra, anh nhìn Aker ngồi trên ghế bị đánh đến sống dở chết dở, mũi bầm dập và khuôn mặt sưng tấy, đôi mắt nguy hiểm híp lại, nói từng chữ một: “Aker! Chẳng cần chứng cớ nào khác đâu! Chỉ cần dựa vào đoạn ghi âm này, tôi có thể cho anh chết đến cả trăm lần!”

“Anh nên mừng vì không có chuyện gì xảy ra với Du Nhiên! Nếu không, anh nghĩ bây giờ anh còn có thể ngồi ở đây không?”

“Nhưng đừng lo lắng, tôi sẽ không để anh chết dễ dàng như vậy đâu!”

“Đôi khi chết còn thoải mái hơn là sống đấy!”

“Aker, cứ chờ đấy, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi! Khi nào vào tù rồi, anh sẽ biết thế nào là sống không bằng chết!”

Thời Ngọc Thao nói mà đôi mắt anh lạnh lẽo giống như đang nhìn một người đã chết, anh liếc nhìn Aker, buông anh ta ra, cầm lấy chiếc khăn mà Ứng Hạo Vũ đưa cho rồi lau tay.

Sau đó, anh vừa bước ra ngoài, vừa ra lệnh cho Ứng Hạo Vũ ở phía sau: “Ứng Hạo Vũ, giao cây bút ghi âm này cho cảnh sát để lập hồ sơ!”

“Bắt cóc và cố ý gϊếŧ người bằng súng là quá đủ cho án tử hình! Nhưng không cần án tử hình đâu, án chung thân là được rồi!”

“Vâng thưa cậu Thời, tôi hiểu rồi.” Ứng Hạo Vũ cung kính đáp lại.

Cùng lúc đó, An Lâm bên kia cũng nhận được tin công ty Aker đã bị phong tỏa và người đã bị bắt vào đồn cảnh sát.

An Lâm còn tưởng Aker có thể nhảy nhót thêm vài ngày nữa, nhưng không ngờ chỉ sau vài ngày ngắn ngủi Aker đã thất bại thảm hại rồi!

Nghĩ đến đây, An Lâm nhìn Lâm Hiểu Hiểu nói: “Đúng rồi, tôi bảo cô nghe ngóng tin tức bên Đường Du Nhiên, cô biết được những gì rồi?”

Một nụ cười tự mãn hiện trên khuôn mặt An Lâm.

Chuyện xảy ra trong vụ tai nạn xe hơi này là do cô ta và Aker động tay động chân, tai nạn xe là sự cố ngoài ý muốn, người của Aker làm việc rất có chừng mực nên An Lâm rất an tâm.

Một chiếc xe lớn như vậy va chạm với Đường Du Nhiên, Đường Du Nhiên cho dù không chết cũng sẽ què quặt, thứ con ngoài giá thú trong bụng cô cũng không thể nào cứu được!

Tất nhiên, điều mà An Lâm muốn nghe nhất chính là tin Đường Du Nhiên đã qua đời.

An Lâm đang dương dương tự đắc nghĩ ngợi, thì ngay sau đó, giọng nói thận trọng của Lâm Hiểu Hiểu vang lên bên tai cô ta: “Chị An Lâm… Em vừa cho người đi nghe ngóng về…”

“Vụ tai nạn xe này… Đường Du Nhiên kia không có chết… Cô ta chỉ bị thương một ít, tuy rằng vết thương có chút nghiêm trọng, nhưng tổng thể không có vấn đề gì lớn cả…”

An Lâm nghe Lâm Hiểu Hiểu nói vậy, hai mắt cô ta trợn to không thể tin được, hung hăng đập xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi: “Làm sao có thể như thế được! Cô đang đùa tôi đấy à? Cái xe tải lớn như vậy, Đường Du Nhiên không chết cũng què! Sao có thể chỉ bị thương nhẹ như thế được!”