TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 431: Phiên ngoại - Hằng ngày (15)

Bởi vì thời gian không nhiều, sáng sớm ngày thứ hai dậy, Lục Vân Khai liền dẫn song bào thai còn buồn ngủ đi tế bái tổ phụ, ngoại tổ ngoại tổ mẫu.

Song bào thai nhìn nấm mồ đã được sửa chữa, rất là hiếu kỳ: “Tại sao tổ phụ phải một mình ở đây?”

Noãn Noãn 7 tuổi đã hiểu được ý nghĩa của qua đời: “Bởi vì tổ phụ không ở đây.”

“Vì sao tổ phụ không ở đây? Vì sao ông không ở cùng chúng ta? Đệ có thể đọc thơ cho tổ phụ.”

“Đệ còn biết đọc Thiên Tự Văn, đệ đọc rất khá.”

“Vậy giờ các đệ đọc cho tổ phụ nghe đi.” Noãn Noãn đào hố cho hai đệ đệ.

“Được.” Song bào thai còn quá nhỏ, mặc dù rất thông minh, nhưng vẫn không chơi qua nổi Noãn Noãn người tỷ tỷ này, cho nên vừa nghe lời tỷ tỷ nói thế, liền ngoan ngoãn đọc lên còn đọc đến đặc biệt nghiêm túc.

Lục mẫu nghe tiếng song bào thai học thuộc lòng, trong mắt phiếm lệ quang, trong lòng im lặng nói: “Lục lang, ngươi có nghe thấy tiếng các tôn tử đọc thuộc không? Bây giờ ngươi có thể yên tâm, nhi tử rất có bản lĩnh, cũng cưới một thê tử có bản lĩnh, còn sinh ba đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu ngươi nhìn thấy nhất định sẽ vui mừng, có phải hay không?”

Tống Tân Đồng dư quang đảo qua Lục mẫu, phát hiện trong mắt bà nước mắt lưng tròng, trong lòng nhẹ nhàng thở dài, nếu như công công còn sống, hẳn là nương sẽ càng sung sướng hơn chút nhỉ?

Trừ mộ phần Lục phụ ra, còn có vài tòa mộ chôn quần áo và di vật khác, là phần mộ của phụ mẫu thân nhân của Lục phụ, Lục phụ trước kia là chạy nạn đến Lĩnh Nam, nhưng trên đường cha mẹ Lục gia bị kẻ xấu hãm hại, cuối cùng rơi vào kết cục hài cốt không còn, cho nên chỉ có thể lập vài tòa mộ chôn quần áo và di vật ở đây để bái tế.

Tế bái tổ tông Lục gia xong, lại liền đi Tống gia, phụ mẫu Tống gia yên giấc cùng phương hướng với viện Tống gia, trừ Lục mẫu ra, đoàn người những người còn lại lại đi đến Tống gia, Đại Bảo và Tiểu Bảo đã chờ ở cửa Tống gia.

“Tỷ, tỷ phu.” Đại Bảo phất phất tay về phía song bào thai, “Màn Thầu còn có thể đi không? Có muốn đại cữu cữu cõng con không?”

“Đại cữu cữu, con có thể đi.” Màn Thầu đỉnh đỉnh lồng ngực nhỏ của mình, “Cữu cữu lên trước dẫn đường.”

“Rồi.” Đại Bảo đi ở phía trước, dẫn mọi người đi phần mộ phụ mẫu Tống gia, chờ sau khi tế bái lại lần nữa xuống núi, có điều không sốt ruột về Lục gia, mà là vào viện Tống gia ngồi một hồi.

“Tiểu thư, cô gia, các ngài nhưng về rồi.” Dương Thụ và Vương thị vẫn ở bên viện Tống gia này chăm sóc, cho nên vẫn là dựa theo cách gọi trước đây, “Nô tỳ đã chuẩn bị điểm tâm các ngài thích ăn và nước trà, hiện tại các ngài có muốn nếm thử không.”

“Tốt, vất vả các ngươi.” Dương Thụ và Vương thị bọn họ là lứa tôi tớ Tống Tân Đồng chọn mua về đầu tiên, cả nhà rất trung tâm, mặc dù Đại Bảo và Tiểu Bảo không thường ở nhà, cả nhà cũng là cẩn trọng làm việc, cũng sẽ không có lệ giấu diếm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tống Tân Đồng vẫn đối đãi hiền lành với bọn hắn như lúc đầu.

“Không vất vả, có thể làm việc vì tiểu thư các công tử, là phúc phận của nô tỳ.” Vương thị nhìn mấy đứa Noãn Noãn và song bào thai, trong lòng trong ngoài kích động, bưng điểm tâm vừa mới làm tốt lên: “Nô tỳ làm chút điểm tâm, cũng không biết có hợp khẩu vị tiểu tiểu thư và tiểu công tử không.”

“Cảm ơn.” Noãn Noãn cầm một miếng điểm tâm lên, nếm thử.

“Tiểu tiểu thư có thích không?” Vương thị cẩn thận từng li từng tí nhìn Noãn Noãn, trong lời nói lộ ra mấy phần mong đợi.

“Ăn ngon.” Noãn Noãn lại cầm hai miếng, “Ta có thể lấy thêm hai miếng sao?”

Trong mắt Vương thị lóe sáng, cao hứng không ngớt, “Có thể, tiểu tiểu thư ngươi muốn ăn bao nhiêu cũng có, không đủ nô tỳ lại làm.”

“Đủ rồi.” Noãn Noãn đã biết ràng buộc ham muốn ăn uống của mình, đồ ăn ngon hơn nữa ăn mấy miếng là đủ rồi, không thể để mình no căng.

Song bào thai cũng một tay cầm một miếng, ăn đến vô cùng vui vẻ.

Chờ ăn xong điểm tâm rồi, song bào thai đem viện Tống gia chuyển vài vòng y như chưa từng thấy việc đời vậy, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy hiếm lạ: “Nha, đại cữu cữu tiểu cữu cữu, ở đây là nhà của các ngươi a? To hơn nhà tổ mẫu con nhiều. Nhưng mà không có to như nhà cha nương con.”

“Đại cữu cữu có biết nhà cha nương con ở đâu không? Chính là cái nhà ở kinh thành kia, cái nhà kia to hơn ở đây.”

“Ở đây cũng là nhà của các con, con muốn ở chỗ này bao lâu đều được.” Đại Bảo nói.

“Thật vậy chăng?” Màn Thầu nghĩ nghĩ, sau đó lắc lắc đầu: “Con không thể cứ ở trong nhà Đại cữu cữu, nương con sẽ tức giận.”

Tống Tân Đồng nghe nói nhìn về phía song bào thai, đang muốn chuẩn bị hỏi Màn Thầu nương sẽ tức cái gì, sau đó liền nghe thấy bé nói: “Nương không thích con và đệ đệ ra ngoài chơi quá lâu, nếu như bọn con cứ trong nhà đại cữu cữu, chờ sau này bọn con trở về sẽ bị đánh gãy chân.”

Mặt Tống Tân Đồng co giật, nàng có ác như vậy sao?

Lục Vân Khai nghe nói cũng cười.

Tiểu Bảo thì cười ha hả lên, “Tỷ, ngươi cũng quá nhẫn tâm với cháu trai ta.”

“Nói hươu nói vượn!” Tống Tân Đồng nhìn hai nhi tử, “Khi nào thì nương đã nói kiểu lời đó?”

Màn Thầu bắt đầu giả ngu: “Không có sao? Có lẽ là con nhớ lầm.”

Hoa Quyển bán đồng đội nói: “Nương, người đã nói thật lâu thật lâu trước kia.”

“…” Tống Tân Đồng trừng mắt Lục Vân Khai, “Quản con trai chàng đi.”

Lục Vân Khai giơ nắm tay lên, để ở môi ho nhẹ hai tiếng: “Không được chọc nương các con tức giận, phạt các con đi cho con thỏ nhỏ ăn.”

“Cho con thỏ nhỏ ăn, được nha.” Song bào thai phi thường cam tâm tình nguyện tiếp nhận trừng phạt này, vui vui vẻ vẻ theo tỷ tỷ cùng tới sườn núi phía sau Lục gia hái trái cây, cho thỏ ăn, nhặt trứng gà, nhặt trứng vịt.

“Wow, ca ca mau xem, thật nhiều trứng trứng.” Hoa Quyển mỗi tay một quả trứng gà, tất tất tả tả chạy chậm thả trứng gà vào trong rổ, “Wow, ở đây cũng có thật nhiều trứng trứng, một, hai, ba… Mười, mười lăm, hai mươi… Ai da thật nhiều a, đệ đều không đếm hết.”

“Cho các đệ đọc sách cho tốt lại ham chơi, hiện tại không đếm hết đi?” Noãn Noãn cười trên nỗi đau của người khác, “Đợi lúc nữa khẳng định nương muốn đánh cái mông nhỏ của các đệ.”

Miệng Hoa Quyển bĩu lên, không vui khóc, “Tỷ tỷ ngươi không cũng không học thêu hoa cho tốt, cũng không đọc sách cho tốt, nương mới muốn đánh cái mông nhỏ… Cái mông to của tỷ!”

“Đệ dám mắng ta! Bất kính trưởng tỷ, xem ta có thu thập đệ không!” Noãn Noãn vén tay áo lên liền chạy về phía Hoa Quyển, Hoa Quyển quay người liền chạy ra ngoài chuồng gà, vừa chạy vừa kêu: “Cứu mạng a, đại tỷ đánh ta, đại tỷ thật hung dữ a…”

Noãn Noãn là đại tỷ, không có khả năng thực sự đánh đệ đệ, cũng chỉ là hù dọa bé mà thôi, cho nên chạy mấy bước liền dừng lại, không có tiếp tục đuổi về phía trước nữa.

Hoa Quyển thấy cảnh đó cũng không sợ, quay đầu lại làm mặt quỷ, “Đại tỷ, tỷ mau tới bắt đệ a… Lêu lêu lêu, không bắt được đệ… Không bắt được đệ…”

“Thật là phiền a.” Noãn Noãn đã 7 tuổi đã có phiền não, phiền não lúc này của cô bé chính là đệ đệ quá đáng ghét, thật đáng đánh đòn nha! Nhưng mà không thể đánh đệ đệ, bởi vì có đôi khi đệ đệ thật ngoan, còn có thể giấu kỹ đồ ăn cho bé, bé cũng thương đệ đệ.

Hiện tại Noãn Noãn còn không biết được đạo lý đánh đệ đệ phải làm sớm, chờ sau này lớn lên mới biết hối hận.