TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 336: Tỷ bất công

Ngày hôm sau.

Tống Tân Đồng ngủ thẳng đến mặt trời lên cao ba sào mới tỉnh lại, mở mắt ra nhìn đỉnh màn màu xanh, nhìn bày biện quen thuộc bên trong gian phòng, đáy lòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù đêm qua nói cực kỳ phong khinh vân đạm với Thu bà tử các bà, nhưng sợ hãi dưới đáy lòng lại là chân thật tồn tại.

Mặc dù đã về, vừa mới tỉnh lại chớp mắt sờ vị trí vắng vẻ bên người, còn tưởng rằng vẫn đang bị nhốt trong huyện nha.

May mắn, đã về.

“Tỷ, người đã tỉnh?” Tiếng Đại Bảo ở bên ngoài vang lên.

Tống Tân Đồng xốc màn lên, đi ra ngoài nhìn lại, lờ mờ thấy ngoài cửa sổ có hai bóng người: “Tỉnh.”

Tiểu Bảo cẩn thận hỏi: “Tỷ, đệ có thể vào không?”

“Vào đi.” Tống Tân Đồng chống ngồi dậy, dựa vào gối dựa to Lục mẫu chuyên môn may cho nàng, nhìn chỗ cửa.

Cặp song sinh cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, cất bước đi đến, hai cậu một trước một sau chạy tới bên giường, Tiểu Bảo nửa nằm sấp trên giường, nhìn nàng: “Tỷ, người có khỏe không?”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng: “Chiều hôm qua không phải gặp tỷ rồi sao? Tỷ rất tốt, không có chuyện gì.”

Chiều hôm qua nhiều người như vậy, cậu với ca ca cũng có nói chuyện với tỷ, Tiểu Bảo mếu máo: “Tỷ, mấy ngày rồi người không ở trong nhà, đệ với ca ca rất lo cho người.”

Tống Tân Đồng nhìn thần sắc lo lắng trên mặt Tiểu Bảo, đáy lòng nóng lên, đưa tay sờ sờ đầu hai cậu: “Tỷ không có việc gì, tỷ phu không nói với hai đứa sao?”

Đại Bảo thờ dài một hơi, bộ dáng tiểu đại nhân nói: “Tỷ phu không ở trong nhà, bọn đệ muốn hỏi cũng không tìm được người, nếu không phải thẩm nói tỷ người không có việc gì, đệ với Tiểu Bảo đều muốn đi huyện nha tìm tỷ.”

“Bọn đệ muốn đi, nhưng còn chưa có chạy đến cửa thôn liền bị Thu bà bà các bà đưa về.” Vẻ mặt Tiểu Bảo uể oải: “Đệ còn mang theo đùi gà ăn ngon cho tỷ, cũng không đưa được.”

“Tỷ, người trong huyện nha có thể ăn được đùi gà không?” Đại Bảo cũng ghé vào bên giường hỏi: “Đệ với đệ đệ muốn đưa đồ cho tỷ, thế nhưng Vương thẩm nói không có cách đưa vào, cũng không dẫn bọn đệ đến huyện thành gặp tỷ.”

“Tỷ ăn, ăn vài cái đùi gà to.” Mặc dù là ăn của huyện lệnh phu nhân, nhưng xem như là ăn, Tống Tân Đồng kéo hai cậu lên giường ngồi: “Hôm nay hai đứa không cần phải đến học đường đọc sách?”

“Tỷ đã quên? Sau khi tỷ bị bắt đến huyện nha, tỷ phu cả ngày ở bên ngoài, bọn đệ liền không đi học đường.” Đại Bảo nói xong lại bổ sung: “Hôm nay tỷ phu cũng không ở đây, cho nên bọn đệ cũng không cần đọc sách.”

Tống Tân Đồng hỏi: “Hắn đi đâu?”

“Cùng Thu bà bà các bà đi huyện thành.” Tiểu Bảo cướp lời nói.

Tống Tân Đồng gật gật đầu, đêm qua các nàng đã nói xong là muốn đi huyện thành cáo trạng, chỉ là nàng dậy trễ, cũng không thể cùng đi xem náo nhiệt.

“Tỷ, người có sợ không?” Đại Bảo ở bên nhăn nhó nửa ngày, mới hỏi: “Đệ nghe Thu bà bà nói huyện lệnh đại nhân kia nhưng hỏng rồi.”

“Có chút sợ.” Tống Tân Đồng nói.

“Huyện lệnh đại nhân bắt nạt tỷ?” Đại Bảo lập tức hỏi.

“Như thế không có, có điều trong đại lao rất sợ, âm u, còn có rất nhiều sâu, bên trong còn có rất nhiều phạm nhân.” Tống Tân Đồng lựa một ít nói: “Tỷ nghĩ đời này về sau không cần bị nhốt trong lao nữa.”

“Tỷ không đi.” Tiểu Bảo kéo tay Tống Tân Đồng, cường điệu như có chuyện lạ gật đầu.

“Ân, chỉ cần chúng ta không làm chuyện xấu, cũng sẽ không lại đi.” Mặc dù Tống Tân Đồng còn lo lắng sau này còn có người tính toán hãm hại, nhưng chỉ cần mình không làm chuyện đuối lý, đối phương cũng hại không được nàng.

“Ân, chúng ta không làm chuyện xấu, sẽ không đi.” Đại Bảo cũng cường điệu như có chuyện lạ.

Tiểu Bảo nghiêng đầu, không giải thích được nói: “Thế nhưng tỷ không làm chuyện xấu cũng bị người bắt.”

“Bởi vì có người xấu hãm hại chúng ta.” Tống Tân Đồng cũng không muốn giấu giếm hai cậu, chỉ là nói đơn giản để đáy lòng hai cậu đề phòng một chút: “Chẳng qua chỉ cần chúng ta không làm chuyện đuối lý, cẩn thận phòng bị, cả đời này cũng sẽ không lại vào đại lao nha.”

“Tỷ, những người kia cũng quá xấu rồi!” Tiểu Bảo tức giận mắng: “ Bọn họ đều là người xấu, không có lương tâm.”

“Ân, không có lương tâm, Đại Bảo và Tiểu Bảo sau này phải nhớ kỹ, không thể làm loại người không có lương tâm này, chẳng sợ đệ thắng lợi nhất thời, sau này cũng sẽ trả về.” Tống Tân Đồng lấy Trần huyện lệnh làm ví dụ: “Đệ thấy trước đây ông ta uy phong bao nhiêu a, hiện tại bị nhiều người tố cáo như vậy, sau này khẳng định không có kết cục tốt.”

“Ân, không thể làm quan xấu, sẽ bị chém đầu.” Tiểu Bảo nói.

Tống Tân Đồng nhíu mày: “Ai nói cho đệ biết sẽ bị chém đầu?”

“Thu bà bà các bà nói, quan xấu đều là bị chém đầu.”

“Nga, vậy cũng không thể làm người xấu.” Tống Tân Đồng cường điệu.

“Ân.” Đại Bảo gật đầu thật mạnh.

“Tỷ, người đói bụng không?” Tiểu Bảo móc ra một khối đường trên người, đưa cho Tống Tân Đồng: “Tỷ, ăn kẹo.”

“Tỷ không ăn đường, Vương thẩm hâm cháo gà trong nồi, còn nóng, đệ đi bưng tới cho tỷ.” Đại Bảo nói liền muốn nhảy xuống giường đi chạy ra ngoài.

“Không vội, tỷ đứng dậy đi nhà chính phía trước ăn.” Tống Tân Đồng xốc chăn mỏng đắp trên người lên: “Đại Bảo giúp tỷ lấy quần áo treo trên kia cho tỷ được không?”

“Đệ giúp tỷ lấy.” Đại Bảo lập tức chạy về phía giá treo quần áo bên cạnh, Tiểu Bảo thì xuống lấy giày tới đặt trên bàn đạp cho nàng: “Tỷ, đệ lấy giày cho tỷ.”

“Cảm ơn Đại Bảo và Tiểu Bảo.” Tống Tân Đồng mặc ngoại sam vào, đeo giày thêu, liền đi vào tịnh thất bên trong, rửa mặt một phen mới đi sân trước.

Đại Bảo và Tiểu Bảo sớm đã chạy đến sân trước bàn giao với Vương thị, đã bưng cơm sáng lên bàn, cháo gà, rau trộn thức ăn, bánh trứng gà cuốn, bánh bao súp, còn có một bát đậu hủ hoa.

Tống Tân Đồng uống cháo, ăn bánh cuộn, chờ lấp đầy bụng sau, lấy khăn tay lau miệng, đi tới dưới cây hoa quế trong viện ngồi xuống, nấm treo trên dây trúc bên trên đã phơi khô, bị gió cuối hè thổi đến trái vẫy phải lắc.

Đây hẳn là nấm hôm 16 ấy nàng và Đại Nha nhặt về, hôm đó phơi trên sợi trúc, sớm đã hong gió, nhưng Lục mẫu lại quên thu, nghĩ đến là bởi mấy ngày nay tâm thần luống cuống, không rảnh lo.

Tống Tân Đồng cầm một cái rổ nhỏ, chậm rãi thu nấm bên trên.

Vương thị rửa sạch bát đũa từ phòng bếp đi ra, bước lên trước cầm lấy rổ: “Cô nương, người ngồi ở ghế dựa, cái này để nô tỳ làm là được.”

Tống Tân Đồng động mấy cái cảm thấy mệt mỏi quá, cũng không có dừng lại, cầm mấy miếng nấm trong tay ném vào rồ, phì phò thở nhỏ ngồi xuống ghế dựa dưới cây: “Mấy ngày nay chơi được rồi, lại cảm thấy hơi mệt chút.”

“Cô nương người là bụng ngày càng lớn, bước đi bắt đầu mệt mỏi.” Vương thị bưng một chén trà hoa cúc đặt lên bàn nhỏ bên cạnh cho Tống Tân Đồng: “Cô nương, sau này còn có thể càng nặng.”

Tống Tân Đồng ừ một tiếng, suy nghĩ một chút cũng phải, y như giấu một trái dưa hấu to, giấu lâu liền cảm thấy mệt đến hoảng: “Còn có ba bốn tháng, còn có được.”

“Tỷ, người xem thật nhiều hoa quế.” Đại Bảo nhặt hoa quế rơi xuống bàn lên: “Vương thẩm nói hoa quế này có thể làm bánh hoa quế, còn có thể làm trà hoa quế, tỷ người thấy cái này được sao?”

“Đều rụng trên đất, đừng lấy.” Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn hoa quế trên đỉnh đầu, hương thơm xông vào mũi, không ngọt không ngấy, vị vô cùng tốt, ánh nắng nhỏ vụn rơi lên mặt nàng, không chói, rất thoải mái.

“Như vậy a.” Tiểu Bảo vội ném hết hoa quế trong tay xuống đất, sau đó liền muốn kéo chạc cây ngả xuống, muốn hái hoa quế bên trên.

“Đừng động, đây là tỷ phu đệ thích, hái không cẩn thận bị đánh tay.” Tống Tân Đồng cảm thấy yêu thích của Lục tú tài chính là kỳ hoa, không thích mẫu đơn bạch mai, mà lại là hoa quế nho nhỏ trơn mịn này.

Hắn nói hoa quế thanh nhưng tuyệt trần, nồng có thể lan xa, có thể nói tuyệt nhất. Mỗi lần đến trung thu, tùng quế nở rộ, lúc đêm tĩnh luân viên(?), nâng cốc thưởng quế, trần hương xông vào mũi, làm người ta tinh thần sảng khoái, tâm tình vui vẻ.

Cũng biết ham thích học ở đâu.

Có điều đích xác đặc biệt thơm, thơm đến nàng cảm thấy lan hoàng giác cũng không sánh bằng nó.

“Vậy không hái.” Tiểu Bảo cấp tốc thu tay về: “Tỷ người bây giờ toàn giúp tỷ phu nói chuyện, cũng không giúp đệ với ca ca.”

“Mấy đứa làm sai chuyện tỷ giúp mấy đứa thế nào?” Tống Tân Đồng liếc xéo hai cậu một cái, Tiểu Bảo vẻ mặt ủy khuất lẩm bẩm, tính trẻ con mười phần.

“Vậy…” Tiểu Bảo suy nghĩ một chút cũng phải, hình như mỗi lần tỷ phu đánh lòng bàn tay họ đều là bởi các cậu không học thuộc lòng tốt, lại nói tiếp còn rất mất thể diện, lắc lắc đầu, vẫn là đừng nói nữa, lại chọc tỷ mất hứng.

“Mấy đứa nghe lời hiểu chuyện một chút, tỷ phu cũng sẽ không đánh đòn mấy đứa.” Tống Tân Đồng vươn tay lấy hoa quế trên đầu Tiểu Bảo xuống: “Chờ tỷ phu về, hai đứa hỏi hắn một chút có thể hái hoa này hay không, nếu có thể tỷ hái làm bánh hoa quế cho mấy đứa.”

Vừa dứt lời, tiếng Lục Vân Khai liền truyền đến từ bên ngoài: “Hỏi ta cái gì?”