TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Y Đạo Quan Đồ
Chương 3079: Trốn về (3)

Trương đại quan nhân nhẹ nhàng nhích thân đao, vỏ đao cắm vào mặt đất hơn nửa thước.

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang từ động tác thờ ơ này của Trương Dương đã ý thức được sự cuồng ngạo của đối phương không phải là không có lý do, quần áo ở vai hắn bởi vì tác động của cơ thể mà hơi phồng lên, ngay sau đó, vỏ đao giống như một viên đạn rời nòng bắn nhanh tới ngực Trương Dương.

Người Trong nghề vừa nhìn đã biết, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang không ngờ dùng đao khí kích phát vỏ đao bắn ra, phần công lực này quả nhiên là kinh thế hãi tục.

Trong khoảnh khắc vỏ đao bắn ra, thân thể của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cũng giống như mũi tên nhọn rời cung bắn về phía Trương Dương.

Giữa vỏ đao, mũi đao, người tựa hồ bị một loại lực lượng vô hình hòa thành một thể, sát khí! Một cỗ sát khí bá đạo đến từ chính Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, chỗ đao khí xẹt qua, lá rụng trên mặt đất bay lên,một khe hở thẳng tắp từ chỗ Liễu Sinh Thuần Nhất Lang kéo dài tới dưới chân Trương Dương.

Chuôi đao trong tay Trương đại quan nhân hơi hơi vặn vẹo, chính là động tác rất nhỏ này khiến mặt đất dưới chân hắn vỡ ra như mạng nhện, chặn lại khe nứt đó, cũng ngăn cản đao khí vô cùng bá đạo của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang.

Động tác rút đao của Trương Dương không chút vội vàng, thân đao rút ra, lá rụng và bùn đất trên mặt đất cùng với động tác rút đao của hắn đều từ dưới bốc lên trên, giống như bị một cỗ lực lượng vô hình phía trên dẫn dắt

Vì thế trước mắt mọi người liền xuất hiện một màn hiện tượng khá kỳ quái, Liễu Sinh Thuần Nhất Lang tốc độ kinh người, cả người giống như một viên đạn cao tốc bắn ra, lại thấy Trương Dương bên kia không chút vội vàng, mỗi động tác đều để người ta nhìn rõ, khiến cho người ta không khỏi lo lắng, đao của hắn vẫn chưa rút ra khỏi vỏ, đao phong của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang đã chém tới cổ hắn.

Nhưng mà tình huống chân chính thì chỉ có hai phương chiến đấu mới rõ ràng và minh bạch.

Vỏ đao của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang trước tiên đánh vào một mảng lá phong, với tốc độ của vỏ đao bắn ra, lá phong căn bản không thể ngăn cản thế đao mới đúng, nhưng vỏ đao lại giống như đánh vào một vách tường cứng rắn, từ cao tiến tới lại đột nhiên khựng lại đó, một cỗ khí tức cường đại dao động giống như nước thổi quét tới Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, đây là kết quả đao khí của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang và nội tức của Trương Dương va chạm, hai mắt Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn thật sự không thể ngờ, một người tuổi còn trẻ sao có thể có nội lực mạnh mẽ như vậy.

Tay trái Liễu Sinh Thuần Nhất Lang rời khỏi chuôi đao, ở trong không trung làm ra động tác tìm kiếm, sau đó toàn lực đánh vào chuôi đao, đao khí trong nháy mắt tăng vọt, xé tan cỗ khí đang ngăn cản hắn tiến lên, dùng thế trước giờ chưa từng có tiếp tục đâm về phía trước.

Mà lúc này Trương đại quan nhân lại biến mất trước mắt bao người, bùn đất và lá phòng ở vị trí hắn đứng vừa rồi bốc lên, hình thành một đạo long quyển đen đỏ giao nhau.

Tất cả mọi người đã nhận định Trương Dương ẩn thân trong long quyển, thấy Trương Dương không ngờ dùng sức của bản thân hình thành cảnh tượng kỳ lạ như vậy, ở đây không ai là không kinh thán.

Vỏ đao chưa tới gần long quyển đã bị lá phong ly tâm bay ra chặt đứt.

Đồng tử của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang chợt co rút lại, hắn bộc phát ra một tiếng hét điên cuồng, tiếng hét này cũng là vì tất cả những gì hắn nhìn thấy trước mắt mà kinh thán, hoặc như là để trợ uy cho mình. Lá phong đâm vào bên trong long quyển màu đen.

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang cảm thấy một cỗ lực hút vô hình, vì thế hắn rốt cuộc không thể nắm chắc được đao, thậm chí không thể khống chế được thân thể của mình, thân thể bị đạo long quyển nuốt vào.

Mọi người đồng thanh kinh hô, nhưng mỗi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, không ai dám tùy tiện tiến lên.

Khi Mọi người ở đây đang lo lắng không thôi thì nghe thấy Liễu Sinh Thuần Nhất Lang hét thảm, sau đó nhìn thấy cả người hắn giống như diều đứt dây từ trong long quyển bắn ra, va vào một gốc cây phong, lá phong bên trên cành như mưa rơi xuống người hắn.

Lại nhìn sang Liễu Sinh Thuần Nhất Lang, kimônô trên người bị rách nhiều chỗ, râu tóc lộn xộn, cả người chật vật đến cực điểm.

Đạo long quyển vừa rồi cắn nuốt hắn lại đột nhiên biến mất, Trương đại quan nhân mỉm cười vẫn đứng tại chỗ, vẫn giữ tư thái tay phải chống đao, ở dưới chân hắn có một vòng tròn đường kính ước chừng hai thước, vòng tròn dùng lá phong làm thành, đỏ rực như lửa.

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Đa tạ." Đa tạ."

Mấy đệ tử của Liễu Sinh Thuần Nhất Lang nhìn thấy sư phụ thảm bại tới thế này, tuy rằng trong lòng bi phẫn đến cực điểm, nhưng không ai dám tiến lên, không ai là kẻ ngốc cả, biết tiến lên cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Liễu Sinh Thuần Nhất Lang mặt xám như tro tàn, dưới sự nâng đỡ của đệ tử đứng dậy, gật đầu nói: "Tốt! Tốt! Tốt." Liên tục nói ba chữa tốt, rồi rời khỏi Cư Tửu ốc.

Vợ chồng Tỉnh Thượng Tĩnh vội vàng đuổi theo.

Trước Cư Tửu ốc chỉ còn lại Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi ai oán nhìn Trương Dương: "Anh việc gì phải vậy? Chẳng lẽ còn ngại cừu gia của mình chưa đủ nhiều ư?"

Trương đại quan nhân mỉm cười: "Chẳng lẽ tôi phải đứng yên chờ hắn giết tôi ư?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử thở dài: "Trong đương thời chỉ sợ không ai có năng lực giết anh."

Trương đại quan nhân nói: "Võ công lợi hại đến mấy cũng không bằng súng."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi là nói đơn đả độc đấu, thật hiếm có khi anh cũng còn hiểu được đạo lý này, minh thương dễ tránh, muốn sống lâu dài thì đừng gây thù hằn khắp nơi."

Trương Dương cười nói: "Xem ra cô cuối cùng vẫn quan tâm tới tôi."

Nguyên Hòa Hạnh Tử không để ý đến hắn.

Trương Dương nói: "Một hồi tiệc tối đang vui lại bị con rùa già này phá hỏng, gay là chúng ta tiếp tục uống rượu đi?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Thôi, anh đi đâu, tôi chở."

Trương Dương gật đầu, nhìn ra tâm tình của Nguyên Hòa Hạnh Tử không tốt, vì thế không hề miễn cưỡng, gật đầu nói: "Được."

Ngồi trên GTR chiến thần của Nguyên Hòa Hạnh Tử, Trương đại quan nhân cảm thấy mới mẻ, vỗ vỗ ghế ngồi: "Xe này không tồi."

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh đi đâu?"

Trương Dương nói: "Hồ Thu Hà." Ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao lại buột miệng nói ra địa phương này.

Vẻ mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử lộ ra có chút bối rối: "Hồ Thu Hà?" Cô ta đối với một số địa phương của Đông Giang vẫn chưa quen.

Trương Dương nói: "Hay là để tôi lái?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu.

Hai người trao đổi vị trí, Trương đại quan nhân lái xe tới hồ Thu Hà, trên đường hai người đều không nói gì, Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn cảnh sắc bên ngoài, lặng lẽ nghĩ tới tâm sự của mình.

Trương đại quan nhân ngẫu nhiên dùng quang nơi khóe mắt nhìn cô ta một cái, không biết vì sao, hắn luôn sinh ra một loại ảo giác. Giai Đồng đã trở lại bên cạnh mình.

Theo sự xây dựng của nội thành mới Đông Giang, hiện tại hồ Thu Hà đã thay đổi rất nhiều, điểm duy nhất không thay đổi là cái đẹp tĩnh lặng của nó, Trương Dương lái xe tới bên hồ Thu Hà.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Anh ở đây à?"

Trương Dương lắc đầu, dừng ô tô: "Giai Đồng từng ở đây." Nói xong câu đó, hắn mở cửa xe bước xuống.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi bên trong xe, nhìn Trương Dương đi tới bên hồ, từ dưới đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, ném ra xa, hòn đá nhỏ rơi vào trong hồ, dấy lên một gợn nước.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy sâu trong tâm linh mình tựa hồ cũng nhộn nhạo theo, cô ta cắn cắn môi, cuối cùng vẫn bước xuống, bước lên mặt cỏ, tới bên cạnh Trương Dương.

Trương Dương chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa: "Nơi đó."

Nguyên Hòa Hạnh Tử đưa mắt nhìn lại, nhìn thấy biệt thự bị bóng đêm bao phủ, không có ánh đèn, cô ta nói khẽ: "Hình như không có ai!"

Trương Dương gật đầu, Cố Doãn Tri và Dưỡng Dưỡng tới kinh thành, trong khoảng thời gian này biệt thự thủy chung không có ai ở.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi muốn đi xem."

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta vì sao đột nhiên nổi lên ý niệm này, mà khi hắn nhìn thấy vẻ chờ mong trong ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, liền không do dự nữa, gật đầu dẫn Nguyên Hòa Hạnh Tử tới bên ngoài biệt thự.

Trương Dương không có chìa khóa, cho nên chỉ có thể trèo tường mà vào, hắn ngồi xuống góc tường, ra hiệu cho Nguyên Hòa Hạnh Tử giẫm lên vai mình.

Nguyên Hòa Hạnh Tử sửa sang lại kimônô một chút, trước tiên dẫm lên đùi hắn, sau đó đặt chân lên bờ vai rộng của hắn, Trương Dương đỡ lấy mắt cá chân của cô ta, giúp cô ta bò lên tường, Nguyên Hòa Hạnh Tử vừa mới đứng vững trên tường vây thì Trương đại quan nhân đã Lăng Không bay qua, giống như một chiếc lá cây hạ xuống bãi cỏ.

Trương đại quan nhân ngẩng đầu nhìn Nguyên Hòa Hạnh Tử vẫn đứng đó, dang hai tay ra: "Nhảy xuống, tôi đỡ cô."

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu, tỏ vẻ không cần, bảo Trương Dương dịch ra một chút, chuẩn bị nhảy xuống, nhưng kimônô cô ta mặc thật sự có chút vướng bận, cắn cắn môi, vươn tay ra vén kimônô lên, lúc này mới nhảy xuống. Khi Rơi xuống đất, kimônô lại bị nhánh cây móc phải, Nguyên Hòa Hạnh Tử không đề ý, bước về phía trước, chỉ nghe roẹt một tiếng, kimônô rách một vét hơn một thước.