TruyenChuFull.NET

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 325: Ăn đồ Thiu

“ngươi nguyền rủa chúng ta?”

“Có phải muốn độc chết hết chúng ta mới hài lòng hay không? Tâm của các ngươi sao đen vậy!”

Lục Vân Khai không nhìn bọn hắn nữa, mà là huơ tay ra phía ngoài một chút, Trâu chưởng quỹ liền mang theo một đại phu đến.

Lục Vân Khai nói: “Vị này là đại phu trên bến tàu, ta mời đại phu kiểm tra thức ăn trong tửu lâu thay một lần.”

Trần huyện lệnh nhíu mày: “Ngươi nói.”

Đại phu chắp tay: “Gặp qua đại nhân, tiểu dân là đại phu tọa chẩn y quán trên bến tàu, này vốn là chức trách của khám nghiệm tử thi, nhưng hôm nay do tiểu dân làm thay, tiểu dân đem thức ăn còn lại của tửu lầu đều kiểm tra một lần, phát hiện thạch tín trong đồ ăn bàn người chết ngồi.”

Các con người chết vừa nghe, lập tức kích động lên: “Đại phu nói đúng, cha ta nhất định là trúng độc thạch tín mà chết, nhất định là trong tửu lâu bỏ vào.”

Trần huyện lệnh cười đắc ý: “Lục tú tài ngươi còn có thể nói cái gì?”

Lục Vân Khai: “Đại nhân, thỉnh ngài nghe đại phu nói hết.”

“Đại nhân, tuy tiểu dân phát hiện thạch tín trong thức ăn, nhưng đều là phủ ở bên ngoài, tầng thức ăn phía dưới xác thực không có.” Đại phu dừng một chút, lại nói: “Tiểu dân còn kiểm tra đồ ăn thừa những khách nhân khác đã dùng qua ở tửu lầu cùng với những thứ như rượu trong tửu lâu, lại không có phát hiện thạch tín.”

Trần huyện lệnh nhăn mặt: “Có ý gì?”

Đại phu nói: “Tiểu dân hoài nghi thạch tín trong thức ăn là có người ăn được phân nửa sau đó bị vẩy lên.”

“Bị ai vẩy?”

“Cái này tiểu dân liền không biết.”

Tống Tân Đồng nói: “Nói không chừng là bọn hắn không muốn cung cấp nuôi dưỡng cha cho nên hạ độc hại chết cha, còn vu cáo hãm hại tửu lâu chúng ta!”

Nhi tử người chết: “Ngươi nói bậy, đại phu này nhất định là bị các ngươi thu mua, các ngươi chính là muốn cố ý vu cáo hãm hại chúng ta loại tiểu dân chúng này, đại nhân a, cầu ngươi làm chủ cho chúng ta a…”

Lục Vân Khai hừ lạnh: “Lúc kiểm tra thực hư ta mời quản sự trên bến tàu, chưởng quỹ Cát Tường tửu lâu, còn có mấy vị khách nhân trên thuyền nhìn chằm chằm, mọi người nhưng đều làm chứng cho chúng ta.”

“Còn có các khách dùng cơm ở tửu lầu chúng ta cũng có thể làm chứng.” Lục Vân Khai dừng một chút, lại nói: “Nếu thật xem như thức ăn tửu lầu chúng ta có độc, các ngươi ăn nhiều như vậy, sao một chút dấu hiệu trúng độc cũng không có.”

Nhi tử người chết vội nói: “Làm sao ngươi biết chúng ta không có?”

“Vậy thỉnh vị đại phu nà chẩn trị miễn phí cho các ngươi một phen.” Lục Vân Khai chắp tay với đại phu: “Làm phiền.”

Đại phu đi qua muốn thay hắn ta chẩn trị, nhưng còn chưa tới gần, các con người chết liền nhao nhao né tránh: “Thân thể chúng ta tốt, ăn một chút cũng sẽ không trúng độc, thân thể cha chúng ta ốm yếu, cho nên liền…”

Đại phu lắc đầu nói: “Độc tính thạch tín rất mạnh, ăn lầm một chút cũng sẽ trúng độc, người thân thể dù cường tráng cũng sẽ phát ra ngoài, mà các toàn thân các ngươi không hề có triệu chứng trúng độc.”

Tống Tân Đồng tiếp lời nói: “Cho nên thạch tín kia là các ngươi hạ, các ngươi hại chết cha các ngươi, sau đó hãm hại tửu lầu chúng ta, các ngươi rắp tâm gì.”

“Không có, đại nhân oan uổng a đại nhân.” Các con người chết cùng kêu lên.

Lão phụ nhân Thôi thị cũng trừng Tống Tân Đồng: “Chết tiệt nha, các ngươi hại chết người còn oan uổng như vậy, tâm can các ngươi sao độc như thế, sẽ không sợ báo ứng lên đứa bé trong bụng ngươi a…”

Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ, Tống Tân Đồng cũng không ngoại lệ, có thể mắng nàng, nhưng không thể mắng đứa bé trong bụng nàng, lập tức giận tái mặt, quát: “Miệng ngươi sạch sẽ chút cho ta, các con giết cha, ông trời đều nhìn đấy, muốn báo ứng cũng là nhà các ngươi gặp báo ứng…”

Trần huyện lệnh biết tình hình đã thoát khỏi sự khống chết của hắn, quát to: “Đều im miệng cho bản quan, trên công đường há cho các ngươi ồn ào náo động.”

Tống Tân Đồng: “Đại nhân, chân tướng liền là như thế, còn thỉnh đại nhân xét rõ, trực tiếp bắt bỏ mấy kẻ giết cha bất hiếu này vào đại lao!”

“Câm miệng! Làm bản quan đau đầu.” Trần huyện lệnh bỗng gõ kinh đường mộc: “Hôm nay trước như vậy đi, ngày mai tái thẩm, lui đường.”

Nói xong bỏ lại mấy người liên can liền đi ra phía sau, sư gia cũng cấp tốc chạy ra sau.

Lục Vân Khai vội đỡ Tống Tân Đồng lên: “Có không thoải mái ở đâu không?”

“Không có.” Tống Tân Đồng dựa vào Lục Vân Khai, nhỏ giọng nói: “Tướng công, vừa rồi chàng thật uy phong, làm huyện lệnh đại nhân nói cũng không ra lời.”

Nha dịch không kiên nhẫn nói: “Mau lên, về nhà giam đi.”

Ánh mắt Lục Vân Khai lợi hại quét mắt liếc nha dịch một cái, sau lưng nha dịch rét lạnh, không dám kéo Tống Tân Đồng đến.

Lục Vân Khai khẽ nói: “Ta đổi với nàng, nàng về trước.”

“Không cần, bên ngoài ta cũng bất tiện, hơn nữa còn không có khả năng nghĩ biện pháp như chàng.” Tống Tân Đồng nhỏ giọng nói: “Ta thấy hình như huyện lệnh cũng bị mua, chàng tra cho kỹ một chút, người sau lưng có lẽ là ngại chúng ta đoạt sinh ý của bọn họ…”

“Tướng công, ta chờ chàng cứu ta ra.” Tống Tân Đồng không nỡ nhìn Lục Vân Khai, tối nay không có hắn tại bên người, nàng sao cũng không ngủ được.

“Mau mau đi.” Nha dịch không kiên nhẫn quát, nhưng không dám động thủ đẩy ra.

Lục Vân Khai đi rồi, Tống Tân Đồng và Đại Nha lại bị nhốt vào đại lao, giờ sắc trời đã đen, trong phòng giam đen kịt một mảnh, chỉ có chỗ nha dịch gác bày một chậu than, lửa đã đốt lên, ánh lửa sáng sủa, chiếu chỗ này sáng trưng lên.

Nương ánh lửa mờ nhạt, Tống Tân Đồng trầm mặc nhìn Đại Nha: “Đói bụng?”

Đại Nha gật gật đầu: “Ân.”

Lúc này, nha dịch đưa cơm vào, một bát nước trong, hai cái màn thầu, chính là cơm tối của Tống Tân Đồng các nàng.

Động tác nha dịch đặc biệt thô lỗ, trực tiếp vứt lên mặt đất, màn thầu lăn trên đất một vòng, dính không ít bụi.

Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày.

“Còn ghét bỏ?” Nha dịch xì một tiếng khinh miệt: “Nếu không phải đại nhân rộng lượng, cố ý bàn giao chúng ta chiếu cố ngươi cho tốt, màn thầu cũng không có!”

Chờ nha dịch đi rồi, Đại Nha nhặt màn thầu lên, ngửi ngửi: “Cô nương, là thiu.”

“Không phải thiu có thể lấy cho chúng ta ăn?” Tống Tân Đồng nhìn Hoa Hỉ Thước các nàng trong phòng giam sát vách, vẫn cầm màn thầu gặm không ngừng.

Đại Nha để màn thầu ở một bên: “Sao cô gia cũng không đưa chút thức ăn vào cho chúng ta.”

“Chàng muốn vào nhà tù gặp chúng ta cũng bị cự tuyệt, còn có thể đưa vào thứ gì?” Tống Tân Đồng nhíu nhíu mày, sờ sờ bụng, nàng có thể không ăn, nhưng đứa nhỏ trong bụng không thể không ăn, do dự một chút rồi nói với nha dịch vừa phát đồ ăn xong: “Có thể làm phiền ngươi giúp chúng ta một việc không?”

“Không được.” Nha dịch xụ mặt không đồng ý, bên trên thế nhưng nói, không thể cho người nhà nữ nhân này vào, ai thu bạc rồi cho vào thì việc sai (của sai dịch) này cũng phải bị lấy không còn.

“Ta lại chưa nói gì, sao lại không được.” Tống Tân Đồng cười cười, biết những người này đã bị cảnh cáo, nếu không sao lại khó như thế: “Buổi tối ngươi ăn cái gì a?”

Nha dịch nói: “Ăn mì sợi.”

“Chính ngươi làm?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Lấy trong nha môn phòng bếp.” Nha dịch nói.

“Lấy cho chúng ta hai chén đi, lấy nhiều một chút.” Tống Tân Đồng lấy một lượng bạc đưa cho hắn: “Ta có thai, ăn không đủ no, phải ăn nhiều một chút, tốt nhất có một chậu to, cho nhiều gia vị một chút.”

Nha dịch rất động tâm, bên ngoài một bát mì cũng mới năm sáu văn tiền, một lượng bạc còn nhiều hơn tiền công của hắn, chẳng qua chỉ đi trong bếp lấy chút mì, đại nhân hẳn không nói cái gì đi?

Nha dịch thần sắc không đổi cầm lấy bạc, nói một tiếng chờ liền đi ra ngoài.