TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ẩn Sát
Chương 683: Khai vị ngoại thiên (1)5

Vì chap này tên các nv sẽ đổi thành tiếng Nhật, nên làm lại bảng tên cho các bạn nào lười tra lại:

Genrai Chousou = Nguyên Lại Triêu Sang.

Tastu Myoudou Asahi = Lập Minh Đạo Húc (Gọi tắt là Asahi)

Shojin Munen = Chư Thần Vô Niệm.

Mugen no Byakuya = Bạch Dạ Mộng Ảo (Danh hiệu sát thủ hiện tại của Cố Gia Minh - Hiện tại chỉ gọi là Byakuya - Bạch Dạ)

Hắn cũng không quá để ý đến hai cô gái trong nghĩa địa vừa rồi, đối với cái nhìn không có mấy ác ý từ người qua đường, bản năng của hắn không có cảnh báo gì cả, như vậy không cần quan tâm quá nhiều.

Hắn vốn rất ít khi đến nghĩa trang, ngoại trừ vì một số nhiệm vụ ngẫu nhiên, đây là lần đầu tiên hắn đến vì muốn bái tế một người nào đó.

Hắn từng coi việc bái tế này là một hành vi vô nghĩa, người đã chết, xây một nấm mộ, cũng không có nghĩa là người có thể dựa vào mộ địa mà sống, chết chính là biến mất. Về phần thi thể thì cho dù được đặt trong mộ, hay đem đi hỏa táng, hoặc là ném xuống ao, hoặc là bị ăn hết, đối với người đã chết cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Thế thì tại sao phải tới đây!? Chính hắn cũng không rõ ràng, là cảm giác muốn nhắn nhủ gì đó, hay do đau lòng, hoặc là Natalie khi chết đi đã thực sự gieo vào lòng hắn một dấu ấn nào đó!? Dĩ nhiên hắn cũng không phải hoàn toàn là một người máy vô cảm, nhưng kể cả như vậy, khi chạy đến trước nấm mộ của cô ấy, ngoại trừ toàn tâm toàn ý làm việc quét dọn, hắn lại phát hiện, mình thực sự chẳng có gì để nói cả.

Ngươi là hạng người gì, ta là hạng người gì, đều đã rõ ràng cả rồi, dù là đã từng có giấu diếm với lừa gạt, nhưng tới thời điểm cuối cùng cũng nên rõ ràng một lần đi.

Đi ra từ nghĩa trang thì toàn thân đã ướt đẫm, hắn thuê một cái nhà trọ gần đó, tắm rửa thay quần áo, uống ly café, nhớ về Natalie, nếu như nói có chút gì đó không rõ ràng làm hắn còn cảm thấy nghi hoặc, chính là tại phút giây cuối cùng đó, cô ấy nằm trong lòng hắn có nói vài lời, nhưng bẵng đi hai năm, rốt cuộc là nói gì, hiện tại đã không còn nhớ gì cả. Ngoại trừ khoảng trống mờ mịt về ký ức trước năm mười tuổi, trong cuộc đời của hắn, đây chính là điểm mù duy nhất.

Sắp về đêm, sắc trời dần dần tối xuống, hắn xuống nhà ăn dưới khách sạn, ăn một miếng thịt bò vừa đủ, sau đó gọi taxi đến chỗ hẹn gặp với Genrai Chousou.

Lại nói Paris làm nơi trị an hỗn loạn nhất cả nước pháp, tuy nhiên cũng không thể vơ đũa cả nắm, nói tóm lại càng bên cạnh phía bắc càng rõ ràng. Bên ngoài thường nói Paris tự do lãng mạn, nhưng trên thực tế cũng có thể nghĩ ra được mấy từ tự do lãng mạn này là cùng cá tính, đường hoàng một mình chia đều. Do hôm này là một ngày mưa phùn kéo dài, nên khu số 18 so với ngày thường ít người đi lại hơn một chút, chỉ có từng dãy đèn đường ở trong mưa lạnh tiếp tục công việc của mình. ĐI xuyên qua một lối đi của tòa nhà lớn cũ kĩ, tiến vào gian phòng, hắn thấy được mặt ba người, cùng lúc nhìn qua,tối om.

Genrai Chousou ngồi cạnh bàn, cầm súng lên lau lau. Bên cạnh hắn là một gã thanh niên mặc áo thể thao màu lam, hai tay đút túi áo thoạt nhìn có chút sán lạn, là gã Asahi, đã lâu không thấy. Tuy hắn cùng với người này thỉnh thoảng cũng gặp qua, nhưng chẳng giao tiếp mấy, chỉ có điều thấy gã này ở đây, tức là cộng tác viên Shojin Munen của hắn cũng đến.

“Ha, chú tàu đáng thương.”

Hắn vừa vào cửa, một gã mặc áo gió màu đen trong nháy mắt liền giơ súng ngắn giảm thanh, đồng thời nhe răng cười, tay không do dự bóp cò.

Hắn nghiêng đầu, viên đạn xẹt qua tai hắn, vách tường phía sau lưng nổ bung, mấy mảnh đá vụn bay lên.

“À, còn chưa biết ai đáng thương…”

Thời gian vô cùng ngắn ngủi, hai câu đối thoại lạnh nhạt kèm theo hai phát bắn ra, liên tục khiến vách tường nổ bung, gạch vụn mạt phấn bắn ra tứ phía, ba phát tổng cộng bắn đều nhau, cách nhau mỗi phát không chỉ một mét. Lời vừa dứt, đã có bóng người tiếp cận Shojin Munen, cánh tay người nọ vung lên, vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trên không, đem cánh tay cầm súng của hắn quấn lấy, thuận thế ép xuống, trong không khí giống như mơ hồ thấy được một dòng nước xoáy.

Chíu.

Phát thứ tư bắn ra, xuyên sát qua nách người kia, gạch men sứ dưới chân vỡ vụn vẩy ra, cánh tay Shojin Munen bị đè xuống, giống như bị dòng nước xoáy kia quấn vào, vừa muốn thoát ra, súng trên tay đã bị đập văng đi mất.

Súng bay sang chỗ Asahi, gã này vươn tay muốn đón lấy, trên mặt vẫn còn đang cười cười, rồi lại đột nhiên thấy quần áo Byakuya đang giao thủ cùng Shojin Munen có chút giật giật, một cái nòng súng chả biết từ đâu thò ra, tay hắn như thiểm điện co về, tiếng súng giảm thanh vang lên, khẩu súng ngắn của Shojin Munen hắn sắp tiếp được lại bị một viên đạn đánh bay đi, đập vào vách tường rồi lại văng trở về.

Hắn lại muốn tự tay chộp lấy, Shojin Munen bên kia vốn đang chìm trong vùng nước xoáy của Byakuya đột nhiên lại lùi về được, xoay người, tay trái vũ lộng, một tiếng gió giật giống như muốn xé toạc cả phiến không gian vang lên. Ở bên cạnh, Genrai Chousou đã chùi xong súng, nòng súng giống như vô tình mà hữu ý hướng về bên Asahi, lúc này khẩu súng bị bắn lung tung kia đã văng tới sát đầu ngón tay hắn.

Uỳnh một cái, vô số gạch đá bay lên, vách tường cạnh cửa xuất hiện một vết cắt dài khoảng 7-8m, sâu đại khái mấy cm, sức gió từ siêu năng lực của Shojin Munen vẫn còn chưa dứt, làm cho khẩu súng sắp bay tới tay Asahi lại một lần nữa đổi hướng, tiếp tục văng vào tường, lạch cạch vài cái rồi cũng rơi được xuống đất.

Gian phòng bắt đầu yên tĩnh lại, chỉ còn mấy mảng phấn vụn trên tường vẫn còn đang rơi rơi.

Bốn người, lúc này mỗi người đều đã cầm một khẩu súng, Shojin Munen và Byakuya chĩa súng vào nhau, Genrai Chousou và Asahi cũng đều cầm súng, nhìn giống như vô tình xoay nòng về phía đối phương, không khí cứ như vậy đọng lại.

Nếu có người bên ngoài nhìn vào, từ cực tĩnh chuyển sang cực động mới chỉ có vài giây mà thôi rồi lại an tĩnh lại như một màn vừa rồi chỉ là hư ảo. Byakuya vào cửa, Shojin Munen bắn liền bốn phát súng, sau đó súng bị đánh bay, Asahi muốn tiếp lấy, hắn lại đem súng bắn bay, tiếp theo Genrai Chousou lại bổ sung một súng nữa, Shojin Munen đã chém ra một lưỡi đao gió, đánh vỡ vách tường, mưa ở bên ngoài vẫn cứ rơi như vậy, ngọn đèn màu vàng trong phòng đã có chút lay động.

Vài giây sau, đầu tiên là Asahi giơ tay, nở nụ cười: “Ta đầu hàng, dù sao cũng không phải theo chủ nghĩa quân phiệt cảm tử gì, hai người cứ nổ súng bắn bỏ hắn đi, ta cái gì cũng không nói…Mà có muốn uống café không!? Ta ra ngoài mua đây!”

Mý mắt Genrai chousou thoáng buông lỏng, dùng cái khăn màu lam tiếp tục lau súng. Lại được hai giây trôi qua, đến lượt Byakuya hạ tay trái đang cầm súng xuống, chỉ chỉ một chỗ trong góc phòng: “Chỗ đó có café”

Shojin Munen giang hay tay ra, nhìn Genrai Chousou, lại nhìn Asahi, thật lâu sau mới nhếch miệng: “Các người cũng chẳng yêu nước.”

“Được rồi, được rồi, ta không yêu nước, nhưng ta yêu ngươi! Munen, còn Byakuya nữa… thế rốt cuộc có uống café không đây!? A đúng rồi, danh hiệu gần đây nhất của ngươi là Byakuya phải không!?”

Hai giờ sau, Genrai Chousou và đồng bọn từ khu nhà đi ra, dọc theo mái hiên trải rộng có thể che đi chút mua hắt, tiếp tục đi một đoạn:

“Mai là hành động rồi.” Genrai Chousou nói: “Hôm nay ngươi đã gặp qua mục tiêu, kết quả thế nào!?”

“Tính cảnh giác của bảo tiêu cũng khá, nhưng vấn đề không lớn. Nghe nói ngày mai… hắn có cuộc hẹn với một gã người Mỹ tên là Charley Wilson!? Gã Charley Wilson này là mục tiêu của bọn Shojin!?”

“Đã kiểm tra một chút, là thật đấy.”

“Được rồi, vậy phải định lại kế hoạch thứ hai trước đã!”

Lời tiếp lời, bóng dáng bọn họ biến mất dưới làn mưa đêm.